Là ngọn cờ đứng đầu trong giới học thuật của Liên bang —— 《 Khoa học Liên Bang》 xét duyệt bản thảo rất nghiêm khắc.
Phó biên, chủ biên xét duyệt xong còn phải đem bài viết đưa cho 3-6 người biên tập ngoài biên chế xét duyệt, mà những người biên tập ngoài biên chế này đại đa số đều là người đã đoạt giải thưởng Rohr, mà cái gọi là giải thưởng Rohr chính là giải Nobel của thời đại tinh tế, vì thế có thể nghĩ qua bản thảo là có bao nhiêu khó.
Dù sao luận văn phải trải qua đại bộ phận biên tập xét duyệt thông qua mới có thể đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》.
Cho nên tất cả các nhà khoa học đều lấy luận văn đã từng đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》làm vinh, các nhà khoa học mà chưa có luận văn được đăng lên 《 Khoa học Liên Bang 》đều ngại ngùng tự xưng là nhà khoa học.
......
Nghiên cứu xong hạng mục Chất lỏng gen thực vật này, Lạc Vân Thanh không định tiếp tục ngốc ở trong viện nghiên cứu của Ân Kỳ nữa, vì thế cậu tìm một ngày mọi người đều tương đối nhàn xin từ chức với Ân Kỳ.
Biết Lạc Vân Thanh có một phòng nghiên cứu của riêng mình, hơn nữa phòng nghiên cứu của cậu còn có rất nhiều thiết bị thí nghiệm mà mọi nhiều người đều tha thiết mơ ước, nên Ân Kỳ cũng không mở miệng giữ cậu lại, chỉ là ngồi nói chuyện thật cẩn thận với cậu, sau khi bảo đảm cậu sẽ không lười biếng, sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu khoa học mới sảng khoái cho cậu rời đi, nhưng khi thả cậu đi ông còn giống như trộm gà mà đề ra một cái yêu cầu với cậu—— cho bọn họ đi tới phòng nghiên cứu của cậu chơi mấy ngày.
Khi Lạc Vân Thanh đem yêu cầu này nói cho Leonard, vẻ mặt Leonard lúc đó đầy mộng bức.
Chơi mấy ngày? Phòng thí nghiệm có cái gì mà chơi?
Hơn nữa hiện tại mọi người hiếm khi mới có một kỳ nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi cho tốt, từ phòng thí nghiệm bên này chạy tới phòng thí nghiệm biên kia?
Đây là trò chơi gì mới sao?
Tuy phun tào trong lòng, nhưng bề ngoài Leonard vẫn thực bình tĩnh tỏ vẻ không thành vấn đề.
Bộ dáng bình đạm này khiến Lạc Vân Thanh hoài nghi bản thân mới là kẻ khác loài, dù sao lúc đầu nghe được Ân Kỳ yêu cầu cậu vẫn rất kinh ngạc, cho nên mới muốn nói cho Leonard nghe, kết quả Leonard cư nhiên cảm thấy bình thường? Vậy ra chỉ có mình mình là cảm thấy không bình thường à?!
Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán một câu: Quả nhiên đúng là thời đại của xã hội hiện đại, sự bao dung của mọi người càng lúc càng nhiều, mặc kệ yêu cầu có quái dị như nào đi nữa đều có rất nhiều người có thể tiếp thu!
Cảm khái thì cảm thái, Lạc Vân Thanh cảm thấy về sau bản thân phải làm một người càng thêm bao dung mới được!
Vì thế cùng ngày ngoại trừ Ân Kỳ và Satun cậu còn mời thêm các giáo sư làm nghiên cứu khoa học của bổn hệ tới tham quan phòng thí nghiệm của mình.
Kết quả....một đám giáo sư vốn dĩ có cuộc sống đạo hạnh thanh bần, không mộ danh lợi bị Lạc Vân Thanh trần trụi khoe giàu kích thích tới hai mắt đỏ bừng!
Giống như khi Lạc Vân Thanh mới tiến vào phòng thí nghiệm lần đầu, mọi người hai tay run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về những thiết bị thí nghiệm si mê như đang sờ sờ người yêu.
Cái này, cái này, còn có cái này nữa, Vân Thanh/Tiểu Thanh/A Thanh là làm sao có được?
Nhìn một đám lão nhân lão thái lưu luyến như thế, vốn dĩ chỉ muốn làm cho mọi người cao hứng một chút, Lạc Vân Thanh nhịn không được rụt rụt thân mình, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.
Có ông trời chứng giám!
Thật sự cậu chỉ muốn cho mọi người tới tham quan phòng thí nghiệm của mình một chút mà thôi, thật không phải muốn khoe khoang!
Thật sự thật sự không phải muốn khoe khoang!!!
Ta không nghe ta không nghe, không phải khoe khoang thì còn là gì, một đám các cụ già vốn dĩ uy phong lẫm liệt, tay chân mạnh mẽ, làm thí nghiệm tay cũng không mỏi eo cũng không run, sau khi nhìn thấy đám thiết bị này lập tức trở nên yếu đuối mong manh, đi một bước liền lộ ra vẻ già yếu bệnh tật.
Có việc học trò làm thay, thầy cô đã bệnh tàn như vậy rồi, sau khi tìm được Lạc Vân Thanh, bọn họ đương nhiên thoải mái yên tâm phân phó cho cậu làm này làm kia, khiến cho cậu mệt đầy đầu mồ hôi mới thấy cao hứng.
Vì thế Lạc Vân Thanh khổ bức giao cho mình một cái nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày đúng 6 giờ đi đón một đám lão giáo sư tới biệt thự Lạc Nhật, buổi chiều đúng 6 giờ lại đưa bọn họ về nhà.
Cứ như vậy giằng co suốt một tuần cũng không thay đổi, chờ tới khi bọn họ không tới nữa thậm chí còn có hộ gia đình trong biệt thự Lạc Nhật hỏi đội bảo an của khu biệt thự những lão nhân lớn tuổi của đội bảo an hay cưỡi "tiểu ong nghệ"" đi đâu rồi?
Có phải bọn họ chê người ta lớn tuổi nên đuổi việc rồi không?!
Người của đội bảo an: ""....""đậu xanh, lại tới nữa!
Giải thích với các hộ gia đình hồi lâu, cuối cùng mới coi như giải thích rõ, đội trưởng đội bảo an nhanh chóng lách người chuồn đi, hắn không muốn giải thích lần thứ 101 về lai lịch của mấy lão nhân gia kia đâu.
Lật bàn(ノ`□")ノ⌒┻━┻! Đúng là giải thích quá đủ rồi!
Lần đầu tiên bị đám quý nhân này gọi lại giải thích còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, cùng một lời giải thích nói tới 108 lần còn không đổi?
Nghĩ tới đây đội trưởng đội bảo an lệ rơi đầy mặt, đám lão nhân này cũng thật có tinh thần, ngốc ở biệt thự của Lạc Vân Thanh còn không đủ lại còn chạy khắp toàn bộ khu biệt thự, này thì cũng thôi, cố tình còn có thể trong lúc lơ đãng hòa mình với các hộ gia đình bên trong!
Chỉ có thể nói...... Quả nhiên không hổ là các giáo sư học viện Liên Bang đệ nhất sao?
Cái gì cũng không cần chỉ cần dựa vào tri thức uyên bác là có thể chinh phục quý nhân trong mắt bọn họ!
"Quả nhiên là người cần phải đọc nhiều sách." Một đám người trở lại phòng bảo an nhớ tới sự tình phát sinh mấy ngày nay nhịn không được cảm thán nói.
Người có học thức đi đâu cũng có người tiếp đãi, ví dụ như các giáo sư ở học viên Liên bang đệ nhất kia!
Phải biết rằng người có thể sống trong khu biệt thự Lạc Nhật không phú thì quý, mà quyền thế đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho địa vị! Đại biểu cho ngạo khí!
Có giáo dưỡng một chút đem ngạo khí giấu ở trong xương cốt để người khác không nhìn ra được, không có giáo dưỡng mắt chó xem người thấp cũng không ít.
Nhưng mặc kệ là loại nào, bọn họ đối với người của đội bảo an đều là thờ ơ, nhưng dưới tình huống này, các hộ gia đình lại cố tình theo chân bọn họ trò chuyện thật vui về đám nhân viên ""bảo an lớn tuổi" kia?
Ngoại trừ mị lực của tri thức ra thì bọn họ thật sự không nghĩ ra được có lý do nào khác!
...........
Học viện Liên bang đệ nhất
Các giáo sư bị các hộ gia đình ở khu biệt thự Lạc Nhật nhớ mong rảnh rỗi một đoạn thời gian, sau đó lại bắt đầu vào công cuộc dạy học cuối kỳ và kỳ thi cuối kỳ!
Kỳ thi cuối học kỳ lần này cũng không khác với học kỳ đầu, cũng là lý thuyết và thực hành, nhưng nó hư hỏng ở chỗ chính là thi lý thuyết môn nào thi thực hành môn nào chưa tới một giây cuối cùng khi các giáo viên công bố thì sẽ không có ai biết.
Vì thế không khí học tập của toàn bộ học viện Liên bang đệ nhất ở cuối kỳ rực rỡ hẳn lên, mọi người đều lấy ra sự hăng hái chiến đấu khi ôn tập trong kỳ thi chung năm đó để quyết tâm.
Mặc kệ ngày thường có học hay không, dù sao giờ phút này cũng có học, chỗ ngồi ở thư viện tràn đầy từ ghế cho tới sàn nhà, khiến cho Lạc Vân Thanh chẳng mấy khi mới có thời gian tới thư viện một chuyến còn chưa đi vào đã bị dọa lui.
Tuy cậu vẫn luôn biết thư viện vào cuối kỳ sẽ nhiều người, nhưng căn bản không thể tưởng tượng nổi sẽ nhiều đến mức này!
Lắc đầu, Lạc Vân Thanh xoay người rời đi.
Một người không cần tham gia thi cuối kỳ như cậu vẫn là đừng đoạt vị trí với những người này nữa!
Hiếm khi nhàn rỗi, Lạc Vân Thanh cũng không lên "tiểu ong nghệ"", một đường tùy tâm sở động, kết quả đi một hồi Lạc Vân Thanh liền đi tới khu lớp học của hệ thực vật.
Nhìn các bạn học quen thuộc ngồi ở chỗ ngồi nghiêm túc học tập, Lạc Vân Thanh đứng bên ngoài một hồi cũng lặng lẽ đi vào chỗ ngồi của mình, mang theo một tia hoài niệm mở ra sách tranh thực vật còn chưa xem xong mà trước kia cậu để ở chỗ ngồi tiếp tục lật xem.
Tận đến khi chuông hết giờ vang lên, mọi người từ trong đống sách vở phục hồi lại tinh thần mới phát hiện "nhân viên mất tích"" đã trở về!
"Vân Thanh cậu đã về rồi à?""
"Ha, đội trưởng cậu sao lại đột nhiên xuất hiện thế.""
"Mẹ chym, hôm nay đủ kinh hỉ nha!"
Trong phút chốc thanh âm chào hỏi vang lên không dứt, mãi cho tới khi có giáo sư tiến vào tiếng trò chuyện vẫn còn thay nhau vang lên.
Khi chưa bước vào lớp Đồng Mẫn Lệ còn buồn bực sao lớp học hôm nay lại ồn ào như vậy, nhưng chờ tới khi nàng vào nhìn thấy Lạc Vân Thanh lập tức hiểu ra nguyên nhân, trên mặt không tự giác lộ ra nụ cười xán lạn, cũng không so đo với bọn học sinh đi học còn nói chuyện phiếm như vậy.
"Vân Thanh sao lại tới đây?"
Đồng Mẫn Lệ vừa lên tiếng hỏi thanh âm của mọi người dần dần biến mất.
Nhìn bộ dáng kinh hỉ của Đồng Mẫn Lệ, Lạc Vân Thanh dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí ngoan ngoãn nhìn nàng trả lời: "Em đến gặp bạn học một chút, lại tiếp tục ngồi học một lúc."
Nghe được câu trả lời hiếu học của cậu, Đồng Mẫn Lệ thầm gật đầu liên tục trong lòng.
Cũng không trách được mọi người đều yêu thích học sinh này như vậy, thật sự là một học sinh quá khiến người yêu thích!
Rõ ràng đã có được học vị lại vẫn có thể tới lớp đi học, có mấy người có thể làm được như vậy chứ? Hơn nữa đây cũng không phải chứng tỏ em ấy cũng thích tiết mình dạy sao?
Nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Lệ càng thêm cao hứng, một bên cao hứng khiến nội dung học hành trở nên thiên mã hành không, tùy tâm sở dục.
Từ sách giáo khoa kéo dài tới tri thức mở rộng bên ngoài đều khiến người vỗ bàn tán dương, thành công đem các bạn học sinh hấp dẫn đến nỗi không cả muốn ghi lại bút ký, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh nghe giảng bài.
Mãi cho tới khi Đồng Mẫn Lệ rời đi mọi người mới hồi phục lại tinh thần, thì ra đã tan học lâu như vậy rồi!
Phục hồi lại tinh thần mọi người cảm thán vài câu, hôm nay giáo sư thật ra sức sau đó lập tức vọt tới chỗ ngồi của Lạc Vân Thanh.
"Đội trưởng đội trưởng, sao cậu lại ra khỏi viện nghiên cứu? Có phải thứ các cậu muốn nghiên cứu đã nghiên cứu ra rồi không?"
"Ha ha ha, còn phải nói, đội trưởng của chúng ta lợi hại như vậy, chỉ cần cậu ấy ra ngựa sao có thể không thành công! Tôi đoán thứ cậu ấy phụ trách chắc chắn đã nghiên cứu ra rồi, nếu không nghiên cứu ra tôi sẽ phát sóng trực tiếp cạp tường!""
"Hắc hắc hắc, tuy không biết Vân Thanh cậu đang nghiên cứu cái gì, nhưng không cần phải nói tôi cũng biết nó rất trâu bò, lúc trước giáo sư Ân Kỳ từng dạy bọn tôi hai tiết, mỗi lần đều khen ngợi cậu! Muốn bọn tôi giống cậu học tập cho giỏi, tôi cũng không muốn nói ra, từ ngày đầu tiên hôm khai giảng chúng tôi đã liền theo cậu học tập rồi, hiện tại mới nhớ ra dặn dò, thật là!"
"Học kỳ sau tôi cũng phải tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, đến lúc đó Vân Thanh cậu muốn tới chỗ giáo sư nào làm trợ thủ thí nghiệm thế? Có thể lộ ra một chút được không?"
"Thật vậy sao? Nhưng mà cậu cũng có phòng thí nghiệm riêng mà? Thật lợi hại! Chờ sang năm tôi học hỏi ở chỗ giáo sư cho tốt, đến lúc đó học mấy thứ tranh thủ đi tới phòng thí nghiệm của cậu, tôi cứ cảm thấy đi theo cậu mới có thể học được càng nhiều điều, đương nhiên tôi không phải nói giáo sư không tốt bằng cậu ha."
"Người lớp chúng ta học kỳ sau thực tập ở rất nhiều nơi, nhưng mỗi một tuần còn phải về trường lên lớp hai buổi, tôi cũng vậy, tôi muốn tới ban ngành tương quan của chính phủ Liên bang, đến lúc đó tôi nói với cậu ban ngành này là cái gì."
"...."
"Cái đám người hệ thực vật học này đúng là mù quáng tâng bốc Lạc Vân Thanh." Hai người học sinh hệ khác đi qua khu vực lớp học của hệ thực vật rồi mới dám nói.
Nếu không phải bọn họ biết đó là sự giao lưu giữa các bạn học với nhau thì còn cho rằng đấy là chỗ tụ tập của giáo phái tà giáo nào đó, một đám người trẻ tuổi ở xung quanh tâng bốc Lạc Vân Thanh?
Bình thường không phải là mọi người nên bất mãn lẫn nhau không phải sao?
"Aiz....Lạc Vân Thanh này thật đúng là mệnh tốt, chỗ tốt trên đời này đều bị cậu ta chiếm hết." Người nói những lời này trong giọng nói khó nén được hâm mộ và ghen tị.
Đặc biệt là khi nghĩ tới cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt vừa rồi, trong lòng lại càng hâm mộ không thôi.
Một người khác liếc xéo hắn một cái, không có ước áo mà là việc nào ra việc đấy nói: "Nếu cậu có năng lực như người ta, người khác cũng sẽ khen cậu như vậy."
Có năng lực giống như người ta?
Nói đùa à? Lạc Vân Thanh là người bình thường có thể so sánh sao?
"Nếu tôi đạt được độ cao như vậy cậu cảm thấy tôi sẽ nói những lời này với cậu sao?" Hắn còn rất biết tự hiểu lấy mình, chỉ là lời nói thực lưu manh.
Chỉ một câu liền thành công khiến đồng bạn của mình không còn lời nào để nói!