Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 22




Giao thừa dương lịch, mười một giờ sáng.

Nghe thấy tiếng chuông cửa dưới lầu, Trương Vũ Văn bật dậy như một cái lò xo, nhy chóng mặc vội bộ đồ ngủ, kéo rèm cửa sổ, ném gối ôm từ tầng hai xuống, vừa hay rơi trúng vào bồn rửa sau máy giặt, sau đó lộn một vòng, nhảy từ ban công xuống bệ cửa sổ phòng Trần Hoành ở tầng một, lấy đà nhảy xuống, xoay người tiếp đất, đi đến vườn, vặn vòi nước, xả nước vào gối ôm.

Quả nhiên, Hoắc Tư Thần đến rồi, Nghiêm Tuấn mở cửa cho y, Tiểu Kỳ mặc bộ đồ mới – một bộ liền quần rất đáng yêu, đang lon ton đi lại trong phòng khách.

“Chào bé con.” Hoắc Tư Thần vẫy tay với Tiểu Kỳ.

Trương Vũ Văn ngâm gối ôm trong nước, liếc mắt nhìn vào phòng khách, thấy Trần Hoành cũng đã dậy, đang nói chuyện với Hoắc Tư Thần, sau một đêm, Hoắc Tư Thần rõ ràng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, trạng thái đã hoàn toàn hồi phục.

“Anh đến rồi à.”

Nghiêm Tuấn giật mình: “Anh ra vườn từ hồi nào vậy?”

Trương Vũ Văn còn chưa kịp đi dép, chân trần bước vào, nói: “Ồ, vừa nãy thôi, dép của mình đâu rồi? Ơ? Vừa nãy còn để đây mà, ai lấy mất rồi? Tư Thần, anh uống cà phê không?”

Trương Vũ Văn quá quen thuộc với cấu trúc của căn nhà này, đi như bay mà không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Hoắc Tư Thần: “Anh đến sớm quá.”

“Không.” Trương Vũ Văn đã hẹn với y mười giờ, nói: “Uống cà phê không? Hôm nay trông anh tỉnh táo hơn rồi đấy.”

“Ngủ mười tiếng đồng hồ mà.” Hoắc Tư Thần xoay xoay cổ, nói: “Sảng khoái tinh thần.”

Bạn cùng phòng cũng lần lượt xuất hiện, Trần Hoành dậy sớm tập thể dục, người đầy mồ hôi, tắm rửa xong, mặc bộ đồ thể thao có mũ trùm đầu; không lâu sau, Thường Cẩm Tinh đã thay quần áo xong, đi xuống chào hỏi mọi người.

Tiếp theo, Trịnh Duy Trạch vừa ngáp vừa đi từ phòng Thường Cẩm Tinh trên tầng hai xuống.

“Ê…” Mọi người đồng thanh.

Thường Cẩm Tinh nói: “Tối qua chúng tôi nói chuyện một lúc rồi ngủ quên mất, mọi người đừng nghĩ lung tung.”

Trịnh Duy Trạch tỏ vẻ không vui, nhìn chằm chằm Thường Cẩm Tinh, ban đầu Trương Vũ Văn cũng hơi sốc, nhưng nhìn dáng vẻ này, chắc là hai người họ chưa xảy ra chuyện gì, thế là mọi người không ai nhắc lại chuyện này nữa.

Cả đám con trai bắt đầu xô đẩy nhau ra khỏi cửa, mỗi người một góc, xỏ giày thể thao, tìm đồ đạc, đeo ba lô, khung cảnh hỗn loạn này khiến Trương Vũ Văn nhớ đến những người bạn cùng phòng thời đại học của mình, bây giờ còn có thêm một chiếc xe đẩy em bé, Tiểu Kỳ đang ngồi trên đó.

Mặc dù trang phục không đồng bộ, nhưng mỗi người đều quấn chiếc khăn choàng cổ mà Trịnh Duy Trạch tặng, chiếc khăn này có tác dụng rất quan trọng – đánh dấu cho một nhóm cùng hành động.

“Tối qua lại có tuyết rơi.” Trương Vũ Văn nói.

Hoắc Tư Thần: “Ừ, cẩn thận đường trơn, đừng có mà ngã nữa đấy.”

Họ đi bộ đến ga tàu gần nhất, Thường Cẩm Tinh cầm máy ảnh vừa đi lùi vừa chụp ảnh cho mọi người, kết quả trượt chân ngã dúi dụi trong tuyết, Nghiêm Tuấn đưa tay kéo cậu dậy, lại bị Trương Vũ Văn tinh nghịch đẩy ngã theo, rất nhanh, người này ngã theo người kia, cả đám lăn lộn thành một đống.

“Cẩn thận Tiểu Kỳ…” Trịnh Duy Trạch nói: “Mọi người đừng có đánh nhau trên tuyết nữa.”

Trần Hoành: “Tôi đói chết rồi, đánh không lại mấy người… Nhanh đi ăn trưa trước đã…”

Đến ga tàu, Thường Cẩm Tinh nói: “Để em mời mọi người ăn trưa.”

“Ô…” Trương Vũ Văn nghi ngờ kéo dài giọng.

“Cậu kiếm được kha khá rồi nhỉ.” Giọng điệu của Nghiêm Tuấn có hơi châm chọc.

Thường Cẩm Tinh cười cười đi mua cơm hộp làm bữa trưa trên tàu, mọi người lần lượt lên tàu, Tiểu Kỳ lần đầu tiên được đi tàu, có vẻ rất hào hứng, sờ mó lung tung, ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Tàu hỏa chạy ra khỏi ga Giang Loan, ngày cuối cùng của năm, trên tàu không đông người lắm, không khí rất thoải mái, khung cảnh tuyết phủ trắng xóa hai bên đường ray, bao phủ những ngôi nhà ở Giang Bắc, tạo nên một khung cảnh mùa đông yên bình.

Hoắc Tư Thần và Trương Vũ Văn ngồi cùng nhau, Trương Vũ Văn cởi khăn choàng cổ, liếc nhìn sang bên cạnh – Trịnh Duy Trạch và Trần Hoành đang ngồi cùng nhau, lúc này Trịnh Duy Trạch đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Thường Cẩm Tinh thì cầm máy ảnh chụp Tiểu Kỳ, ngồi bên cạnh Nghiêm Tuấn, thỉnh thoảng lại trêu chọc cô bé.

Ơ… Trương Vũ Văn bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, lẽ ra Trịnh Duy Trạch phải dính lấy Thường Cẩm Tinh mới đúng, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không.

Hoắc Tư Thần đưa một ngón tay ra, chống lên cằm Trương Vũ Văn, xoay mặt anh lại đối diện với mình.

Trương Vũ Văn: “…”

Hoắc Tư Thần nhướng mày, ra hiệu cho anh đừng nhìn đông ngó tây nữa.

“Tối qua ngủ ngon không?” Hoắc Tư Thần hỏi.

Trương Vũ Văn đột nhiên bị hỏi trúng tim đen, thầm nghĩ chẳng lẽ y nhìn ra rồi?

“Ừm… cũng tạm.” Trương Vũ Văn lập tức đoán được, nguyên nhân khiến Hoắc Tư Thần hỏi như vậy, phần lớn là do nụ hôn lúc chia tay tối qua.

“Tối qua anh lại mơ thấy em.” Hoắc Tư Thần nở nụ cười gian xảo.

Trương Vũ Văn thuận miệng hỏi tiếp: “Ồ? Mơ thấy em đang làm gì?” Nhưng vừa nói ra đã thấy không ổn, với biểu cảm của Hoắc Tư Thần lúc này, thì còn có thể là nội dung gì nữa?

Hoắc Tư Thần bật cười, Trương Vũ Văn lập tức cảm thấy mình bị trêu chọc.

“Anh thấy em giống kiểu người sống rất trong sạch.” Hoắc Tư Thần suy nghĩ một chút rồi nói.

“Chứ không thì sao?” Trương Vũ Văn hỏi ngược lại: “Đàn ông độc thân mà không trong sạch, chẳng lẽ lại đi mua dâm?”

Hoắc Tư Thần bỗng nhiên cảm thấy rất buồn cười, nhưng vì ngại trên tàu có nhiều người nên phải kìm nén: “Ý anh là, bình thường em rất ít khi ‘tình một đêm’?”

“Không phải là rất ít.” Trương Vũ Văn đáp: “Mà là chưa từng.”

Hoắc Tư Thần gật đầu, nói: “Con nhà bác sĩ nên kỹ tính trong chuyện này hơn sao?”

Trương Vũ Văn đáp: “Em cũng không biết… Có lẽ là một thói quen sống, coi như là kiểu thích sạch sẽ đi?”

Trương Vũ Văn chưa bao giờ hứng thú với việc “tình một đêm”, thật ra anh rất khó chấp nhận việc hai người hoàn toàn xa lạ lại có thể lên giường với nhau ngay trong lần đầu gặp mặt, chẳng phải rất ngại ngùng sao?

Nhưng anh cũng chưa bao giờ tự nhận mình là người “sạch sẽ” trong chuyện chăn gối, và luôn tôn trọng cách mỗi người đối xử với tình dục.

“Vậy trong chuyện tình cảm thì sao? Có thích sạch sẽ không?” Hoắc Tư Thần thuận miệng hỏi.

“Chuyện tình cảm thì không.” Hôm nay Trương Vũ Văn có thể nói là rất cởi mở, Hoắc Tư Thần hỏi gì anh đáp nấy, anh thật sự muốn nghiêm túc vun đắp cho mối quan hệ này, và đặt vào đó những gì còn sót lại của sự tin tưởng và tình cảm của mình. Có lẽ bởi vì tối qua đã lấy Hoắc Tư Thần làm đối tượng để tưởng tượng, nên anh đã có thêm rất nhiều thiện cảm với y, cũng có lẽ bởi vì sau khi thất bại trong chuyện tình cảm trước đó, Trương Vũ Văn tự kiểm điểm lại bản thân, khiến anh cảm thấy mình nên thành thật hơn một chút.

Dứt lời, Trương Vũ Văn nhìn Hoắc Tư Thần với ánh mắt mong đợi.

“Anh cũng vậy.” Hoắc Tư Thần chỉ dùng bốn chữ ngắn gọn để trả lời cho tất cả những câu hỏi trước đó của mình.

Tàu chạy ra khỏi thành phố Giang Đông, băng qua những dãy núi trùng điệp, trong toa hầu hết là sinh viên về quê, khác với những người khác nói chuyện không ngớt, Hoắc Tư Thần và Trương Vũ Văn lại im lặng đến lạ thường. Nhưng Trương Vũ Văn biết Hoắc Tư Thần luôn chú ý đến mình, bởi vì khi anh vừa lấy hai lon cà phê từ trong túi ra, Hoắc Tư Thần đã lập tức chủ động nhận lấy.

Trương Vũ Văn suýt nữa thì bật cười.

Hoắc Tư Thần: “?”

“Em tự mở được nắp lon mà.” Trương Vũ Văn đáp.

Hoắc Tư Thần: “Xin lỗi.”

Trương Vũ Văn thật sự không nhịn được nữa, anh nhìn Hoắc Tư Thần, trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, anh bắt đầu có hứng thú với Hoắc Tư Thần – cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí là ham muốn tình dục.

Nếu yêu đương với Hoắc Tư Thần, chắc chắn hai người sẽ giống một cặp đôi đồng tính luyến ái hơn.

Mối tình trước đây của anh không phải là một mối tình đồng tính thực sự, mà giống như là sự kéo dài của một mối tình dị tính theo một nghĩa nào đó. Anh đóng vai nam, người yêu cũ đóng vai nữ. Ở bên cạnh Hoắc Tư Thần, Trương Vũ Văn cảm nhận rõ ràng hơn, đối phương có những đặc điểm rất nam tính.

Nhưng điều này lại liên quan đến một vấn đề khác: cách họ ở chung với nhau, tư thế, và thái độ của họ dành cho nhau.

Rõ ràng Hoắc Tư Thần vẫn chưa có ý thức rõ ràng về điều này, trở ngại giữa hai người vẫn còn đó, và có vẻ như còn rất nhiều.

“Ơ, Tiểu Kỳ kìa?”

Tiểu Kỳ đang tập đi loạng choạng bước đến chỗ Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần, Trương Vũ Văn vội vàng bế cô bé lên, Nghiêm Tuấn cũng đi theo, Trương Vũ Văn ra hiệu cho anh ta biết anh có thể lo được, bảo Nghiêm Tuấn nghỉ ngơi một chút.

Tiểu Kỳ đang trong giai đoạn nhận biết người thân nên hoàn toàn không từ chối Trương Vũ Văn, cô bé ngồi gọn trên đùi anh.

Hoắc Tư Thần lịch sự trêu chọc cô bé, nhưng Trương Vũ Văn có thể nhận ra, y không phải là người đặc biệt thích trẻ con.

“Con bé rất đặc biệt với em.” Hoắc Tư Thần nói.

Câu nói này khiến Trương Vũ Văn biết rằng, y đã luôn quan sát anh.

“Ừm.” Trương Vũ Văn rất thích trẻ con, cậu đáp: “Thái độ của trẻ con đối với những người xung quanh xuất phát từ thái độ của cha mẹ chúng. Nghiêm Tuấn tin tưởng em, nên Tiểu Kỳ cũng sẽ gần gũi với em hơn.”

“Đúng vậy.” Hoắc Tư Thần hiểu ra: “Quả thực là như vậy.”

“Trước đây anh đã từng nghĩ đến chuyện có con chưa?” Trương Vũ Văn lại hỏi Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần hoàn hồn, đáp: “Chưa từng, anh trai anh có hai đứa con, ngày nào cũng quậy phá ầm ĩ.”

Rất nhanh, tàu đến ga, mọi người lần lượt xuống tàu, xe trung chuyển của khách sạn đã đợi sẵn ở nhà ga, đưa họ đến khách sạn suối nước nóng nằm sâu trong núi rừng, dọc đường đi toàn là đường núi, điều bất ngờ là, hôm nay khách đến nghỉ dưỡng lại vắng vẻ đến lạ thường.

“Chào mừng quý khách.” Nhân viên lễ tân và quản lý khách sạn đã đứng đợi sẵn ở ngoài, cúi chào mọi người.

“Wow…” Trịnh Duy Trạch là lần đầu tiên đến đây nghỉ dưỡng nên rất háo hức.

Trương Vũ Văn có thể nhận ra công ty điện ảnh đã chào hỏi trước khi đặt phòng, lúc này anh rất lo lắng khách sạn sẽ nói những điều không nên nói vì quá nhiệt tình, nhưng may mắn là họ vẫn biết điểm dừng. Anh đưa vé mời, khách sạn sắp xếp cho bọn họ ba phòng, mọi người bắt đầu nhận phòng, Trương Vũ Văn cầm ba chiếc thẻ gỗ, trên đó có buộc chìa khóa.

“Em ở chung với Tiểu Kỳ.” Trịnh Duy Trạch đột nhiên lên tiếng, đưa tay muốn nhận thẻ phòng.

“Ờ được… hả?” Trương Vũ Văn buột miệng nói, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn về phía Thường Cẩm Tinh, nhưng Trịnh Duy Trạch đã cầm chìa khóa đi mất rồi.

“Vậy tôi ở chung với Cẩm Tinh.” Trần Hoành nói.

Trương Vũ Văn rất tò mò về chuyện đã xảy ra giữa những người bạn cùng phòng của mình gần đây, nhưng phòng khách sạn được bố trí sát nhau, hình như cũng không khác gì lắm, thế là cuối cùng phòng được sắp xếp như sau: Trương Vũ Văn – Hoắc Tư Thần, Nghiêm Tuấn – Trịnh Duy Trạch, Trần Hoành – Thường Cẩm Tinh.

“Mời các anh đẹp trai đi theo em.” Cô em lễ tân cầm áo choàng tắm của họ, nói: “Buổi tối, khu suối nước nóng dành cho nam ở phía dưới này, ban ngày sẽ chuyển lên núi ở tầng bốn, nơi mọi người ở có tên là Hạc Đường, đi qua con đường nhỏ này, là một khu biệt thự riêng biệt…”

“Wow…”

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Ở Hạc Đường có bốn phòng ngủ, hai phòng đối diện nhau, ở giữa là khu vực uống trà chung, nhân viên phục vụ đã pha sẵn trà nóng, trong phòng trải tatami kiểu Nhật, buổi tối sẽ có người đến dọn giường cho họ.

“Khu vực ăn uống phải đi qua con đường nhỏ, đến khu vực ăn uống ở phía Nam.” Cô lễ tân nói tiếp: “Mọi người có thể chọn áo choàng tắm.”

“Thoải mái quá…” Trịnh Duy Trạch đã vào phòng, kéo tấm tatami ra, bên ngoài là ban công có cửa sổ sát đất, bên ngoài là khung cảnh tuyết rơi tuyệt đẹp và những ngôi nhà trong làng mọc san sát ở phía xa.

Còn một phòng trống không có ai ở, coi như là họ đã bao trọn khu biệt thự này, Trương Vũ Văn xem qua một lượt các phòng, sau đó quay về phòng mình, lúc này là ba giờ rưỡi chiều.

Hệ thống sưởi được bật rất ấm, Hoắc Tư Thần cởi áo khoác ngoài, mặc áo len màu đen, ngồi bên chiếc bàn thấp uống matcha, ngắm cảnh vật bên ngoài.

“Tốt hơn lần trước nhiều rồi.” Trương Vũ Văn cười nói, rõ ràng là vẫn còn nhớ như in chỗ ở trên đỉnh núi Tượng Nham.

“Nhà xuất bản của em hào phóng thật đấy.” Hoắc Tư Thần khá bất ngờ về khách sạn này.

Trương Vũ Văn nói: “Có lẽ vậy? Chắc là hôm nay không có khách nên được nâng cấp phòng.”

Phòng của mọi người đều không đóng cửa, mở toang ra, có lẽ là cảm thấy không cần thiết phải đóng cửa. Dù sao thì chỉ cần đóng cửa lại, Trương Vũ Văn sẽ bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, mối quan hệ giữa anh và Hoắc Tư Thần không còn là bạn bè nữa, nhưng cũng chưa phải là người yêu, làm gì cũng không thấy ổn.

“Em mang gì theo thế?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Lại muốn lục túi của em à?” Trương Vũ Văn cười nói.

“Chỉ tò mò thôi.” Hoắc Tư Thần đáp.

Trương Vũ Văn mang theo một cuốn sách về sáng tác, định lúc nào rảnh rỗi sẽ đọc, anh lấy đồ trong túi ra, Hoắc Tư Thần tiện tay lật xem, tỏ vẻ rất hứng thú.

“Đừng gượng ép bản thân.” Trương Vũ Văn đoán Hoắc Tư Thần chẳng có hứng thú gì với cuốn sách này, đó là cuốn sách mà các biên kịch thường dùng, ngay cả với những tác giả tiểu thuyết cũng đã thấy khó hiểu rồi.

Hoắc Tư Thần cũng không giả vờ nữa, bạn cùng phòng bên kia đã thay áo choàng tắm xong, Trịnh Duy Trạch lên tiếng: “Vũ Văn! Hai người có đi tắm suối nước nóng không?”

“Chờ chút đã!” Trương Vũ Văn nói: “Mọi người đi trước đi.”

Mặc dù việc đi tắm suối nước nóng là do Trương Vũ Văn quyết định, nhưng nghĩ đến việc phải trần như nhộng trước mặt bạn bè, thành thật đối mặt với nhau, anh vẫn cảm thấy hơi không quen.

Trần Hoành từ phòng đối diện đi ra, kéo Trịnh Duy Trạch về, nói: “Cậu đừng làm phiền hai người họ…”

Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần vốn dĩ đang ngại ngùng, giờ lại càng ngại ngùng hơn.

“Thay áo choàng tắm thôi.” Trương Vũ Văn cầm lấy áo choàng tắm, ngồi xuống trước bàn, cởi áo ra, hỏi: “Anh không thay à?”

Hoắc Tư Thần đặt sách xuống, do dự một giây, Trương Vũ Văn nói: “Dù sao lát nữa cũng bị em nhìn thấy hết, còn ngại gì nữa? Mau cởi đi!”

Hoắc Tư Thần khó tin là lại có chút ngại ngùng, Trương Vũ Văn tiến đến định cởi áo giúp y, Hoắc Tư Thần vội vàng nói: “Được.”

Y đứng dậy định đóng cửa, Trương Vũ Văn nói: “Nhưng lát nữa anh cũng bị bọn họ nhìn thấy hết mà, có khác gì đâu?”

Hoắc Tư Thần: “…”

Trương Vũ Văn cười ha hả, Hoắc Tư Thần đành phải khép hờ cửa lại, cố gắng giữ bình tĩnh, cởi thắt lưng, Trương Vũ Văn đã cởi đồ xong, mặc kệ Hoắc Tư Thần nhìn mình, Hoắc Tư Thần dừng động tác, quay sang nhìn anh.

Trương Vũ Văn một tay cầm áo choàng tắm, làm vẻ mặt “sao thế?”, rất thoải mái để Hoắc Tư Thần nhìn.

Hoắc Tư Thần vậy mà lại đỏ mặt! Yết hầu di chuyển lên xuống, y nhìn Trương Vũ Văn, đột nhiên tiến lên một bước, Trương Vũ Văn biết Hoắc Tư Thần muốn hôn mình, nhưng cửa phòng còn chưa đóng, nên anh làm động tác “không được”.

Hoắc Tư Thần không tiến thêm nữa, đành phải cởi quần áo ra.

“Mục đích của việc tắm suối nước nóng là để kiểm tra hàng trước sao?” Hoắc Tư Thần trêu chọc.

Lúc này, kỹ năng điều khiển của Trương Vũ Văn rõ ràng rất lợi hại: “Là để anh kiểm tra hàng đấy, vừa lòng chưa?”

Trương Vũ Văn cũng nhìn Hoắc Tư Thần, cậu bất ngờ phát hiện vóc dáng của Hoắc Tư Thần vậy mà còn đẹp hơn cả anh! Mặc đồ thì trông gầy, cởi đồ ra thì toàn cơ bắp, vậy mà còn có cả cơ ngực nữa.

Xong rồi… cái đó của Trương Vũ Văn lại sắp thức tỉnh rồi. Tối qua mới xả một lần, anh cứ nghĩ hôm nay có thể giữ vững được.

Ngay sau đó, anh hiểu ra vì sao Hoắc Tư Thần lại ngại ngùng không muốn cởi đồ, cũng hiểu vì sao y lại luôn tránh mặt anh khi thay áo choàng tắm –

Bởi vì Hoắc Tư Thần đã cứng rồi.

Nhìn sơ qua thì cậu bé của Hoắc Tư Thần còn lớn hơn cả Trương Vũ Văn lúc đỉnh phong, điều này cũng hợp lý thôi, anh ấy cao hơn Trương Vũ Văn, vai rộng hơn, ngón tay cũng dài hơn.

“Anh…” Trương Vũ Văn nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hoắc Tư Thần muốn cậu bé bớt ngẩng đầu một chút, nhưng trước mặt Trương Vũ Văn, nó lại càng ngẩng cao đầu hơn. Y vội vàng quấn áo choàng tắm vào, giải thích: “Anh đã lâu rồi không… Em biết đấy.”

Trương Vũ Văn nghi ngờ nói: “Vậy ra là có người nói dối em chuyện tối qua nằm mơ à?”

Hoắc Tư Thần càng đỏ mặt hơn, vội vàng đổi chủ đề: “Bây giờ đi tắm suối nước nóng không?”

“Để anh hỏi mọi người đã.” Trương Vũ Văn nói: “Hay là anh muốn khoe với mọi người?”

Hoắc Tư Thần: “…”

Hoắc Tư Thần đỏ mặt tía tai, xua tay ra hiệu cho anh đừng nói nữa, quay lưng về phía Trương Vũ Văn, cố gắng bình tĩnh lại, Trương Vũ Văn chỉ cảm thấy y đột nhiên trở nên rất đáng yêu, anh cũng không ngại “công” y một chút.

Đột nhiên, anh cảm thấy rất muốn “làm” Hoắc Tư Thần, có thể tưởng tượng ra cảnh chàng trai chân dài, tinh anh rên rỉ dưới thân mình sung sướng đến mức nào.

Bên kia, Trương Vũ Văn thấy Thường Cẩm Tinh đang thay quần áo, còn Nghiêm Tuấn thì đang nghe điện thoại ở khu vực chung.

“Chờ bọn họ một lát đi.” Trương Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tư Thần.

Hoắc Tư Thần đã bình tĩnh lại, nói: “Anh thấy có một bộ cờ vua, chúng ta chơi cờ vua nhé? Em biết chơi không?”

Trong phòng khách sạn có để sẵn cờ tỷ phú và cờ vua, Trương Vũ Văn liền bày cờ vua ra, nói: “Chơi thua anh có giận không đấy?”

Hoắc Tư Thần nói: “Không đâu, anh nhường em, em có thể đi lại.”

Trương Vũ Văn: “Ấy ấy ấy! Để xem nào, em chưa bao giờ đi lại đâu nhé.”

Hoắc Tư Thần: “Đó là thói quen tốt, đời người như chơi cờ, đã đi một nước thì không hối hận.”

Ông nội của Trương Vũ Văn rất thích chơi cờ vua, từ nhỏ anh đã được chứng kiến nhiều, nên chơi cờ rất giỏi.

Hoắc Tư Thần chỉ mất năm phút đã đánh cho Trương Vũ Văn tan tác.

“Không chơi nữa!” Trương Vũ Văn cảm thấy mất mặt: “Anh là dân chuyên nghiệp à?”

“Kỳ thủ cấp 5.” Hoắc Tư Thần đáp: “Chơi thêm ván nữa không? Anh nhường em.”

“Không chơi nữa.” Trương Vũ Văn nói: “Đi thôi, đi tắm suối nước nóng.”

Trịnh Duy Trạch đã ngâm mình đến đỏ bừng mặt, vừa uống coca đá vừa đi về.

Trương Vũ Văn bước vào suối nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, đập vào mắt cậu đầu tiên là thân hình trần trụi, cơ bắp rắn chắc của Trần Hoành, hắn đang nói chuyện gì đó với Nghiêm Tuấn, thấy cậu bước vào, cả hai lập tức im lặng.

Trương Vũ Văn: “?”

Sau một thoáng im lặng, Trương Vũ Văn xuống nước, giả vờ kêu to: “Nóng quá!”

Tất cả mọi người đồng thời bật cười.

“Phù…” Trương Vũ Văn cuối cùng cũng quen với nhiệt độ nước, ngạc nhiên nhìn Trần Hoành và Nghiêm Tuấn.

“Tiểu Kỳ đâu rồi?” Trương Vũ Văn hỏi.

Nghiêm Tuấn đáp: “Duy Trạch đang trông con bé, trẻ con không được tắm suối nước nóng.”

Trần Hoành tò mò hỏi: “Tư Thần đâu?”

“Anh ấy mua đồ uống ở máy bán hàng tự động.” Trương Vũ Văn đáp.

“Cậu kiểm tra hàng chưa?” Trần Hoành trêu chọc.

“Không to bằng của anh.” Trương Vũ Văn biết Trần Hoành muốn hỏi gì, nói: “Nhưng cũng không nhỏ.”

Trần Hoành thậm chí còn không thèm dùng khăn tắm che chắn, cứ thế ngồi trên tảng đá nóng nói chuyện với Trương Vũ Văn.

“Có to bằng của tôi không?” Nghiêm Tuấn cũng lên tiếng, đứng dậy khỏi mặt nước.

Trương Vũ Văn dở khóc dở cười, nói: “Thôi đủ rồi đấy!”

Nghiêm Tuấn cười ha hả, Trương Vũ Văn thầm nghĩ trong đầu mấy người toàn nghĩ mấy chuyện bậy bạ gì thế!

Tuy nhiên cái đó của Nghiêm Tuấn cũng rất to, có lẽ vì hắn cao gầy nên nhìn có vẻ lớn hơn, hiện tại xem ra, người đứng đầu bảng xếp hạng kích cỡ phải là Trần Hoành, trong số những bộ phim mà Trương Vũ Văn đã xem, so với trai thẳng thì cũng thuộc hàng S, Nghiêm Tuấn và Hoắc Tư Thần xếp thứ hai thuộc hàng A+, còn bản thân Trương Vũ Văn lại có phần lép vế hơn một chút, chỉ được xếp hạng A, chỉ là không biết Thường Cẩm Tinh thì như thế nào…

Trương Vũ Văn đang nghĩ đến chuyện này, Trần Hoành như đoán được ý nghĩ của anh, nói: “Tôi đã nhìn thấy của Cẩm Tinh rồi, cỡ như của Vũ Văn đấy.”

“Hả?” Trương Vũ Văn và Nghiêm Tuấn đồng thời nhìn chằm chằm Trần Hoành.

Trần Hoành cười hắc hắc, không giải thích gì thêm, Trương Vũ Văn định hỏi tiếp, Trần Hoành đã cướp lời hỏi trước: “Vũ Văn, cậu với Tư Thần ai công?”

“Chưa làm bao giờ.” Trương Vũ Văn nói: “Đừng bận tâm đến mấy chuyện đó nữa.”

Cuối cùng thì Hoắc Tư Thần cũng đến, cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của Hoắc Tư Thần.

Trong suối nước nóng rất nóng, khiến máu toàn thân lưu thông nhanh hơn, Hoắc Tư Thần cuối cùng cũng không cứng nổi nữa, y đưa đồ uống lạnh cho Trần Hoành và Nghiêm Tuấn.

Khi xuống nước, Hoắc Tư Thần cũng kêu lên “Nóng quá!”, mọi người lại đồng thời phá lên cười.

“Suối nước nóng này đã hơn hai mươi năm rồi mà nước vẫn còn.” Hoắc Tư Thần nói.

“Anh đã từng đến đây à?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Ừm.” Hoắc Tư Thần nói: “Hồi bé bố mẹ anh đã từng dẫn anh đến đây, năm đó anh bảy tuổi, anh trai anh chín tuổi, hai mươi hai năm trước rồi.”

Trương Vũ Văn khá bất ngờ, Nghiêm Tuấn nói: “Hồi nhỏ tôi cũng đã từng đến đây, khi bố tôi còn sống, cả nhà tôi đi du lịch Giang Đông, có ghé qua khách sạn này ở hai ngày.”

Trần Hoành nói: “Chắc hẳn nơi này là kỉ niệm chung của rất nhiều người.”

Nghiêm Tuấn nói: “Tôi thật không ngờ, giao thừa mà cậu lại chọn nơi này.”

Trương Vũ Văn cười nói: “Bởi vì tôi cũng đã từng đến đây, hồi nhỏ ông ngoại tôi rất thích đến đây, mùa đông gần như tuần nào cũng đi tắm suối nước nóng.”

Hoắc Tư Thần nói: “Anh nhớ cách đây hai mươi hai năm, khách sạn này phần lớn là nhà gỗ, hôm nay xem ra chỉ còn sót lại Hạc Đường.”

“Khu Quy Đường và Kỳ Lân Đường đã được cải tạo lại rồi.” Trương Vũ Văn nói, anh khá bất ngờ khi biết Hoắc Tư Thần cũng đã từng đến khách sạn suối nước nóng này.

Nghiêm Tuấn nói: “Hơn hai mươi năm trước, nơi này có tên là ‘Sơn Lộc’ phải không?”

“Đúng vậy!” Hoắc Tư Thần và Trương Vũ Văn đồng thanh.

Hiện tại khách sạn đã đổi tên thành “Bán Sơn Tiểu Trúc”.

“Anh trai tôi còn dẫn tôi xuống suối câu cá.” Nghiêm Tuấn nói: “Phía bên kia núi có một con suối, nước suối không bao giờ đóng băng.”

Hoắc Tư Thần nói: “Trước đây trên núi này còn có rất nhiều nai.”

“Đúng đúng!” Nghiêm Tuấn nói: “Tôi đã nhìn thấy vài con, ở công viên lưng chừng núi, ngày mai tôi cũng muốn dẫn Tiểu Kỳ lên núi chơi.”

Bên trong bể suối nước nóng lại trở về với sự tĩnh lặng, Trương Vũ Văn ngồi đối diện với Nghiêm Tuấn, hơi nước bốc lên mù mịt khiến cậu không nhìn rõ mặt anh, nhưng cậu biết chắc chắn Nghiêm Tuấn đang nhớ lại rất nhiều chuyện.

“Nhà anh cũng có hai anh em trai à?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Ừ.” Nghiêm Tuấn đáp.

Hoắc Tư Thần chưa bao giờ hỏi mẹ của Tiểu Kỳ là ai, có lẽ anh cũng tò mò, nhưng anh rất biết điều, biết chuyện gì nên hỏi và chuyện gì không nên hỏi.

Trần Hoành đột nhiên đổi chủ đề, nói: “Tư Thần, có phải dạo này anh ít tập ngực không?”

Hoắc Tư Thần: “Đủ dùng là được rồi, không muốn to quá.”

Mọi người lại cười ồ, Trần Hoành nói: “Anh đứng dậy cho tôi xem nào?”

Hoắc Tư Thần bèn đứng dậy khỏi mặt nước, Trần Hoành nói: “Cơ bụng vẫn còn, chắc là anh nghỉ tập lâu rồi.”

Hoắc Tư Thần: “Tôi không tham gia thi thể hình, cần cơ bắp chỗ nào thì không nên hỏi tôi, mà phải hỏi người sử dụng.”

Trần Hoành và Nghiêm Tuấn lại phá lên cười, Trần Hoành nói: “Vũ Văn đâu?”

Trương Vũ Văn cũng đứng dậy cho hắn xem, Trần Hoành nói: “Cậu quay lưng lại, cho tôi xem cơ mông nào.”

Trương Vũ Văn: “Sao anh không xem của anh ấy đi?”

Mọi người lại cười ồ, Nghiêm Tuấn nói: “Tôi không ngâm nữa, không chịu nổi nữa, chóng mặt quá.”

Nghiêm Tuấn đứng dậy, đi ra ngoài mặc áo choàng tắm, Trần Hoành nói: “Tôi cũng đi đây.”

Trong bể suối nước nóng yên tĩnh chỉ còn lại Trương Vũ Văn và Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần chủ động dịch người lại gần Trương Vũ Văn, hai chân chạm vào nhau.

Trương Vũ Văn nhìn xuống vùng cấm địa của Hoắc Tư Thần với ánh mắt đầy ẩn ý, ánh mắt anh dạo chơi trên người y, dừng lại ở bụng, ngực, rồi lại di chuyển lên mặt y. Hoắc Tư Thần đưa tay ra, vuốt ve đùi Trương Vũ Văn.

Trong không gian tĩnh lặng đó, dường như hai người tâm linh tương thông, Hoắc Tư Thần nghiêng đầu lại gần, Trương Vũ Văn cũng phối hợp xoay người, hôn y.

“Không được làm bậy ở đây.” Trương Vũ Văn ngăn cản hành động tiếp theo của Hoắc Tư Thần, nói: “Dễ bị ngất lắm.”

Hai người rời khỏi bể suối nước nóng gần như sôi sùng sục, da dẻ toàn thân đỏ bừng như tôm luộc, lúc mặc áo choàng tắm, Hoắc Tư Thần vẫn nhìn Trương Vũ Văn cười. Trương Vũ Văn nhướng mày khó hiểu, Hoắc Tư Thần ghé sát tai anh, nói nhỏ: “Em rất quyến rũ.”

“Anh cũng vậy.” Trương Vũ Văn nói nhỏ.

Trương Vũ Văn là người da trắng, thân hình cân đối, còn Hoắc Tư Thần thì rất cao ráo, mái tóc hơi ướt càng tôn lên vẻ điển trai, giống như người mẫu nam được tạo kiểu kỹ lưỡng. Hoắc Tư Thần nhìn cơ thể của hai người trong gương, trông họ rất đẹp đôi.

Quan trọng nhất là, sau khi tắm xong, cả hai đều cứng rồi, ý nghĩ trong lòng đều thể hiện rõ mồn một dưới ánh mắt của đối phương, một bộ phận nào đó trên cơ thể như đang truyền tải thông điệp “Tôi muốn làm tình với anh”, giống như động vật đang động dục vậy.

Đàn ông trong chuyện tình dục luôn rất thành thật, mà dù không thành thật cũng vô dụng, bởi vì cậu nhỏ sẽ luôn phản bội tâm tư thực sự trong lòng họ, Trương Vũ Văn hoàn toàn không ngại Hoắc Tư Thần nhìn mình, anh cũng rất thích nhìn Hoắc Tư Thần, ban đầu khi anh nhìn y, Hoắc Tư Thần có chút bối rối, Trương Vũ Văn liền coi đó như một trò đùa, nhưng bây giờ Hoắc Tư Thần cũng đã hoàn toàn quen rồi.

“Cậu bé của anh, rất hoành tráng đấy.” Trương Vũ Văn lại trêu chọc.

“Hôm nay trước mặt em, nó chưa bao giờ cúi đầu cả.” Hoắc Tư Thần đáp.

Bên ngoài vang lên tiếng động, hai người vội vàng mặc áo choàng tắm vào, đi ngang qua máy bán hàng tự động bên ngoài khu suối nước nóng, Trương Vũ Văn dừng lại mua đồ uống, đồng thời trong lòng anh nảy ra một ý nghĩ: Tối nay, có nên làm tình với Hoắc Tư Thần không nhỉ? Đối phương gần như đã thể hiện rõ ràng ý muốn cầu hoan rồi.

Nhưng nếu làm tình thì ai là người nằm trên? Nhìn kiểu gì thì Hoắc Tư Thần cũng muốn làm công rồi… Bản thân anh thụ một lần cũng không sao, nhưng nếu ngay từ đầu đã xác định tư thế, e rằng sau này sẽ mãi mãi chỉ có thể làm thụ, chỉ thỉnh thoảng mới được phản công… Trương Vũ Văn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này…

Hay nói cách khác, anh thích Hoắc Tư Thần, nhưng chưa thích đến mức sẵn sàng làm thụ cho anh ấy mãi mãi.

Việc hai người đàn ông yêu nhau thật sự rất thú vị, có cảm giác bình đẳng, ngang hàng, nhưng rắc rối cũng bắt nguồn từ đây, trong chuyện tình dục sẽ rất khó phối hợp.

Trương Vũ Văn vừa uống nước đá vừa trở về phòng, cúi đầu nhìn điện thoại, đợi đến tối sẽ cùng bạn cùng phòng đi ăn.

Hoắc Tư Thần lại chủ động ngồi xuống bên cạnh, Trương Vũ Văn bèn đặt điện thoại xuống, nhìn y.

Anh đoán chắc Hoắc Tư Thần cũng đang nghĩ đến vấn đề này.

“Mấy giờ ăn cơm?”

“Bảy giờ.”

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Bốn rưỡi, còn sớm mà…”

Hoắc Tư Thần đưa tay ra, ôm lấy eo Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn suy nghĩ một lúc, lần này anh cũng chủ động hơn, dường như lúc ngâm mình trong bể suối nước nóng, họ đã hoàn thành màn giao lưu thành thật nhất với nhau.

Thế là anh ngồi lên hông Hoắc Tư Thần, lớp áo choàng tắm nửa che nửa hở mang đến cảm giác lén lút đầy khoái cảm.

“Anh chưa từng yêu đương với con trai bao giờ.” Hoắc Tư Thần nói nhỏ: “Tất cả đều là bản năng thôi.”

Hoắc Tư Thần vùi mặt vào ngực Trương Vũ Văn, hơi thở trở nên gấp gáp, trong mắt dường như đã mất đi lý trí, chỉ còn lại khao khát mãnh liệt đối với cơ thể anh.

Trương Vũ Văn nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý: “Nhưng mà em thấy… ừm, chúng ta còn một chuyện chưa bàn bạc rõ ràng.”

Hoắc Tư Thần: “Em nói tư thế à?”

Trương Vũ Văn: “Anh muốn làm công à?”

Hoắc Tư Thần có chút căng thẳng: “Có được không? Đây là lần đầu tiên của anh, nhưng anh sẽ học hỏi thật chăm chỉ.”

Trương Vũ Văn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh mang đồ theo chưa?”

“Dùng gì cơ?” Hoắc Tư Thần ngơ ngác hỏi.

Trương Vũ Văn: “…”

Trương Vũ Văn buông y ra, xoay người ngồi xuống, chỉ muốn bật cười.

“Anh cái gì cũng không mang theo.” Trương Vũ Văn nói: “Vậy mà cũng muốn làm công?”

Hoắc Tư Thần: “Anh thật sự không biết, cần dùng gì? Bây giờ anh đi mua.”

Trương Vũ Văn: “Gel bôi trơn.”

Hoắc Tư Thần nói: “Ồ, anh… không có, cần dùng gel bôi trơn à?”

Trương Vũ Văn đưa tay lên che trán, nghiêm túc nói: “Nhìn là biết anh chưa có kinh nghiệm gì rồi.”

Hoắc Tư Thần quấn chặt áo choàng tắm, hỏi: “Ở đâu bán? Bây giờ anh đi mua ngay.”

Trương Vũ Văn xua tay, ra hiệu cho y lại gần, Hoắc Tư Thần nhìn anh với vẻ dò hỏi, Trương Vũ Văn bảo y ngồi xuống trước mặt mình, không nói gì thêm.

Cậu đưa tay ra, cởi áo choàng tắm của Hoắc Tư Thần, nắm lấy cậu bé của y, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, cơ thể Hoắc Tư Thần lập tức có phản ứng, cứng đờ và căng thẳng.

“Con trai làm tình khác với con gái.” Trương Vũ Văn nói: “Cần phải dùng gel bôi trơn, nếu không sẽ rất đau, đặc biệt là của anh lại to như vậy…”

Hoắc Tư Thần mấp máy môi, như muốn nói “Anh không biết”, nhưng Trương Vũ Văn không cho y cơ hội lên tiếng, anh hôn lên môi y, Hoắc Tư Thần dần dần thả lỏng, cảm nhận hương vị của anh

Mặc dù Trương Vũ Văn không phải là cao thủ tình trường, nhưng trong tình huống này anh cũng rất thành thạo, anh vừa hôn lên ngực Hoắc Tư Thần, vừa mút mát “hai hạt đậu nhỏ”, vừa dùng tay vuốt ve cậu bé cho y.

Bên tai chỉ còn lại tiếng thở dốc của Hoắc Tư Thần, y vô thức cử động, đổi tư thế chân, để Trương Vũ Văn nằm gọn trong lòng mình, ánh mắt bối rối, sau đó theo bản năng cúi đầu nhìn anh.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trương Vũ Văn đột nhiên cảm thấy rất tò mò.

Hoắc Tư Thần giống hệt một tên trai tân! Trương Vũ Văn thầm nghĩ, anh chàng này cho dù là với con trai hay con gái, thì số lần lăn giường chắc cũng không quá mười lần… Y đã hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi, sao có thể như vậy được nhỉ?

“Thoải mái không?” Trương Vũ Văn không quên hỏi.

Hơi thở của Hoắc Tư Thần run rẩy, nhưng ngay sau đó, anh xoay người, đè Trương Vũ Văn xuống sàn, nằm đè lên người anh.

“Này…” Trương Vũ Văn cúi đầu nhìn Hoắc Tư Thần, áo choàng tắm bị y cởi ra, sau đó Hoắc Tư Thần hôn lên môi anh, cậu bé cọ xát qua lại trên chân anh.

Đây là hành động gì của một tên trai tân thế này? Trương Vũ Văn cảm thấy rất buồn cười, nhưng cơ thể trần trụi của hai người đàn ông cọ xát vào nhau, làn da khô nóng tiếp xúc, khiến anh cũng cảm thấy rất thoải mái.

“Anh thích em.” Giọng nói của Hoắc Tư Thần trầm thấp và gấp gáp, như thể đang vội vàng bày tỏ tình cảm của mình: “Không, anh yêu em, Vũ Văn, anh yêu em.”

Trương Vũ Văn bỗng nhiên cảm động trước chi tiết nhỏ nhặt này, anh muốn đáp lại Hoắc Tư Thần, nói “Em cũng thích anh”, nhưng Hoắc Tư Thần đã hôn lên môi anh, không cho anh nói, sau đó, hơi thở của cả hai đều trở nên gấp gáp, Hoắc Tư Thần đè lên người anh, cọ xát qua lại.

Trương Vũ Văn phối hợp với y, chủ động dang hai chân ra, vòng tay qua eo y, tạo thành tư thế rất  thụ, nhưng Hoắc Tư Thần không thể nào tiến vào, trong trường hợp không có gel bôi trơn thì càng không thể, chỉ đành cọ xát trên bụng dưới của Trương Vũ Văn.

Hai người quấn lấy nhau một lúc, màn mây mưa mãnh liệt này, vừa là sự quấn quýt của cơ thể, vừa là sự dây dưa của môi lưỡi, Trương Vũ Văn chưa từng thử kiểu làm tình chỉ cọ xát thế này bao giờ, trước đây ai mà nói với anh “Chúng ta làm tình kiểu này đi” thì chắc chắn sẽ bị anh phạt tiền.

Thế nhưng hành động của Hoắc Tư Thần lại khiến anh cảm thấy rất tuyệt vời, đó là một cảm giác tuyệt vời vừa xa lạ vừa trong sáng, non nớt.

Một dòng dịch ấm bất ngờ phun trào trên bụng dưới của Trương Vũ Văn.

Hoắc Tư Thần dừng động tác, thở hổn hển, khuôn mặt điển trai đỏ bừng đến tận mang tai, né tránh ánh mắt của Trương Vũ Văn.

Trương Vũ Văn: “…”

Trương Vũ Văn nhìn xuống cơ thể mình, rồi lại nhìn Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần tỏ vẻ rất ngại ngùng. “Anh… anh vẫn chưa ra.” Hoắc Tư Thần nói: “Để anh lau cho em.”

Trương Vũ Văn thầm nghĩ, lộn xộn hết cả lên rồi.

Anh ra hiệu cho Hoắc Tư Thần dựa vào tường ngồi xuống, bên dưới hai người lót một chiếc áo choàng tắm, để y vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, bắt đầu tự giải quyết.

Cậu gục đầu vào vai Hoắc Tư Thần, hơi ngẩng đầu lên, Hoắc Tư Thần lập tức hiểu ý, một tay nắm lấy cậu bé của Trương Vũ Văn, tay kia vuốt ve ngực anh, đồng thời cúi xuống hôn anh.

Điều này hoàn toàn trùng khớp với tưởng tượng của Trương Vũ Văn tối qua, hơn nữa trên tay anh còn dính tinh dịch của Hoắc Tư Thần làm chất bôi trơn, anh di chuyển tay qua lại trên cậu bé của mình.

“Anh ra nhiều quá…” Trương Vũ Văn hôn Hoắc Tư Thần, nói nhỏ.

Hoắc Tư Thần đỏ mặt tía tai, cảnh tượng này thật sự quá kích thích, tinh dịch y vừa mới bắn ra, lúc này đang ở trên tay Trương Vũ Văn, hơn nữa còn phát ra tiếng động theo từng động tác của anh, như thể hai người đang giao lưu một cách sâu sắc và toàn diện thông qua hành động này.

“Anh…” Trương Vũ Văn cảm nhận được trạng thái hiền giả của Hoắc Tư Thần chưa được ba phút, vậy mà đã súng lại lên nòng.

“Đừng nói gì cả.” Hoắc Tư Thần nói nhỏ, sau đó hôn lên môi Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn cũng tăng tốc động tác, Hoắc Tư Thần đưa tay ra muốn giúp”Trương Vũ Văn, sau vài cái, Trương Vũ Văn hất tay y ra, tiếp tục tự mình hành động.

Không lâu sau, Trương Vũ Văn lại phóng pháo hoa, so với màn đại phóng sinh tối qua thì hôm nay chỉ thuộc mức bình thường.

“Phù…” Trương Vũ Văn nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng tắm xả nước.

Một lúc sau, Hoắc Tư Thần cũng không mảnh vải che thân đi vào, Trương Vũ Văn nhìn y với ánh mắt đầy ẩn ý, Hoắc Tư Thần tỏ vẻ rất ngại ngùng, trong chuyện này, y quả thực còn non hơn cả học sinh cấp ba.

“Con trai với con trai…” Hoắc Tư Thần đột nhiên hỏi: “Có phải làm như vậy không?”

Vừa dứt lời, y đã áp sát vào lưng Trương Vũ Văn, cậu bé cứng rắn của y chống vào giữa hai chân anh, lúc này Trương Vũ Văn vừa mới bôi sữa tắm lên người.

“Đúng vậy, nhưng không được.” Trương Vũ Văn lập tức ngăn cản hành động tò mò của y.

Hoắc Tư Thần: “?”

“Bởi vì sữa tắm mà vào trong sẽ rất đau, không thể dùng làm chất bôi trơn được.” Trương Vũ Văn giải thích.

“Được rồi, anh biết rồi.” Hoắc Tư Thần ngoan ngoãn rút súng về, không còn liều lĩnh chọc vào cửa sau của Trương Vũ Văn nữa, y lại nói: “Kinh nghiệm của em phong phú thật đấy.”

Nếu là bình thường, Trương Vũ Văn nhất định sẽ cho rằng Hoắc Tư Thần đang trêu chọc mình, nhưng dựa vào biểu hiện của anh hôm nay, anh cho rằng rất có thể Hoắc Tư Thần đúng là trai tân thật.

“Vì em đã từng thử dùng sữa tắm với người yêu cũ rồi.” Trương Vũ Văn nói: “Hắn nói rất khó chịu.”

Hoắc Tư Thần vòng tay ôm Trương Vũ Văn từ phía sau, nói nhỏ: “Chắc chắn kỹ thuật của em rất tốt.”

Trương Vũ Văn véo má Hoắc Tư Thần, cười nói: “Anh muốn thử không?”

Hoắc Tư Thần lập tức lộ ra biểu cảm phức tạp, nhưng Trương Vũ Văn không nói gì thêm, chỉ vỗ vai y, sau đó bước ra ngoài lau người, thay quần áo.

Đã hơn sáu giờ tối, bạn cùng phòng đang tụ tập ở khu vực chung, Trần Hoành, Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch đang chơi bài.

“Mọi người đang làm gì thế?” Trương Vũ Văn liếc nhìn bạn cùng phòng với vẻ hơi chột dạ, nhưng mọi người đều tỏ ra rất bình thường.

“Đợi hai người đấy.” Trần Hoành nói: “Đi ăn cơm được chưa?”

“Bảy giờ mới ăn cơm mà.” Trương Vũ Văn lại hỏi: “Tiểu Kỳ đâu rồi?”

Nghiêm Tuấn đang đưa Tiểu Kỳ đi dạo chơi trong vườn ngoài Hạc Đường, để con bé tập đi, Trương Vũ Văn bèn đi tìm hai bố con, một lúc sau, Hoắc Tư Thần cũng rời khỏi phòng, đi đến khu vực chung.

Trương Vũ Văn liếc nhìn vào phòng khách, mọi người đã chuyển từ chơi bài sang chơi Monopoly[1], vẻ mặt Hoắc Tư Thần rất bình thường, không hề có gì khác lạ.

Trương Vũ Văn nhìn Hoắc Tư Thần, Nghiêm Tuấn cũng nhìn Trương Vũ Văn, ánh mắt hai người chạm nhau, đột nhiên đều bật cười.

“Cậu cười gì thế?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Cậu cười gì thế?” Nghiêm Tuấn vừa cười vừa bế Tiểu Kỳ lên, để con bé đi trên ghế, nói.

“Tôi không cười gì cả.” Trương Vũ Văn nói: “Hôm nay trông cậu vui vẻ nhỉ.”

“Hôm nay sinh nhật tôi.” Nghiêm Tuấn cười nói.

Trương Vũ Văn ngẩn người, cậu đã xem chứng minh thư của Nghiêm Tuấn rồi mà, vậy mà lại quên mất!

“Không đúng chứ, sao tôi nhớ là…” Trương Vũ Văn nói: “À! Cậu tính âm lịch.”

“Ừ, đúng rồi.” Nghiêm Tuấn nói: “Đừng nói cho bọn họ biết.”

“Vậy ra cậu là cung Ma Kết.”

“Ừ.” Nghiêm Tuấn nói: “Tôi là Ma Kết.”
[1] Cờ tỷ phú, cờ triệu phú