Ký Túc Xá Nam Số 7 Đường Giang Loan

Chương 21




Hoắc Tư Thần: 【Mấy hôm nay có nhớ anh không?】

Trương Vũ Văn: 【Cũng tạm được.】

Trương Vũ Văn vốn là người thẳng thắn, nhưng không hiểu sao, cứ hễ bước vào trạng thái hẹn hò với Hoắc Tư Thần là lại không nhịn được mà tỏ ra lạnh lùng.

Cái bệnh quỷ gì thế này!

Trương Vũ Văn vội vàng xóa đi dòng chữ 【Cũng tạm được.】, sửa thành 【Nhớ anh.】

Hoắc Tư Thần: 【Nhớ thế nào? Miêu tả cụ thể xem?】

Trương Vũ Văn ngồi trước bàn ăn, bật cười. Mấy hôm nay, cậu đúng là có nhớ Hoắc Tư Thần vài lần, cậu không biết đây có được coi là thích hay không, nhưng cứ mỗi khi ăn cơm, anh lại vô thức tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tư Thần ngồi đối diện, hai người vừa ăn vừa trò chuyện về công việc hay những chuyện vụn vặt thú vị, lúc cuộn tròn trên giường chơi game, anh cũng tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tư Thần cùng cậu phối hợp vượt ải.

Lúc ở nhà xem phim, Trương Vũ Văn còn tưởng tượng ra cảnh hai người cùng xem, cùng bình luận về nội dung phim.

Nhưng chỉ có một việc mà hiện tại anh vẫn chưa làm được, nên Trương Vũ Văn vẫn chưa thể khẳng định được liệu bản thân có thật sự thích Hoắc Tư Thần hay không – bởi vì anh chưa từng đưa Hoắc Tư Thần vào những ảo tưởng tình dục của mình.

Thích một người, với một người có khả năng tưởng tượng phong phú như Trương Vũ Văn mà nói, không gì khác chính là đưa người đó vào những ảo tưởng của bản thân, tưởng tượng ra cảnh làm tình với người đó và tự mình thỏa mãn. Trước kia Trương Vũ Văn đều làm vậy, để khẳng định tình cảm của mình dành cho đối phương.

Nhưng với Hoắc Tư Thần, anh vẫn còn chút xa lạ, anh vừa không nắm bắt được vai trò và vị trí của bản thân, cũng không biết phải tưởng tượng ra cảnh hai người tương tác lúc làm tình như thế nào…

Tưởng tượng bản thân làm thụ sao? Anh chưa từng thử qua, rất khó để tưởng tượng ra một màn bị Hoắc Tư Thần đè ép trên giường; tưởng tượng bản thân làm công sao? Anh lại chưa từng “ăn” kiểu đàn ông như vậy, không thể tưởng tượng ra cảnh Hoắc Tư Thần rên rỉ, cầu xin dưới thân mình, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.

Trương Vũ Văn thật sự chẳng còn tâm trí đâu mà ăn uống, ngay cả tốc độ tạo rác cũng chậm đi không ít. Cuối năm theo lịch mới, cả thế giới đều đang trong kỳ nghỉ lễ, anh cũng muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, ngày mai Hoắc Tư Thần sẽ về rồi…y đi công tác một tuần, vì chênh lệch múi giờ giữa Bắc Mỹ và châu Á, nên hai người cũng ít trò chuyện hơn.

Trương Vũ Văn tưởng tượng đến lúc gặp lại, không biết bầu không khí có trở nên kỳ lạ hay không?

Hoắc Tư Thần đợi nửa ngày, thấy cục đá thử lửa của mình chìm nghỉm dưới đáy biển, lại gửi đến một tin nhắn: 【Tối qua anh mơ thấy em.】

Trương Vũ Văn: 【Ừm? Mơ thấy em đang làm gì?】

Bên Hoắc Tư Thần hiện lên dòng chữ “Đang nhập tin nhắn…”, Trương Vũ Văn bỗng nhiên hiểu ra, chắc chắn không phải giấc mơ đứng đắn gì, liền gửi cho y một tràng sticker.

Hoắc Tư Thần thấy anh cuối cùng cũng hiểu, liền đáp lại bằng một sticker đầy ẩn ý.

【Em có mơ thấy anh không? 】 Hoắc Tư Thần hỏi.

【Bây giờ thì chưa. 】 Trương Vũ Văn nói: 【Anh có thể cố gắng phấn đấu. 】

Hoắc Tư Thần: 【Được. 】

Trương Vũ Văn: “?”

Trương Vũ Văn chưa hiểu câu cuối cùng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, cậu bước tới mở cửa, ngoài sân, Hoắc Tư Thần vậy mà đã đứng trước cửa!

Trương Vũ Văn: “Không phải sáng mai mới về sao?”

Hoắc Tư Thần: “Cuộc họp dời lịch, về sớm một ngày.”

Trương Vũ Văn mở cửa sân, nhìn thấy Hoắc Tư Thần tay cầm một bó hoa, nhất thời thấy buồn cười, tiện tay nhận lấy.

“Đi ăn cơm? Xe anh đỗ ngay ngoài kia.” Hoắc Tư Thần hỏi: “Bạn cùng nhà của em đâu?”

“Vào nhà ngồi đi.” Trương Vũ Văn nói: “Hôm nay chỉ có Duy Trạch ở nhà, Nghiêm Tuấn đưa Tiểu Kỳ đi tiêm phòng.”

Đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Thần được mời vào nhà số 7 đường Giang Loan, y nghiêm túc nói: “Để anh chiêm ngưỡng một chút, căn nhà mấy trăm tỷ trông như thế nào.”

Trương Vũ Văn cho y vào nhà, nhìn quanh.

“Chắc nhà em không có dép lê cỡ chân anh đâu.” Hoắc Tư Thần nói: “Không cần tìm đâu.”

“Để em xem đôi này… Chân anh cỡ 44 phải không?”

“Ừ.” Hoắc Tư Thần nói: “Thế này là được rồi, có sưởi sàn mà.”

“Vậy em lên thay quần áo, anh cứ tự nhiên.”

Trương Vũ Văn đặt bó hoa lên bàn ăn, Trịnh Vệ Trạch nghe thấy tiếng động, hé cửa phòng nhìn ra.

“Mấy hôm nay nhà hơi bừa bộn.” Trương Vũ Văn nói: “Vì các cô giúp việc đều đã về quê ăn Tết, sau Tết mới lên làm.”

Hoắc Tư Thần gật đầu, biết mấy căn phòng còn lại là của bạn cùng nhà Trương Vũ Văn, không đi lung tung mà chỉ tham quan phòng khách, phòng ăn và sân sau, lúc này Trương Vũ Văn đã lên lầu thay đồ.

“Hoa đẹp quá!” Trịnh Duy Trạch bước ra nói: “Cho tôi chụp một tấm được không?”

“Tất nhiên là được rồi.” Hoắc Tư Thần rõ ràng là không để ý đến Trịnh DuyTrạch, toàn bộ sự chú ý của y đều dồn về phía cầu thang, chờ đợi Trương Vũ Văn đi xuống.

Giọng Trương Vũ Văn vọng ra từ trong phòng: “Anh có muốn lên lầu xem thử không?”

Hoắc Tư Thần bước lên cầu thang, nói: “Cho phép anh vào phòng em chứ?”

“Tất nhiên là được.” Trương Vũ Văn thật sự dở khóc dở cười, anh mở cửa, Hoắc Tư Thần bước vào, trên giường hơi bừa, Trương Vũ Văn ngủ trưa xong chưa kịp dọn dẹp, trong phòng còn vương lại mùi hương rất nhẹ của phái nam.

Trương Vũ Văn mở hé cửa sổ ban công cho thoáng khí, Hoắc Tư Thần nhìn thấy chiếc tay cầm chơi game bị ném sang một bên, bèn nhặt lên cầm thử.

“Cái này cầm rất thoải mái.” Trương Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh y, nói: “Hàng đặt riêng đấy… Tay anh to hơn em, chắc là chơi đàn piano rất có lợi thế.”

Tay Hoắc Tư Thần to hơn Trương Vũ Văn, ngón tay cũng dài hơn, cầm chiếc tay cầm rất linh hoạt, nhanh chóng bấm thử vài cái.

“Cái này bóp hơi cứng.” Hoắc Tư Thần nói: “Anh thích loại có cảm giác da thịt hơn, bọc thêm một lớp vỏ silicon sẽ thoải mái hơn.”

“Em lại thích loại cứng một chút.” Trương Vũ Văn: “Thôi đừng bàn về cái này nữa.”

Hoắc Tư Thần bật cười.

Trương Vũ Văn thỉnh thoảng cảm thấy Hoắc Tư Thần rất đứng đắn, lúc nào cũng lịch sự lễ phép, nhưng thỉnh thoảng lại như thể nói gì cũng ẩn ý, rất dễ khiến người ta suy nghĩ lệch lạc.

“Xong rồi.” Trương Vũ Văn thay quần áo xong.

“Em còn đeo kính nữa à?” Hoắc Tư Thần nhìn thấy một chiếc kính gọng đen ở góc bàn.

“Ờ… Em bị cận hơn 1 độ.” Trương Vũ Văn nói: “Không ảnh hưởng lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng đeo. Sao thế?”

Hoắc Tư Thần nhìn Trương Vũ Văn, Trương Vũ Văn định hỏi “Anh thích em đeo kính hay không đeo kính hơn”, nhưng biểu cảm của Hoắc Tư Thần đã quá rõ ràng, Trương Vũ Văn nhận lấy chiếc kính gọng đen y đưa, đeo lên.

Hoắc Tư Thần huýt sáo một cái, ánh mắt mang theo ý cười, Trương Vũ Văn liền tháo kính xuống đặt vào chỗ cũ, thay quần áo xong liền cùng y xuống lầu, hôm nay Trương Vũ Văn đeo một chiếc túi đeo hông nhỏ, tay xách túi giấy đựng quần áo, Hoắc Tư Thần rất tự nhiên nhận lấy.

“Mua cho anh vài bộ quần áo.” Trương Vũ Văn nói: “Về nhà rồi hãy mở ra xem.”

Xe Hoắc Tư Thần đỗ ngay ngoài nhà Trương Vũ Văn, anh cho đồ vào cốp sau, không nhịn được lại liếc nhìn xem Trương Vũ Văn đã mua gì cho mình. Trương Vũ Văn nhìn hàng ghế sau, thấy có một túi giấy, đoán là cho y, nhưng Hoắc Tư Thần lại không nói gì.

“Sao em biết số đo của anh?” Hoắc Tư Thần hỏi.

“Đúng rồi, sao em biết được ‘số đo’ của anh?” Trương Vũ Văn nói.

Hoắc Tư Thần lại cười: “Em biết anh cao bao nhiêu không?”

Trương Vũ Văn: “Em không biết.”

Hoắc Tư Thần lịch sự nói: “Anh mời em khi nào rảnh rỗi thì tự mình đo thử.”

Trương Vũ Văn: “Em đã ước lượng bằng mắt rồi, bớt nói nhảm, ăn gì?”

Hoắc Tư Thần ngồi vào ghế lái, nhưng không vội lái xe mà quay sang Trương Vũ Văn nói: “Ăn gì cũng được, em đói cỡ nào? Mô tả một chút.”

Thật sự là câu nào cũng ẩn ý, Trương Vũ Văn nói: “Đói bình thường.”

Hoắc Tư Thần thành thật nói: “Anh cảm nhận được rồi.”

Trương Vũ Văn vỗ nhẹ vào gáy Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần cười né tránh, thắt dây an toàn, lái xe.

Hôm nay y về đột xuất, cả hai đều chưa đặt chỗ ở nhà hàng nào, nên đành đi dạo trung tâm thương mại, tìm nhà hàng nào vừa mắt thì ăn, nhưng điều này rất khó, bởi vì nhà hàng ngon thì phải xếp hàng, còn nhà hàng không cần chờ đợi thì đa số đều không ngon. Trương Vũ Văn đành chọn đại một nhà hàng vịt quay.

“Ngày mai làm gì?” Hoắc Tư Thần suy nghĩ một chút, nói: “Hình như anh nhớ…”

“Em cũng nhớ.” Trương Vũ Văn nói: “Em đã đặt phòng khách sạn suối nước nóng rồi.”

Hoắc Tư Thần hơi bất ngờ, nói: “Anh rất thích, lâu rồi không đi.”

Trương Vũ Văn nói: “Đi cùng các bạn cùng phòng, anh đi được chứ?”

“Tất nhiên.” Hoắc Tư Thần nói: “Chia đều tiền chứ? Anh muốn chia đều cả phần của em nữa.”

“Em có phiếu mời.” Trương Vũ Văn nói: “Cuối năm nhà xuất bản tặng.”

“Có vẻ như nhà xuất bản của em năm nay làm ăn phát đạt.” Hoắc Tư Thần nói: “Thưởng cuối năm của em chắc cũng không ít.”

Trương Vũ Văn hơi giấu diếm, nói: “Chỉ là đồng nghiệp đều không đi, ai về quê người nấy, mà phiếu mời lại có hạn sử dụng, nên em mua thêm của đồng nghiệp với giá rẻ.”

Lúc ở bên Hoắc Tư Thần, Trương Vũ Văn luôn cảm thấy rất thoải mái, dường như còn thoải mái hơn cả khi ở bên các bạn cùng phòng, anh có thể vừa ăn cơm vừa lướt điện thoại, nói chuyện gì cũng đều được hồi đáp.

Nhưng Hoắc Tư Thần hôm nay, luôn khiến Trương Vũ Văn cảm thấy như có tâm sự.

“Có phiền não gì sao?” Trương Vũ Văn tinh ý nắm bắt được khoảnh khắc Hoắc Tư Thần hơi nhíu mày.

Hoắc Tư Thần chỉ thất thần vài giây đã bị bắt bài, lập tức đáp: “Không có, chắc là do lệch múi giờ.”

“Ồ?”

Trương Vũ Văn đoán y vừa xuống máy bay đã đi họp, sau đó đến thẳng chỗ anh, còn chưa về nhà.

“Ngủ một giấc là khỏi.” Trương Vũ Văn nói.

Hoắc Tư Thần thuận theo ngáp một cái, ăn qua loa cho xong bữa, rồi lại hỏi: “Em muốn gì nào? Anh mua cho.”

“Không cần.” Trương Vũ Văn đáp: “Em không có gì muốn mua, thật mà.”

Trương Vũ Văn hiểu rõ nỗi khổ khi đi mua sắm, bản thân cũng không ham muốn vật chất, Hoắc Tư Thần cũng vậy, trừ khi cần thiết, nếu không sẽ không vào cửa hàng xem đông xem tây.

Hôm nay Trương Vũ Văn chủ động trả tiền, nói: “Ăn xong về nhà ngủ thôi, ngày mai chơi tiếp.”

Hoắc Tư Thần lấy lại tinh thần, gật đầu, lái xe đưa Trương Vũ Văn về nhà.

Khắp nơi đều là đèn trang trí Giáng sinh và năm mới, giống như những vì sao đêm đông rơi xuống trần gian.

Trên đường đi, Hoắc Tư Thần không nói gì, thỉnh thoảng lại nhìn Trương Vũ Văn.

“Nếu có phiền não gì, anh có thể nói với em.” Trương Vũ Văn nói: “Chưa chắc em đã giải quyết được, nhưng em sẵn sàng lắng nghe.”

Hoắc Tư Thần cười, nói: “Được, nhưng mà bây giờ anh rất ổn, không có phiền não gì.”

Xe dừng trước cổng nhà số 7 đường Giang Loan, màn đêm buông xuống, đèn màu trong vườn đã sáng lên, hai người lại im lặng một lúc.

“À đúng rồi.” Hoắc Tư Thần sực nhớ ra, nói: “Anh có mua cho em một món quà Giáng sinh.” Nói rồi quay người lấy túi giấy đưa cho Trương Vũ Văn.

“Ừm, em cũng chuẩn bị rồi.” Trương Vũ Văn mở túi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ được gói cẩn thận.

Hoắc Tư Thần rất bất ngờ khi nhận được quà, y nhìn Trương Vũ Văn.

“Vậy…” Trương Vũ Văn định nói lời tạm biệt, nhưng Hoắc Tư Thần lại nghiêng người về phía anh.

Tim Trương Vũ Văn đột nhiên đập dữ dội, anh biết Hoắc Tư Thần muốn làm gì.

Vì vậy, anh không nhúc nhích.

Hoắc Tư Thần tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Trương Vũ Văn sau gần hai năm, anh gần như đã quên mất cảm giác được hôn, cho dù Hoắc Tư Thần trông rất nam tính, nhưng đôi môi y vẫn mềm mại và nóng bỏng.

Hoắc Tư Thần cố gắng kìm nén sự mãnh liệt của mình, khiến nụ hôn trở nên dịu dàng và kiên nhẫn, Trương Vũ Văn nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm cơ thể và sự đụng chạm mềm mại của Hoắc Tư Thần.

Bất kể anh định nghĩa mối quan hệ hiện tại giữa mình và Hoắc Tư Thần như thế nào, nụ hôn này vẫn lãng mạn, vẫn khiến người ta say đắm.

Trương Vũ Văn cảm thấy mình cần đáp lại, vì vậy anh đưa tay trái lên, đặt lên cổ Hoắc Tư Thần.

Hành động này ngay lập tức khiến Hoắc Tư Thần tự tin hơn, táo bạo hơn, một tay y nhanh chóng cởi dây an toàn, tay kia đã ôm lấy Trương Vũ Văn, bắt đầu hôn anh say đắm.

Trương Vũ Văn đã cứng người, lý trí của anh đang dần biến mất, dù sao anh cũng hoàn toàn không thể đối phó với kiểu hôn sâu thế này, bởi vì lẽ ra anh mới là người làm việc này… Ngay khi Hoắc Tư Thần bắt đầu hôn sâu và một tay bắt đầu luồn vào trong áo anh, Trương Vũ Văn yêu cầu dừng lại.

Anh dùng hai ngón tay điểm nhẹ lên má Hoắc Tư Thần, chỉ đẩy nhẹ một cái, Hoắc Tư Thần lập tức buông anh ra.

Hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập, mỗi người tự điều chỉnh lại tư thế.

Hoắc Tư Thần nói: “Xin lỗi.”

Trương Vũ Văn chỉnh lại quần áo, nói: “Em hơi căng thẳng, dạo này không ‘làm’ gì nên… dễ mất kiểm soát.”

Hoắc Tư Thần đột nhiên bật cười, Trương Vũ Văn liếm môi, dường như còn chút lưu luyến.

Hoắc Tư Thần lại ghé sát, lần này chỉ hôn nhẹ lên môi anh.

“Ngủ ngon.” Trương Vũ Văn nói: “Gặp lại ngày mai.”

“Gặp lại ngày mai.” Hoắc Tư Thần nhìn theo Trương Vũ Văn vào nhà rồi mới lái xe đi.

Tiến triển nhanh quá… Trương Vũ Văn hoàn toàn không ngờ Hoắc Tư Thần lại chủ động hôn anh như vậy, nhưng nghĩ lại cũng đúng, đàn ông bình thường một khi đã gặp được đúng người thì trong chuyện tình cảm đều rất chủ động. Nếu là Trương Vũ Văn, anh hận không thể hôm nay xác định mối quan hệ, ngày mai… à không, tối nay ăn cơm xong là lên giường, sáng hôm sau có thể dọn về ở chung luôn rồi.

Tất nhiên đó là trường hợp lý tưởng nhất, trên thực tế cuộc sống còn có rất nhiều điều phải cân nhắc, cũng có rất nhiều mâu thuẫn, tìm hiểu nhau từ từ, lâu dài có lẽ sẽ tốt hơn. Thế nhưng, con trai khó tránh khỏi bị ham muốn điều khiển, khi hormone mãnh liệt va chạm vào nhau, lý trí sẽ bị gạt sang một bên, giống như nụ hôn bất ngờ của Hoắc Tư Thần vậy… Đến tận bây giờ, trên môi Trương Vũ Văn vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại và hơi ấm của y, đã lâu rồi không được hôn, lại còn bị áp đảo mà hôn nữa chứ, cảm giác bị chế ngự cũng khá mới lạ và kích thích.

Hôn người yêu thụ và bị người yêu công hôn hoàn toàn khác nhau. Môi của người yêu thụ vừa mềm vừa thơm, khi bị hôn sẽ ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, mặc cho Trương Vũ Văn muốn làm gì thì làm; còn nụ hôn của người yêu công thì rất kiên định, mạnh mẽ và đầy cảm giác che chở, khiến Trương Vũ Văn rất muốn quấn quýt với y thật cuồng nhiệt…

Trương Vũ Văn vẫn không nhịn được mà liếm môi, thay dép ở hiên nhà xong, anh phát hiện phòng khách sáng trưng, tất cả bạn cùng phòng đều đang ngồi trước bàn ăn, đồng loạt nhìn anh.

“Đi đâu vậy?” Trần Hoành hỏi, rõ ràng là biết thừa.

“Đi ăn.” Trương Vũ Văn nói: “Vừa về.”

“Với ai?” Thường Cẩm Tinh đang treo ảnh cả đám đi chơi, cười nói.

Trịnh Vệ Trạch đang cắm bó hoa Hoắc Tư Thần tặng, Nghiêm Tuấn ngồi bên cạnh xem.

“Hoắc Tư Thần chứ ai.” Trương Vũ Văn nói.

Trần Hoành: “Hai người yêu nhau rồi à?”

“Chưa.” Trương Vũ Văn nói: “Nhưng mà tôi muốn thử.”

Cả đám bạn cùng phòng đều kinh ngạc, Trịnh Vệ Trạch nói: “Không phải y là trai thẳng sao?”

“Trai thẳng cái con khỉ!” Thường Cẩm Tinh cười ha hả: “Anh không thấy hôm leo núi, lúc Vũ Văn thay đồ, y nuốt nước miếng ừng ực à!”

Mọi người cười ồ, Trương Vũ Văn không ngờ Thường Cẩm Tinh lại nhớ rõ chi tiết đó như vậy, Nghiêm Tuấn cũng cười theo, nhưng không nói gì.

“Cái gì đây?” Trần Hoành lại nhìn túi giấy trên tay Trương Vũ Văn, nói: “Quà Giáng sinh à?”

“Ờ…” Trương Vũ Văn nói: “Tôi còn chưa bóc ra xem.”

“Đem đây đem đây!” Thường Cẩm Tinh nói: “Tịch thu!”

“Từ từ đã!” Trương Vũ Văn không kịp đề phòng, món quà đã bị cướp mất, anh cũng không vội, muốn lấy thì cứ lấy.

“Tiểu Kỳ đâu rồi?” Trương Vũ Văn hỏi.

“Ngủ rồi.” Nghiêm Tuấn đáp.

“Mấy người nói nhỏ thôi!” Trương Vũ Văn nói: “Cẩn thận đánh thức tiểu thiếu gia đấy.”

“Woa—”

“Nhỏ thôi!” Trương Vũ Văn nghiến răng.

“Để tôi xem nào?” Nghiêm Tuấn đột nhiên ngồi thẳng dậy, hỏi: “Cái gì tốt thế?”

“Điện thoại!” Thường Cẩm Tinh nói: “Hàng Mỹ! Còn là bản cấu hình cao nhất nữa chứ! Hơn một vạn đấy!”

Trương Vũ Văn nhận lấy nhìn qua, “ừm” một tiếng, đặt lên bàn ăn, Trịnh Duy Trạch đưa tay muốn xem, Trương Vũ Văn liền đưa cho cậu ta nghịch.

“Cậu không cảm động sao?” Trần Hoành rất ngạc nhiên.

“À, có chứ.” Trương Vũ Văn cười nói: “Cảm động lắm.”

Đúng lúc này, điện thoại Trương Vũ Văn nhận được tin nhắn, mọi người đồng loạt nhìn vào điện thoại anh, Trương Vũ Văn không mở khung chat, tránh cho bọn họ xem trộm, rất nhanh, điện thoại lại rung lên, hiển thị cuộc gọi đến: “Câu cá”.

Trương Vũ Văn nhất quyết không nghe, nhất định không thỏa mãn nhu cầu hóng hớt của đám bạn cùng phòng.

“Thôi đi.” Trương Vũ Văn nói: “Mọi người túm tụm ở đây làm gì thế? Không đi tắm rửa ngủ nghỉ đi?”

“Chờ cậu đấy.” Trần Hoành nói: “Ngày mai là giao thừa rồi, cậu đã sắp xếp chương trình gì chưa?”

Nói rồi, Trần Hoành lại nhìn Trương Vũ Văn với vẻ nghi ngờ: “Cậu thực sự đã sắp xếp rồi chứ? Chẳng lẽ mải yêu đương quên mất rồi sao?”

“Có chứ!” Trương Vũ Văn nói: “Tôi đảm bảo có, yên tâm đi.”

Nói rồi, Trương Vũ Văn đi đến tủ ở phòng ăn, lấy ra một xấp vé mời, nói: “Thấy chưa? Ngày mai chúng ta đi tắm suối nước nóng, ba ngày hai đêm…”

“Woa—” Mọi người lại phấn khích.

“Cảm ơn sếp Trương!” Thường Cẩm Tinh nói: “Còn bao ăn nữa chứ!”

“Suỵt… suỵt…” Trương Vũ Văn thật sự không trị nổi đám khỉ đột này.

“Ba ba—” Tiểu Kỳ tỉnh giấc, gọi ba trong phòng, Nghiêm Tuấn lập tức đứng dậy, chạy như bay về phòng, tiếp theo là tiếng khóc oa oa, ư ư ư.

Trương Vũ Văn giục bọn họ về phòng ngủ, dọn dẹp cốc cà phê trên bàn ăn, ngồi xuống trả lời tin nhắn.

Hoắc Tư Thần: 【Đắt quá, em lấy đâu ra cái này vậy?】

Trương Vũ Văn biết ngay Hoắc Tư Thần sẽ nói như vậy.

Cậu như nhìn thấy cảnh Hoắc Tư Thần vừa rời khỏi đường Giang Loan, lái xe một lúc, lại không nhịn được dừng xe bên đường bóc quà.

Nếu không phải xuống xe phiền phức, có khi y còn mở cốp xe, lấy quần áo ra xem từng cái một.

Sự việc đúng như dự đoán, Hoắc Tư Thần vừa mở túi giấy ra, nhìn thấy chiếc hộp màu cam, liền nhắn tin cho Trương Vũ Văn ngay lập tức, Trương Vũ Văn không trả lời, y lại gọi hai cuộc điện thoại.

Hoắc Tư Thần: 【Cái này ít nhất cũng phải hai hoặc ba vạn, đắt quá.】

Trương Vũ Văn: 【Em bốc thăm trúng trong lễ tổng kết của nhà xuất bản, không đắt như anh nghĩ đâu.】

Hoắc Tư Thần: 【Em chắc chứ?】

Trương Vũ Văn: 【Với mức lương của em, có ăn tiêu tằn tiện cũng không mua nổi đâu, anh yên tâm.】

Hoắc Tư Thần còn muốn nói gì nữa, hiển thị đang nhập tin nhắn, Trương Vũ Văn lại nhắn thêm một câu: 【Không phải anh cũng mua điện thoại cho em sao?】

Hoắc Tư Thần xóa đoạn tin nhắn đang soạn, đáp: 【Thôi được rồi, nhưng lần sau đừng mua quà đắt tiền như vậy nữa.】

Trương Vũ Văn mỉm cười trả lời: 【Lần sau cũng không có cái nào đắt tiền đâu.】

Hoắc Tư Thần luôn cảm thấy điều kiện của Trương Vũ Văn tốt hơn mình, đẹp trai, dáng người chuẩn, ưu điểm duy nhất của y chỉ là điều kiện kinh tế.

Y một phần định dùng sức hút của bản thân để theo đuổi anh, một phần cũng có ý muốn dùng tiền để lấy lòng anh, dù sao thì đây là kỹ năng hiệu quả nhất mà Hoắc Tư Thần biết. Không ngờ y vừa mới thi triển kỹ năng tiền tài, đã bị Trương Vũ Văn ném trả một cú chí mạng, tâm trạng nhất thời rất phức tạp.

Chiếc ví Trương Vũ Văn tặng y là phiên bản nam giới bản giới hạn, trong cửa hàng chuyên doanh, cho dù được miễn thuế thì cũng phải hơn sáu mươi triệu, hơn nữa lại là mẫu mới nhất, giống như vừa mua.

Chắc chắn không phải là lấy đồ người khác tặng rồi đem tặng lại cho mình… Hoắc Tư Thần nhớ lại lời kể của Trần Hoành, ngoài việc hẹn hò với y ra, Trương Vũ Văn gần như không bước chân ra khỏi nhà, càng không có chuyện có bạn trai giàu có rồi bắt cá hai tay.

Trương Vũ Văn mua đồ hiệu cứ như mua rau ngoài chợ, bình thường anh không dùng đến, nhưng một khi đã muốn mua thì vào cửa hàng là mua ngay, muốn mua sắm cho Hoắc Tư Thần từ đầu đến chân cũng không thành vấn đề.

Vừa trả lời tin nhắn Hoắc Tư Thần, Trương Vũ Văn vừa uống nước, đồng thời nhìn bức ảnh Thường Cẩm Tinh treo trên tường, bên trong có rất nhiều kỉ niệm của bọn họ, bức ảnh chụp cảnh bị đàn khỉ tấn công lúc leo núi được phóng to đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Lúc đó Thường Cẩm Tinh đang dùng giá ba chân chụp ảnh tập thể, sự xuất hiện bất ngờ của đàn khỉ khiến mọi người đều có phản ứng khác nhau – Trương Vũ Văn dùng áo khoác che tay, định xua đuổi lũ khỉ. Nghiêm Tuấn muốn che chắn cho anh, Hoắc Tư Thần đứng bên cạnh, nhanh trí chạy đến, Trần Hoành cầm đồ ăn vặt định dụ lũ khỉ.

Trịnh Duy Trạch nấp sau lưng Thường Cẩm Tinh, Thường Cẩm Tinh thì xách túi lên làm khiên chắn.

Thật thú vị, Trương Vũ Văn không ngờ khoảnh khắc đó lại bị chụp lại được.

Một bức ảnh khác là cảnh Hoắc Tư Thần che chở cho Trương Vũ Văn, trốn sang một bên.

Còn có một bức ảnh chụp ở trạm dừng chân, Trương Vũ Văn cởi trần, để lộ vóc dáng đẹp, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Thần, Hoắc Tư Thần cầm dầu thuốc, vẻ mặt lo lắng, nhìn Trương Vũ Văn như chú cún trung thành.

Góc chụp của máy ảnh là ngược sáng, càng làm tăng thêm không khí mờ ám cho khung cảnh này.

Đúng là vậy… Trương Vũ Văn thầm nghĩ, thảo nào Thường Cẩm Tinh lại là người đầu tiên phát hiện ra manh mối, có lẽ lúc đó Hoắc Tư Thần đã có chút thích anh rồi…

Nhưng bức ảnh này không thể treo trong phòng ăn được, xấu hổ chết… Trương Vũ Văn vội vàng gỡ xuống, bên cạnh là bức ảnh anh trượt băng ngã trên sân, Nghiêm Tuấn tiến đến đỡ.

Nghiêm Tuấn dỗ Tiểu Kỳ ngủ lại rồi đi ra, Trương Vũ Văn đang lén lút lấy ảnh, bị bắt quả tang.

Nhưng Nghiêm Tuấn không nói gì, chỉ ngồi xuống bàn ăn, nhìn bóng lưng Trương Vũ Văn trầm ngâm.

“Sao Cẩm Tinh lúc nào cũng chụp mấy khoảnh khắc xấu hổ thế này.” Trương Vũ Văn nói.

Nghiêm Tuấn: “Tôi không sao.”

Trương Vũ Văn xem xét tất cả các bức ảnh, lấy đi bức Hoắc Tư Thần bôi thuốc cho anh, để lại những bức ảnh khác.

Nghiêm Tuấn cúi đầu nhìn vé mời suối nước nóng, nói: “Trước đây tôi đã từng đến đó rồi, ngần ấy năm rồi mà suối nước nóng vẫn còn nước, thật không dễ dàng.”

“Đúng là rất nổi tiếng.” Trương Vũ Văn nói: “Đã mở cửa hơn bốn mươi năm rồi, trước đây nó là suối nước nóng tốt nhất Giang Đông.”

Hai người im lặng một lúc, Nghiêm Tuấn lại nói:

“Cậu thích y à?”

Trương Vũ Văn không trả lời, đi đến bàn ngồi xuống, cậu lấy phong bì ra, Nghiêm Tuấn đưa vé mời cho cậu, cất vào phong bì.

“Cậu rất thích anh ta.” Nghiêm Tuấn nói: “Tôi đang nói Hoắc Tư Thần đấy.”

“Ừm.” Trương Vũ Văn nói: “Cậu thấy y thế nào?”

“Rất tốt.” Nghiêm Tuấn suy nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Hai người rất xứng đôi.”

Trương Vũ Văn nói: “Y hoặc là từng là trai thẳng, hoặc là gay kín…”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nghiêm Tuấn cắt ngang lời Trương Vũ Văn, rồi nói tiếp: “Nhưng tôi luôn cảm thấy y có chuyện gì đó chưa nói ra, có lẽ đang giấu cậu điều gì đó.”

“Không sao.” Trương Vũ Văn thản nhiên nói: “Tôi cũng có chuyện giấu y, ai cũng có những điều không muốn nói ra.”

“Đúng vậy.” Nghiêm Tuấn cười buồn bã: “Cậu là như vậy, rất phóng khoáng, bao dung.”

Trương Vũ Văn biết Nghiêm Tuấn lo lắng cho anh, sợ cậu bị Hoắc Tư Thần tổn thương.

Nghĩ một cách lý trí về Hoắc Tư Thần – không thể coi là đại gia, nhưng cũng là một người có thu nhập khá; cao ráo, đẹp trai, chắc chắn có nhiều người theo đuổi, kiểu người này trong phim ảnh thường là cao thủ tình trường, dù sao thì cái gì cũng đã trải qua, lại không thiếu thốn chuyện tình dục.

Nói không có nữ đồng nghiệp nào ngã vào lòng Hoắc Tư Thần, bản thân Trương Vũ Văn cũng không tin. Nghiêm Tuấn đi làm lâu như vậy, cũng có kinh nghiệm nhất định, anh và Trần Hoành đương nhiên đều đoán sau lưng Hoắc Tư Thần chắc chắn có ẩn tình gì đó, còn bản thân Trương Vũ Văn, cho đến bây giờ, anh cũng không hiểu rõ Hoắc Tư Thần lắm.

“Yên tâm đi.” Trương Vũ Văn nói: “Nếu cảm thấy không ổn, tôi… ừm, tôi có thể tự điều chỉnh, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là, sẽ không lún quá sâu trong chuyện tình cảm.”

Nghiêm Tuấn không bình luận gì thêm.

Trương Vũ Văn hỏi: “Ngày mai Tiểu Kỳ có đi cùng không?”

Nghiêm Tuấn cười nói: “Ừ, làm phiền mọi người rồi.”

Trương Vũ Văn cười đáp: “Tôi rất mong chờ.”

Đêm đó, Trương Vũ Văn cuộn tròn trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, khi nằm sấp, anh đã thành công bước vào thế giới của những tưởng tượng đầy dục vọng.

Nụ hôn đó như đã đánh thức một phần cảm xúc nào đó trong Trương Vũ Văn, anh áp má vào gối, cựa quậy người, cảm thấy rất dễ chịu, thế là hai chân kẹp lấy chiếc gối ôm, cọ xát vài cái, đồng thời trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, anh nhớ lại hành động của Hoắc Tư Thần trên xe.

Nếu lúc đó cứ tiếp tục thì sẽ như thế nào nhỉ? Lúc đó tay Hoắc Tư Thần đang ôm eo anh…

Cọ xát một lúc, Trương Vũ Văn cảm thấy vẫn chưa đủ, anh đã nhịn khá lâu rồi, đêm nay giống như đã mở van khao khát, thế là anh cởi sạch quần áo, đôi chân dài trắng nõn với cơ bắp săn chắc kẹp chặt chiếc gối ôm, để cự vật cứng rắn của mình cọ xát qua lại trên gối, đồng thời tưởng tượng cảnh Hoắc Tư Thần và anh tranh giành quyền chủ động…

Chiếc gối ôm hình trụ dài ẩn chứa đầy sự khiêu khích, bản thân Trương Vũ Văn cũng không nhỏ bé gì, nhưng là gay thì ít nhiều cũng có chút “tôn thờ” kích cỡ, anh không chỉ tự hào về kích thước của mình mà còn mong đợi kích cỡ của đối phương, đặc biệt là cảnh tượng “người anh em” của người yêu thụ cứng rắn đến mức không thể khống chế khi anh tiến vào, càng thể hiện sự ngưỡng mộ và tán thưởng một cách thầm lặng…

Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Trương Vũ Văn nhớ lại cảnh anh và Hoắc Tư Thần “ân ái”, vừa dịu dàng vừa kích thích, kết hợp với sự kích thích mềm mại từ chiếc gối ôm truyền đến điểm nhạy cảm phía trước, ngay lập tức khai hỏa “khẩu súng thần công tự hành”, sau đó là một trận cuồng phong bão tố.

Chết tiệt, ngày mai phải giặt gối ôm rồi.

Trương Vũ Văn tỉnh táo lại một chút, lau chùi qua loa, vì quá mệt nên chìm vào trạng thái hiền giả, lại cảm thấy thứ dịch thể của mình dính trên gối ôm thật kinh tởm, thế là anh đá phăng nó xuống giường, không mặc quần áo mà ngủ thiếp đi.