Ký Ức Chiều Tà

Chương 14: Chương 14: Mỹ Nhân Vào Bếp





Chương Mười Bốn:
Mỹ nhân vào bếp
Nắng mai chiếu qua cửa sổ, rực rỡ.Khiết Băng rời khỏi nhà tắm, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, cổ họng khô khốc ra phòng khách tìm nước uống.
Cô uống liền ba cốc. Uống xong liền mệt mỏi tựa vào sofa, đầu vẫn choáng váng không ngừng.
“ Mệt lắm à?” Trương Kì đến từ bao giờ, ngồi cạnh cô, bàn tay khẽ khàng vuốt ve mái tóc, dịu dàng hỏi han
“ Không sao” Cô lãnh đạm cười, lắc đầu
“ Dì Hoa vừa đến, anh bảo dì nấu cháo cho em rồi. Nếu mệt thì cứ nghỉ, không cần đến công ty nữa” Trương Kì âu yếm nhìn cô, sau đó đưa tay lên xem giờ, “ Chín giờ rồi, lát nữa có cuộc họp quan trọng, anh đi trước. Ngoan, trưa nay anh về với em”
“ Vâng” Cô dịu dàng gật đầu
Khiết Băng nhìn Trương Kì ra khỏi cửa cho đến khi chiếc Porche rời khỏi ngôi biệt thự. Lúc này cô mới chầm chậm quay lại, trong đầu bất giác nghĩ đến hình hình ảnh hai người điên loan đảo phượng hôm qua, mặt bất giác ửng đỏ.
Dì Hoa cười hì hì bước từ bếp ra:

“ Khiết Băng, cháo để sẵn trên bàn đấy. Vào ăn luôn cho nóng, dì ra chợ mua đồ ăn cho buổi trưa đã”
“ Cám ơn dì” Khiết Băng cười: “ Phiền dì quá”
“ Các con bỏ tiền ra thuê dì, đương nhiên dì phải chăm sóc thật tốt cho con rồi. Vào ăn luôn đi, dì đi đã”, Dì Hoa vỗ vỗ vai cô rồi bước ra cửa.
Dì Hoa là hàng xóm với gia đình cô ngày trước, tính tình hiền lành tốt bụng nhưng cả đời phải vất vả mưu sinh. Chồng mất sớm, dì phải một thân một mình nuôi con trai ăn học, cuộc sống vô cùng khó khăn. Thấy dì bươn chải làm thuê khổ cực quá nên Khiết Băng ngỏ ý mời dì về giúp việc. Dì Hoa cũng là chỗ quen cũ nên cô hoàn toàn yên tâm, không đắn đo gì.
Khiết Băng ăn sáng xong thì bê laptop ta bàn tròn ngoài vườn hoa làm việc, chuẩn bị cho cuộc họp tuần sau.
Gần trưa dì Hoa mang nước cam và hoa quả ra cho cô. Khiết Băng nhận ra sự lo lắng bất an trên mặt dì liền hỏi:
“ Dì Hoa, có chuyện gì vậy ạ?”
“ Không giấu gì con. Ông chủ nơi dì làm thuê lúc trước mãi không trả tiền. Dì lo quá. Ngày mai ông ta lại đi du lịch, không biết bao giờ mới về nữa”
“ Vậy dì đi gặp ông ta đòi luôn đi. Chuyện tiền nong không thể kéo dài mãi được!”
Dì Hoa ngần ngại:
“ Nhưng trưa nay Trương Kì về, dì còn chưa nấu nướng dọn dẹp gì…”
“ Không sao. Sau này mỗi ngày dì tới dọn dẹp qua là được, con thấy nhà cửa vẫn rất sạch, không cần ngày nào cũng lau dọn thế đâu. Với lại bình thường con với Trương Kì không hay về nhà ăn trưa, hôm nay là con nghỉ phép nên mới vậy. Dì cứ đi đi, lát con vào bếp cũng được”, Khiết Băng cười cười
“ Vậy thì tốt quá! Cảm ơn con nhé!”, Dì Hoa mừng rỡ, nước mắt rưng rưng.
Khiết Băng khẽ cười:
“ Xem dì kìa, có gì mà phải khóc. Dì đi luôn kẻo không kịp”
Dì Hoa vội vã chạy ra cổng. Khiết Băng tắt laptop, xắn tay vào bếp.
Thật ra trình độ nấu nướng của cô rất tốt, có thể gọi là bẩm sinh. Tuy bình thường không có thời gian rèn luyện nhưng món ăn cô nấu ra cũng vô cùng thơm ngon, không dễ gì để chê. Hôm nay sẵn thời gian rảnh rỗi, Khiết Băng nổi hứng, thích thú nấu nướng cả một bàn đầy ắp sơn hào hải vị.
Trương Kì vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Anh tươi cười bước vào bếp, kinh ngạc phát hiện nàng Khiết Băng đang đeo tạp dề, đứng bên bếp cầm muỗng thử canh.

“ Anh về rồi à?”, Khiết Băng quay người mỉm cười, ánh mắt long lanh
“ Em yêu, hôm nay em vào bếp đấy à?”, Trương Kì tiến lại ôm lấy cô: “ Đúng là bất ngờ lớn đấy”
Khiết Băng múc canh vào bát tô, giọng điệu có phần cao ngạo nhưng vô cùng đáng yêu:
“ Sao, kì lạ lắm à. Hôm nay dì Hoa bận việc nên em vào bếp thử nấu một bữa. Anh tưởng em đến nấu cơm cũng không biết chắc. Mau ăn thử đi”
Trương Kì tủm tỉm cười, cầm đũa lên ăn thử. Vị không thua kém đầu bếp ở khách sạn nổi tiếng. Anh thật sự bất ngờ trước tài nghệ nấu nướng của cô. Vốn tưởng cô cả đời chỉ biết làm việc, không ngờ nữ công gia chánh cũng xuất sắc như thế.
Ăn xong Khiết Băng dọn bát đũa đi rửa, Trương Kì vội nắm lấy tay cô:
“ Tiểu Tây nói da tay em rất mỏng, đừng động vào dầu rửa bát nữa”
“ Anh không thấy găng tay kia à?”, Khiết Băng tủm tỉm cười
Trương Kì hừ một tiếng, chen vào cướp chỗ của cô, Khiết Băng đành đứng dịch ra một chút nhìn anh rửa bát.
Trương Kì có vẻ rất chuyên tâm, đôi môi mím chặt, sống mũi như ngọc khiến cô mê mẩn ngắm nhìn. Không ngờ Trương tổng tuấn tú tiêu sái hàng ngày giờ đây đang đeo chiếc tạp dề màu hồng phấn in hoa vì sợ bẩn quần áo, cặm cụi trong bếp rửa bát. Khiết Băng không kìm được mà bật cười khúc khích.
“ Em cười cái gì?”, Trương Kì đưa mắt nhìn Khiết Băng. Không ngờ hành động đưa mắt nhìn này khiến anh trượt tay, chiếc đĩa trong suốt lăn trên thành bồn rửa, sau đó rơi xuống, vỡ tan.
“ Trời ạ, em biết ngay mà. Vừa khen anh đảm đang anh đã làm vỡ ngay rồi ”, Khiết Băng giả vờ oán trách, cúi người định nhặt mảnh vỡ.

“ Không được!”, Trương Kì vội lớn tiếng
Khiết Băng giật mình, bất chợt bị mảnh vỡ cứa vào tay, một giọt máu rỉ ra, rơi xuống.
Trương Kì vội ngồi xuống xem xét tay cho cô,
“ Đau không?” Anh vừa băng tay cho cô vừa hỏi
Khiết Băng giơ ngón tay lên ngắm nghía: “ Đứt tay thôi, có gì đau đớn đâu. Chỉ sợ đánh máy thì hơi xót. Mà Trương Kì này, anh băng xấu quá đấy”
Trương Kì phì cười, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô:
“ Chiều nay bố mẹ anh từ Mỹ về. Tới nhà anh ăn cơm một bữa nhé?”
“ Thật sao?”, Cô chớp chớp mắt: “Có thể gọi là ra mắt bố mẹ chồng không?”
“ Cũng có thể coi là như vậy”, Trương Kì hôn lên vành tai cô, ánh mắt lấp lánh ẩn hiện ý cười.