Hai căn 8.7 triệu, một căn 10 triệu, tổng cộng là 27.400.000, chiết khấu 10% còn 24.660.000, tính toán nhanh trong lòng một chút, Lạc Vân Thanh lại so sánh với giá cả thị trường, phát hiện tuy có chút đắt, nhưng cũng không vượt quá suy nghĩ của mình.
Nhưng cho dù có thể lý giải, nhưng tiền của mình cũng không phải gió to thổi tới, có thể rẻ một chút thì rẻ một chút, nhưng tuy là nghĩ như vậy nhưng cậu lại không muốn phí thời gian thương lượng với La Huyên, Lạc Vân Thanh trực tiếp lên miệng nói: "Giá này có chút cao, có thể rẻ thêm một chút không?"
La Huyên đã đưa ra giá thấp nhất, nhưng hắn không giải thích với bọn họ, chỉ hướng về phía Lạc Vân Thanh ra một cái thủ thế chờ một lát, sau đó phát thông tin liên lạc với mấy chủ nhà, xem có thể ưu đãi thêm không.
Thấy La Huyên đi vào trong nhà, ba người Lạc Vân Thanh cũng thức thời, cầm chìa khóa từ hắn rồi chạy sang bên cạnh, tỉ mỉ trong ngoài nhìn một lần nhà cửa, tuy không phải đặc biệt vừa lòng, nhưng tổng thể mà nói cũng coi như thích, về điểm không như ý này về sau có thể tự mình cải tạo.
Quay lại sau khi nhìn một vòng, hai người quyết định cho dù không được giảm thêm thì cũng mua, dù sao vẻ mặt thành khẩn của La Huyên trước khi báo giá vừa thấy chính là giá thực, ưu đãi thêm nữa cũng không dễ.
Nhưng khiến người vui vẻ chính là, La Huyên bằng vào cái miệng uốn ba tấc lưỡi kia của hắn, thật sự thương lượng được cho bọn họ một giá cả thấp hơn, chiết khấu 11%, cái giá này vừa ra, La Huyên cũng biểu lộ đây là giá thấp nhất, vẫn là vì Lạc Vân Thanh bọn họ mua liền 4 căn, mà 4 căn này đều cùng một chủ, người nọ cũng có tiền, không muốn tách ra bán nên mới chấp nhận nhượng bộ, nếu vẫn không thể chấp nhận thì thật không có biện pháp.
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh và Edward có thể làm gì bây giờ?
Đương nhiên là mua luôn!
Chỉ cần chưa giao tiền đặt cọc, tất cả các căn nhà mà bất động sản Vô Ưu cố ý hướng người mua đều có thể tới tham quan, một là hai người sợ đêm dài lắm mộng, hai là cũng không thích người khác có thể tùy tiện vào nhà mình, cho nên thực thổ hào trực tiếp dự chi toàn bộ tiền trên trang hệ thống của cục quản lý đất đai, chờ sau khi thủ tục làm xong, tiền này sẽ lập tức chuyển tới người bán, lúc sau người bán cũng sẽ thông qua hệ thống này chuyển tiền cho người môi giới.
Edward dùng một lần lấy ra 8.900.000 đồng Liên bang mắt cũng không chớp một cái mang theo bộ dáng thổ hào thành công khiến Triệu Kiến Thiết sợ ngây người! Tuy Lạc Vân Thanh nói mua nhà một lần lấy ra 24.386.000 đồng liên bang, nhưng Lạc Vân Thanh là ai? Đại lão bản của Triệu Kiến Thiết nha, khoảng thời gian trước vừa đưa cho hắn hơn 40 triệu đồng Liên bang đây, cho dù cậu có lấy ra nhiều tiền hơn nữa Triệu Kiến Thiết cũng không thấy lạ, còn Edward thì sao?
Trong mắt Triệu Kiến Thiết hắn chính là một người trung niên bình thường từ Nông nghiệp tinh đi ra, muốn nói có gì đặc biệt, thì cũng chỉ là dáng vẻ đặc biệt hàm hậu. Còn tiền? Trong mắt Triệu Kiến Thiết món tiền nhỏ thì có, món tiền lớn thì chắc chắn không có, dù sao hắn cũng chỉ là một "người nhà quê" thôi! 7, 8 triệu ngay cả mình cũng không thể một lúc liền lấy ra, cho nên hắn vẫn luôn cảm thấy Edward nói muốn mua nhà chính là phùng má giả làm người mập mà thôi, nhưng khôn nghĩ tới người ta thực sự có thể nói mua liền mua! Coi mua nhà giống như mua đồ ăn!!
Này cũng quá vả mặt đi!!!
Hiện tại người ở tinh cầu Nông nghiệp đều có tiền như vậy sao! Đáng sợ!
Triệu Kiến Thiết bị vả rát mặt không muốn nói chuyện, toàn bộ hành trình mặt vô biểu tình nhìn ba người vui vui vẻ vẻ hoàn thành giao dịch, trong lòng bi phẫn không ai có thể hiểu được.
(ノ`□")ノ⌒┻━┻
Chờ làm xong mọi việc, trở lại quả núi hắn giống như bị thần kinh đi thao tác mấy cái máy móc cỡ lớn mà từ khi trở thành lão bản chưa từng động vào, tư thái làm việc như bán mạng kia khiến hai người không rõ tâm tình của hắn tán thưởng không thôi, liên tục cảm thán Triệu Kiến Thiết đã là ông chủ rồi mà vẫn còn ra sức như vậy, trách không được đội xây dựng của hắn được đánh giá tốt như vậy! ( ̄ー ̄)b
..................
Xây dựng là một công việc vất vả, đặc biệt là xây dựng những công trình lớn, những công việc giai đoạn đầu luôn khiến người khổ không nói nổi. Ngày ngày ở công trường thi công, Lạc Vân Thanh và Edward mỗi ngày trở lại khách sạn cơ bản đều mặt xám mày tro.
Bộ dáng lôi thôi lếch thếch, nếu không phải bọn họ ở khách sạn lâu rồi, là gương mặt quen, phỏng chừng đứa bé giữ cửa cũng không cho bọn họ vào, phải biết rằng đây chính là khách sạn lớn nhất ở Hải thị, người lui tới đều là người ngăn nắp xinh đẹp, cho dù ngẫu nhiên có một người không ngăn nắp xinh đẹp cũng không đến mức giống như bọn họ như vừa lôi ra từ trong bùn đất thế kia.
Nhưng mà trả giá cao luôn có hồi báo, mới ngắn ngủi hai ngày thời gian, căn nhà chính giữa quả núi trong tưởng tượng của Lạc Vân Thanh đã xây dựng xong, thêm vào thổ địa phía sau căn nhà sửa sang xong cũng nhàn rỗi không có việc gì. Mua một đài máy móc xới đất, Edward tinh tế đem máy móc xới đất lên mấy lần. Xới xong còn không tính, nắn vuốt thổ nhưỡng, cảm thấy độ phì của đất không đủ, Edward lại đi mua dịch dinh dưỡng chuyên dưỡng đất đai, dựa theo thời gian sáng trưa chiều mỗi ngày tưới lên vài ba lần.
Những chỗ cần phải xử lý rất nhiều, nhưng hiện tại đem nhà cửa cùng những đồng ruộng lâm thời phải dùng thu thập xong, những thứ khác thật ra cũng không cần vội, có thể chậm rãi làm.
Trong thời điểm đó, 6 gian nhà gạch xanh trong quá trình thi công bị cải biến, hiện tại nói là nhà gạch còn không bằng nói là tòa nhà, nguyên bản muốn làm phòng hai tầng, lúc sau Lạc Vân Thanh lại làm thành tòa nhà cao 6 tầng, hơn nữa tòa nha 6 tầng này còn tạo thành hình một chữ "Hồi" (茴), mỗi tầng trệt của tòa nhà còn dùng cầu vượt nối liền, có thể thông với nhau. Có thể xem là từng cá thể, nhưng cũng có thể xem là một thể thống nhất.
Tầng 1 tòa nhà chữ "Hồi" là một phòng lớn còn có công năng phòng ở, trong đó có hai gian tạp vật, hai cái kho hàng, một phòng gây giống, mặt khác còn có bốn năm phòng trống mấy trăm mét vuông.
Tầng 2 là văn phòng, địa điểm làm việc của nhân viên công tác liền ở chỗ này, rất thoáng rộng, trừ bỏ mấy gian phòng làm việc khác ra còn lại để không, chờ đến lúc nghĩ ra làm gì thì lại tính.
Mà bắt đầu từ tầng 3 đến tầng 6, bốn tầng này đều là nhà ở, vì mỗi nhà đều có bốn phòng riêng, mỗi tầng có 6 nhà, vì thế một tầng có 24 phòng, 4 tầng liền có 96 phòng riêng.
Vì cậu sử dụng đều là vật liệu bảo vệ môi trường mới nhất, cho nên phòng xây xong cũng không cần thông gió, có thể trực tiếp xách hành lý vào ở, nhưng điện nước còn chưa lắp đặt, nên không thể ở được, mà nhà ở bên trấn Vân Quế cũng vừa đến tay, còn chưa kịp tìm người dọn dẹp, cho nên cũng không thể dọn vào, cuối cùng Lạc VânThanh và Edward cũng chỉ có thể ở lại vài ngày trong khách sạn.
Càng khó khăn chính là ngày mai Lạc Vân Thanh còn phải trở về trường đi học, nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh cũng cảm thấy to đầu, hện tại cậu còn một đống việc chưa làm xong, thật không có biện pháp trở về, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định ở Hải thị thêm mấy ngày đem sự tình chuẩn bị cho tốt rồi lại trở về đi học.
Vì thế Lạc Vân Thanh da mặt dày nhắn một tin cho phụ đạo viên, các loại hứa hẹn, bảo đảm mãi mới lại xin nghỉ thêm một tuần. Cuối cùng bắt được phê chuẩn nghỉ phép mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May là ngày thường biểu hiện tốt, thành tích cũng vẫn luôn ở top đầu, lần này mình mua nông trang tốt xấu gì cũng liên quan đến ngành học, bằng không muốn xin nghỉ nhiều ngày như vậy, nằm mơ thì có vẻ nhanh hơn.
Trước kia nghe người ta nói học đại học rất nhàn, thích thì đi học, không thích thì đi chơi, không có lão sư quản! Nhưng từ khi mình lên đại học, Lạc Vân Thanh cảm thấy cách nói như vậy quả thực chính là đánh rắm!
Học viện cao đẳng tương đối tự do, nhưng tự do cũng đồng thời áp lực rất lớn, phía sau là phụ đạo viên, lão sư, giáo sư, tuy không kêu gọi ngươi học tập, nhưng ánh mắt như hổ rình mồi kia nhìn ngươi ngươi thử dám không học xem? Thành tích ra tới có thể kêu ngươi khóc, các giáo sư không chỉ học thức phong phú, những lời mắng chửi văn minh cũng thực phong phú, đặc biệt là ngữ khí vô cùng đau đớn, hận sắt không thành thép kia một giây đã khiến ngươi cảm thấy trong lòng áy náy không thôi, chỉ muốn lấy cái chết để tạ tội.
Đương nhiên làm học thần Lạc Vân Thanh chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nhưng cho dù bản thân chưa trải qua, cậu cũng đã thấy qua người khác gặp phải tình huống như vậy rồi nha! Vì thế mỗi lần muốn thả lỏng, chỉ cần nghĩ tới những giáo sư dụ dỗ từng bước, thật sự ý tưởng gì trong đầu cũng lập tức biến mất.
Toàn thân vô lực nằm nhoài trên giường, nhớ tới vừa rồi hứa hẹn với phụ đạo viên sau khi trở về liền động viên học trưởng và học tỷ cùng tham gia hạng mục "nhận thầu ruộng thí nghiệm" mà Thái Tử Thành dẫn đầu làm ra, Lạc Vân Thanh không khỏi cười khổ một tiếng, cảm thấy đầu cũng to rồi!