Kỳ Tích Vương Tọa

Quyển 1 - Chương 6-2: Đại kế kiếm tiền (2)




Toàn bộ quảng trường, những nơi có thể bày quán để bán, gần như đều đã bị chiếm lĩnh. Nàng đành phải tìm một vị trí gần phía bên ngoài để bày hàng quán.

"Mau mau mau!"

"Ta sẽ mở chiếc ô!"

"Ngươi treo đèn điện lên đi!"

Nháy mắt bóng đèn sáng lên, người đi đường xung quanh lần lượt ghé mắt nhìn qua, ánh sáng phát ra từ bóng đèn rất ổn định, sáng hơn so với sinh vật chiếu sáng hoặc đèn tinh thạch rất nhiều. Có điều, mọi người đều không thể nhìn ra, đèn điện rốt cuộc là thứ gì.

Mộng Oánh Oánh mặc áo dài quần dài, quấn khăn quàng cổ, mang theo khẩu trang, nàng có chút lo lắng. Tuy nhiên, nàng biết rằng thắng hay bại đều do bản thân mình nơi đây, vì thế nàng lập tức lớn tiếng kêu lên: "Bán bò bít tết Nguyệt Quang, ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng, một đồng vàng một phần!"

Mộng Oánh Oánh da mặt dày kêu lên vài câu.

Bởi vì có bóng đèn cùng với mỹ nữ, những người vây xem xung quanh đều tăng lên không ít.

Mộng Oánh Oánh phát hiện ra một hiện tượng rất buồn bực, mặc dù mọi người vây xem rất nhiều, nhưng không có người nào ghé vào quán mua gì để ăn, trong lòng nàng không thể không bắt đầu nôn nóng. Không phải cả đêm ngay cả một phần cũng bán không nổi đấy chứ? Lần đầu tiên làm ăn buôn bán đã thất bại, đó là một đả kích quá lớn!

"Bò bít tết này có gì đặc biệt, không ngờ lại bán đắt như thế?"

Một đại thúc mặc khôi giáp, lưng đeo trường kiếm, còn đeo một cây cung sau lưng đi tới dò hỏi.

Mộng Oánh Oánh còn chưa kịp mở miệng, Sở Thiên đã giành trước nói: "Đại thúc là khách đầu tiên, chúng ta mời đại thúc ăn miễn phí. Nếu cảm thấy thoả mãn, vậy hãy cổ vũ nhiều hơn cho chúng ta, giúp chúng ta tuyên truyền vài câu."

"Miễn phí? Có chuyện tốt thế này, ta đây sẽ không khách khí!"

Đây là một người lính đánh thuê vừa mới chấp hành nhiệm vụ trở về. Thường thì lính đánh thuê đều không hề thiếu tiền, có lẽ chưa từng thấy có người bày quán bán thịt ma thú, vì thế nên tò mò tới hỏi. Kết quả gặp được cơ hội được nhấm nháp miễn phí, đương nhiên ông ta không thể buông tha.

Sở Thiên ra hiệu ánh mắt cho Mộng Oánh Oánh.

"Được rồi, đại thúc hãy chờ một chút!"

Mộng Oánh Oánh cầm lấy một khối bò bít tết, thật cẩn thận bỏ bò bít tết vào chảo chiên, sau đó tự mình đưa đến trước mặt đại thúc lính đánh thuê.

Miếng thịt bò đã được nấu chín, điều này khiến trong lòng đại thúc lính đánh thuê không thể không nghi ngờ. Ông ta hàng năm đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, săn giết ma thú rất nhiều, biết rõ thịt ma thú rất khó nấu chín. Nữ hài này giống như làm ảo thuật, không ngờ chỉ vài phút sau đã nấu chín một phần. Đây không phải là thịt giả đấy chứ?

Đại thúc lính đánh thuê dùng đao cắt một miếng thịt, thật cẩn thận đưa vào trong miệng.

"Tê......"

Đại thúc lính đánh thuê ngay lập tức nhăn mày lại.

Điều này khiến cho Mộng Oánh Oánh trở nên lo lắng, sợ bò bít tết không hợp khẩu vị. Đại thúc lính đánh thuê không đưa ra bất luận đánh giá nào, lập tức lại cắt ra một miếng thịt nữa và lấp đầy trong miệng, tốc độ ăn của ông ta rất nhanh, gần như chưa tới ba phút, toàn bộ miếng bò bít tết đã vào trong bụng.

"Ngon! Ngon! Ngon!" Đại thúc lau lau miệng mình đứng lên, sảng khoái cười to vài tiếng: "Thịt này thật tuyệt! Tuyệt đối là tiền nào của nấy!"

Mộng Oánh Oánh lộ ra biểu tình vui mừng như điên: "Cảm ơn đại thúc!"

Mặc dù không kiếm được tiền, nhưng thắng được sự tán thành của mọi người, đó cũng là sự tình phấn chấn nhân tâm!

Đại thúc lính đánh thuê cực kỳ sảng khoái móc ra ba đồng vàng: "Đồ ngon mỹ vị như vậy, ta muốn mang về cho lão bà và hài tử nếm thử. Gói mang về cho ta ba phần!"

Thật sự thành công!

Đây không chỉ là lợi nhuận đầu tiên của hôm nay, còn là lần đầu tiên trong cuộc đời Mộng Oánh Oánh có thể kiếm tiền. Không thể cân nhắc được ý nghĩa và giá trị của nó, chuyện này nếu như nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ nhất định sẽ rất vui!

Khi Mộng Oánh Oánh thu được tiền, gần như kích động nhảy dựng lên, ba đồng vàng tương đương với nửa tháng tiền tiêu vặt, nhẹ nhàng đã kiếm được tới tay. Nàng hận không thể ôm Sở Thiên một cái để chúc mừng, nhưng sự tình vui sướng vẫn còn đang ở phía sau.

"Đây không phải là mãnh hổ Vương lão tứ của dong binh đoàn hay sao? Tính ông ta rất thích bắt bẻ, nếu ông ấy cảm thấy vừa lòng, chẳng lẽ đồ ăn thật sự rất ngon?"

"Ai biết được, nếm thử xem!"

"Hai vị tiểu lão bản, nơi này một phần!"

"Ta cũng muốn một phần!"

"......"

Phản ứng của đại thúc lính đánh thuê, khiến cho rất nhiều người chú ý, lập tức mấy người mặc đồ của lính đánh thuê đều tới đây nếm thử, kết quả đạt hiểu quả cực kỳ tốt. Kinh doanh của quán nhỏ ngay lập tức từ không người hỏi thăm bỗng trở nên tăng hẳn, Sở Thiên và Mộng Oánh Oánh cùng nhau bận rộn, từng miếng bò bít tết được đưa lên.

"Ngon quá!"

"Hương vị thật tuyệt!"

"Gói mang về cho ta một phần!"

"Ăn quá ngon, ta cũng muốn về nói cho các huynh đệ trong đoàn, để mọi người tới đây nếm thử!"

"Lão bản, sau này ngươi phải thường xuyên tới đây nha, chúng ta sẽ tiếp tục tới đây!"

"............"

Những đồng tiền ánh lên màu vàng rực rỡ liên tục rơi vào trong túi.

Miệng của Mộng Oánh Oánh đều cười toe toét, nàng lớn như vậy nhưng chưa từng có một ngày vui vẻ giống như hôm nay, càng không có một ngày tràn ngập tình cảm và cảm giác thành tựu mãnh liệt giống như hôm nay. Nàng giống như người lạc đường tìm được phương hướng, tìm được vị trí và giá trị của bản thân mình. Cảm giác này thật sự rất tuyệt.

Khách hàng phần lớn đều là lính đánh thuê, tính cách lính đánh thuê rất sảng khoái, ra tay cũng rất rộng rãi.

Mặc dù Sở Thiên đã chuẩn bị ba nồi nấu dự phòng, nhưng tình trạng kinh doanh bùng nổ, hiển nhiên có chút vượt quá dự đoán. Tu vi của hai người đều không cao, chỉ có thể thay phiên nhau khôi phục nguyên lực để chiên bò bít tết...... Trong vòng hai giờ, bọn họ đã bán được hơn một trăm phần ăn!

Sở Thiên, Mộng Oánh Oánh cũng sắp kiệt sức!

Khi Mộng Oánh Oánh thừa dịp nghỉ ngơi, chạy đến một hàng quán khác gần đó, mua hai ly đồ uống lạnh trở về, nàng đưa cho Sở Thiên một ly: "Việc kinh doanh của chúng ta tốt quá, gần như không lo được hết mọi việc, chúng ta chắc hẳn nên mướn thêm một số người, như vậy mới có thể tăng tiền lời lên."

"Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không?" Sở Thiên dùng khăn bẩn lau đầu đầy mồ hôi, uống một mồm nước trái cây mát lạnh, sau đó nói: "Nếu việc kinh doanh tốt như vậy, nên tăng cường đầu tư lớn hơn. Ví dụ như đăng ký một thương hội, mở một nhà hàng, nghĩ cách khiến cho thương hiệu phổ biến hơn. Dựa vào hàng quán vỉa hè thì có tiền đồ gì?"

Mộng Oánh Oánh gật gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, trước hết tích cóp tiền, sau đó mở cửa hàng! Ta nghe ngươi!"

Mộng Oánh Oánh nếm mùi ngon ngọt, lá gan cũng biến tướng. Trương Lập Thanh trả lại 2000 đồng vàng, nàng quyết định giữ lại không nộp cho tỷ tỷ nữa, coi như là quỹ gây dựng sự nghiệp cho mình. Chỉ cần đạt được sự nghiệp, tỷ tỷ không những sẽ không trách tội, ngược lại sẽ cảm thấy vinh hạnh vì nàng!

Đúng vậy!

Như vậy rất đúng!

Chỉ cần đi theo Sở Thiên, nhất định sẽ có tiền đồ!

~~~Hết chương 6~~~