Ký Ức Chiều Tà

Chương 11: Chương 11: Nhà Của Chúng Ta






Chương Mười Một:
Nhà của chúng ta
Chiếc Porche dừng lại trong nhà xe công ty. Trương Kì lịch thiệp xuống xe trước, mở cửa đón mỹ nhân ra.
Đằng kia, đằng kia, đằng kia nữa, bao ánh mắt tò mò hóng chuyện nhìm chăm chăm hai người, đi đến đâu cũng gặp lời xì xào bàn tán.
Khiết Băng làm việc cả sáng, gần trưa thấy thư kí của Trương Kì gọi điện bảo rằng Tổng giám đốc đợi cô ngoài xe, bảo cô cùng anh ta đi ăn cơm với đối tác.
Khiết Băng ậm ừ, sửa soạn một lát rồi mở cửa ra ngoài.
Ở ngoài, cô kinh ngạc thất sắc nhìn thấy Tiểu Manh và Mai Linh khua môi múa mép, kể lể không ngừng
Tiểu Manh: “ Tất nhiên rồi, em và Mai Linh làm chứng, hôm qua chúng em nhìn thấy sếp Bạch với Trương tổng tình tứ nhìn nhau, lại còn đưa nhau đi ăn nữa”

Mai Linh: “ Hôm nay lại còn cùng đi làm, chắc chắn họ sống cùng nhau, ai dà, đúng là mối tình cảm động trời xanh. Mọi người biết không, hôm qua em đi dò hỏi Mễ Mễ, thư kí của Trương tổng. Cô ta đúng là kín miệng, hỏi mãi chẳng chịu nói gì. Cuối cùng em bám ghê quá, cô ta hằn học ‘ừ’ một tiếng rồi bỏ đi. Tiếng ừ này cũng nói lên tất cả rồi đó…”
Nhân viên A (nhìn thấy sếp ra khỏi phòng, liếc mắt ra hiệu): Mai Linh! Cô đừng nói nữa…
Mai Linh: “ Sao, anh không tin à? Em nói rồi, em điều tra rất rõ ràng. Kể cả lần Trương tổng đưa sếp Bạch về nhà hôm trước, chính mắt bọn em thấy mà!”
"Tiểu Manh , Mai Linh " Khiết Băng lạnh lùng cất tiếng
Cả văn phòng im lặng như tờ. Hai cô gái lắm điều sợ hãi tái mặt, méo mó quay lại. Đập vào mắt là sếp của bọn họ đang đứng trước cửa phòng, cả người toát ra hàn khí đáng sợ.
" Vào đây gặp tôi ", Khiết Băng quay người, mở cửa phòng
Tiểu Manh run cầm cập, giọng như sắp khóc:
" Ối, chết em rồi, em vẫn trong thới gian thử việc, nhỡ…"
" Nhỡ cái gì? Sếp Bạch làm việc công ra công, tư ra tư, cô không phải lo! " Mai Linh lôi xềnh xệch Tiểu Manh , "Đi mau lên, trước sau gì chẳng phải đối mặt! "
Hai cô gái rón nén vào phòng: “ Sếp…”
Khiết Băng quay người, đưa ánh mắt sát khí nhìn hai cô gái:
"Hai người nói xem, dám loan tin khắp công ty. Tôi đi đến đâu cũng bị người ta nhìn. Hai cô biến công ty thành cái chợ rồi à?"
"Bọn em không cố ý ạ… ", Hai cô gái cúi mặt, lí nhí
Khiết Băng định mắng thêm nhưng sợ Trương Kì đợi lâu, liền nhanh kết thúc chuyện này:
"Về viết bản kiểm điểm, sáng mai nộp lại cho tôi. Lần sau đừng để tôi nghe thấy hai ngươi nhắc tới chuyện này!"
" Dạ, dạ -"Hai cô gái thở phào, liên tục vâng dạ.

Khiết Băng liếc hai cô gái thêm một lần, sau đó từng bước thanh thoát rời khỏi phòng làm việc.
Vừa xuống cổng công ty đã thấy Trương Kì đứng đợi. Cô tươi cười bước tới. Trương Kì lịch thiệp mở cửa xe cho cô .
"Trương Kì, lần đi ăn này có quan trọng không? " Khiết Băng hỏi
"Ừ, quan trọng chứ " Trương Kì nói, ánh mắt lấp lánh ý cười
" Nhìn mặt anh là biết, nếu đi ăn để kí hợp đồng thì chắc chắn có người báo cho em. Nói đi, anh lại giở trò gì? " Khiết Băng nghiêng mặt nhìn anh.
Trương Kì bật cười, giọng nói đầy tà ý: “ Sara, em coi anh xấu xa vậy sao?”
Hai mươi phút sau Trương Kì dừng xe trước một tòa biệt thự sang trọng, anh khẽ hôn lên vành tai Khiết Băng:
"Xuống xe xem đi, chắc chắn em sẽ thích"
Khiết Băng mở cửa xuống xe, trước mắt cô là ngôi biệt thự vô cùng đẹp, cổng trắng muốt với giàn hoa hồng đỏ hai bên. Trương Kì ôm vai cô, ấn mật mã mở cổng rồi cùng cô bước vào trên con đường lát đá.
" Đẹp quá! ". Khiết Băng kêu lên.
Ngôi biệt thự với cả rừng hoa và cây cảnh quý, phía sân trước ngoài chỗ để xe còn có đài phun nước hình cá heo xanh. Phía sau là sân gold và một phòng lớn bày biện các dụng cụ như máy tập chạy, đúng chất phòng gym điển hình. Trong nhà còn đẹp hơn gấp bội, nội thất sang trọng, thiết kế tinh tế, còn có hẳn một bể bơi với trần nhà bằng kính, có thể đóng mở tùy ý.

Trương Kì đưa Khiết Băng vào một phòng ngủ rất rộng, cửa sổ hướng ra vườn hoa trước nhà. Riêng giường ngủ là hoa mỹ nhất, trải ga trắng muốt, trên tủ đầu giường còn đặt một lọ hoa tỏa hương thơm ngát.
" Nhà của anh à?" Khiết Băng đứng trước cửa sổ hít hà hương hoa mơn man nhẹ dịu.
" Ừ, nhưng từ giờ, là nhà của chúng ta", Trương Kì ôm cô từ đằng sau, vòng tay rắn chắc ôm gọn cô trong lòng
Khiết Băng mê mẩn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của anh. Nhà của chúng ta? Nhà của cô và anh?
Trương Kì xoay người cô lại, nhìn xoáy vào mắt cô, khẽ thì thầm: “ Chuyển tới sống… cùng anh nhé?”
“ Vâng…” Khiết Băng như bị mê hoặc, dịu dàng gật đầu.
“ Sara, anh nhớ em, lúc nào cũng nhớ em vô cùng” Trương Kì ghé sát người cô, bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại, ngắm nhìn khuôn mặt trắng hồng ửng đỏ, quyến rũ vô ngần của cô.
“ …” Khiết Băng nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của anh đang dần tiến lại, trái tim bất chợt rung động mãnh liệt.