Cũng không biết vì cái gì khi các minh tinh cùng nhau chụp ảnh chung có mấy vị đều muốn cướp vị trí trung tâm này, vị trí trung tâm này có cái gì đáng để đoạt sao? Dù sao ở trong ánh mắt trêu chọc của mọi người Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ đứng ở vị trí trung tâm thực không hiểu.
May mắn giải thưởng Noah đủ chu đáo hào phóng, cúp khen thưởng đoàn đội đều là dựa theo nhân số của người trong đoàn đội đoạt giải để phân phát, bằng không dựa theo cách làm đơn giản của Ân Kỳ và Satun, không cần nói cũng biết, Lạc Vân Thanh chắc chắn sẽ là cái người được gọi lên để nhận cúp cho mà xem.
Mặc kệ là giải thưởng đoàn đội hay cá nhân, chỉ cần người đoạt giải đều có 2-3 phút để phát biểu cảm tưởng suy nghĩ của mình.
Mấy phút ngắn ngủi này Lạc Vân Thanh nghe xong vô số lời cảm ơn và cảm khái, tựa hồ mỗi người nói đều không giống nhau, nhưng đến cuối cùng tựa hồ mỗi người lại nói giống nhau.
Lạc Vân Thanh cũng đã chuẩn bị một bài cảm ơn rất đơn giản cho mình, chưa tới 1 phút cậu liền kết thúc phát biểu, mà khiến cậu không nghĩ tới là những người khác trong đội khi cảm ơn cư nhiên lại có tên cậu, hơn nữa tỷ trọng còn không rõ, trực tiếp đem cậu đánh đến trở tay không kịp, nếu không phải ở trên sân khấu, Lạc Vân Thanh đều muốn lộ ra biểu tình kinh hách, hiện tại tuy hết sức giả bộ bình tĩnh, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết cậu khẩn trương.
【 Mọi người: 23333 Vân Thanh bị dọa rồi, nhưng hình như cậu ấy bị dọa cũng là bình thường nhỉ? Ai có thể nghĩ tới đều đã thắng lợi, đồng đội cuối cùng cư nhiên còn mạnh mẽ đẩy cho cậu ấy một làn sóng, thao tác này thật 66666】
【 Mọi người: Hâm mộ ~~ các giáo sư của học viện Liên bang đệ nhất đúng là không chiếm công lao của học sinh, khác hoàn toàn với những trường khác, có vài trường có vài giáo sư ngay cả nhiệm vụ soạn sách đều lười làm, đa số đều là cho học sinh mà bọn họ dẫn dắt làm, sau đó soạn xong thì viết tên mình lên qua loa cho xong, còn học sinh kia...không được ghi tên, so sánh thật là....】
Đợt thao tác này của đoàn đội Ân Kỳ thật sự chưa thấy qua từ trước tới nay, lại còn trơn không chịu được, dựa vào đợt thao tác này bọn họ mạnh mẽ ở trước mặt dân chúng xoát một đám hảo cảm, phi thường dễ dàng liền đem đề tài # Học viện Liên bang đệ nhất # leo lên hot search, dù sao nhìn nhiều giới giải trí xé bức, mọi người rất ít thấy loại cảm kích thanh thuần không làm ra vẻ này!
Đừng nói người đã trưởng thành ngay cả trẻ em cũng có không ít sĩ diện, cho nên có bao nhiêu người có thể bằng phẳng thừa nhận bản thân không bằng một học sinh năm nhất chứ?
Nhưng Ân Kỳ bọn họ có thể! Tuy lại nói tiếp có chút không dễ nghe, nhưng đương sự đều không thèm để ý thật giống như lại cảm thấy bình thường? Nhưng mặc kệ nói như thế nào có thể làm được điều mà người khác không làm được tự nhiên sẽ được người khác kính nể.
Vì thế vốn dĩ bởi vì Lạc Vân Thanh cống hiến lớn, còn những người khác cống hiến nhỏ lại cùng nhau hưởng thụ vinh dự của giải thưởng Noah này làm cho ngôn luận về những giáo sư chiếm công lao của học sinh hoàn toàn bị đánh vỡ.
Nếu bọn họ thật sự muốn đoạt vinh dự đoạt công lao thì hiện tại trong lễ trao giải không phải là phải cường điệu kể ra cống hiến và vất vả của bản thân chứ nhỉ? Nhưng hiện thực lại hoàn toàn tương phản, mấy vị trưởng bối này không chỉ không kể ra cống hiến và vất vả của mình, ngược lại hổ thẹn tỏ vẻ bản thân làm không đủ nhiều, áp lực đều đưa hậu bối gánh vác, nhận lấy cái giải thưởng này thì hổ thẹn.
Nhưng cố tình chính là cách nói như vậy ngược lại càng dễ dàng khiến người tiếp thu, tiện đà từ bên cạnh thừa nhận khen thưởng tính công bằng.
Dù sao nhìn thái độ bằng phẳng của bọn họ như vậy, mọi người đều đoán bọn họ hẳn là sẽ không ham giải thưởng đi làm những việc mạnh mẽ tăng danh tiếng, hơn nữa nếu bọn họ hiện tại có thể đi lên cùng nhau hưởng thụ vinh dự kia nhất định là vì trải qua ban tổ chức xét duyệt thông qua, điều này chứng tỏ cống hiến của bọn họ xác thật là cho bọn họ có tư cách như vậy.
Nếu Lạc Vân Thanh tự mình không ý kiến, bên ban tổ chức cũng xét duyệt thông qua, hơn nữa mỗi người trong đoàn đội đều có cống hiến rõ ràng, thì một người không liên quan như mình ở chỗ này ý kiến ý cò làm gì? Nhàn rỗi thêm việc sao?
Rất nhiều lúc các võng hữu là phi thường nhỏ mọn, nhưng có đôi khi lại dị thường hào phóng, thấy đoàn đội của Lạc Vân Thanh biểu hiện như vậy phù hợp với tâm ý của mình, khi bọn họ gặp phải một ít ngôn luận âm dương quái khí thuận tay liền tố cáo, có vài người nóng tính thậm chí còn cùng những hắc tử đó tranh luận.
Tuy nói tranh luận, nhưng cũng chú định không thêm được tí nhiệt nào, dù sao internet hôm nay chú định là sân nhà của giải thưởng Noah, giờ phút này ánh mắt của mọi người đều hướng về phía các nhà khoa học vốn dĩ đã dị thường khiêm tốn, nghe mỗi thành quả nghiên cứu của người đoạt giải, mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Khoa học kỹ thuật là sức sản xuất số một, chỉ cần người hơi có chút nhìn xa đều hiểu rõ những kỹ thuật này đó đại biểu cái gì, chúng nó đại biểu chính là sự phát triển lâu dài của Liên bang và thực lực hưng thịnh của một nước, đại biểu chính là chặng đường phát triển xã hội và ctiến bộ của nhân loại.
Xem lễ trao giải liên hoan phim mọi người trọng điểm là tại chỗ ăn dưa và tìm kiếm cái lạ, nhưng xem lễ trao giải thưởng Noah lại đem sự nhiệt tình yêu thương trong lòng mọi người đối với quốc, gia, người, thế giới..... khai quật ra.
【 Trước kia chỉ xem qua lễ trao giải liên hoan phim, cho nên trong ấn tượng của ta đại lễ trao giải luôn là tìm kiếm cái lạ và vui cười, nhưng lần này hoàn toàn đổi mới 】
【 Đậu xanh, lễ trao giải này có độc! Xem cái lễ trao giải ta cư nhiên chảy cả nước mắt??? Phải biết rằng ta chính là sắt thép hán tử, loại cảm giác chua xót này là sao vậy? Rau má, muốn đóng phát sóng trực tiếp để giữ gìn trái tim sắt thép hán tử của ta, nhưng không hiểu sao lại không nỡ......】
【 Nói thật, trước kia ta luôn cảm thấ hành vi của Lạc Vân Thanh rất là loè thiên hạ, rõ ràng không phải người trong giới giải trí nhưng cố tình lại khiến bản thân sống còn hơn cả người trong giới giải trí, nhưng hiện tại có chút cảm kích cậu ấy, nếu không phải vì cậu ấy, có lẽ năm này không có nhiều người sẽ chú ý tới giới học thuật như vậy. 】
【 Aiz...... Đúng vậy, năm nay lực chú ý của mọi người cuối cùng cũng phân một chút cho giới học thuật, là một người giáo viên trung học cơ sở ta rất chịu trách nhiệm mà nói cho mọi người một tin tức [ mỉm cười ], chúng ta thường xuyên sẽ hỏi các bạn học sinh nhỏ, các em về sau trưởng thành muốn làm cái gì? Rất nhiều bạn nhỏ trả lời đều là làm minh tinh, một đứa nói muốn làm nhà khoa học cũng không có! Khiến ta nghe trong lòng có chút lạnh lẽo, dù sao thiếu niên cường thì tổ quốc sẽ cường, đóa hoa của tổ quốc cư nhiên đều muốn đi làm minh tinh?╮( ̄▽ ̄ ")╭...... Cũng may tình huống năm nay có chuyển biến tốt đẹp, mấy ngày hôm trước khi ta hỏi cuối cùng có bạn nhỏ nói về sau lớn lên muốn làm nhà khoa học, nhà thực vật học gì đó......】
Hàng bình luận này vừa hiện ra, phòng phát sóng trực tiếp liền yên tĩnh vài giây.
Vốn dĩ bình luận chỉ là kiểu chữ màu đen bình thường, giờ phút này so với hiệu ứng màu vàng của nhóm thổ hào còn hấp dẫn mọi người hơn.
Các nhà khoa học đang nhận thưởng, còn dân chúng lại lâm vào tự ngẫm.
Đúng vậy, vì cái gì hiện tại các bạn nhỏ đều không đem việc trở thành nhà khoa học làm lý tưởng? Vì cái gì hiện tại nhiều đứa nhỏ đều muốn làm minh tinh như vậy? Hiện tại địa vị của minh tinh có phải là giả tạo cao?
Không có câu trả lời, hoặc là nói mọi người cho dù biết đáp án nhưng cũng không biết nên đem nó nói ra như thế nào, vì thế tựa hồ từ sau bình luận này trong phòng liền yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhìn từng khuôn mặt già nua quen thuộc một người tiếp một người lên trên sân khấu nhận giải, nụ cười xán lạn giống như trẻ nhỏ của các lão nhân khiến mọi người chua xót trong lòng, một loại cảm giác kính nể đột nhiên sinh ra đồng thời cảm xúc áy náy không nói nên lời cũng từ từ dâng lên ở trong lòng.
Bản thân họ năng lực không đủ để khiến bọn họ trở thành nhà khoa học, nhưng ngay cả để ý bọn họ cũng làm không được.
Mấy trưởng bối khả kính đáng yêu này bỏ ra vô số tuổi xuân của bản thân cống hiến cho sự nghiệp khoa học của Liên bang, thậm chí người ở đây từ khi sinh ra đến khi chết đi đều hưởng thụ chỗ tốt mà thành quả khoa học của người khác nghiên cứu ra, nhưng ngay cả tên của bọn họ, bọn hắn cũng không nhớ được, hoặc là cho dù nhớ kỹ nhưng cũng không quen thuộc bằng một cái tiểu thịt tươi trên mạng.
【 Không hiểu sao có điểm áy náy cảm......】
【 Ta cũng vậy, phát sóng trực tiếp này thật sự có độc, hiện tại ta đang nằm lăn lộn khắp nơi, nhưng mặc kệ là thay đổi tư thế gì trong lòng đều không thoải mái】
【 Hu hu hu~ cứ cảm thấy hốc mắt cay cay, vì sao bản thân lại trở thành "phụ lòng hán" mà mình đã từng chướng mắt nhất....】
Bình luận có độc!
Vốn dĩ đã ngượng ngùng khi mọi người nhìn thấy những bình luận này lại kết hợp với những gương mặt quen thuộc đoạt giải bọn họ lại càng ngượng ngùng, mãi tới tận khi lễ trao giải kết thúc cái tâm tình cảm xúc trăm mối ngổn ngang này còn chưa thể khôi phục lại.
......
Sau lễ trao giải.
"Mẹ, con quyết định về sau sẽ xem ít bái quái giải trí xem nhiều kênh khoa học một chút."
Một bé gái xinh xắn 12, 13 tuổi bịch bịch chạy từ trên lầu xuống, nói với người mẹ đang nấu cơm trong phòng bếp như vậy.
Mẹ của bé gái nghe vậy nghi hoặc nhìn thoáng qua con gái của mình, trên dưới đánh giá vài lần cũng không phát hiện có cái gì không đúng, vì thế bình tĩnh "à" một tiếng tiện đà quay đầu tiếp tục thái đồ ăn của mình.
Bé gái giận dỗi dậm chân, bĩu môi, không vui kéo kéo góc áo của mẹ mình, cao giọng nói: "Mẹ đừng nấu cơm, mẹ nhìn con, con là nghiêm túc."
Mẹ của bé gái bất đắc dĩ buông dụng cụ cắt gọt trên tay, xoay người sờ sờ đầu nhóc, có lệ nói một câu: "Được rồi, mẹ biết bảo bối là nghiêm túc, vậy bảo bối nghiêm túc hiện tại có thể bỏ tay ra không? Mẹ còn đang bận."
Bé gái: "......"
Nhìn mẹ mình, phát hiện nàng ngay cả nhìn cũng không nghiêm túc nhìn mình, bé gái giống như con mèo nhỏ ủy khuất, ủ rũ cụp đuôi nói: "Mẹ cư nhiên không tin con."
"Sao có thể chứ, baby đáng yêu như vậy, mẹ chắc chắn tin con". Mẹ của bé gái chém đinh chặt sắt nói, nhưng....
Bé gái thở dài, phát hiện bản thân và mẹ khác nhau càng lúc càng lớn, vì thế đành phải một người ủ rũ về phòng đăng một tin lên Thiên Bác.
Ăn kem Cornetto mà lớn: Giáo huấn chân thực từ sói tới rồi, ta hiện tại nói thật mẹ cư nhiên không tin quyết tâm của ta, hừ o( ̄ヘ ̄o#) lần này ta chắc chắn nói được làm được, nhất định phải khiến mẹ ta lau mắt mà nhìn!
Tin này vừa mới đăng lên liền lập tức có người bình luận, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, vừa thấy, tất cả đều là bạn học và bạn bè của mình, lời bình luận cũng đại khái giống nhau, thậm chí còn lộ ra một tia cùng chung kẻ địch.
Hả? Sao lại thế này? Chẳng lẽ......
Mang theo một tia hưng phấn phát hiện bí ẩn bí mật, bé gái mắt trợn tròn, động tác nhanh chóng click vào một đám bạn học, bạn bè của mình trên Thiên Bác, nhìn nội dung bọn họ mới đăng lên vui vẻ cười ra tiếng heo kêu.
Ha ha ha ha...... nguyên lai không phải chỉ mình ta bị như này mà những người khác cũng bị như vậy!
Vì thế nhóc vui vẻ!
Khà khà thì ra thái độ của mẹ nhóc như vậy còn coi là tốt hơn trong đám ba mẹ khác, nhìn những tiểu đồng bọn vì nói thái quá mà bị mắng, nhóc không phúc hậu cười trộm like một cái.
Like một cái này xong phát hiện một chốc một lát thật đúng là like không xuể, đầu tiên là like bạn học, sau đó là tiến vào bình luận mới nhất của bạn học nhóc cũng thấy rất nhiều bình luận nội dung không khác là mấy của đám bạn của bạn học, đám bạn của bạn, giờ phút này nhóc mới biết được có không ít bạn nhỏ, thiếu niên có chung suy nghĩ với nhóc.
Tuy người lớn đều nói thiếu niên luôn sẽ thay đổi, nhưng mọi người tựa hồ quên đi những thiếu niên cũng là người nhiệt huyết nhất và dám nói nhất, buổi tối hôm nay tư tưởng của bọn họ đã bị đánh sâu vào, cho nên bọn họ khó chịu, vì khó chịu nên muốn thay đổi, vì muốn thay đổi nên bọn họ là người đầu tiên trả giá hành động.
Tuy có lẽ ngay cả bản thân họ cũng không biết hành động như vậy có thể kiên trì trong bao lâu, nhưng hiện tại bọn họ tin tưởng vững chắc bản thân nhất định sẽ thành công!