Ký Ức Chiều Tà

Chương 16: Chương 16: Đời Này Kiếp Này, Nhất Định Sẽ Cưới Được Em





Chương Mười Sáu:
Đời này kiếp này,
Nhất định sẽ cưới được em
Bốn năm trước
Một ngày mùa hè oi bức. Khiết Băng mặc áo hai dây màu hồng phấn đến nhà dì Tuệ chơi ngày cuối tuần. Vì lỡ chuyến xe buýt và quên hết tiền ở nhà nên không thể bắt Taxi, cô phải mò mẫm đi bộ dưới tiết trời nóng như đổ lửa. Cô vừa đi vừa lo sợ khi về sẽ cháy nắng cả người mất.
Làn da của người Châu Á thực sự rất mong manh, có thể vừa ra nắng một lát đã bị cháy đen thui hết rồi. Thế nhưng rất nhiều bạn học người Mỹ ghen tỵ bởi làn da này của cô. Họ nói cho dù họ có phơi nắng cả buổi để có một làn da rám nắng khỏe mạnh nhưng đều thất bại.
Mỗi lúc như thế Khiết Băng đều không thể hiểu nổi, cô ngày nào cũng lo giữ trắng, còn họ lại ước có làn da rám nắng?
Khiết Băng vì sợ cháy da nên đi sát vào mấy dãy nhà để nép vào bóng râm. Cô quyết định đi đường tắt để tới nhà dì Tuệ, tuy hơi xa và phải vòng vèo qua mấy ngõ hẹp nhưng đảm bảo đường này rất râm mát. Đang vừa đi vừa hát thì cô chợt nghe có tiếng hét:
-Cứu tôi với, có trộm!

Cô lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi cô chạy đến nơi có tiếng hét thì gã trộm đã kịp đánh một gậy vào đầu bác gái. Bác gái kia ngã xuống, máu bắt đầu chảy.
Khiết Băng lập tức lao tới, tay dùng lực đấm một quyền vào ngực tên trộm. Tên trộm không phòng bị, lập tức ngã xuống. Khiết Băng đưa tay giằng lấy chiếc túi xách trên tay hắn, tiện thể cho hắn một cú đạp.
“Chết tiệt”, Hắn đưa tay lên ôm ngực, ho khù khụ vài tiếng.
Khiết Băng lạnh lùng lườm hắn, sau đó vội vàng quay người lại định đỡ bác gái dậy để cầm máu. Tên trộm hằm hè bò dậy, lao tới tấn công cô từ phía sau. Khiết Băng phát hiện tiếng chân, nhanh nhẹn giơ khuỷu tay đánh vào ngực tên trộm, đồng thời xoay người, chân quét một đường hoàn mỹ. Tên trộm không kịp tránh, bị cô đạp một cú vào mặt. Lực rất mạnh, hắn lập tức ngã xuống, bất tỉnh. Có lẽ hắn chỉ là trộm cắp thông thường, không biết võ.
Khiết Băng vội vàng cầm máu cho bác gái kia rồi gọi xe cứu thương đến.
Mấy tiếng sau khi truyền máu, bác gái kia tỉnh, gọi cô vào cảm ơn.
“ Người nhà của bác đâu, để cháu gọi họ đến” Cô nói.
“ Đừng. Chồng bác đang công tác ở thành phố khác. Con trai bác còn đang thực tập, không thể làm phiền nó. Bác nghỉ vài ngày rồi xuất viện được mà”
Tuy vậy Khiết Băng vẫn không an tâm, về sau vẫn vào viện thăm nom bác gái nọ. Hôm sau cô bận thi, không đến được. Đến khi thi xong, cô vào viện mới biết bác gái xuất viện được vài ngày rồi.
"Lúc đó Nhi Nhi cứ đòi ở lại viện để mời cô bé đã cứu mình một bữa cơm. Đợi cả ngày vẫn không thấy cô ấy đến nên ta cũng đành làm thủ tục xuất viện rồi đưa Nhi Nhi về nhà nghỉ ngơi", Bác trai cười hiền từ gắp một miếng sườn nướng cho Khiết Băng: "Hóa ra chính là con à. Bao năm qua ta vẫn nợ con một lời cảm ơn. Nếu không có con giúp đỡ, chỉ sợ ta đã mất Nhi Nhi rồi"
Khiết Băng mỉm cười, thần thái dịu dàng này của bác trai quả thực giống hệt Trương Kì.
“ Không có gì đâu ạ, giúp người là chuyện nên làm. Con chỉ không ngờ bao năm như vậy mà bác gái vẫn nhận ra con”, Khiết Băng nở nụ cười xinh đẹp, nhỏ nhẹ trả lời
“ Sao ta có thể quên được. Ta cảm kích con còn chưa hết. Trong chiếc túi đó quả thực đựng rất nhiều đồ quan trọng quý giá. Lúc bị đánh vào đầu ta cứ ngỡ vậy là xong rồi, ta thực sự bỏ mạng ở đây. Không ngờ chính vào lúc ta tuyệt vọng nhất, con xuất hiện. Một cô gái thật xinh đẹp và dũng cảm. Lúc thấy con đánh tên trộm, ta quả thật vô cùng ngưỡng mộ con”, Bác gái mỉm cười, khuôn mặt vô cùng nhân từ độ lượng, lại gắp một miếng shusi vào bát cô
“ Em biết võ à?”, Trương Kì cười cười. cầm đũa gắp một miếng cơm cuộn cho cô: “ Lại thêm một bất ngờ lớn nhé”
Khiết Băng thầm than khổ nhìn vào bát đầy ự của mình. Ba người họ thi nhau gắp vào bát cô, cô không thể cứ thế mà ăn hết được.

Khiết Băng liền lôi trong từ sau ra hai cái túi đóng gói rất đẹp, cười dịu dàng nói:
“Nghe tin hai bác về nên con mua ít quà cho hai bác. Là tấm lòng của con, hi vọng hai bác thích. Hai bác xem luôn đi ạ
Mẹ Trương Kì liền đưa tay vuốt vuốt tóc Khiết Băng, âu yếm nói:
“Đừng gọi ta là bác nữa, Gọi ta là mama giống Kiro đi”
Mẹ Trương Kì mở túi lấy ra chiếc váy màu thiên thanh in hoa, kinh ngạc nói:
“ Baby, sao con biết ta thích màu này?”, Sau đó ngó sang chiếc đồng hồ bố Trương Kì mới đeo vào thay thế cái cũ: “ Lại còn biết bố Kiro thích sưu tập đồng hồ hiệu này nữa?”
Trương Kì thờ ơ nói:
“Cô ấy truy hỏi con cả buổi về chiều cao cân nặng của bố mẹ. Lại còn đòi xem ảnh để chọn đồ nữa. Không hiểu sao lại đúng với sở thích của bố mẹ nhỉ?”
“ Con dâu thật hợp ý ta. Chả bù cho con trai, ta thích gì còn chẳng biết. Sao ta lại sinh ra một đứa con nhàm chán vậy nhỉ” Mẹ Trương Kì bất mãn nói, sau đó lập tức thay đỏi thái độ: “Baby à, đồng hồ và quần áo hãng này đều rất đắt, sao lại bỏ tiền ra phung phí cho chúng ta thế?”
Khiết Băng chẳng biết nói gì. Thực ra gia cảnh nhà cô rất tốt, cũng có thể nói là giàu có. Nếu Trương Kì không trả tiền thay cô, cô cũng thừa sức mua mấy đồ đắt tiền này.
“Con cũng bảo cô ấy là không cần mua, nhưng cô ấy cứ khăng khăng đòi đi cho bằng được”, Trương Kì cười cười: “ Bố mẹ phải yêu thương cô ấy nhiều hơn đấy”

“ Không cần con nhắc. Ta nhất định yêu thương baby”, Mẹ Trương Kì lại đưa tay vuốt vuốt tóc cô. Khiết Băng rốt cuộc cũng hiểu thói quen vuốt tóc cô của Trương Kì là từ đâu mà ra, chắc chắc di truyền từ người mẹ xinh đẹp này rồi.
“Hai đứa đã quyết định chưa, cũng không còn trẻ nữa, có xác định sẽ kết hôn không?” Bố Trương Kì đột nhiên hỏi.
Khiết Băng mím môi, đưa mắt nhìn Trương Kì.
Trương Kì nhận thấy ánh mắt đó, trái tim bất chợt dịu dàng đến lạ, anh đưa tay nắm lấy tay cô:
“Đời này kiếp này, con nhất định cưới được cô ấy”
Sau đó anh đưa mắt nhìn Khiết Băng, cô cũng đang nhìn anh, đôi mắt cô long lanh ngấn lệ, có vẻ xúc động vô cùng. Anh khẽ cười, nhủ thầm trong lòng, phải, đời này kiếp này, nhất định sẽ cưới được cô, sau đó sẽ yêu thương chăm sóc, bảo vệ cô đến cuối đời.
Anh thật sự yêu cô vô cùng, vượt quá giới hạn anh có thể kiểm soát.