Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 46




“Cậu ổn chứ?” – Trần Hoành nhận ra mấy hôm nay Trương Vũ Văn có vẻ hơi bất ổn.

“Hả?” – Trương Vũ Văn bừng tỉnh. Từ sau hôm từ nhà xuất bản về, anh như người mất hồn, bắt đầu suy ngẫm về cuộc sống, về mục tiêu của bản thân, rốt cuộc anh muốn gì? Điều anh theo đuổi là công thành danh toại, lưu danh sử sách, hay là cuộc sống bình yên, suôn sẻ?

Liệu có sự khác biệt bản chất nào giữa hai điều này?

“Không có gì.” – Trương Vũ Văn đáp – “Nào, thay đồ thôi.”

Tối Rằm tháng Giêng, Trần Hoành tràn đầy phấn khích, chuẩn bị đi gặp “bạn giường” lâu năm – anh Đổng, để “trả thù” những lần bị “dìm hàng” trước kia, xả hết cơn bực bội dồn nén bấy lâu.

Nghiêm Tuấn nhắc nhở: “Khi lái xe, nhớ để một tay lên vô lăng thôi, đừng có nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt, trông giống tài xế lắm, cứng nhắc quá.”

“Biết rồi.” – Trần Hoành đáp – “Phải lái kiểu ung dung, thoải mái như Trương Vũ Văn ấy.”

“Đúng!” – Mọi người gật gù tán thành.

“Phải toát lên phong thái kiểu ‘đâm vào cột điện cũng chả sao, vứt xe bên đường rồi mua cái mới là được’.” – Nghiêm Tuấn nói thêm.

“Chủ xe mua bảo hiểm rồi, cứ bình tĩnh mà lái.” – Trương Vũ Văn cười – “Tốt, rất ra dáng!”.

Trần Hoành mặc bộ vest thoải mái của Hoắc Tư Thần, không ngờ lại rất vừa vặn, trông hắn “lên đời” hẳn. Quần thì mặc của Trương Vũ Văn, trông rất lịch sự, nhã nhặn. Trương Vũ Văn không ngờ “tình yêu” của họ lại được thể hiện trên người anh chàng huấn luyện viên thể hình này theo cách như vậy. Trịnh Duy Trạch làm tóc, tỉa lông mày, trang điểm nhẹ nhàng cho Trần Hoành. Nhờ “ma thuật trang điểm”, Trần Hoành lột xác thành một công tử hào hoa, lịch lãm, phong độ ngời ngời.

“Đẹp trai quá!” – Trịnh Duy Trạch tấm tắc khen ngợi.

“Đẹp trai!” – Mọi người đều đồng thanh.

“Người vai rộng mặc gì cũng đẹp.” – Trương Vũ Văn nhận xét – “Đi đi, anh Đổng của cậu chắc chắn sẽ “chết mê chết mệt” cho xem.”

Trần Hoành cười hí hửng, cầm chìa khóa xe, vừa cúi xuống nhìn điện thoại vừa đi ra ngoài.

“Vậy lát nữa gặp ở nhà hàng trên cao nhé!” – Trần Hoành đeo tai nghe bluetooth vào. Nghiêm Tuấn cũng ra xe, tiện thể đi cùng Trần Hoành đến công ty, hôm nay anh có chút việc phải giải quyết.

Mọi người cùng nhau hôn gió tiễn Trần Hoành, sau đó ai về phòng nấy thay đồ.

“Nghe nói nhà hàng đó đắt lắm.” – Trịnh Duy Trạch háo hức.

“Ừ.” – Trương Vũ Văn cười – “Nhưng mà Tư Thần đã nói là sẽ mời mọi người.”

Thường Cẩm Tinh vừa huýt sáo vừa đi thay đồ. Hôm nay Hoắc Tư Thần đã nói rõ là muốn mời tất cả bạn cùng nhà của Trương Vũ Văn đi ăn tối. Trương Vũ Văn cũng may mắn đặt được bàn. Tuy nhà hàng trên cao giá cả không rẻ, nhưng một là để kỷ niệm hai người chính thức thành đôi, hai là chúc mừng Hoắc Tư Thần nghỉ việc.

Hơn nữa, sự kiện “trai thẳng” lần trước đã khiến Trịnh Duy Trạch bị ám ảnh tâm lý không nhỏ, Thường Cẩm Tinh đang lên kế hoạch đưa cậu đi chơi để khuây khỏa. Mấy hôm nay tuy không nói ra, nhưng Trịnh Duy Trạch đã thay đổi rất nhiều, không còn thức khuya livestream nữa, trở lại cuộc sống điều độ, và mỗi buổi sáng đều ra ngoài một lúc.

Trương Vũ Văn thay quần áo xong, cùng mọi người đi bộ ra trạm tàu điện ngầm. Cả con phố Giang Loan được trang hoàng lộng lẫy bởi đèn lồng rực rỡ treo trên cây, dọc lối đi, chỉ chờ màn đêm buông xuống, ánh đèn lung linh sẽ cùng nhau thắp sáng.

Hoắc Tư Thần đang trên đường về Giang Đông.

[Đường hơi tắc, mọi người cứ đi trước đi.] – Hoắc Tư Thần nhắn tin cho Trương Vũ Văn.

Trương Vũ Văn biết hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Hoắc Tư Thần, y cũng sắp bắt đầu một cuộc sống mới. Anh đi trước, vừa đi vừa nhắn tin với Hoắc Tư Thần. Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch đi sau, thỉnh thoảng mới trò chuyện vài câu.

Hôm nay tàu điện ngầm vắng tanh, mọi người đều đã tan sở sớm để về nhà đón Tết. Ba người đứng túm tụm ở góc toa, nói chuyện phiếm.

“Bao giờ thì anh đi du học?” – Trịnh Duy Trạch bất ngờ hỏi.

Đối diện với câu hỏi này, Thường Cẩm Tinh có hơi bất ngờ. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hết tháng này thì đi. Visa xong rồi, lúc nào cũng có thể đi được.”

“Nhanh vậy sao?” – Trương Vũ Văn cũng bất ngờ.

“Tôi nhờ Nhạc Văn đăng ký lớp dự bị một năm, sau đó học tiếp ngành nhiếp ảnh hai năm.” – Thường Cẩm Tinh giải thích.

“Cậu ở đâu? Tìm được nhà chưa?” – Trịnh Duy Trạch hỏi.

“Ở nhà Nhạc Văn.” – Thường Cẩm Tinh cười nói – “Tôi sẽ dọn dẹp, nấu nướng cho cậu ấy để trừ tiền nhà một thời gian, đợi ổn định rồi sẽ tìm nhà mới, hoặc là ở ký túc xá khi nhập học.”

Họ đều biết sơ qua về Nhạc Văn, nhưng Thường Cẩm Tinh không nói với Trịnh Duy Trạch về mối quan hệ trước đây của hai người, chỉ nói là bạn thân từ hồi cấp ba, Nhạc Văn cũng từng gọi video cho họ rồi.

Trương Vũ Văn cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng anh cũng vui cho Thường Cẩm Tinh, ít nhất gã đã tìm được hướng đi cho tương lai.

“Tốt đấy.” – Trương Vũ Văn nói – “Chắc chắn cậu sẽ thành công.”

“Cảm ơn cậu.” – Thường Cẩm Tinh nghiêm túc nói.

Cả hai đều hiểu ý nghĩa trong lời nói của đối phương. Nếu không phải Trương Vũ Văn giới thiệu công việc ở đoàn phim cho Thường Cẩm Tinh, có lẽ gã sẽ không sớm đưa ra quyết định thay đổi lớn lao trong cuộc đời như vậy.

“Em tiếc quá.” – Trịnh Duy Trạch rầu rĩ.

Trịnh Duy Trạch cảm thấy rất hụt hẫng. Tâm trạng cậu bây giờ đã bình tĩnh, sau chuyện kia, cậu đã coi Thường Cẩm Tinh là một người bạn rất tốt, không còn suy nghĩ gì khác nữa.

Thường Cẩm Tinh mỉm cười, véo má Trịnh Duy Trạch, nói: “Tôi sẽ quay lại mà, chỉ ba năm thôi.”

“Ừ.” – Trịnh Duy Trạch gật đầu – “Anh Vũ Văn này, có thể em cũng phải chuyển ra ngoài ở.”

“Hả?” – Trương Vũ Văn ngạc nhiên – “Sao vậy? Tôi có thể không lấy tiền nhà của cậu mà… đợi khi nào cậu dư dả rồi tính.”

“Thật hả?!” – Trịnh Duy Trạch mừng rỡ.

“Ừm…” – Trương Vũ Văn ngập ngừng.

Anh hơi do dự, bởi vì nói như vậy có vẻ không được “đẹp”, chứ không phải vì tiếc tiền.

“Cảm ơn anh.” – Trịnh Duy Trạch xúc động – “Em cảm động lắm, nhưng mà dạo này em đang tìm việc, em đã đi phỏng vấn mấy chỗ, có một chỗ có lẽ em làm được. Họ bao ăn ở, cần phải đào tạo miễn phí trước, sau đó làm việc ở Giang Nam. Từ Giang Loan đến đó xa quá, đi lại bất tiện lắm.”

“Ồ?” – Trương Vũ Văn hỏi – “Làm gì vậy?”

Trịnh Duy Trạch đưa điện thoại cho họ xem. Hóa ra mấy hôm nay, ngày nào cậu cũng đi phỏng vấn xin việc. Công việc phù hợp nhất hiện tại là nhân viên bán hàng tại quầy của một công ty mỹ phẩm, hưởng hoa hồng theo doanh số hàng tháng, tổng thu nhập khoảng tám nghìn tệ, được ở ký túc xá cho nhân viên.

“Đó là công việc cậu muốn làm sao?” – Thường Cẩm Tinh hỏi.

“Cũng được.” – Trịnh Duy Trạch đáp – “Như vậy em có thể tiết kiệm được chút tiền, để đi học thêm hay là quay lại trường…”

“Còn công việc nào khác không? Cậu có thể tìm hiểu thêm.” – Trương Vũ Văn nói.

“Vũ Văn đã nói là không lấy tiền nhà của cậu rồi, cậu cứ từ từ lựa chọn.” – Thường Cẩm Tinh cũng khuyên.

Trịnh Duy Trạch thở dài, nói: “Còn một công việc nữa, hai người xem thử nhé? Nhưng mà lương thấp quá.”

Trịnh Duy Trạch đưa cho họ xem thông tin công việc khác – học việc tại một xưởng thiết kế thời trang.

“À, xưởng này tôi biết.” – Trương Vũ Văn lên tiếng – “Của hai anh chàng đồng tính, là một cặp, mặt tiền là cửa hàng bán quần áo, phía trong là xưởng thiết kế.”

Công việc này lương chỉ có hơn năm nghìn, bao ăn ở, nhưng thời gian làm việc khá dài, gần mười tiếng, đồng thời còn phải kiêm luôn bán hàng ở cửa hàng.

“Thực ra em muốn vào xưởng thiết kế hơn, vì từ nhỏ tớ đã thích thiết kế, nhưng mà lương thấp quá.” – Trịnh Duy Trạch bày tỏ.

Trương Vũ Văn và Thường Cẩm Tinh im lặng nhìn bức ảnh trên điện thoại của Trịnh Duy Trạch.

“Để em suy nghĩ thêm.” – Trịnh Duy Trạch nói.

“Ừ, không sao.” – Trương Vũ Văn đáp – “Xuống xe thôi.”

Hôm nay, khắp thành phố Giang Đông đều tràn ngập không khí Tết Nguyên tiêu, thành phố đã sẵn sàng mang đến mọi điều lãng mạn nhất có thể cho các cặp đôi đang yêu, đồng thời cũng giáng một đòn phản dame chí mạng vào những tâm hồn FA.

Nhà hàng trên cao đông nghịt khách, hôm nay tất cả các bàn đều đã được đặt trước. Hoắc Tư Thần đang đứng đợi ở ngoài cửa, thấy Trương Vũ Văn liền nắm tay y.

“Trần Hoành vẫn chưa đến.” – Hoắc Tư Thần nói.

“Không sao.” – Trương Vũ Văn cười, nắm tay Hứa Tư Thần bước vào nhà hàng. Hai người vẫn ngồi bàn cũ cạnh cửa sổ kính, bàn dành cho cặp đôi. Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch ngồi một bàn nhỏ bốn chỗ, để trống một chỗ cho Nghiêm Tuấn.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hứa đã mời cơm.” – Trương Vũ Văn cười nói.

“Không có gì.” – Hứa Tư Thần lịch sự đáp – “Mục đích chính là cảm ơn ông mai bà mối, em chỉ là khách thôi, anh phải cảm ơn người đã se duyên cho chúng ta.”

Lúc ra khỏi nhà, Trần Hoành rất tự tin, nhưng khi lái xe lại không kìm được run rẩy. Được Nghiêm Tuấn động viên một hồi mới lấy lại được chút tự tin, nhưng vừa xuống xe, hắn lại bắt đầu căng thẳng.

Chỉ cần xe va quệt nhẹ một cái thôi, tiền sửa chữa cũng đủ mua hai cái phòng tập gym của mình rồi… Trần Hoành không ngừng tự nhủ, nhưng khi lái xe đến đón Đổng Hữu, hắn thấy cũng không đến nỗi nào, vì xe cộ trên đường đều chủ động giữ khoảng cách với hắn, không có ai cố tình tạt đầu, chen ngang.

Đừng có nhìn chằm chằm về phía trước… Trần Hoành ghi nhớ lời dặn của Nghiêm Tuấn.

Hắn lái xe đến điểm hẹn, nhắn tin cho Đổng Hữu:

[Tôi đến rồi.]

[Đợi em ở dưới sảnh năm phút, anh tự lái xe đến à? Cuộc họp sắp xong rồi.] – Đổng Hữu nhắn lại.

Trần Hoành không trả lời, tấp xe Bentley vào lề đường. Bảo vệ tòa nhà bước đến, cung kính: “Tiên sinh, anh có thể cho xe vào trong ạ.”

Nói rồi, bảo vệ mở barie, dẫn Trần Hoành đến một chỗ đậu xe riêng.

Lúc này, Trần Hoành lại một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt… Nếu như trước đây, chắc chắn bảo vệ sẽ chỉ giục hắn mau chóng đi chỗ khác, đừng có chắn đường “quý nhân”.

Haiz… Trần Hoành chỉnh lại chiếc đồng hồ trên tay, đặt điện thoại vào túi xách hàng hiệu mà Trương Vũ Văn cho mượn.

Chẳng mấy chốc, Đổng Hữu đã đi xuống, vừa đi vừa nói chuyện với mấy người đồng nghiệp. Sau khi tiễn họ xong, Đổng Hữu đeo túi chéo, quay người đi ra bãi đậu xe.

Trần Hoành bấm còi một cái, khiến Đổng Hữu giật bắn mình.

Sau đó, Đổng Hữu nhìn về phía bãi đậu xe, vẻ mặt trở nên vô cùng khó tả.

Đến rồi, đến rồi!! Trần Hoành chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi! Hắn đã chuẩn bị sẵn điện thoại, “tách” một tiếng, chụp lại biểu cảm của Đổng Hữu.

Trần Hoành hạ cửa kính xe, hỏi: “Nhìn gì vậy?”.

Đổng Hữu: “…”

Đây là lần đầu tiên Trần Hoành thấy Đổng Hữu “mất bình tĩnh” như vậy kể từ khi quen biết hắn.

Vẻ mặt Đổng Hữu ban đầu là ngạc nhiên, sau đó chuyển sang cười trừ. Hắn nhìn Trần Hoành như thể chưa từng quen biết, rồi chậm rãi tiến lại gần.

Sau đó, Đổng Hữu tò mò nhìn vào ghế phụ, xác nhận không có ai, đúng là Trần Hoành đến đón hắn.

“Nhìn cái gì? Lên xe đi.” – Trần Hoành vẫn giữ nguyên thái độ như trước đây, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng trong lòng thì sung sướng vô cùng.

Đổng Hữu im lặng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Trần Hoành một tay đánh lái, rời khỏi bãi đậu xe, hòa vào dòng xe cộ tấp nập.

Đổng Hữu vẫn chưa hoàn hồn, cứ nhìn chằm chằm Trần Hoành.

“Vui lắm à?” – Đổng Hữu bất ngờ lên tiếng.

“Hả?” – Trần Hoành giả vờ ngơ ngác – “Vui gì cơ?”

“Anh đang trêu em đấy à?” – Đổng Hữu hỏi.

“Trêu em? Tại sao tôi phải trêu em?” – Trần Hoành đáp trả.

Trong lòng Trần Hoành đang cười hả hê, hắn đã dùng hết sức lực để giữ cho cơ mặt bình tĩnh, nhưng khóe môi hơi nhếch lên đã “phản chủ” mất rồi.

“Nhà anh làm gì?” – Đổng Hữu lại hỏi.

“Mở phòng tập gym, chẳng phải em đã nhìn thấy rồi sao?” – Trần Hoành nhận ra hôm nay Đổng Hữu có vẻ hơi luống cuống?! Từ lúc gặp mặt đến giờ, khí thế của hắn đã giảm đi trông thấy!

“Phòng tập gym chỉ là anh mở ra cho vui thôi phải không?” – Đổng Hữu nói.

Câu này mà Đổng Hữu cũng nói ra được, Trần Hoành càng thêm đắc ý.

“Tôi đã nói với em rồi mà?” – Trần Hoành đáp – “Lúc đầu tôi đã nói là chỉ chơi chơi thôi.”

“Nhà anh ở đâu? Bây giờ có thể nói cho em biết chưa?” – Đổng Hữu hỏi tiếp.

“Làm gì? Em muốn đến nhà ra mắt bố mẹ tôi à?” – Trần Hoành trêu chọc.

Đổng Hữu: “…”

Trần Hoành không nhận ra, việc hắn xuất hiện với hình tượng này thực chất đã ngầm ám chỉ một kỳ vọng khác về mối quan hệ của họ. Trong mắt Đổng Hữu, Trần Hoành hôm nay đang thể hiện con người thật của mình, điều đó có nghĩa là hắn muốn theo đuổi mình sao? Nhưng Trần Hoành chỉ đơn thuần nghĩ rằng đây là một trò đùa dai.

“Tôi ở Giang Loan.” – Trần Hoành nói.

“Ồ.” – Đổng Hữu đáp.

Một lúc sau, Đổng Hữu lại “ừm” một tiếng.

Đợi đèn đỏ, Trần Hoành liếc nhìn Đổng Hữu, đoán xem hôm nay hắn có chuẩn bị “lên giường” với mình không, bên dưới lớp vest này là gì nhỉ… Bắt gặp ánh mắt của Trần Hoành, Đổng Hữu bất ngờ lên tiếng: “Thì ra bấy lâu nay anh toàn lừa em.”

“Tôi lừa em cái gì?” – Trần Hoành bật cười.

Đúng là không lừa gì cả, nhưng Trần Hoành luôn úp úp mở mở, khiến Đổng Hữu không thể nào nắm bắt được. Hôm nay, hắn đã nắm quyền chủ động hoàn toàn, hơn nữa lại hiểu rõ tính cách của mấy cậu ấm cô chiêu như Đổng Hữu, khiến hắn càng không thể nào “đỡ” được.

Đổng Hữu cũng bật cười, xem như chấp nhận, thậm chí còn thấy thú vị. Sau đó, hắn thò tay sờ soạng đùi Trần Hoành, nói: “Để em kiểm tra xem nào, mấy ngày rồi?”

“Khoảng một tuần.” – Trần Hoành đã nhịn gần một tuần, vừa bị Đổng Hữu chạm vào đã “phản ứng” ngay.

“Này, đừng có mà…” – Trần Hoành vội vàng ngăn cản.

“Tắc đường quá.” – Đổng Hữu nói.

“Đợi đấy, bắn ra quần bây giờ!” – Trần Hoành cáu kỉnh.

Đổng Hữu định cởi khóa quần của Trần Hoành, Trần Hoành vội vàng nắm lấy tay hắn, một chân đạp ga, tiếp tục lái xe.

“Tối nay cho em ăn đã đời.” – Trần Hoành nói – “Gọi “ông xã” một tiếng nghe xem nào?”

Đổng Hữu: “…”

Đổng Hữu chỉ gọi Trần Hoành là “ông xã” khi “lâm trận”, sau khi được thỏa mãn liền trở lại dáng vẻ lạnh lùng như thường. Hôm nay Trần Hoành muốn thử xem sao.

Đổng Hữu im lặng, không mắng “Cút” như mọi khi.

Chờ đèn đỏ, Trần Hoành lại thò tay sang, cách lớp áo sơ mi mỏng manh mà “nhào nặn” Đổng Hữu. Đổng Hữu vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: “Ông xã! Đừng sờ loạn nữa.”

Trần Hoành sung sướng như lên mây, phải cảm ơn Trương Vũ Văn vì dịch vụ trải nghiệm một ngày làm người giàu quá tuyệt vời.

“Tối nay ăn gì?” – Đổng Hữu lại hỏi.

“Đặt đại một nhà hàng thôi, đặt muộn quá nên hết chỗ rồi.” – Trần Hoành đáp.

Rõ ràng là phải được huấn luyện kỹ càng mới có thể nói ra câu này, Đổng Hữu đến giờ phút này vẫn chưa mảy may nghi ngờ, đã hoàn toàn tin tưởng vào nhân vật công tử bột đi trải nghiệm khởi nghiệp của Trần Hoành.

“Xe này của bố anh hay của ạm?” – Đổng Hữu bất ngờ hỏi.

Tuy không giống kịch bản lắm, nhưng Trần Hoành biết rõ phải trả lời như thế nào.

“Của bạn tôi, nó cầm cố cho tôi.” – Trần Hoành thản nhiên – “Ít khi tôi lái lắm.”

“Ồ, sao vậy?” – Đổng Hữu tò mò.

“Trông giống tài xế quá.” – Trần Hoành nói – “Em không thấy thế à?”

Đổng Hữu bật cười.

“Chiếc Porsche của em đẹp đấy.” – Trần Hoành khen.

“Của anh rể em.” – Đổng Hữu đáp.

Trần Hoành im lặng. Khí thế của hắn đã hoàn toàn áp đảo Đổng Hữu. Đồng thời, hắn cũng nhận ra, sự “lạnh lùng”, “bá đạo” mà Đổng Hữu thể hiện trước đây chỉ là bởi vì hắn nghĩ Trần Hoành “nghèo” hơn mình. Còn bây giờ, Trần Hoành vốn dĩ đã có khí chất của “top”, lại được nâng cấp” thêm vũ khí, Đổng Hữu càng không thể nào “địch” lại.

“Phòng tập gym làm ăn thế nào?” – Đổng Hữu lại hỏi.

Hôm nay em lắm lời thế nhỉ… Trần Hoành thầm nghĩ, bình thường có thấy em hỏi han gì đâu.

“Cũng bình thường.” – Trần Hoành vẫn giữ nguyên phong cách “ngầu lòi”, trước đây là vì không cam tâm bị coi thường, còn bây giờ là vì phải “diễn cho tròn vai”. Hắn lái xe vào bãi đậu xe ngầm của nhà hàng trên cao, vừa tắt máy, Đổng Hữu đã lao vào ôm chầm lấy hắn. Trần Hoành cũng hôn đáp trả, hai người bắt đầu “cuồng nhiệt” ngay trên xe, Trần Hoành không khách khí mà “khám phá” cơ thể Đổng Hữu.

“Ra ghế sau đi.” – Đổng Hữu thở hổn hển – “Anh muốn xem hôm nay em mặc gì không?”

Trần Hoành chợt bừng tỉnh, tuy rằng hắn với Trương Vũ Văn thân thiết, nhưng cũng không nên “mây mưa” trên xe bạn như vậy.

“Đi ăn cơm trước đã.” – Trần Hoành nói – “Trưa nay tôi chưa ăn gì, đói meo rồi.”

Đổng Hữu ngoan ngoãn gật đầu, cùng Trần Hoành xuống xe.

Hôm nay ngoan ngoãn quá mức cho phép rồi đấy! Trần Hoành không dám tin vào mắt mình. Nếu như trước đây, chắc chắn Đổng Hữu sẽ nói “Đói gì? Tôi cũng đói”, sau đó bất chấp tất cả, lột sạch quần áo hắn ra.

Trần Hoành đi trước, Đổng Hữu theo sau, hai người tìm khắp nơi không thấy thang máy, chỉ thấy một cánh cửa dẫn vào lối đi bí mật. Trần Hoành liền nói: “Thôi, đi lên tầng trên đi thang máy.”

Đổng Hữu kéo tay Trần Hoành, lôi hắn vào lối đi bí mật, sau đó lại đưa tay sờ soạng. Trần Hoành không nhịn được nữa, xoay người ép Đổng Hữu vào tường, cúi xuống hôn ngấu nghiến. Đổng Hữu rõ ràng là rất thỏa mãn, hắn muốn thế này lâu rồi. Trần Hoành cũng không còn tâm trạng nào mà nói chuyện “đói bụng” nữa. Một lúc sau, Đổng Hữu cởi khóa quần của Trần Hoành, “phục vụ” hắn ngay tại đây. Mấy phút sau, Trần Hoành kéo Đổng Hữu dậy, cũng lột quần hắn ra, để lộ ra mông trần, sau đó lấy gel bôi trơn ra. Chiếc quần lót của Đổng Hữu trông thật khiêu gợi, áo sơ mi nửa kín nửa hở, một chân gác lên bậc thang, mặc cho Trần Hoành “làm bậy”. Trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng rên rỉ của Đổng Hữu và tiếng thở dốc của Trần Hoành. Cả hai vừa làm vừa cảnh giác động tĩnh phía trên, thỉnh thoảng lại có tiếng đóng cửa, tiếng bước chân từ sảnh chính vọng vào, càng khiến họ thêm phần kích thích. Cũng vì thế mà Trần Hoành chỉ “trụ” được hai mươi phút đã “xuất” rồi.

“Hôm nay nhanh vậy?” – Đổng Hữu thở hổn hển.

“Nhanh á?” – Trần Hoành xoa mông Đổng Hữu – “Lát nữa em “khít” lại thì làm sao?”.

“Lát nữa còn nữa không?” – Đổng Hữu hỏi.

“Còn chứ.” – Trần Hoành vừa vuốt ve hắn vừa nói – “Chờ em “khít” lại rồi “chiến” tiếp.”

Đây chỉ mới là “món khai vị”, nhưng cũng đủ để họ “nhớ nhung” một thời gian rồi.

Hai người chỉnh trang lại quần áo, Đổng Hữu còn giúp Trần Hoành cài cúc áo, trao cho hắn một nụ hôn sâu. Họ lên tầng trên, vào thang máy. Trần Hoành bấm nút tầng cao nhất.

“Nhà hàng trên cao à?” – Đổng Hữu hỏi.

“Ừ, sao?” – Trần Hoành đáp.

Đổng Hữu có vẻ hơi bất ngờ. Trần Hoành liền hỏi: “Không thích thì đổi chỗ khác?”

“Không sao.” – Đổng Hữu nói – “Cứ ở đây đi, ăn gì cũng được.”

Trần Hoành đoán với phong cách thường ngày của Đổng Hữu, chắc hẳn hắn sẽ không thấy nhà hàng này đắt đỏ.

“Em chỉ thích “ăn” chim anh thôi.” – Trần Hoành không chút nể nang mà “châm chọc”.

Đổng Hữu: “…”

Lúc này, có người bước vào thang máy, Đổng Hữu vội vàng hỏi: “Anh nói gì cơ?”

Trần Hoành liền khoác vai Đổng Hữu, ghé sát tai hắn, cười khẽ: “Em chỉ muốn “ăn” chim bự của chồng thôi.”

Đổng Hữu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Đến nhà hàng trên cao, Trần Hoành dẫn hắn vào trong, hai người tìm chỗ ngồi.

Bàn phía sau Đổng Hữu, cách đó không xa là Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần, chếch phía sau là Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch. Thấy hai người họ đến, cả đám tò mò nhìn Đổng Hữu, tranh thủ lúc uống nước để quan sát.

“Để xem hôm nay ăn gì nào, chắc “Hoắc tổng” phải tốn kém lắm đây.” – Trương Vũ Văn cười nói.

Hôm nay Hoắc Tư Thần bao hai bàn, còn bàn của Trần Hoành thì tự hắn trả.

“Dù sao thì qua hôm nay cũng “bám” lấy em rồi, không sao.” – Hoắc Tư Thần đáp.

“Quý khách dùng set menu ạ.” – Nhân viên phục vụ giới thiệu.

Trương Vũ Văn dở khóc dở cười, hóa ra chỉ là thông báo món ăn thôi, 888 tệ một người.

“Bản thảo thế nào rồi?” – Hôm nay Hoắc Tư Thần không nghe thấy Trương Vũ Văn than thở gì, cứ tưởng lần này đã được duyệt.

“Phó tổng biên tập bị điên rồi.” – Trương Vũ Văn đáp.

“Điên rồi?” – Hoắc Tư Thần ngạc nhiên.

“Ừ, nhà xuất bản phá sản rồi.” – Trương Vũ Văn nói.

Hoắc Tư Thần ngơ ngác. Trương Vũ Văn lúc này đang “phân tâm”, vừa nói chuyện vừa quan sát bàn bên cạnh.

Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch đang chờ món.

“Đắt thật đấy.” – Trịnh Duy Trạch nói – “Một bữa ăn mất toi cả nghìn tệ, đợi anh đi du học rồi, chắc là sẽ thường xuyên ăn đồ Tây.”

Thường Cẩm Tinh gật đầu. Trịnh Duy Trạch lại nói: “Nhất định anh sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã có linh cảm như vậy rồi.”

“Cảm ơn cậu.” – Thường Cẩm Tinh cười buồn.

“Xin lỗi anh nhé, em luôn tự mình đa tình, lại còn gây thêm phiền phức cho anh…” – Trịnh Duy Trạch áy náy.

“Không có chuyện đó đâu.” – Thường Cẩm Tinh vội vàng nói – “Chúng ta là bạn mà.”

Trịnh Duy Trạch mỉm cười. Thường Cẩm Tinh lại giải thích: “Tôi luôn coi cậu như em trai. Mọi người đều rất quý cậu, cậu là một người tốt bụng.”

“Giá như em gặp anh sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.” – Trịnh Duy Trạch thầm nghĩ.

Thường Cẩm Tinh ra hiệu cho Trịnh Duy Trạch đừng nói nữa, mắt cậu hơi đỏ hoe. Trịnh Duy Trạch cứ liên tục xin lỗi, nhưng Thường Cẩm Tinh biết rõ, người có lỗi là cậu ấy, luôn vô tình hoặc cố ý “thả thính” Trịnh Duy Trạch.

“Tôi thấy vào xưởng thiết kế thời trang phù hợp với cậu hơn.” – Thường Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói – “Tuy lương thấp một chút, nhưng cậu có thể học hỏi được nhiều thứ, là những thứ cậu muốn học.”

“Em cũng nghĩ vậy.” – Trịnh Duy Trạch đáp – “Nhưng mà em lại sợ mình không làm được việc, bị họ chê, xưởng đó nhỏ lắm, chỉ có hai ông chủ…”

“Sẽ không đâu.” – Thường Cẩm Tinh động viên – “Phải tin tưởng vào bản thân mình chứ.”

Đã gần nửa năm nay Trịnh Duy Trạch không tiếp xúc với xã hội, cậu ấy đúng là có phần “sợ người”, công việc trước đây cũng chỉ là lựa chọn “bất đắc dĩ” để kiếm sống.

“Hơn nữa, nhỡ đâu có anh chàng đồng tính nào đó đẹp trai đến mua quần áo, rồi “phải lòng” cậu thì sao?” – Thường Cẩm Tinh trêu chọc.

“Dù vậy, em cũng sẽ không dựa dẫm vào anh ấy.” – Trịnh Duy Trạch nghiêm túc đáp – “Em muốn tự mình cố gắng.”

“Tốt lắm.” – Thường Cẩm Tinh nói – “Thật đấy, trước đây tôi cũng từng như vậy, tôi tin cậu nhất định sẽ thành công.”

Tự lập là con đường mà ai cũng phải trải qua, Thường Cẩm Tinh hiểu rõ điều này hơn ai hết. Cuối cùng cậu ấy cũng dần dần trở thành chính mình, con đường này chỉ là một thử thách rất đỗi bình thường trong vô vàn những thử thách lớn nhỏ của cuộc đời.

Trần Hoành ung dung dựa lưng vào ghế, chờ món ăn.

“Em đi vệ sinh một lát.” – Đổng Hữu nói.

“Đi cùng em nhé?” – Trần Hoành hỏi.

“Không cần.” – Đổng Hữu có vẻ hơi lảng tránh, vội vàng rời đi. Trần Hoành tranh thủ ra hiệu cho đám bạn, mọi người đồng loạt giơ tay ra hiệu “OK”.

Trương Vũ Văn ra dấu hỏi có cần dùng đến điện thoại không, Trần Hoành xua tay, bây giờ hắn đã “nắm chắc” tình hình rồi.

Chẳng mấy chốc, Đổng Hữu đã quay lại. Lúc này, nhân viên phục vụ bưng súp và bánh mì đến, đặt trước mặt Trần Hoành.

“Sao chỉ có của tôi?” – Trần Hoành thắc mắc.

“Không phải anh đói rồi sao?” – Đổng Hữu nói – “Anh ăn trước đi.”

Tối nay, Đổng Hữu bỗng nhiên biến thành một chàng trai dịu dàng, chu đáo, khác xa so với những gì Trần Hoành biết.

“Em đang làm gì?” – Trần Hoành hỏi bâng quơ.

Hắn cũng hơi tò mò.

“Em  đang phụ giúp công ty của gia đình.” – Đổng Hữu đáp – “Ngành văn hóa giải trí, chị gái và anh rể em là người quản lý.”

“Ồ, ra vậy.” – Trần Hoành gật gù.

“Còn anh?” – Đổng Hữu hỏi lại.

“Mở phòng tập gym.” – Trần Hoành đáp.

Đổng Hữu nhìn hắn, mỉm cười: “Anh không thể thành thật hơn được à?”

Thành thật hơn? Trần Hoành thầm nghĩ, em muốn tôi thành thật như thế nào?

“Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau như vậy nhỉ?” – Trần Hoành định nói là “nói chuyện bình đẳng” nhưng lại thôi.

“Em luôn muốn tìm hiểu về anh.” – Đổng Hữu nói – “Là anh không cho em cơ hội, lúc nào cũng “xong việc” là chạy mất.”

Đổng Hữu mà cũng có hứng thú với mình sao? Không thể nào. Nếu hôm nay mình không “diễn” như vậy, liệu hắn có nói chuyện với mình như thế này? – Trần Hoành thầm nghĩ.

Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn nói: “Tôi thật sự mở phòng tập gym. Xe cộ, đồng hồ đều là mượn bạn bè, chỉ để cho em vui, để được ăn cơm cùng em.”

Đổng Hữu lại cười. Hôm nay hắn cười nhiều hơn cả tổng số lần cười kể từ khi quen biết Trần Hoành đến giờ.

“Anh là con một à?” – Đổng Hữu lại hỏi.

“Tôi có một đứa em gái.” – Trần Hoành đáp – “Nó sống cùng bố mẹ tôi.”

Đổng Hữu gật đầu, khẽ thở dài.

“Bố mẹ anh giục em kết hôn à?” – Trần Hoành hỏi.

“Không.” – Đổng Hữu bỗng hồi thần, vội vàng đáp – “Không có, họ gần như không quan tâm đến em, toàn là chị gái quản lý em thôi.”

Trần Hoành suy nghĩ một lúc, đoán ra lý do vì sao lúc nãy Đổng Hữu lại thở dài.

“Làm việc trong công ty của gia đình chắc là áp lực lắm nhỉ.” – Trần Hoành nói.

“Nói là áp lực cũng đúng.” – Đổng Hữu đáp – “Nhưng quen rồi cũng thấy bình thường.”

“Em vẫn chưa đến phòng tập của tôi tập thử lần nào.” – Trần Hoành gợi ý.

“Em chưa mua quần áo, không biết mặc gì để đi tập.” – Đổng Hữu cười gian xảo.

“Tùy em, không mặc cũng được.” – Trần Hoành trêu chọc.

“Thế anh mặc không?” – Đổng Hữu hỏi.

“Tôi có thể mua cho anh một bộ đồ tập gym.” – Trần Hoành nói, nhướng mày nhìn Đổng Hữu. Vẻ mặt của Đổng Hữu khiến Trần Hoành biết ngay là anh ta lại “muốn” rồi.

Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần không nghe rõ hai người họ đang nói gì, Đổng Hữu cố tình hạ thấp giọng, nhưng nhìn bầu không khí là biết ngay là hai người đang “thả thính” nhau.

“Trần Hoành cũng yêu đương rồi.” – Hoắc Tư Thần nói.

“Ngạc nhiên lắm sao? Ai cũng có quyền yêu và được yêu mà.” – Trương Vũ Văn đáp.

Hoắc Tư Thần cười, nói: “Anh chỉ là hơi lo cho cậu ấy… ừm…”

“Sợ không lâu bền được à?” – Trương Vũ Văn cũng có cùng suy nghĩ. Trần Hoành là người đặc biệt nhất, tình yêu của anh ta bắt đầu từ “chuyện ấy”, chỉ là không biết “chuyện ấy” có thể hóa giải mọi mâu thuẫn trong cuộc sống hay không.

“Nhưng mà, chắc người khác cũng nghĩ vậy về chúng ta.” – Hoắc Tư Thần thản nhiên – “Tối nay em đến chỗ anh ngủ nhé?”

Trương Vũ Văn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Ừ.”

“Anh rất rất rất nhớ em. Sáng nay anh suýt chút nữa thì không kiềm chế được mà “lâm trận” với em rồi đấy. Nhưng nghĩ đến việc tối nay có thể “giao ban” cùng em, anh đành phải “nhẫn nhịn”…” – Hoắc Tư Thần nói.

Trương Vũ Văn không nhịn được cười. Hoắc Tư Thần lúc nào cũng thích dùng giọng điệu nghiêm túc để nói những lời “gợi đòn”, mà câu nào cũng rất “hình tượng”, khiến người ta phải “hình dung” theo.

“Mai chúng ta cùng nhau đi xem nhà nhé?” – Trương Vũ Văn nói.

“Thật sự muốn thuê nhà sao?” – Hoắc Tư Thần hỏi – “Em quyết định rồi à?”

“Ừ.” – Trương Vũ Văn cũng muốn thử chuyển ra khỏi số 7 Giang Loan – “Có mấy chỗ anh rất thích.”

Nói là thích chỗ ở, chi bằng nói là muốn tìm lại ký ức tuổi thơ – những kỷ niệm khi còn sống cùng ông bà ngoại ở Giang Nam.

Đúng lúc này, một người phụ nữ bước đến, đứng trước bàn của họ. Cô ta tóc dài, mặc váy liền màu đen, đi giày cao gót, cứ thế lặng lẽ xuất hiện một cách đường đột.

“Hoắc Tư Thần?” – Cô ta lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Trương Vũ Văn nhìn cô ta, rồi lại nhìn Hoắc Tư Thần. Sắc mặt Hoắc Tư Thần lập tức thay đổi.

“Cô đến đây làm gì?” – Hoắc Tư Thần hỏi.

“Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng. Hoắc Tư Thần, anh có tiền ăn nhà hàng sang trọng mà không có tiền trả nợ sao?” – Cô ta hỏi ngược lại.

“Cô… đừng có làm loạn ở đây, ra ngoài!” – Hoắc Tư Thần đứng phắt dậy.

Trương Vũ Văn nghe loáng thoáng, đầu óc trống rỗng.

“Hoắc Tư Thần!” – Người phụ nữ gằn giọng – “Bao giờ thì anh đưa tiền nuôi con? Tôi đã canh anh gần hai tháng nay rồi, anh còn sợ ầm ĩ hay sao?!”

“Cô…” – Hoắc Tư Thần tức giận – “Cô bị điên à! Ra ngoài!”

Hoắc Tư Thần đưa tay kéo cô ta, nhưng bị cô ta hất ra. Y không dám mạnh tay ở chỗ đông người, người phụ nữ kia lại nói: “Anh sợ người khác biết sao? Đồ đàn ông tồi, anh dám làm thì đừng sợ người khác biết! Nợ tiền không trả, còn chạy đến đây ăn chơi? Gọi điện thoại anh thèm nghe máy một lần…”

“Thời Vũ! Cô bình tĩnh lại đi!” – Hoắc Tư Thần quát.

Cô ta vô cùng kích động, còn Trương Vũ Văn thì hoàn toàn chết lặng. Cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào phim “bắt gian” trong truyền hình, không ngờ lại xảy ra với anh.

Trong chốc lát, cả nhà hàng đều đổ dồn sự chú ý vào người phụ nữ tên Thời Vũ với giọng nói the thé kia. Ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía cô ta.

Hoắc Tư Thần tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt vô cùng khó xử.

“Anh còn muốn động tay động chân với tôi sao?” – Thời Vũ nói – “Anh tin tôi tố cáo anh tội tấn công tình dục không?”

Lúc này, tất cả khách trong nhà hàng đều đặt dao nĩa xuống, Trần Hoành cũng ngỡ ngàng nhìn cô gái kia.

“Cô ta là ai?” – Cuối cùng Trương Vũ Văn cũng hỏi Hoắc Tư Thần.

“Tôi là vợ anh ta!” – Cô ta lại quay sang Trương Vũ Văn – “Anh có thể bảo anh ta trả tiền cho tôi ngay lập tức không? Đừng có lẩn tránh điện thoại của tôi nữa…”

“Đủ rồi đấy, đi theo tôi… Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” – Hoắc Tư Thần nói.

“Giờ này anh còn biết mất mặt à?” – Thời Vũ cười khẩy – “Mặt dày như vậy mà còn biết mất mặt sao? Anh biết không?” – Cô ta quay sang Trương Vũ Văn – “Hắn ta là một tên đồng tính lừa đảo kết hôn đấy, tốt nhất anh nên tránh xa hắn ta ra, cẩn thận lây bệnh AIDS. Còn nữa, hắn ta lừa cả tiền cưới của tôi! Là một tên lừa đảo chính hiệu! Hắn ta là loại người…”,

Hoắc Tư Thần hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cô ta.

Lúc đầu, Trần Hoành chỉ đứng quan sát, đến khi Trương Vũ Văn hỏi “Cô ta là ai?” thì hắn không thể ngồi yên được nữa, định đứng dậy can thiệp. Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch vẫn còn do dự, nhưng “hỏa lực” của người phụ nữ kia tập trung hoàn toàn vào Hoắc Tư Thần, khiến những người quen biết Hoắc Tư Thần đều vô cùng kinh ngạc.

Trần Hoành đứng dậy, lúc này hắn phải ra tay giúp đỡ, dù sao Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần là do hắn giới thiệu cho nhau.

“Có chuyện gì vậy?” – Đổng Hữu nhận ra ý định của Trần Hoành – “Bạn của anh à?”

“Ừ.” – Trần Hoành đứng dậy, suy nghĩ một chút xem nên khuyên nhủ cô ta thế nào. Hoắc Tư Thần đã nắm tay kéo cô ta đi nhưng cô ta vẫn đứng trước mặt Trương Vũ Văn mà “nói huyên thuyên”.

“Người nào?” – Đổng Hữu nhìn qua.

Trần Hoành định nói “Cả hai” nhưng lại đổi giọng: “Người cao cao ấy.”

“Để tôi.” – Đổng Hữu đặt khăn ăn xuống, đứng dậy. Trần Hoành cũng đi theo.

“Hắn ta lừa hết tiền cưới của tôi, giờ gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời…” – Người phụ nữ kia đang “kể tội” với Trương Vũ Văn thì Đổng Hữu và Trần Hoành đến.

“Ôi chao, Thời Vũ!” – Đổng Hữu lên tiếng – “Là cô à! Sao lại đến đây?”

Mọi người đều ngơ ngác, ngay cả Thời Vũ cũng sững sờ, quay lại nhìn Đổng Hữu, nói: “Anh là ai? Anh làm gì vậy? Đừng có động vào tôi…”

Đổng Hữu lập tức ra tay, khóa chặt cổ tay cô ta, kéo cô ta lại. Nhân viên nhà hàng hiểu ý, mấy người cùng xúm vào giúp đỡ.

“Cô nhóc nghịch ngợm này… Đi theo tôi, đừng làm loạn nữa!” – Đổng Hữu quát.

Hoắc Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, trên trán lấm tấm mồ hôi. Quay lại nhìn Trương Vũ Văn, y thấy mặt Trương Vũ Văn đã tối sầm.

“Anh không đi xem sao?” – Trương Vũ Văn lạnh lùng nói.

Ở phía bên kia, Thời Vũ bị lôi vào trong nhà hàng, Hoắc Tư Thần sợ xảy ra chuyện nên cũng đi theo.

Đổng Hữu nhanh hơn một bước, vừa ra khỏi khu vực nhà hàng, đến khu bếp, hắn liền bóp cổ người phụ nữ kia, ấn cô ta vào tường.

“Nghe đây, cô em xinh đẹp.” – Đổng Hữu lạnh lùng nói, từng chữ rành rọt – “Tôi không quan tâm cô là ai, hôm nay tôi bỏ qua cho cô, nhưng đừng có làm loạn, quậy phá trong nhà hàng của tôi nữa, nếu không tôi sẽ cho người xử cô. Tôi muốn chơi cô thì có rất nhiều cách, khiến cô sống không bằng chết.”

Thời Vũ bị bóp cổ đến nghẹt thở, không thể phát ra tiếng nào, chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt kinh hoàng.

“Bây giờ,” – Đổng Hữu nói – “Mời cô cút xuống bằng thang máy chở hàng. Nếu còn để tôi nhìn thấy cô ở đây, tôi sẽ lột da mặt cô ra. Tôi nói được là làm được, không tin thì cô cứ ra ngoài hỏi xem Đổng Hữu này là ai.”

Tất cả nhân viên đều nghiêm chỉnh đứng sau Đổng Hữu, vây thành nửa vòng tròn.

Sau đó, Đổng Hữu buông tay, Thời Vũ lập tức khuỵu xuống ho sặc sụa, ánh mắt sợ hãi nhìn anh ta. Thang máy chở hàng “ting” một tiếng, đến nơi. Đổng Hữu lại lôi cô ta dậy, nhét vào thang máy. Một nhân viên bảo vệ hiểu ý, đi theo vào trong.

Hoắc Tư Thần đuổi theo, thấy cô ta bị đưa vào thang máy chở hàng ở lối ra dành cho nhân viên.

Đổng Hữu ra hiệu “Mời anh về”, Hoắc Tư Thần quay lại nhìn vào nhà hàng, nói lời cảm ơn. Đổng Hữu gật đầu đáp lại. Trần Hoành và Hoắc Tư Thần trao đổi ánh mắt, ra hiệu cho anh ta mau chóng đi giải thích với Trương Vũ Văn.

“Xin lỗi mọi người.” – Đổng Hữu quay lại nhà hàng, lên tiếng – “Cô ấy là bạn tôi, vì nhớ nhung chồng cũ nên đầu óc hơi không bình thường, hay đến đây “chọn đại” một người để làm trò cười. Hôm nay tôi tặng mỗi bàn một phần tráng miệng, xin lỗi, xin lỗi mọi người.”

Các vị khách không còn tò mò nữa, coi như đây chỉ là một “tiểu phẩm” nhỏ, dù sao “niềm vui của người này là nỗi buồn của người khác”, họ chỉ thấy ồn ào mà thôi.

Nhưng còn Hoắc Tư Thần?

Quay lại bàn ăn, y thấy Trương Vũ Văn đã bỏ đi. Hoắc Tư Thần vội vàng cầm áo khoác và chìa khóa xe, chạy ra bấm thang máy. “Ting” một tiếng, hai thang máy cùng lúc đến nơi. Hoắc Tư Thần đi xuống, Nghiêm Tuấn đi lên.

“Hoắc Tư Thần?” – Nghiêm Tuấn nhìn thấy bóng lưng Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần mệt mỏi rã rời, không còn sức lực để chào hỏi.

Ngày hôm đó, Hoắc Tư Thần chính thức toang.