Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 163: Trưng dụng đất




Lễ trao giải Liên thưởng tuy đã kết thúc, nhưng di chứng lại liên tục kéo dài có hiệu lực, không biết những người trong giới giải trí từ nhân mạch nào có được số liên lạc của cậu, mỗi lần Lạc Vân Thanh mở ra máy liên lạc liền có một đống tin báo thêm bạn tốt hiện lên.

May mà Lạc Vân Thanh từ khi trở về trường học không bao lâu lại vào phòng thí nghiệm, lúc này mới có cớ cự tuyệt toàn bộ, bằng không dưới tình huống ân tình xen lẫn không ân tình hỗn loạn, cậu thật sự không biết phải mở miệng nói không như thế nào mới tốt.

Từ khi Lạc Vân Thanh đem đối tượng nghiên cứu trở thành cửu cung quỳnh tới giờ, cậu đã tinh luyện ra thứ mà bọn họ gọi là vật chất ổn định bên trong cửu cung quỳnh, nhưng muốn biến vật chất này thành chất lỏng gen thực vật lại rất không đơn giản, vì kết cấu của nó thực sự quá ổn định, khiến cho chất này rất khó tương dung với những vật chất khác.

Cứ như vậy nghiên cứu lại lâm vào bình cảnh.

Nhưng mà lần này Lạc Vân Thanh không còn loại điên cuồng như lúc trước, mà tập mãi thành quen thay bộ quần áo ra ngoài, lấy một chậu cửu cung quỳnh tính toán về ký túc xá cẩn thận nghiên cứu, tìm kiếm đột phá.

Trên đường từ viện nghiên cứu về đến ký túc xá gặp được bạn bè lúc trước, Lạc Vân Thanh thường thường dừng lại trò chuyện với bọn họ, tận đến khi cậu nhìn thấy Thái Tử Thành.

"Vân Thanh, cậu cuối cùng cũng xuất quan, ở phòng thí nghiệm có vất vả không? Khi các cậu nghiên cứu có phải ngày đêm đều không ngừng à?"

Nhìn Lạc Vân Thanh hơn 1 tháng không gặp lại gầy đi, vốn dĩ còn hâm một cậu đã có được bằng tốt nghiệp trước, Thái Tử Thành trong lòng dâng lên một tia đồng tình.

Tuy tốt nghiệp trước rất tốt, nhưng cứ cảm giác Vân Thanh ở phòng thí nghiệm cũng không tốt lắm.

"Còn tạm, không khác mấy so với lúc đi học." Lạc Vân Thanh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này, cẩn thận so sánh rồi mới trả lời.

Từ khi cậu cầm Liên thưởng, học viện Liên bang đệ nhất trao tặng học vị cho cậu trước, để cậu tốt nghiệp sớm, sau đó lại hết sức mời cậu trở thành giáo sư vinh dự của học viện, khẩn thiết thỉnh cầu cậu sau khi thí nghiệm nếu có nhiều tinh lực có thể giảng bài cho học sinh hệ thực vật học, hơn nữa ký túc xá vốn đang ở từ ký túc xá học sinh trở thành ký túc xá của  nhân viên công chức, rất nhiều hạn định của ký túc xá học sinh đều bị hủy bỏ.

Thái Tử Thành thấy Lạc Vân Thanh không nói nhiều về chuyện ở phòng thí nghiệm, bỗng nhiên nghĩ tới tất cả nhân viên nghiên cứu đều phải ký hiệp nghị bảo mật, vì thế hiểu chuyện liền đánh mất ý định bản thân vốn dĩ muốn hỏi về cửu cung quỳnh trên tay cậu, ngược lại nói với cậu một tin tức mới.

Mọi người đều biết học kỳ sau bọn họ sẽ lên năm hai, so với học sinh hệ thực vật những khóa trước, hai năm đầu học sinh chỉ học ở trường, khóa này của bọn họ rõ ràng phát triển tốt hơn, vì bản thân mọi người đều nỗ lực cùng với các giáo sư để bụng, tuy bọn họ mới năm nhất, nhưng bọn họ đã đem tri thức lý luận của ba năm trên sách giáo khoa học xong, theo đạo lý mà nói học xong lý thuyết liền có thể tiến vào giai đoạn thực tập.

Nhưng đây cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, không nghĩ tới trường học thật sự an bài bọn họ kỳ sau tiến vào giai đoạn thực tập, hơn nữa thông qua thảo luận của lãnh đạo trường và lãnh đạo khoa, đưa ra ý kiến đem bọn họ tiến vào chương trình học nửa thực tập nửa lý thuyết.

Các học sinh có thể cạnh tranh làm trợ thủ thí nghiệm của các giáo sư, cũng có thể đi ra ngoài tìm thực tập, nhưng một tuần cần phải có hai ngày đi học tại trường.

Quy định này vừa ra, có rất nhiều giáo sư bắt đầu tuyển nhận trợ thủ, một vài xí nghiệp tương quan và chính phủ Liên bang cũng nguyện ý bán cho học viện Liên bang đệ nhất chút mặt mũi, cung cấp không ít danh ngạch thực tập sinh.

Nhưng khác với suy nghĩ của mọi người là học sinh hệ thực vật năm nay sẽ đoạt danh ngạch tới rách đầu, người hệ thực vật phi thường bình tĩnh, bọn họ sắp xếp lại những cương vị này thành một bảng biểu, sau đó mỗi người bằng nỗ lực của bản thân và quan hệ đi điều tra nội dung công việc của cương vị, cuối cùng sửa sang lại thành danh sách đưa tới tay mọi người.

Sau đó mọi người căn cứ vào mong muốn của bản thân từng người mà báo danh, tham gia cạnh tranh sát hạch.

Người muốn vào phòng thí nghiệm làm trợ thủ cho các giáo sư không ít, nhưng tuyệt đối không có Thái Tử Thành, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hắn vốn là muốn đi tới ban ngành tương quan của chính phủ Liên bang để thực tập, nhưng không biết vì sao sau cùng lại không qua cửa, mà lúc này, vị trí thực tập hắn muốn đều thông báo tuyển dụng xong chỉ còn lại vị trí trợ thủ trong phòng thí nghiệm của Vương giáo sư, không có cách nào hắn phải chọn vị trí này. 

"Vân Thanh, cậu biết lớp chúng ta có mấy người học kỳ sau sẽ đi tới phòng thí nghiệm của Vương giáo sư làm trợ thủ không?" Thái Tử Thành tò mò hỏi.

"Đương nhiên là biết rồi." Lạc Vân Thanh cười gật đầu, chuyện này vẫn là cậu đưa ra, cho nên sao có thể không biết.

Nhưng mà cậu không dám nói, sợ bị bạn học trước kia đánh!

Vốn dĩ người ta học tập đã không thoải mái kết quả cậu còn cho người ta thêm việc, điều này quá khiến người căm hận.

"Aiz, cậu nói vì sao không thể cho chúng ta chơi thêm một năm nữa chứ? Trước kia thầy cô giáo còn nói với chúng ta cố gắng học tập, lên học viện cao đẳng sẽ có thể chơi mỗi ngày, nhưng bây giờ? Không thức cả đêm ôn tập đã là không tồi, nơi nào còn thời gian chơi mỗi ngày." Nghĩ tới đây Thái Tử Thành hận không thể hành hung giáo viên nói với hắn như vậy trước kia, cách nói này quả thực không có trách nhiệm xỏ lá đến mức tận cùng.

Lạc Vân Thanh chớp mắt: "Nhưng mà tôi nghe nói các cậu rất tích cực chuẩn bị mà, còn tạo thành quyển sách nhỏ nữa."

Quyển sách nhỏ này là cậu nghe các giáo sư nói, phải biết là cái này khiến các thầy cô và các giao sư rất thích, ngay cả người hệ khác nhìn thấy quyển sách nhỏ này cũng khen bọn họ nhỏ như vậy đã biết tính toán, hơn nữa không có bị lợi ích trước mắt mê hoặc, mà ngược lại rất lý trí, về sau chắc chắn có tiền đồ!

Nhưng hiện tại xem ra tựa hồ cũng không phải như thế?

Quả nhiên,  nói tới đây Thái Tử Thành ai oán nhìn cậu một cái, ngữ khí bắt đầu trở nên u oán: "Nếu là có lựa chọn chúng tớ còn phải làm như vậy sao? Sự tình nếu đã như vậy, chúng tớ cũng chỉ có thể đem tổn thất khống chế ở phạm vi nhỏ nhất thôi."

Khi hắn đang phun tào, Triệu Gia Doanh tới, vừa định chào hỏi lại nghe được những lời này của lớp trưởng, không kịp nói gì, lập tức tán đồng liên tục gật đầu theo.

Quỷ biết năm đó hắn có thể thi đậu học viện Liên Bang đệ nhất chính là bởi vì thầy giáo ở trung học nói với hắn: "Trường học càng tốt thì thời gian học tập quy định càng ít, chỉ cần có thể thông qua thi cử, những thời gian trống còn lại tùy tiện tự mình an bài."

Thời gian học thì ít! Còn không có người quản! Quan trọng nhất chính là thi đậu vào trường này rồi thì ba mẹ cũng không thể nói gì hơn, Triệu Gia Doanh càng nghĩ lại càng bị đạo lý này khiến cho u mê, trong sự cười nhạo của người khác liều mạng muốn thi vào học viện Liên bang đệ nhất, kết quả nỗ lực một năm thật đúng là hắn đã thi đậu.

Lúc ấy vì lười biếng, hắn thậm chí còn chuyên môn đi thám thính tin tức điền nguyện vọng vào hệ thực vật học, cái chuyên ngành vừa nhìn liền biết rất nhàn rỗi!

Kết quả....hiện thực và lý tưởng quả thực khác nhau như hàng trên mạng và hàng nhận về!

Hắn không chỉ không được từ đây trải qua cuộc sống nhẹ nhàng sung sướng, thậm chí còn không nhẹ nhàng bằng lúc trước ở trung học phấn đấu.

Mỗi ngày chỉ biết học học học, ngay cả dừng lại chơi game giải trí một chút trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy tội ác, thật vất vả học tập vượt mức quy định so với tiến độ, kết quả bây giờ năm thứ hai liền phải đi thực tập?

Thật CMN khiến người khóc không ra nước mắt!

Lạc Vân Thanh ôm vạn phần đồng tình đối với tao ngộ của bọn họ, dường như an ủi mà vỗ vỗ bả vai hai người bọn họ, mời bọn họ ra ngoài ăn bánh kem.

Ba người đi không xa, nói là đi ra ngoài, kỳ thực cũng chỉ là tới một cửa hàng bánh kem nhỏ chuyên phục vụ học sinh ở gần trường mà thôi.

Dù sao hiện tại Lạc Vân Thanh đang lúc nổi tiếng, ngoại trừ học viện Liên bang đệ nhất ra thì thật đúng là đi chỗ nào cũng không tiện, thậm chí ngay cả ở cửa hàng nhỏ như vậy cũng phải cẩn thận, vì không may một chút bị người chụp ảnh đăng lên Thiên Bác sẽ lại khiến cho một hồi phong ba "ngẫu nhiên gặp được" xảy ra.

Đồ ngọt có thể khiến cho tâm tình con người sung sướng hoàn toàn là thật.

Hai người ăn bánh kem uống đồ uống không còn tiếp tục oán giận về việc thực tập nữa, ngược lại đắc ý nói với  Lạc Vân Thanh về những việc xảy ra trong lớp khi cậu không có mặt mấy ngày nay.

Trộm được nửa ngày nhàn trong kiếp phù du,  Lạc Vân Thanh thả lỏng bản thân ngồi dựa vào ghế sô fa mềm mại đầy hứng thú nghe bọn họ kể chuyện bát quái của đám nam sinh.

"Đúng rồi Vân Thanh cậu ở chỗ này ăn uống không sao chứ?" Bất giác nhớ tới Lạc Vân Thanh đã là người nổi tiếng, Triệu Gia Doanh đột nhiên vỗ đầu mình một cái, nhíu nhíu mày, ngữ khí áy náy hỏi.

Từ lúc bắt đầu bọn họ đối Lạc Vân Thanh chỉ có một cái khái niệm!

Cậu không phải một con người, mà là một vị thần!

Cho nên mặc kệ Lạc Vân Thanh có thành tựu gì đi chăng nữa, ở trong mắt bọn họ đều thực bình thường, cho nên tự nhiên sẽ không vì chuyện Liên thưởng này mà thay đổi thái độ với cậu.

Nhưng người khác thì không như vậy, ngẫm lại khoảng thời gian trước trên Thiên Bác nóng lên một cái "Tìm kiếm Lạc Vân Thanh" khiến Triệu Gia Doanh luống cuống.

"Chờ cậu nhớ ra thì trời cũng tối rồi."

Thái Tử Thành hướng lên trời mắt trợn trắng, nở nụ cười "khà khà" ôm đồm công lao cho bản thân: "Tôi đã sớm nghĩ tới, cho nên mới dẫn các cậu tới chỗ này, yên tâm đi, nơi này rất riêng tư, chúng ta cẩn thận một chút là không có việc gì."

"Rồi rồi rồi, biết cậu là lợi hại nhất đã được chưa, đi như vậy đã nghĩ ra ngay lập tức, nhưng ngàn vạn lần đừng đem bản thân vui quá hóa buồn nha."

"Được được, chắc chắn không vui quá hóa buồn." Thái Tử Thành da mặt dày đem nó thành lời ca ngợi, bộ dáng thản nhiên chấp nhận khiến người buồn cười.

Dù sao Lạc Vân Thanh nhìn thấy vậy thì bật cười: "Vẫn là chơi với các cậu mới thú vị."

"Được rồi, nói đi, chuyên môn tới tìm tôi là có chuyện gì?"

Lời này vừa nói ra, Triệu Gia Doanh cùng Thái Tử Thành hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy được thần nhân!

Đúng là bọn họ tìm cậu có việc!

Vì không biết khi nào cậu sẽ về ký túc xá, nghĩ tới ở phòng thí nghiệm thế nào cũng phải ra ngoài hít thở không khí phải không, ôm cái ý nghĩ này hai người mới thường xuyên đi tới phòng thí nghiệm bên này tìm vận may. Mà không nghĩ tới vận khí lại tốt như vậy! Vừa mới đi tới liền nhìn thấy người!!

"Chúng tôi tới là để đặc biệt cảm ơn cậu."

Thái Tử Thành và Triệu Gia Doanh trăm miệng một lời nói, sau đó đồng thời đem túi cầm trên tay đặt trước mặt  Lạc Vân Thanh.

"Cảm ơn cái gì?" Lạc Vân Thanh nghĩ không ra, ăn một miếng bánh kem một bên nhấm nháp một bên suy nghĩ.

Bắt đầu từ học kỳ này cậu rất ít tiếp xúc với người khác, cho nên cậu không cảm thấy có chỗ nào để người khác cảm ơn, chẳng lẽ là việc học kỳ trước? Nhưng thời gian qua lâu như vậy, nên cảm ơn thì đã sớm cảm ơn xong rồi không phải sao?

Thái Tử Thành: "Vân Thanh cậu có rảnh sao? Có rảnh thì đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm? Ba mẹ tôi nói muốn cảm ơn cậu."

Triệu Gia Doanh: "Đúng đúng đúng,  ba mẹ tôi cũng thế."

Lạc Vân Thanh nhướng mày nhìn hai người, vẫn không rõ chuyện gì đã xảy ra, vì thế chỉ có thể mờ mịt hỏi: "Cho nên các cậu muốn cảm ơn tôi cái gì?"

Thái Tử Thành: "Vân Thanh cậu đã quên rồi à? Không phải lúc trước cậu nói đất đai ở Hải Lam tinh không tồi rất thích hợp đầu tư sao? Sau đó tôi nói ba mẹ tôi mua, kết quả hiện tại chính phủ Liên bang muốn phát triển du lịch sinh thái ở nơi đó, hiện tại đất đai ở đó rất đáng giá! Miếng đất kia của nhà chúng tôi vì gần với khu du lịch sinh thái này, giá trị lại càng tăng lên vô số lần!"

Triệu Gia Doanh: "Hẳn là cậu còn nhớ lúc trước tôi cũng hỏi qua cậu, nhà chúng tôi mua nhà thì nên mua hết ở Đế Đô hết hay là mua hết ở quê đi? Lúc ấy tôi thuyết phục ba mẹ nghe theo kiến nghị của cậu mua một căn nhà nho nhỏ ở Đế Đô vừa đủ để ở sau đó đem tiền còn dư mang về quê mua đất, vì quê tôi giá đất rẻ cho nên chút tiền dư lại ấy cũng mua được một miếng đất to, kết quả hiện tại cư nhiên muốn khai thác đất! Hơn nữa giá cả rất tốt, tiền kia chúng tôi lại mua hai căn hộ nhỏ ở Đế Đô, cho nên ba mẹ tôi nói nhất định phải mời ngôi sao may mắn là cậu về ăn bữa cơm."