Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 165: Khoa học Liên bang




Phòng thí nghiệm của Lạc Vân Thanh được xây dựng ở một căn biệt thự ở khu biệt thự Lạc Nhật cách đó không xa chứ không phải ở ký túc xá mà hiện tại cậu đang ở.

Nghe Leonard nói toàn bộ thiết bị thí nghiệm đã đầy đủ, Lạc Vân Thanh rốt cuộc ngồi không yên, lôi kéo Leonard muốn đi qua.

Căn biệt thự kia của cậu ở khu tầng một của khu biệt thự Lạc Nhật, từ cửa chính của khu biệt thự phải trải qua ít nhất ba khu hệ thống an toàn mới tới được trước mặt nó, cuối cùng muốn đi vào còn phải tiến hành nhận dạng đồng tử, nếu có sai lầm còi cảnh báo lập tức sẽ kêu lên.

"Này cũng quá khoa trương." Nhìn từng đạo thủ tục một như này, Lạc Vân Thanh líu lưỡi.

Tuy cậu có yêu cầu hệ thống bảo vệ tốt một chút, nhưng này cũng thật quá tốt rồi đi? Giống như xây dựng hệ thống bảo vệ ở nơi ở của các vị lãnh đạo thế kỷ 21, chỉ kém không có binh lính đứng gác, nhưng kỳ thực cũng không kém, trong tối ngoài sáng tuần tra cũng không ít.

""Không khoa trương chút nào"" Leonard không quay đầu lại, một bên đặt quyền hạn chủ nhân biệt thự cho Lạc Vân Thanh một bên trả lời cậu, tuy rằng đó chỉ là một câu cảm khái.

"Về sau mời bạn bè chơi chơi thực phiền toái." Là một người thích kết giao bạn bè ở nơi này muốn mời bạn bè tới cảm giác là hi vọng xa với.

Dứt lời Lạc Vân Thanh đẩy ra cánh cửa biệt thự.

Căn biệt thự này cũng không khác mấy với những căn biệt thự khác, điểm khác biệt duy nhất chính là hoàn cảnh khác nhau, bên này vốn dĩ lấy sinh thái và u tĩnh làm điểm chính, mà thảm thực vật ở biệt thự của cậu so với bên ngoài còn nhiều hơn, ngoại trừ cây ăn quả còn lại đều là hoa tươi, hoa cỏ màu sắc rực rỡ khiến cho căn biệt thự vốn lạnh băng trở nên có sức sống, trừ thứ đó ra thì không có gì khác cả. Ngoài sân trước và sau ra, còn lại là kiến trúc chủ thể để người ở.

Chơi? Leonard nhịn không được cười, nhìn người yêu khi thì khôn khéo khi thì mơ hồ nhịn không được nhắc nhở: "Nơi này cách học viện rất gần, nếu muốn mời bạn bè tới chơi thì có thể dẫn bọn họ tới ký túc xá của chúng ta."

Phải biết rằng Lạc Vân Thanh hiện tại chính là công nhân viên chức của học viện Liên Bang đệ nhất!

Ký túc xá của giáo viên không phải là ký túc xá của học sinh, cho nên cậu có quyền chiêu đãi bạn bè và người nhà, con người luôn muốn sinh sống cùng người thân và bạn bè, dù sao thì cũng phải có sinh hoạt xã giao bình thường, vấn đề bình thường như vậy ngươi còn muốn cản? Nghĩ cũng đừng nghĩ, bằng không chờ bị phỉ nhổ đi.

Lạc Vân Thanh: "......"

Thật lâu sau cậu mới xấu hổ nói một câu: "Em quên mất."

Leonard cười, cầm tay cậu, hắn mặc một bộ quần áo đơn, dáng người cao lớn rắn chắc đứng bên cạnh Lạc Vân Thanh, khiến cậu càng trở nên gầy yếu hơn.

"Mau nói, có phải anh giấu giếm em ăn cái gì đó đúng không? Bằng không sao có thể cao nhanh như vậy, anh còn cứ tiếp tục như vậy nữa cũng phải tới 2 mét đi?" Nghĩ tới bản thân miễn cưỡng mới được 1m80, Lạc Vân Thanh hơi ghen tị nói.

Tuy nam sinh cùng lứa bên cạnh tất cả đều cao lên, nhưng tốc độ như của Leonard có thể nói là ""gian lận""!

Chưa tới 1 năm liền cao hơn 10 cm? Này cũng quá khoa trương. Không có so sánh thì không có đau thương, vốn dĩ cảm thấy bản thân mình cao thêm mấy cm đã cảm thấy đắc ý lắm rồi, tâm tình Lạc Vân Thanh lập tức rất là suy sụp.

Nhưng loại tâm tình vi diệu này cũng không dây dưa bao lâu, chờ tới khi cậu nhìn thấy phòng nghiên cứu của mình, trong đầu cũng chỉ còn sót lại hai chữ ""đậu xanh"".

Cái này, cái này, còn có cái này! Leonard là như thế nào mua được?!

Đây chính thiết bị mà ngay cả ở viện nghiên cứu của  Ân Kỳ cũng không có!

Nhìn thấy những thiết bị này, phản ứng đầu tiên của Lạc Vân Thanh chính là nếu giáo sư tới  mượn thì mình có cho mượn hay không đây!

"Anh cũng quá lợi hại." Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt lẩm bẩm tự nói, đối với Leonard là 100% vui lòng khâm phục.

Quả nhiên là kinh hỉ! Khiến người vừa mừng vừa sợ.

"Vậy em thích không?" Tiến lên một bước ôm lấy cậu, Leonard tranh công nói.

"Đương nhiên thích." Lạc Vân Thanh cười gật gật đầu, thất thần vỗ vỗ Leonard, sau đó tỉ mỉ tinh tế xem xét trong ngoài thiết bị rồi mới lưu luyến không nỡ quay lại trường học.

Trong lòng nhớ mong đến nỗi ngay cả buổi tối đều nằm mơ thấy mình đang ở trong biệt thự Lạc Nhật làm thí nghiệm.

Nhưng sáng sớm hôm sau cậu liền thần thanh khí sảng đi tới viện nghiên cứu, tinh thần sáng láng bắt đầu làm nghiên cứu.

Có lẽ tinh thần thoải mái càng có thể có sáng ý, nhìn cửu cung quỳnh vốn dĩ không có ý nghĩ gì, Lạc Vân Thanh đột nhiên nhớ tới một câu.

Vạn vật tương sinh tương khắc, xung quanh nơi độc vật sinh trưởng nhất định có thuốc giải!

Điều đó có phải chứng tỏ xung quanh khu vực sinh trưởng của cửu cung quỳnh có khả năng có thực vật có thể phá hủy kết cấu ổn định của nó hay không?

Tại thời điểm không có dòng suy nghĩ gì trong nghiên cứu, ý kiến này của Lạc Vân Thanh khiến cho bọn họ có thêm một con đường mới.

Dù sao lý luận này cũng không phải giả, trước kia rất nhiều nghiên cứu khoa học hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đều chứng minh đến điểm này.

Vì thế một vài người trong phòng thí nghiệm bắt đầu tìm kiếm thực vật bên cạnh cửu cung quỳnh, đặc biệt là thực vật cộng sinh của cửu cung quỳnh, kết quả thật đúng là bọn họ đã tìm được rồi —— cư nhiên là nguyên liệu chủ yếu dùng để làm thuốc cầm máu trước đây - hình cát thảo!

Tìm được đồ vật liền dễ làm, tốn vô số tinh lực Lạc Vân Thanh tinh luyện ra một loại vật chất vi lượng bên trong hình cát thảo, đem nó dung hợp với vật chất ổn định tinh luyện ra từ cửu cung quỳnh.

Sau đó lại lục tục chiết xuất ra vật chất có thể chữa trị khuyết tật của gen thực vật từ những thực vật khác. Tốn không ít công sức cuối cùng vào nửa năm sau thành công tạo ra phiên bản 1.0 của chất lỏng gen thực vật.

"Chúng ta đây là thành công?"

Ân Kỳ thật cẩn thận cầm lấy một cái ống nghiệm bên trên đài thí nghiệm, trên mặt lộ ra tươi cười tự hào.

Lạc Vân Thanh là thiên tài! Thiên tài! Một thiên tài chuyên vì nghiên cứu khoa học mà sinh ra!

Bọn họ chỉ mới đưa ra ý tưởng này, Lạc Vân Thanh lại có thể  chưa tới một năm thời gian đem ý tưởng đó chuyển hóa thành sự thật.

Nếu không phải thiên tài trong thiên tài ai có thể làm được?

"Vân Thanh, em mau đi viết luận văn, luận văn này tuyệt đối có thể được lên tập san

《 Khoa Học Liên Bang》." Ân Kỳ hai mắt phát sáng, cười không khép được miệng.

"Còn cả đăng ký độc quyền cũng phải bắt đầu làm." Những người khác nhắc nhở.

Nhưng đây cũng chỉ là nhắc nhở mà thôi, không cần Lạc Vân Thanh làm, vấn đề độc quyền  viện nghiên cứu sẽ có người chuyên môn hỗ trợ xử lý.

............

Đối với tất cả dữ liệu nghiên cứu cùng với tình hình thí nghiệm đều rõ ràng như lòng bàn tay, tố độ viết luận văn của Lạc Vân Thanh rất nhanh, chưa tới một tuần qua mấy lần sửa chữa luận văn liền đến được tay Ân Kỳ. 

Nhìn cái tên quen thuộc trên phần tác giả của luận văn, tuy Ân Kỳ cảm nhận được tâm ý của học sinh nhưng đúng là vì như vậy mà khiến mặt già đỏ lên.

Tác giả thứ nhất là Lạc Vân Thanh, rồi tiếp theo đó là tên của ông, sau đó là Satun. Tên tác giả đầu tiên là bọn họ ân cần dạy bảo nói cho Lạc Vân Thanh nhất định phải viết như vậy! Ngoại trừ tên cậu thì không thể viết tên người khác, vì cho dù có tham công thế nào mọi người đều hiểu "Chất lỏng gen thực vật" này trên 80% công lao thuộc về Lạc Vân Thanh, dư lại mới là công lao của bọn họ.

Tuy ông và Satun có đóng góp, nhưng những đóng góp này so với đóng góp của Lạc Vân Thanh mà nói quả thực quá nhỏ, như vậy mà bọn họ còn muốn chia công lao với học sinh? Ân Kỳ cảm thấy chính mình làm không được, vì thế cùng Satun thương lượng một chút, gọi Lạc Vân Thanh tớ đây.

"Vân Thanh, bản luận văn này chỉ ghi tên em đi, công lao của các thầy quá ít." Ân Kỳ nói thẳng vào vấn đề.

Dựa theo quy củ của giới học thuật, nếu có cống hiến trên 20% trong luận văn thì có thể ghi tên mình vào, cùng chung vinh dự với tác giả thứ nhất.

Nhưng Ân Kỳ tự biết bản thân, cả ông và Satun miễn cưỡng mới có thể đạt được 20% cống hiến, ghi tên vào liền thấy chột dạ.

"Giáo sư các thầy yên tâm, đây là em cam tâm tình nguyện." Lạc Vân Thanh cho rằng Ân Kỳ cảm thấy áp lực mới ghi tên hai bọn họ vào, lập tức đứng ra làm sáng tỏ thái độ của mình.

Tuy cậu là người xuất nhiều lực nhất trong hạng mục này, nhưng đi theo Ân Kỳ và Satun cậu cũng học được rất nhiều, hai vị lão nhân bảo đao chưa cùn, không chỉ có học thức uyên bác, thường xuyên có thể xuống tay từ phương diện rất nhỏ, vài loại vật chất bên trong Chất lỏng gen thực vật này đều là bọn họ làm ra, thậm chí hiện tại bọn họ còn có liên quan với dòng suy nghĩ về phiên bản thăng cấp 2.0 nữa.

"Thật sự, em một chút cũng không miễn cưỡng." Thấy hai người không nói lời nào, Lạc Vân Thanh nóng nảy.

"Vân Thanh, các thầy biết em có ý tốt, nhưng điều này không liên quan tới em có cam tâm tình nguyện hay không, đại bộ phận chất lỏng gen thực vật là em tạo ra, các thấy đi theo ký tên thành cái gì? Thấy biết em rất tốt, nhưng thành quả nghiên cứu khoa học cũng không phải thứ có thể dùng để lấy lòng."

Khi nói lời này lời nói của Satun nhìn như nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Thanh lại hết sức nhu hòa.

Ở trong lòng ông Lạc Vân Thanh mặc kệ làm cái gì, điểm xuất phát đều là vì tốt cho bọn họ! Học sinh đơn thuần, có thiên phúc, hơn nữa còn có thể bình tĩnh như vậy thật sự quá ít, cho nên thiên tài hiếm hoi như vậy vì cái gì lại bị lão già Ân Kỳ này tìm được trước chứ? Trời cao đối với lão cũng thật quá tốt đi? Satun khó chịu nghĩ.

"Nhưng mà thầy, các thấy mới là chủ của viện nghiên cứu, em làm như vậy...."

Nghe được Satun nói, Lạc Vân Thanh sắc mặt do dự, chính vì hiểu được hậu ái (yêu thương nhiều) của Ân Kỳ và Satun với mình nên cậu mới khó xử.

Cậu biết Ân Kỳ và Satun tuy hiếm lạ với thành quả nghiên cứu của chất lỏng gen thực vật, nhưng bọn họ khác với những vị giáo viên đi đoạt thành quả nghiên cứu của học sinh, sau khi chất lỏng gen thực vật nghiên cứu thành công bọn họ đối với Lạc Vân Thanh tốt đến mức không còn gì để nói, gặp người đều đem công lao đặt lên người cậu, hoàn toàn không có chút ý nghĩ cướp công nào!

Ngươi trong giới học thuật tương đối đơn thuần, nhưng chỉ cần là con người đều có dục vọng,  giáo viên chiếm đoạt công lao của học sinh chỗ nào cũng có, mình đúng là vinh hạnh cực kỳ mới có thể gặp được hai vị lão nhân luôn thiên vị mình như này.

Nhưng càng là như vậy Lạc Vân Thanh càng muốn suy nghĩ vì bọn họ.

Mặc kệ là Ân Kỳ vẫn là Satun, ánh sáng trên người hai người quả thực chính là quá chói mắt, nhìn chất lỏng sinh mệnh thực vật mang tới vinh quang như thế nào cho cậu thì liền biết chất lỏng gen thực vật lại càng rầm rộ hơn một bậc.

Hai vị lão nhân vinh quang đầy người còn không bằng một nghiên cứu viên vừa mới thành niên, đối với chuyện này người khác sẽ nói như thế nào?

Internet bạo lực từ trước tới này không phải chỉ là nói suông, đó là đồ vật thật sự tồn tại!

Sau khi chuyện này tuôn ra không cần đoán Lạc Vân Thanh cũng biết sắc mặt của đám antifan là gì, chỉ sợ thiên hạ bất loạn bọn họ cũng sẽ không quan tâm ngươi đã từng cống hiến nhiều hay ít cho Liên bang, đã trả giá cái gì, chỉ cần ngươi té ngã một lần, chỉ cần có cơ hội, đám antifan sẽ bắt đầu mở tiệc.

Đặc biệt là cái loại ta không phải anti ta chỉ nói lời công đạo, sau đó cảm thán người đã từng là vĩ nhân chuẩn bị như mặt trời sắp lặn, sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát!

So với những ngôn từ thực sự khó nghe thì có lẽ những từ như vậy càng khiến cho bọn họ khó chịu!

Chỉ cần nghĩ tới trường hợp như vậy, vẫn luôn được hai người chiếu cố Lạc Vân Thanh liền cảm thấy khó chịu!

Nếu không phải bọn họ cưỡng chế yêu cầu tác giả thứ nhất phải ghi tên của mình ra, có lẽ Lạc Vân Thanh thật đúng là sẽ đem tên hai người viết lên đằng trước.

"Em nghĩ cái gì vậy?" Cuối cùng hiểu ra Lạc Vân Thanh đang nghĩ tới cái gì, Ân Kỳ và Satun dở khóc dở cười.

Quả thật mấy thứ Lạc Vân Thanh nghĩ tới kia rất có khả năng sẽ xảy ra, nhưng có người thật sự dám tới trước mặt bọn họ nói sao? Bọn họ cùng lắm chỉ ồn ào vài câu trên mạng thôi, chuyện này đối với bọn họ mà nói căn bản là không đau không ngứa!

Bọn họ hiện tại liền dạy học, còn không có đủ thời gian làm nghiên cứu, lấy đâu đâu ra thời gian lên mạng chú ý tới những chuyện nhàm chán đó?

Có thời gian này còn không bằng nghỉ ngơi ngủ một giấc cho nó ngon!

Vì thế không thể không bị thuyết phục, Lạc Vân Thanh dưới sự kiến nghị của hai người lại lần nữa sửa lại luận văn của mình, sau đó dưới sự "giám thị" của bọn họ đem bản luận văn chỉ ghi mỗi tên mình này nộp lên hòm thư của ban biên tập《Khoa học Liên Bang 》 ban biên tập hòm thư.