Ký Ức Ai Cập

Chương 54: Vỡ tan




Đoàn người trở về Hittite trong nỗi đau thương quá lớn của Ai Cập, Ai Cập mất đi một nữ hoàng thông minh. Menfuisu mất đi người chị duy nhất, và Hassan mất đi tình yêu cả đời mình.

Còn nhiều nỗi đau đớn, mất mát không kể siết, thái thượng hoàng Nefenmat không thể chịu đựng hơn nữa. Con gái ông lớn lên, giống y hệt mẫu thân của nó, người phụ nữ duy nhất ông yêu.

Nay cả con bé cũng rời xa ông, vậy. . . ông cũng phải trở về đoàn tụ với gia đình nhỏ của mình. Một mồi lửa thiêu rụi tất cả, Nefenmat mỉm cười mãn nguyện, ông đã chờ đợi quá lâu để được gặp vợ mình.

Lý do duy nhất giữ ông còn sống đến ngày hôm nay, đó chính là Asisu. . . nhưng cả lý do duy nhất ấy, nay cũng đã vĩnh viễn biến mất. Không còn lưu luyến, không còn trằn trọc, bận tâm, Nefenmat tự tay châm lửa đốt nơi mình ở, ông không muốn bị chôn cất sâu trong lăng mộ tối tăm.

Nàng đã từng nói, tự do như cánh diều trong gió, chính là giấc mơ của nàng. Vậy ông cũng phải thả mình theo gió để tìm đến nơi nàng và con gái đang ở. Gió nổi lên, hất tung tro tàn lên không trung rộng rãi, Nefenmat. . . ông ấy đã về được ngôi nhà của mình.

Nơi mà vợ ông đang mỉm cười, thả con diều trong gió đợi ông noi bãi cỏ, nhưng. . . ông lại không tìm thấy con gái của mình. . . Asisu. . . Con gái bé bỏng của ta, vầng thái dương của Ai Cập, con đang ở đâu?

Trên chiếc xe ngựa giữa đoàn người trở về Hittite, Ruka lo lắng nhìn chủ nhân của mình, Izumin nhắm mắt im lặng, dựa người vào thành xe như đã ngủ. Nhưng làm sao anh có thể ngủ được cơ chứ? Anh không thể bình tĩnh như Hassan, dù nhận được dữ về Asisu lại có thể đứng ra dàn xếp nghị hòa với Hittite và Babylon.

Chính Hassan đã xây dựng nên mối liên minh ba nước, vì Asisu đã cứu quốc vương Babylon và hoàng tử Hittite, nên bản hiệp ước nhanh chóng được ký xong. Anh cũng không thể điên cuồng như Menfuisu, hắn ta đến tận Babylon này, chỉ để nhìn thấy thi thể cháy đen không nhận ra được hình dáng ban đầu của nàng.

Sau đó, mặc cho ai nói gì, hắn cứ ôm lấy thi thể đó mà lẩm bẩm một mình. Còn về Ragashu, anh cũng không thể mất kiểm soát như hắn, hắn đã ra lệnh giết sạch cả nhà những kẻ có liên quan đến vụ cháy tháp Babel. Cả những binh lính canh gác may mắn sống sót, hắn cũng không tha cho họ.

Vậy anh thì sao? Anh có thể làm được gì đây, anh cũng rất muốn như họ, có thể bình tĩnh nghĩ cách giải quyết, có thể điên cuồng gào thét tên nàng, có thể mất kiểm soát giết người không gớm tay. Nhưng . . . Izumin không thể làm như vậy. . .

Anh ngồi đây, nhắm chặt đôi mắt màu hổ phách, để hình ảnh của nàng hiện lên ngày càng rõ nét trong tâm trí. Anh đã đánh mất nàng bao nhiêu lần nhi? Để xem nào, À đúng rồi! Lần đầu tiên, anh nhìn thấy nàng rơi xuống từ vách cung điện Ai Cập, bất lực nhìn sông Nile ôm nàng vào lòng rồi biến mất.

Lần thứ hai, khi đối diện với con sư tử, anh đã không thể ngăn cản nó tấn công nàng, chỉ biết đứng nhìn nó làm nàng bị thương. Sau đó, cô gái sông Nile đưa nàng về với nữ thần sông Nile vĩ đại để trị thương cho nàng.

Lần thứ ba. . . cũng là lần cuối cùng. . . anh cứ tưởng rằng, lần này, anh đã bảo vệ được nàng, để nàng an toàn sau bóng lưng của mình. Nhưng . . . anh đã sai lầm rồi. . .là nàng đã bảo vệ anh. . . chưa bao giờ, chưa bao giờ anh thật sự bảo vệ dược nàng cả.

Lần này thì, . . . con tim Izumin vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, vỡ vụn trước nỗi đau vụt mất nàng. Vị hoàng tử cao ngạo sụp đổ hoàn toàn, anh vẫn ăn,vẫn thở, vẫn tồn tại, vẫn giải quyết chính sự nghiêm túc. Chẳng qua là anh không hề sống, linh hồn anh đã chết từ giây phút bóng dáng Asisu vụt khỏi tầm mắt anh.

Mitamune đứng ở một góc, nàng nhìn thấy tất cả, nhưng. . . nàng có thể làm được gì đây? Bản thân nàng không thể làm Asisu sống lại, giấc mơ của nàng muốn anh trai mình hạnh phúc cũng đã vỡ tan rồi. Nàng chỉ có thể khóc, khóc cho Asisu, khóc cho cả phần của anh nữa, nàng biết, anh đã phải kiềm nén như thế nào.

Asisu, nàng thật tàn nhẫn! Mitamune thổn thức trong vòng tay của Ruka, hắn cũng chẳng thể làm gì hơn. Cứ để mặc cho Mitamune vật vã trong tay mình, cũng như Lita đang đau đớn đứt từng đọan lòng trong vòng tay Hassan. Lệnh bà của nàng, người đã cho nàng sự sống thứ hai, tai sao lại có thể bất công như vậy.

Hassan ôm chặt lấy Lita, dịu dàng xoa dịu nổi đau cho nàng, anh để mặc cho nàng khóc, vì anh cũng không thể khóc. Nỗi đau của anh. . . . ai có thể hiểu được đây, đôi mắt lóe lên tia thống khổ vô hạn. Cả Ai Cập này là giấc mơ của nàng, cho dù giấc mơ của anh đã tan vỡ, nhưng. . . anh không thể để nàng thất vọng được.

Carol được quân lính Minoa đưa về Ai Cập trong tình hình như thế, khi cô tỉnh lại, nghe được mọi chuyện về Asisu. Carol đã bật cười như điên như dại, những người hầu xung quanh sợ hãi lánh xa cô, hoàng phi bị điên rồi sao?

Khi tiếng cười vừa dứt, những giọt nước mắt chảy dọc theo gò má, rơi xuống đệm mềm. Asisu, chị đã đi thật . . . rồi sao? Cho dù có tranh đoạt, có thù oán, đến cuối cùng. . . cô dược gì, mất gì cơ chứ. Thì ra, Carol chưa từng muốn Asisu chết, nếu không khi nàng bị sư tử tân công, cô đã không đưa nàng về hiện đại.

Nếu cô muốn nàng chết, cô đã không. . . ngồi khóc như thế này. . . nỗi đau của cô và nàng, chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu được mà thôi. Asisu, tha lỗi cho em, .. . tha thứ cho em. . . cô cứ thổn thức gọi tên nàng như thế. . .. Bóng đêm bao trùm Tebe, tang thương mất mát quá lớn khiến cả Ai Cập dường như cũng phải oằn mình lại.

“Kirke!” Một giọng nói êm ái vang lên, Kirke mỉm cười xoay người quỳ xuống chân người thiếu nữ trước mặt: “Tiểu thư gọi nô tỳ!”.Người con gái đang ngồi sát vách xe ngựa, sỡ hữu dung mạo không ai có được, xinh đẹp như đóa hoa sen thanh khiết nhất.

“Bây giờ đã là ngày hay đêm?” Nàng vừa hỏi, vừa đưa tay sờ lên miếng băng quấn ngang mắt nàng, vì một tai nạn, đôi mắt của nàng đã bị thương nặng, tạm thời không thể thấy được gì. Kirke nhin nàng, trong mắt bà ánh lên niềm yêu thương vô hạn, bà từ tốn trả lời; “Thưa tiểu thư! Đã giữa trưa rồi ạ, người đừng lo, chỉ một ngày đường nữa thôi, chúng ta sẽ về Hatussa. Cha người sẽ rát vui khi đón người về nhà.”

Nàng mỉm cười khẽ, nỗi lo lắng của nàng mà bà cũng nhận ra, nghe Kirke kể lại, vì nàng không đồng ý với hôn nhân do cha sắp đặt. Cho nên đã bỏ nhà ra đi, đi đến nỗi bị thương nặng như thế này, nếu cha không cho người đi tìm nàng, chắc nàng đã mất luôn cái mạng nhỏ này rồi.

Điều nàng băn khoăn . . . không chỉ có đôi mắt bị thương, ngay cả đầu của nàng. . . hình như cũng bị thương rất nghiêm trọng. Đến nỗi những ký ức về quá khứ của nàng, đều bị nàng quên hết không chừa một thứ gì, ngay cả cái tên của nàng cũng vậy.

Kirke đưa cho nàng một ly nước, giúp nàng kề lên miệng để tránh bị đổ, sau đó, bà lại dìu nàng ra ngoài xe để sưởi nắng. Bất chợt, nàng nghe được tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Kirke, nhũ mẫu của nàng nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Tiểu thư, là đại nhân đích thân đến đón người.” Kirke vui mừng nói với nàng, nàng quay đầu về phía phát ra tiếng động. Cảm nhận niềm vui của nhũ mẫu bên cạnh, trái tim nàng khẽ thắt một cái, cha của nàng đến đón nàng sao? Cha của nàng ư?

Người đàn ông trung niên nhảy xuống từ lưng ngựa, xúc động nhìn cô gái bên cạnh Kirke, nước mắt vui mừng của ông thật sự trào ra: “Daria, con đã về rồi!”. Cô gái chợt giật mình, hóa hóa ra, tên của nàng là Daria, kẻ bảo vệ. Cái tên hay lắm, nầng rất thích cái tên này.

Dù nàng không nhớ quá khứ của mình, nhưng nữ hoàng Ai Cập đã vĩnh viễn biến mất. Chỉ còn lại người con gái xinh đẹp, quận chúa Daria, con gái duy nhât của ngài Adonis. Bây giờ cha của nàng chính là nghị viên trưởng của hội đồng trưởng lão trong bộ máy chính quyền Hittite. Người có quyền quyết định chuyện quốc gia đại sự cùng với vương phi và quốc vương của Hittite.