Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 90




Hôm nay cũng là ngày thi cuối cùng của Lạc Vân Thanh, thi xong môn cuối cùng này cậu liền chính thức bắt đầu nghỉ đông rồi.

Thời gian Học viện Liên bang đệ nhất nghỉ đông là thống nhất, nhưng trong tình huống bình thường là thi xong có thể nghỉ trước! Mà năm nay tổ chức thi, hệ của cậu và Leonard tương ứng với thời gian thi sớm nhất, cho nên khi tất cả bọn họ thi xong thì bắt đầu nghỉ, rất nhiều học sinh của hệ khác còn chưa bắt đầu thi đâu!

Đặc biệt là học sinh hệ điện ảnh, bọn họ bị an bài thi cuối cùng, trên cơ bản bọn họ thi xong cũng chính là thời gian nghỉ đông chính thức của Học viện Liên bang đệ nhất. Mà thời gian này chênh lệch với thời gian Leonard và Lạc Vân Thanh bắt đầu nghỉ tới tận 10 ngày!

Vì Lạc Vân Thanh, nên mặc dù Leonard đã thi xong nhưng cũng không rời trường học, lựa chọn tiếp tục ngốc tại trường học, nghĩ tới phải tách khỏi Vân Thanh ít nhất 60 ngày, Leonard trong lòng liền không thoải mái.

Chưa bao giờ lại cảm thấy thời gian trôi qua nhanh giống như lúc này, nhanh giống như lập tức liền trôi qua ngày hôm nay vậy.

Nói thật hắn hận không thể cho thời gian dừng lại ngày hôm nay, đặc biệt là khi hắn tựa ở cửa nhìn thấy Lạc Vân Thanh thu thập hành lý để ngày mai đi sớm. Vì cái gì Vân Thanh lại không khổ sở chứ?

Nhìn người trong phòng một bên thu thập hành lý một bên vui sướng hát thầm, bộ dáng giống như không chút lưu luyến với nơi này, Leonard nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cậu, trong ánh mắt thâm thúy suy nghĩ quay cuồng, vài loại cảm xúc khác nhau không ngừng luân chuyển, cuối cùng hội tụ thành bất đắc dĩ.

Tốn nửa giờ cuối cùng cũng thu thập xong hành lý, Lạc Vân Thanh đứng lên, duỗi duỗi cái eo đau mỏi, nhìn kiệt tác của mình sau đó vừa lòng vỗ vỗ tay, tính toán xuống lầu, không chú ý một cái cậu đã bị "cây cột" trước mặt đụng phải, mũi truyền đến một trận đau nhức.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Leonard liền phản xạ có điều kiện giữ chặt cánh tay cậu, sau đó thật cẩn thận tiến lên xem tình hình cái mũi của cậu.

Lạc Vân Thanh buồn cười đánh vào tay hắn: "Cậu sao còn đứng ở chỗ này? Không thu xếp hành lý còn về nhà sao?"

Sau khi nói xong, nhớ tới ngày hôm qua, trong lúc vô tình nhìn thấy vali hành lý mấy hôm trước hắn mang về hình như còn chưa có dấu vết động vào, nguyên bản còn cảm thấy hắn quá lười, Lạc Vân Thanh lập tức liền hiểu rõ, ngược lại cảm thấy hắn quá thông minh!

Dù sao cũng chỉ mấy ngày, trong ký túc xá cái gì cũng có, tạm chấp nhận một chút là được! Xem, hiện tại hắn đi còn không phải thu xếp hành lý.

Nghe thấy vậy, Leonard ai oán nhìn cậu một cái sau đó mím môi, không nói một lời.

Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ thử nói: "Cậu chẳng lẽ không về nhà?"

Thấy cậu hỏi vài lần cũng chưa hỏi tới vấn đề chính, Leonard không định giả thành người câm nữa, trực tiếp mở miệng: "Vân Thanh, có phải cậu quên mất cái gì rồi hay không?"

Quên mất cái gì?

Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ, thi cử xong rồi, ruộng thí nghiệm nhờ giáo sư, nhà xưởng sản xuất chất lỏng sinh mệnh thực vật chờ cậu nghỉ xong cũng sẽ bắt đầu khởi công....

Không quên thứ gì nha!

Nghĩ nghĩ không biết mình quên cái gì, Lạc Vân Thanh nghi hoặc nhìn Leonard một cái, mà đúng là cái nhìn này khiến Leonard buồn bực!

Có phải là mình không có một chỗ nào trong lòng cậu ấy phải không??

Bằng không vì cái gì đã nhắc nhở tới nước này, cậu ấy còn chưa nghĩ ra chứ?

Nhìn bộ dáng nhăn nhó của Leoanrd, Lạc Vân Thanh không biết nghĩ tới cái gì trong đầu bỗng nhiên rùng mình một cái!

Không muốn đoán nữa Lạc Vân Thanh nghĩ nghĩ vẫn hỏi ra: "Aiz....cậu nói xem tôi quên cái gì đi? Cậu nói nửa vời như thế khiến tôi thấy rất kỳ quái."

Nói nửa vời? Thật kỳ quái?

Cái này khiến Leonard không nói nên lời, nhưng nhìn thấy Lạc Vân Thanh đúng là tò mò vô tội, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Cậu có phải quên mất tôi rồi không?"

Lạc Vân Thanh:??

Liếc mắt nhìn hắn, Lạc Vân Thanh cảm thấy có điểm vô ngữ.

Nói đạo lý chút đi, hiện tại là nghỉ đông, rời trường học không phải một việc rất bình thường sao? Tôi chỉ thu thập hành lý mà thôi như thế nào liền đem cậu quên mất?

"Cậu xem hành lý của cậu cậu đã thu xếp xong, có phải chứng tỏ cậu không chịu nổi một ngày nữa muốn rời đi sao? Tôi vừa mới trở về chưa được mấy ngày đâu, lúc trước chúng ta tất cả đều bận rộn ôn tập, cũng chưa như thế nào hảo hảo ở chung đâu."

Nghe được Leonard lên án, cuối cùng Lạc Vân Thanh cũng hiểu ra vì sao hôm nay hắn lại có cử chỉ kỳ quái như vậy, nhưng hiểu ra rồi....lập tức không nhịn được cười ra tiếng.

Cậu thật sự không nghĩ tới Leonard cư nhiên lại giống trẻ con như vậy!!

Phải biết rằng hiện tại là nghỉ đông, hai người bọn họ đều có việc của mình cần hoàn thành, cho nên nhất định phải tách ra. Nhưng hiện tại phương tiện liên lạc thuận tiện như vậy, muốn nói chuyện với nhau liền rất đơn giản, video call là việc rất bình thường, nếu có tiền mua loại máy liên lạc xịn xò, video call 8D không khác gì đang đối mặt nói chuyện với nhau.

Nhưng nhìn Leo -đại cẩu cẩu - Nard ủy khuất, cậu sáng suốt không đem suy nghĩ của mình nói ra, ngược lại nhẹ giọng an ủi: "Hiện tại chúng ta đều có việc bận, cậu và tôi nghỉ đông còn không có thời gian rảnh thì biết làm sao bây giờ? Nếu cậu có rảnh thì tôi có thể đồng ý cho cậu theo tôi đến Hải thị."

Nói xong mở ra hai tay, bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Nghe đến đó, Leonard hỏi lại: "Sao cậu biết tôi có việc bận?"

Ngay cả tôi cũng không biết nha!

Làm sao mà biết được? Lúc ấy là...

Lạc Vân Thanh đúng lý hợp tình trả lời: "Cậu ngay cả trước khi thi cuối kỳ còn bị Thất Ngôn gọi tới Ái Duy tinh xử lý việc, nghỉ đông còn có thể buông tha cho cậu sao? Cậu đây là danh chính ngôn thuận được nghỉ nhiều như vậy, sao có thể không bị chộp tới làm cu li."

Nói xong cậu còn gật đầu thật mạnh, tỏ vẻ mình nói chắc chắn không sai!

Theo đạo lý! Cậu nói đúng là không sai, nếu Leonard chỉ là một nhân viên nhỏ bé, vậy kỳ nghỉ dài ngày như nghỉ đông và nghỉ hè chắc chắn phải đi công ty làm việc, nhưng vấn đề là! Hắn là nhân viên nhỏ sao?

Không...hắn la đại lão bản! Nhưng hắn có thể nói cho Lạc vân Thanh sao? Không....không được!

Lần thứ 101 bởi vì nguyên nhân không thể nói này khiến cho mình có nỗi khổ không thể nói nên lời Leonard hận không thể quay trở lại quá khứ quất chết cái thằng muốn che dấu bản thân kia, nhưng hiện tại có thể làm gì được bây giờ? Nói ra? Không, hắn cảm thấy hiện tại không phải thời cơ tốt để nói ra, hắn sợ sự việc giữa hai người sẽ thất bại.

"Cậu xem đi, ngay cả cậu cũng biết không có khả năng đi? Cho nên không cần tùy hứng, công tác cho tốt." Lạc Vân Thanh thở dài một hơi.

Nói xong cậu đó, chút tiếc nuối cùng không nỡ sâu trong lòng cuối cùng cũng nảy lên.

Lạc Vân Thanh biết trong nhà Leonard có tiền, nhưng có đôi khi có tiền cũng không nói lên được điều gì, giống như cậu? Trong mắt người bình thường xem ra cũng đủ tiền rồi đi? Nhưng cậu có thể cung cấp cơ hội làm việc cho chuyên ngành của Leonard sao? Này thật đúng là không thể!

Cái ngành thiết kế vũ khí này phương hướng làm việc vẫn luôn rất hạn hẹp, nếu nhất định phải làm cái ngành sản xuất này phần lớn khái quát lựa chọn lên chỉ có ba hướng, một là tiến vào bộ ngành liên quan của chính phủ Liên bang, hai là làm việc ở  công ty nghiên cứu vũ khí số lượng không nhiều, ba là làm việc nghiên cứu khoa học.

Phương hướng thứ ba là làm nghiên cứu khoa học rất dễ lý giải, đơn giản mà nói chính là nghiên cứu học thuật, nhưng nghiên cứu học thuật này không rời khỏi trường học, chủ yếu là ở trường làm nghiên cứu sinh.

Mà hai cái phương hướng ngành nghề còn lại, xét về độ tự do, đương nhiên là làm ở công ty có độ tự do cao.

Mặc kệ ngươi muốn nghiên cứu cái gì, chỉ cần trong điều kiện cho phép có thể định kỳ đưa ra thành quả, nói chung công ty bọn họ rất ít đi quản lý ngươi. Nhưng nếu nhận chức ở bộ ngành có liên quan của chính phủ Liên bang thì sao? Vậy hạn chế cũng không phải lớn một cách bình thường.

Không đơn thuần chỉ là hạn chế ở phương hướng nghiên cứu, thậm chí còn hạn chế cả giao tế của ngươi, Liên bang đem việc giám sát ngươi trở thành "bảo hộ", mà loại bảo hộ như vậy có người sẽ cảm thấy đây là một loại tượng trưng cho thân phận địa vị, nhưng nói thật, cũng không phải tất cả mọi người đều thích loại "tượng trưng" như vậy, đại đa số người đối với việc giám thị và bảo hộ như vậy rất chán ghét, cho nên người chân chính thật sự muốn tiến vào bộ ngành liên quan của chính phủ Liên bang rất ít.

Ngoài ra, những công ty này phải định kỳ tiếp nhận bộ ngành liên quan của Liên bang kiểm tra, cố định bọn họ không thể nghiên cứu vũ khí công kích cỡ lớn, nhưng trên thực tế thì sao? Tập đoàn tài chính nào không có người của mình ở cao tầng Liên Bang chứ? Có thể mở công ty nghiên cứu vũ khí là người bình thường sao? Chỉ cần cẩn thận một chút không bị nắm, ai đã từng chân chính tuân thủ qua quy tắc chứ?

Ngoại trừ những người giống nhau nên cùng dấu diếm, còn có những người có thân phận địa vị nhìn thấu hết nhưng không nói toạc ra mà thôi.

Cũng chính vì vậy, có thể đi vào công ty nghiên cứu đều là nhân tài trong nhân tài, mà giống như Leonard mới năm nhất đã bị đặc chiêu vào đúng là không mấy người. Cho nên cho dù là công ty của "vị hôn phu" của mình, Lạc Vân Thanh cũng không nói gì thêm, dù sao cơ hội khó có được.

Leonard há miệng mắc quai, không biết phải nói gì nữa, cũng không thể nói mình đã nghỉ việc, vì nói như vậy nếu về sau thật sự có chuyện, hắn cũng không biết nên lấy lý do gì để rời đi, lại không thể lập tức nói cho cậu hắn chính là Leonard Horae, bằng không hắn rất sợ Vân Thanh phát hiện bị lừa dối bỏ đi luôn, sau đó không bao giờ quay trở lại.

Kỳ thực cái này thuần túy là Leonard lo hão rồi, Lạc Vân Thanh bản chất là một người rất lý trí, nếu thật sự phát hiện hắn lừa cậu, cùng lắm chính là không để ý tới hắn mà thôi, sao có thể vì hắn mà từ bỏ việc học, từ bỏ một đám lão sư và bạn học yêu quý mình như vậy.

............

"Đi thôi, đi xuống ăn cái gì đi."

Thấy Leonard vẫn như cũ giống như cún con bị vứt bỏ lôi kéo cậu ở cửa phòng không buông, Lạc Vân Thanh nhìn thấy đi qua kéo người xuống lầu.

Chiều nay cậu phải thi, tuy chỉ là kiểm tra nhỏ, nhưng thi xong cậu cũng lười nấu cơm, cho nên hôm nay cậu chuẩn bị nấu mì.

Nhào bột là trước khi cậu thi Leonard làm,  sau khi về cậu phát hiện bột này nhào không tồi, không uổng công cậu lúc trước tốn nhiều công sức dạy hắn như vậy, quả nhiên sau khi dạy hắn mình có thể giải phóng bản thân!

Bằng không  nếu bắt đầu từ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn thì thật sự tốn sức, hơn nữa tốn sức cũng thôi, còn tốn thời gian, thật sự một ngày ba lần đều phải nấu cơm, vậy chỉ có thể cả ngày ngốc trong phòng bếp, hoàn toàn không có thời gian làm gì khác.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh liền không thể không bội phục những bà mẹ toàn chức, mỗi ngày đi chợ nấu cơm tốn nhiều thời gian như vậy, sau đó còn phải trông con làm việc nhà, chuyện như vậy nếu bắt cậu làm, cậu cảm thấy bản thân lựa chọn go die (đi chết) còn hơn.

...........

Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, nấu mì là một việc rất nhanh, cho chút sợi mì vào nồi, cho thêm rau xanh, thịt và gia vị là được.

Từ khi tiến vào phòng bếp tới giờ, có lẽ còn chưa tới 30 phút đâu, Lạc Vân Thanh đã nấu xong mì.

Cậu cũng không nấu nhiều lắm, nhưng cũng đủ cho hai người ăn no.

Ánh đèn mờ nhạt, âm nhạc du dương, còn có người trước mặt....

Nhìn Lạc Vân Thanh híp mắt ăn mì đầy hưởng thụ, Leonard đáy lòng bỗng nhiên trào ra một cỗ xúc động.

Sau đó bỗng nhiên mở miệng gọi tên Lạc Vân Thanh.

"Vân Thanh."

Nghe được tên của mình, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, nghi hoặc "Hả?" một tiếng.

"......"

"Tôi yêu cậu."

"Khụ...... Khụ...... Khụ......"

Đột nhiên nghe được thổ lộ, Lạc Vân Thanh giật mình, thiếu chút nữa đem mình sặc chết.

Luống cuống tay chân vỗ vỗ lưng, đút nước, bận việc hồi lâu, cuối cùng cũng tốt, nhưng bầu không khí khi thổ lộ lại biến mất không thấy, ngược lại vì hai người cũng chưa nói chuyện, giờ phút này có chút xấu hổ.

Hắn thích Vân Thanh, hắn biết Vân Thanh cũng thích hắn, trước kia hắn cảm thấy loại cảm giác tâm hữu linh tê này rất tốt đẹp, nhưng hiện tại...... Hắn cảm thấy danh phận cũng rất quan trọng.

"Sao cậu đột nhiên lại nói cái này." Lạc Vân Thanh hiếm khi có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng chọc chọc sợi mì trong bát.

Leonard bắt lấy tay Lạc Vân Thanh, chẳng mấy khi cứng rắn ở trước mặt cậu: "Cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?"

Ngẩng đầu, nhìn Leonard, phát hiện dấu dưới vẻ ngoài cứng rắn kia của hắn là cẩn trọng khó phát hiện, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cười.

Có lẽ vì không khí quá tốt, cũng có thể vì sắp phải cách xa, thậm chó có thể là vì Lạc Vân Thanh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chờ Leonard, cho nên giờ phút này cậu chỉ im lặng tự hỏi bản thân muốn đồng ý hay không?

Sau đó liền hướng về Leonard lộ ra một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, khẳng định nói: "Tôi đồng ý!"

Nhưng lại đến lượt Leonard ngây ra như phỗng.

Không nghĩ tới kinh hỉ tới đột ngột như vậy! Vốn dĩ đã tính toán cho dù lần này tỏ tình không thành công thì cũng phải không ngừng cố gắng, Leonard không nghĩ tới bản thân cư nhiên một lần tỏ tình liền thành công vớ được một người bạn trai!

"......"

"Này tỉnh lại đi"

Còn tưởng rằng tiếp theo Leonard sẽ nói lời ngon tiếng ngọt hống mình, nhưng lại phát hiện hắn vẫn luôn ngây ngốc ở bên kia, Lạc Vân Thanh quả thực vừa bực mình vừa buồn cười.

Đây không phải lần đầu tiên cậu được người ta thổ lộ, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp nhận lời tỏ tình của người ta, mà trước kia bạn bè của cậu đều là một đám cẩu độc thân, cho nên trừ bỏ những tình tiết khoa trương ở trong phim ra, cậu đúng là không biết sau khi nhận lời tỏ tình hai người sẽ ở chung như thế nào.

Nhưng mặc kệ là ở chung như thế nào cũng không phải là dạng này đi?

Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh lại nhịn không được thở dài một hơi, nhưng cho dù là thở dài, cũng là thở dài ngọt ngào.

Nhìn người nào đó ngốc ngốc Lạc Vân Thanh nhịn không được nói một câu: "Cậu là bị ngốc rồi đi."

Tuy ngữ khí giống như bình thường, nhưng lời nói ra lại cố tình như rót mật vào tai.

"...."

Cuối cùng Leonard cũng hồi phục lại tinh thần, mang theo một chút kinh hỉ hỏi: "Tôi hiện tại là bạn trai cậu rồi sao?"

Lạc Vân Thanh: Này còn cần hỏi sao?

Vốn dĩ muốn dỗi một tí, nhưng nhìn biểu tình chờ mong của hắn chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, bạn trai tiên sinh."

Tuy Lạc Vân Thanh nói đúng, nhưng cũng có lẽ là quá mức đơn giản, giờ phút này Leonard luôn có một loại mình đang bay lượn trên không trung, có vẻ không chút chân thực.

Kỳ thực không chỉ có hắn cảm thấy không chân thực, mà Lạc Vân Thanh cũng cảm thấy không chân thực như thế.

Chuyện tình cảm là nước chảy thành sông, thổ lộ cũng đúng, nhưng có lẽ do không gặp khó khăn trắc trở gì cho nên cảm giác quá bình đạm đi, ngược lại khiến ngươi không có loại cảm giác oanh oanh liệt liệt khi yêu.

Nhưng cũng may hai người đều không phải loại người thích rối rắm, ý nghĩ như vậy cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi, cuối cùng hai người như thế nào ở chung thì như vậy ở chung, duy nhất khiến Lạc Vân Thanh vô ngữ chính là buổi tối đi ngủ Leonard lại lần nữa bởi vì "không cẩn thận" đổ ướt hết giường đệm, không ngủ được, cho nên lại đây cầu thu lưu.

Vừa mới xác định quan hệ liền muốn tiến hành bước tiếp theo? Ngươi nghĩ cũng thật đẹp!

Tựa vào cửa phòng Lạc Vân Thanh lộ ra một nụ cười vô hạn phong tình với Leonard, sau đó tuyệt tình đóng cửa lại trước mặt hắn, lúc sau mới nằm lên giường, nhưng vẫn như cũ vểnh tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa phòng.

Nhưng sau khi đóng cửa lại, hồi lâu cũng chưa nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Lạc Vân Thanh nhịn không được ngồi dậy, nhẹ nhàng xuống giường, chân trần chạy tới cửa, lỗ tai dán lên cánh cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Ở ngoài cửa nghe được tiếng bước chân quẩn quanh nhẹ nhàng, có thể thấy được Leonard ở bên ngoài cửa chưa rời đi. Tiếng bước chân gần như không thể nghe thấy kia nếu không phải dán tai sát cửa, Lạc Vân Thanh thật đúng là không có khả năng nghe thấy.

Đã qua một tiếng rồi còn chưa đi?

Khổ nhục kế sao?

Hay là nói thật sự là không cẩn thận làm ướt giường đệm cho nên không ngủ được?

Hay là vì ngày mai liền phải chia xa, cho nên hắn muốn ở chung với mình càng lâu?

Hai chữ chia xa, đúng là chất xúc tác cảm xúc.

Lạc Vân Thanh đột nhiên mềm lòng. 

............

"Lách cách......"

Ban đêm yên tĩnh, một âm thanh nhẹ cũng sẽ bị phóng đại, càng không cần phải nói Lạc Vân Thanh còn không cố ý thả nhẹ âm thanh, trong không gian yên tĩnh này đột nhiên vang lên tiếng cửa mở khiến Leonard đang trầm tư chìm vào trong suy nghĩ của mình bừng tỉnh.

"Cậu...."

"Tôi...."

"Cậu nói trước...."

"Cậu nói trước...."

"Cậu đi vào ngủ đi!"

"Tôi có thể đi vào ngủ sao? Tôi chính là muốn nhiều...."

Leonard còn chưa nói xong đã ngầm hiểu ý tứ của Lạc Vân Thanh, trên mặt lộ ra một biểu tình không thể tin được, sau đó lại lộ ra một nụ cười ngốc hề hề, sau đó nhanh chóng đi vào trong.

Tốc độ cứ gọi là nhanh như chớp kia khiến Lạc Vân Thanh không biết nói gì cho được.

Chờ hai người lần nữa nằm lên giường, cậu còn chưa tỉnh lại trong cảm giác giống như mình bị cho vào tròng.

Lại lần nữa cùng chung chăn gối, cảm giác lần này hoàn toàn không giống lần trước, đương nhiên khác biệt rõ ràng nhất chính là lần này bọn họ ngủ chung trên một cái giường hoàn toàn có thể nói là danh chính ngôn thuận.

............

Trước nay đều quen ngủ một mình, hiện tại đột nhiên có thêm một người, Lạc Vân Thanh có chút không quen, nhưng sau đó nghĩ tới người này là Leonard, loại cảm giác không quen này của cậu dần dần biến mất.

Khi Leonard vươn tay ôm cậu cậu cũng không phản kháng, ngược lại thực an tĩnh nhắm mắt, trong lòng có một loại cảm giác "rốt cuộc tới".

Cho hắn vào phòng sau đó có khả năng sẽ phát sinh cái gì cậu thật sự không biết sao?

Đương nhiên không phải, chính là biết còn đem hắn vào phòng, Lạc Vân Thanh biết hành động này của mình đồng nghĩa với cái gì.

Vậy còn muốn tiếp tục sao?

Chắc chắn muốn!

Cảm thụ đôi tay kia tinh tế vuốt qua khuôn mặt của mình, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, vẫn luôn vuốt ve.

Vuốt đến nỗi cậu có chút động tình, nhưng cố tình người bên cạnh lại giống như đầu gỗ chỉ biết máy móc tiến hành động tác vuốt ve môi.

Lạc Vân Thanh cuối cùng mở mắt ra, bất đắc dĩ trở mình một cái, khóa ngồi lên trên người Leonard, sau đó thực dứt khoát cúi xuống, theo ánh trăng, cúi đầu hôn hắn.

Leonard bị hành động này của Lạc Vân Thanh khiến cho hoảng sợ, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, đã bị nụ hôn nhẹ ngọt ngào này loạn tâm thần.

Chỉ là môi chạm môi mà thôi, tựa hồ có thể đem nhiệt độ hai bên truyền tới đối phương.

Hồi lâu, không thỏa mãn chỉ là đụng môi với môi, Leonard thử tính tiến vào khoang miệng đối phương, mút lấy nước bọt bên trong.

Chỉ là một cái hôn môi mà thôi, khiến cho người có loại cảm giác ý loạn tình mê, không biết qua bao lâu, chờ hai người đều cảm thấy hô hấp không thuận rốt cuộc hơi thở hỗn loạn buông môi nhau ra.

Hồi lâu, Leonard kêu lên tên Lạc Vân Thanh: "Vân Thanh".

Thanh âm khàn khàn vào giờ phút này có vẻ gợi cảm, mang theo một tia cảm xúc khó nói, Lạc Vân Thanh "ừ" một tiếng.

"Tôi ngày mai đi Hải thị với cậu nhé?" Ôm chặt người trong lòng ngực, Leonard phát hiện bản thân càng thêm không muốn phải chia xa.

Tuy có chút tình mê, nhưng Lạc Vân Thanh còn không đến mức bị sắc làm mê lý trí: "Cậu không phải đi Thất Ngôn sao?"

Lúc trước cậu không muốn chậm trễ Leonard, hiện tại cậu càng không muốn, tuy thực không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết Leonard có bao nhiêu yêu thích cái ngành nghề này, cậu biết Thất Ngôn đối với Leonard mà nói là một cơ hội quan trọng cỡ nào. Bởi vậy cho dù ông chủ Thất Ngôn là vị hôn phu trên danh nghĩa của cậu, mà Leonard là bạn trai thực của cậu, giữa vị hôn phu trên danh nghĩa và bạn trai thực, nếu đưa ra ánh sáng chưa tới một giây sẽ xuất hiện tràng Tu La.

Nếu không phải còn có một tia lý trí còn sót lại, Leonard thật sự hận không thể cho thân phận của mình hấp thụ ánh sáng, nhưng cố tình không thể, vì thế hắn chỉ có thể nói ra một cái cớ mà lúc trước mình đứng ở trước cửa nghĩ ra.

Đúng vậy! Vừa rồi hắn vẫn luôn đứng ở cửa không phải vì muốn dùng khổ nhục kế, mà là hắn đang nghĩ cớ, lấy cớ này có thể cho hắn đi cùng Lạc Vân Thanh tới Hải thị, nhưng phải hợp lý, nghĩ nghĩ, thật đúng là hắn đã nghĩ ra một cái.

"......"

"Lúc trước tôi không nói với cậu, kỳ thực tôi cùng lắm chỉ như là thực tập sinh của Thất Ngôn, khi nào bọn họ yêu cầu tôi đến thì tôi mới đến, khi không cần tốt nhất không cần chủ động đi qua." 

Tuy lúc trước đã gạt Lạc Vân Thanh, nhưng Leonard thật sự không nói dối, hắn chỉ là dấu diếm vài thứ không có nói ra mà thôi.

Nhưng lần này thì sao?

Hắn nói dối, nói dối Lạc Vân Thanh.

Đây là lần đầu tiên trong đời Leonard nói dối, hơn nữa còn nói dối người mình yêu, hắn không thích ứng cũng không thoải mái, cho nên thanh âm có chút rầu rĩ.

Nghe thấy thanh âm rầu rĩ không vui này, Lạc Vân Thanh nhịn không được xoa xoa tóc hắn, có chút đau lòng cho hắn.

Trong lòng cũng hiểu ra vì sao lúc trước hắn không mở miệng!

Dù sao loại chuyện này không phải hắn sai, nhưng nếu thật sự xuất hiện chỉ có thể nói Leonard trong mắt bọn họ xem ra còn chưa đủ ưu tú, ít nhất còn chưa ưu tú tới mức có thể cho bọn họ mở miệng giữ lại.

Đắm chìm trong não bổ của bản thân, Lạc Vân Thanh ra vẻ vui sướng nói: "Vậy cũng không tồi, tôi chính là vẫn luôn hy vọng cậu có thể tới giúp tôi đây."

Lúc này thanh âm kinh hỉ của Leonard vang lên: "Thật sao?"

Aiz...!

Không biết an ủi Leonard như thế nào cậu chỉ có thể lại lần nữa cho hắn một cái hôn, hy vọng hắn có thể nâng lên tinh thần.

Nhìn thấy hắn dễ dụ như vậy, tuy biết mình như vậy là không đúng, nhưng giờ phút này trong lòng Lạc Vân Thanh thật sự rất khó khống chế bản thân không đối với người gọi là vị hôn phu của mình kia sinh ra bất mãn.