Leonard tới trạm không gian Ái Duy tinh vào ba giờ sáng, khi hắn đi ra tài xế đã sớm chờ ở bên ngoài.
Nhìn hắn một tay kéo vali một tay xách thùng giữ ấm, tài xế khó được sửng sốt một chút.
Lúc sau mới coi như không có gì xảy ra vội vàng đi lên tiếp nhận đồ vật trên tay hắn.
Ai ngờ Leonard đem vali đưa cho hắn rồi tự mình xách theo cái thùng giữ ấm mà hắn thấy phi thường quái dị kia lên xe.
Tuy cảm thấy quái dị, nhưng là một tài xế tận tâm, mặc kệ cố chủ làm gì, hắn sẽ bảo trì im lặng.
Sau khi tài xế lên xe, ở góc độ Leonard không nhìn thấy, nhịn không được thông qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, nhìn hắn giống như bảo bối ôm thùng đồ vật kia, trong lòng càng cảm thấy quái dị hơn.
Chẳng lẽ đây là bảo bối gì đó sao?
Nghĩ tới thân phận của Leonard, còn có thái độ coi như bảo bối đối với thùng đồ vật kia của hắn, cùng với thần thái đặc biệt như chuyện đương nhiên kia của hắn đối với mình, tài xế càng nhìn càng cảm thấy thùng giữ ấm kia nhất định đang chứa bảo bối.
Còn vì cái gì muốn đem bảo bối cho vào thùng giữ ấm? Này còn cần nói sao? Đặt ở thùng giữ ấm như vậy tuyệt đối là vì an toàn nha!
Càng nghĩ càng cảm thấy suy luận của mình là đúng tài xế trong lòng cả kinh, bỗng nhiên cảm thấy giờ phút này mình đang đeo trên vai trọng trách nặng nề, vì thế nhịn không được kéo lên mười hai vạn tinh thần.
Ngày thường hắn như thế nào, hiện tại tới thời điểm quan trọng, nói cái gì cũng không thể tuột dây xích.
Không biết tài xế đang nghĩ cái gì, Leonard không thể hiểu được nhìn viên tài xế thái độ vốn dĩ còn đang nhẹ nhàng bỗng nhiên thay đổi một cái, tay nắm lái kia, thái đội nghiêm túc giống như không phải hắn đang lái xe huyền phù bình thường mà là đang chở hạnh phúc và an toàn của 10 triệu người trên máy bay chiến đấu ngoài chiến trường!
Leonard:??
Hắn không rõ mình chỉ là đi trở về một chuyến mà thôi, vì cái gì cảm giác người lưu thủ ở Ái Duy tinh hoặc nhiều hoặc ít đầu óc đều xuất hiện một chút vấn đề vậy nhỉ?
...........
Xe huyền phù đi rất ổn, khi tới Thất Ngôn, tài xế mang theo bao tay trắng thật cẩn thận mở cửa xe, thận trọng cũng tiễn Leonard ra rồi mới nhịn không được chào một cái lễ, dõng dạc nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Sau khi nói xong Leonard còn không kịp phản ứng, liền nghe được bên cạnh có người "Phụt" một tiếng cười.
Sau khi cười xong còn hướng về phía Leonard nói: "Lão đại, tài xế này của cậu thực thú vị nha."
Ngữ điệu trêu chọc đầy quen thuộc, Leonard không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai, vì thế vốn đang muốn nói với tài xế một câu anh nghĩ quá nhiều, hắn cũng không quay đầu lại liền rời đi, chỉ sợ bị quấn theo.
Nhưng mà hiện tại thực bi thôi, không đợi hắn đi xa, Garfield ở phía sau liền đi theo.
"......"
"Lão đại, cậu mang theo cái thùng giữ ấm này là cho chúng tôi sao?"
Nghe giọng điệu này, tựa hồ hắn còn chưa đánh mất tâm tư muốn chia một chén canh.
Vì thế Leonard đương nhiên coi như như không nghe thấy gì, nhanh chóng bước về phía trước.
Nào biết Garfield người này không biết xấu hổ tiếp tục đi theo, không ngừng mở miệng làm phiền hắn: "Lão đại, cậu nghe thấy tôi nói gì không?"
"Lão đại, nếu không như vậy đi, cậu cho tôi ăn một chút, tôi không nói cho bọn họ được không?"
"Thứ trong thùng giữ ấm của cậu ngửi vào thực sự thơm quá nha, liền cho tôi ăn một miếng? Chỉ một miếng thôi được không?"
"......"
"Lão đại, lão đại? Cậu không nói lời nào tôi coi như cậu đồng ý rồi nha." Thời gian dài không được được đáp lại Garfield tự mình cho rằng Leonard trầm mặc chờ thành chấp nhận.
Đắc ý đi theo hắn tới cửa phòng, rất có vẻ hắn không từ chối liền đi theo hắn vào phòng.
Nhìn người nào đó giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, Leonard đứng trước cửa phòng bất đắc dĩ dừng lại, trong lòng lại lần nữa cảm thán mình lúc trước mình đúng là mù rồi. Garfield làm việc đúng là rất lợi hại, chủ trì nghiên cứu phát minh thiết kế ra vũ khí cũng thực vượt mức quy định, không thể không nói hắn đúng là một chuyên gia thiết kế vũ khí nổi tiếng.
Nhưng hắn cũng có một cái khuyết điểm nổi tiếng, đó chính là làm người thực tùy ý, EQ thấp còn không nói lại còn không biết nhìn sắc mặt người khác! Đương nhiên EQ thấp thì thôi, không biết nói gì thì đừng nói nữa, không biết nhìn sắc mặt người thì yên lặng làm việc là được, nhưng cố tình bản thân hắn lại là một kẻ hay nói——một kẻ đặc biệt có dục vong thích giao lưu.
Vì thế rất nhiều người đều cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhưng là khi Leonard chủ động tìm hắn cũng ôm thiện ý rất lớn, thậm chí nghĩ tới như thế nào xử lý quan hệ giữa hắn cùng những người khác trong công ty.
Nhưng từ lúc hắn đi vào Thất Ngôn, Leonard kinh ngạc phát hiện những tình huống tệ nhất mà hắn tưởng tượng đều không xuất hiện, hơn nữa năng lực nhẫn nại cùng chịu áp lực của toàn bộ nhân viên cao tầng trong Thất Ngôn đều dần dần tăng lên, lúc ấy còn cảm thấy thực tốt, người công nhân này thu không tồi.
Nhưng nào biết......khi hắn quen thuộc với Thất Ngôn rồi, đem đối tượng lảm nhảm chuyển sang mình, những tình huống đã từng ảo tưởng qua kia cư nhiên xuất hiện trên người mình.
Nhưng cố tình những thứ này lại không phải việc gì lớn lao cho lắm, chuyện bé xé ra to cũng không phải tính cách của hắn, mà Garfield vẫn là người hắn dùng nhiều tiền tự mình mời tới, vì thế chỉ có thể bịt mũi mà nhận.
"Anh đừng lắc lư, tôi chóng mặt." Leonard bắt lấy tay nắm cửa, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Garfield nghe được ngoan ngoãn đứng nghiêm, đứng cách hắn không xa ở phía sau chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tôi đây có thể ăn sao?"
Leonard hít sâu một hơi, sau đó xoay người, gật gật đầu xem như đồng ý.
Sau khi Garfield nhìn thấy hắn đồng ý, trên mặt lộ ra ngây ngốc tươi cười, khuôn mặt anh tuấn kia của hắn bị nụ cười ngây ngốc này phá hủy không còn gì nữa.
"Anh không ngủ đi ở chỗ này làm gì?" Thấy hắn còn muốn nói gì khác nữa, Leonard không dấu vết thay đổi một cái đề tài.
Garfield trước sau như một dễ dụ, nghe được hỏi chuyện liền ngoan ngoãn trả lời: "Tôi đang tăng ca nha, vừa mới vẽ một cái sơ đồ phác thảo."
Thái độ đương nhiên như Leonard đang hỏi cái gì đó vô nghĩa vậy.
Leonard tùy ý cổ vũ một chút: "Rất tốt, quả nhiên không nhìn lầm anh, làm việc rất nghiêm túc, hy vọng thành phẩm lần này có thể mạnh hơn lần trước."
Nói đến lĩnh vực mình am hiểu, Garfield tựa như đổi thành người khác, biểu tình nghiêm túc kết hợp với đôi mắt sáng lấp lánh, thực dễ dàng khiến người hiểu được hắn đối với công việc của mình yêu thích cỡ nào.
"Chắc chắn sẽ tốt hơn cái trước, lần này tôi thiết kế công cụ chuyển đổi tăng thêm nguồn năng lượng, năng lực bảo vệ của lồng phòng hộ ít nhất sẽ gia tăng gấp đôi, mà thời gian bay liên tục ít nhất tăng thêm 45.8 %, chờ chúng ta bắt được một mỏ quặng năng lượng mới, Thất Ngôn của chúng ta liền có thể sản xuất số lượng lớn loại lồng phòng hộ này, đến lúc đó chắc chắn sẽ thêm một loại sản phẩm vương bài."
Nói tới đây, đáy mắt Garfield đều là mạo quang, tuy nói hắn là chuyên gia vũ khí, nhưng so với loại vũ khí công kích, hắn càng chuyên chú với loại vũ khí phòng ngự, nhưng trước kia bởi vì các loại nguyên nhân, hắn thiết kế ra đều là loại vũ khí công kích, đây là lần đầu tiên hắn thiết kế và chủ trì nghiên cứu phát minh loại vũ khí phòng ngự.
Hắn có tin tưởng, chỉ cần loại vũ khí này ra đời, chắc chắn có thể lập tức chiếm lĩnh thị trường, thậm chí là thay đổi thị trường vũ khí phòng ngự vốn như nước đọng không tiến về phía trước của Liên Bang.
Leonard gật gật đầu, có thành quả là tốt, như vậy còn có thể nói lên giá trị mà mình nhẫn nhịn, nếu không có thành quả đề bù đắp tổn thất, Leonard cũng không biết bản thân còn có thể nhẫn nhịn được không làm chút việc gì không tốt với hắn hay không.
Mặc sức nói những suy nghĩ trong lòng, Garfield cảm thấy thế giới là như thế nào tươi đẹp, ngay cả vị lão bản trước nay đều nghiêm mặt trước mắt cũng đều tốt đẹp như thế, vì thế không nhịn được lại "hắc hắc" cười ngây ngô một tiếng.
"Tiếp tục nỗ lực" một lòng muốn kết thúc đề tài này Leonard nói như vậy.
Đắm chìm trong suy nghĩ tốt đẹp của mình Garfield không nghe được sự có lệ trong lời hắn, vui tươi hớn hở gật đầu, tỏ vẻ mình cũng không có hoàn toàn như đi vào cõi thần tiên. Nghĩ tới đây hắn lại nhịn không được muốn đi tới phòng làm việc, nhưng không nghĩ tới vừa mới xoay người, bụng liền truyền đến một tiếng "ọc ọc...." vang lên.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ ra mình tới đây làm gì, vì thế quay đầu ánh mắt tội nghiệp nhìn Leonard một cái.
"Lão đại, tôi tăng ca đến bây giờ còn chưa ăn cơm đâu, hiện tại bên ngoài cũng không có gì ăn, cậu liền cho tôi chút gì ăn đi?"
Không biết như thế nào, có lẽ chỉ là không muốn dây dưa với hắn, Leonard đen mặt đem món kho mình ăn còn dư lại lưu luyến không tha phân một nửa cho hắn.
Cuối cũng không chút lưu tình "bang..." một tiếng đóng cửa lại.
Nhìn cửa phòng đã đóng, đạt tới mục đích Garfield cũng không thèm để ý, cầm món kho, cười tủm tỉm đi tới tủ lạnh lấy một chai bia trở về phòng làm việc của mình. Hắn thích nhất một bên ăn gì đó một bên uống rượu, đặc biệt là khi uống đến hơi say, đó là thời gian hắn có linh cảm nhất.
Đem đồ ăn cùng nước uống đặt trên bàn, Garfield vốn đang cho rằng hôm nay hắn sẽ giống như lúc trước tùy tiện lấp đầy bụng một chút, sau đó uống đến hơi ngà say lại tiếp tục làm việc.
Nhưng không nghĩ tới mới ăn miếng đầu tiên thôi, hắn hoàn toàn không dừng lại được~!!
Còn rượu đặt ở bên cạnh?
Ha hả, đừng đùa, hiện tại làm gì có thời gian mà uống rượu chứ!