Bé như vậy ngươi có thể so đó cái gì?
Đặc biệt là khi Leonard đem bức ảnh đứa bé kia chụp cho cậu xem, Lạc Vân Thanh càng thêm không có cách nào để so đo.
Vì bức ảnh này mặc kệ là tùy tiện xem hay nghiêm túc xem, Lạc Vân Thanh cũng không nhìn ra bọn họ ở chỗ nào, rõ ràng thật sự chỉ là đứa nhỏ tự chụp mà thôi, ngoại trừ chính nhóc cùng một phần cảnh sắc của trang viên Hoa Hồng ra căn bản không có bất luận dị thường gì, nhưng mà....
Chờ tới khi nhìn bức ảnh bị võng hữu phóng đại vô số lần sau đó tiến hành phân giải rõ nét ra, Lạc Vân Thanh phát hiện mình không còn lời nào để nói!
Nhìn năng lực của đám võng hữu này xem!
Đây là hỏa nhãn kim tinh sao? Cái hình ảnh chỉ lớn hơn con kiến một chút xíu, không nhìn cẩn thận còn tưởng là vật trang trí thế mà bọn họ có thể phóng đại ra?
Lạc Vân Thanh: "......"
"Cho nên hiện tại võng hữu đều nhàn rỗi nhàm chán như vậy sao?"
Là phim trên mạng không hay? Hay là truy tinh không thoải mái? Tóm lại ảnh chụp của đứa nhỏ nhà người ta còn phóng đại vô số lần để xem? Này không phải là nhàm chán mà là biến thái đi?
Lạc Vân Thanh trong lòng ôm vạn phần đồng tình với anh bạn nhỏ kia, chuyện này xử lý không tốt một giây sẽ trở thành bóng mà tâm lý tuổi ấu thơ, dù sao ai biết được võng hữu phát hiện chuyện này là vô tình hay là cố ý làm như vậy chứ.
"Chẳng lẽ hiện tại võng hữu không nhàm chán?" Leonard không trả lời trực tiếp, ngược lại hỏi Lạc Vân Thanh.
Đối với câu hỏi này, Lạc Vân Thanh cũng không thể nói gì hơn!
Nếu các võng hữu không nhàm chán hiện tại cũng sẽ không có càng ngày càng nhiều phim trên mạng, gameshow, tống nghệ, còn có những màn đại chiến vì thần tượng.
Hơn nữa Lạc Vân Thanh cũng hiểu đi ra lăn lộn luôn là có vòng tuần hoàn, trước kia làm người xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, hiện tại trở thành đương sự bị người khác xem náo nhiệt.
Đem ảnh chụp lưu lại, Lạc Vân Thanh một bên ăn gì đó một bên xoa eo.
"Nếu không em xin nghỉ thêm hai ngày?"
Leonard nhìn bộ dáng khó chịu của Lạc Vân Thanh vừa tự hào lại vừa đau lòng, sự việc hai ngày trước khi xong việc hết thảy như thường, tuy rằng không nói nhưng trong lòng hắn vẫn có chút xíu bi thương, như bây giờ...mới đúng nhỉ!
Xin nghỉ?
Tối hôm qua phóng túng quá mức đúng là mệt, Lạc Vân Thanh rất là tâm động, nhưng lại không biết tìm lý do gì mới được, cậu không mặt mũi nói với giáo sư mấy ngày nay mình này nọ quá độ hiện tại cần phải nghỉ ngơi.
Chờ tới khi ăn xong bữa sáng, Lạc Vân Thanh cũng không nghĩ ra lý do xin nghỉ, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ chuẩn bị đi làm, nhưng trăm triệu không nghĩ tới bản thân vừa mới bước lên "tiểu ong nghệ" còn chưa cài chế độ liền thu được cuộc gọi của giáo sư Ân Kỳ.
Cho rằng đến muộn bị bắt được,Lạc Vân Thanh ngượng ngùng nhận cuộc gọi, khi Ân Kỳ còn chưa nói lời gì đã lên tiếng xin lỗi, hơn nữa bảo đảm lần sau mình sẽ hết sức đúng giờ!
Không ở phòng thí nghiệm Ân Kỳ: "...."
"Thì ra em còn chưa tới phòng thí nghiệm."" Nhìn học sinh tự mình làm bại lộ, Ân Kỳ cười rất là hòa ái, hoàn toàn không có ý tứ so đo, ngược lại thấy vẻ mặt không nghỉ ngơi đủ của cậu còn dặn dò cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Lạc Vân Thanh: "......"
Thì ra xin nghỉ đơn giản như vậy? Cậu còn chưa mở miệng kỳ nghỉ đã tới rồi!
"Vân Thanh à, mấy ngày nay em cũng đừng tới viện nghiên cứu, nghỉ ngơi cho tốt một chút, qua một thời gian nữa đi nhận thưởng."
Nghĩ tới Lạc Vân Thanh được vào danh sách Liên thưởng, Ân Kỳ cười càng xán lạn.
Học sinh nhà ai khiến thầy giáo hãnh diện như học sinh của ông chứ? Vừa mới thành niên không lâu không chỉ cầm Đế thưởng, hiện tại còn có trong danh sách nhận Liên thưởng!
Liên thưởng a! Đó chính là giải thưởng Khoa học kỹ thuật sáng tạo Liên Bang! Đây là mộng tưởng của bao nhiêu người!
Nếu không phải có cống hiến khoa học kiệt xuất căn bản không có khả năng nhận giải, hơn nữa người được nhận giải cơ hồ đều là trung thanh niên, người trẻ tuổi như Lạc Vân Thanh vào danh sách Liên thưởng là từ khi sáng lập giải thưởng tới giờ còn chưa đếm hết năm ngón tay đâu!
Lĩnh thưởng? Lĩnh thưởng gì? Lạc Vân Thanh có chút ngốc, phải biết là gần đây cậu cũng không tham gia thi đấu gì cả.
"Giáo sư, em, em là được học bổng?" Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra mình được nhận thưởng cái gì, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng như vậy, vì thế thử hỏi.
Ân Kỳ: Học bổng? Nếu ông nhớ không lầm thì học bổng là bình thường học kỳ sau mới phát mà đúng không?
Chờ tới khi ông nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống nói đùa của Lạc Vân Thanh, Ân Kỳ dở khóc dở cười phát hiện học sinh của mình hình như thật sự đã quên phát minh chất lỏng sinh mệnh thực vật của mình rồi.
Nhưng nếu nhớ không lầm thì lúc trước mấy lão gia hỏa bọn họ đã nói với cậu chất lỏng sinh mệnh thực vật này ngoại trừ khả năng nhận được Đế thưởng còn có thể nhận được Liên thưởng.
Cho nên tâm đại nên quên mất chuyện này? Hay là cảm thấy bản thân không đạt giải nên không để bụng?
Nhưng mặc kệ là loại nào Ân Kỳ đều cảm thấy học sinh của mình thực sự quá tuyệt vời!
Vì thế Ân Kỳ không giận, ngược lại càng thêm ôn nhu: "Không phải học bổng, là Liên thưởng."
Liên thưởng?
Lạc Vân Thanh kinh ngạc chỉ vào mình nói: "Em sao? Em được vào danh sách nhận Liên thưởng?"
Ân Kỳ nhìn cậu cười nói: "Đúng vậy, không phải em thì chẳng lẽ là thầy?"
"Này, này......"
"Rất không thể tưởng tượng nổi đúng không? Vân Thanh à, lúc trước chúng ta đã nói em có cơ hội nhận Liên thưởng đều là thuận miệng nói, nhưng thầy không nghĩ tới em cư nhiên thật sự có cơ hội đạt được Liên thưởng! Phải biết là đó chính là Liên thưởng đấy! Có bao nhiêu nhà nghiên cứu khoa học cả một đời đều theo đuổi nó, nhưng nó lại là một giải thưởng hàng đầu của Liên bang, nó chú định thuộc về số ít người...."
"Em biết ạ thưa giáo sư, em sẽ nỗ lực hết sức, sẽ không cô phụ kỳ vọng của các thầy."
Nghe Ân Kỳ kỳ vọng với giải thưởng, còn có sự theo đuổi của các nhà khoa học đối với giải thưởng, Lạc Vân Thanh chợt cảm thấy không biết nói gì hơn.
Đúng là cậu rất nỗ lực, nhưng Liên bang có nhiều nhà khoa học như vậy có mấy người là không nỗ lực chứ? Mất ăn mất ngủ, ngay cả trùy đâm treo lơ lửng trên xà nhà cũng không ít. Bản thân chỉ là vận khí tốt được ông trời chiếu cố có một bàn tay vàng, bằng không sao có thể dễ dàng nghiên cứu ra đồ vật nghịch thiên như chất lỏng sinh mệnh thực vật như vậy.
"Vân Thanh thầy không phải muốn em không cô phụ kỳ vọng của chúng ta, mà là hy vọng em đừng cô phụ bản thân."
Nghe Lạc Vân Thanh bảo đảm Ân Kỳ không chỉ có không có lộ ra tươi cười thoải mái, ngược lại nét mặt trở nên nghiêm túc: "Vân Thanh, em biết trên thế giới này có bao nhiêu người hâm mộ thiên phú của em không? Người khác thầy không nói chỉ nói tới bản thân thầy, nếu thời gian lại quay trở lại hai ba mươi năm, thầy chắc chắn sẽ là một trong những người ghen tị với em. Em chưa tham gia nhiều nghiên cứu khoa học, cho nên có lẽ ngay cả bản thân em cũng không ý thức được bản thân có thiên phú về nghiên cứu khoa học hiếm có như thế nào đâu, rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên, thế nhưng thầy có thể chắc chắn nói cho em, đời này thầy chưa từng gặp qua người nào có thiên phú như em, lấy cái ví dụ nếu là người không có ý chí kiên định cùng em làm nghiên cứu hạng mục khoa học này rất dễ khiến cho người ta hoài nghi nhân sinh, người hẹp hòi thậm chí còn để tâm tới chuyện vụn vặt, vì so với người thường, em giống như mặt trời sáng chói trên bầu trời, khiến người khác trở nên ảm đạm vô cùng."
"Khi nghiên cứu ra chất lỏng sinh mệnh thực vật này em đã từng nói qua với chúng ta là em có thể nghiên cứu ra đồ vật chất lỏng sinh mệnh thực vật này là kinh hỉ ngoài ý muốn, lúc ấy chúng ta tin, dù sao so với đứa nhỏ vừa thành niên bằng thực lực nghiên cứu chế tạo ra đồ vật nghịch thiên như vậy, thầy càng muốn tin thứ này là kết quả ngoài ý muốn."
"Nhưng là từ khi em tiến vào phòng thí nghiệm, thầy lại không cho là như vậy, có lẽ bản thân em cũng chưa phát hiện em trời sinh chính là người làm nghiên cứu khoa học, em có thể rất nhanh phát hiện ra đồ vật mà người khác không phát hiện ra, đưa ra ý tưởng mới, hơn nữa có em ở trong phòng thí nghiệm, tiến độ thí nghiệm liền nhanh hơn mấy chục lần, thậm chí gấp trăm lần, đây là điều người khác không làm được."
"Đương nhiên còn có một điểm rất quấy nhiễu thầy, thầy không biết em vì sao luôn không tự tin, cứ cảm thấy bản thân không bằng người? Đối với điểm này mấy lão gia hỏa chúng ta nghĩ, nếu cứng rắn nói em có chỗ nào không bằng người thì chỉ sợ chỉ có tri thức về mặt đương đại, nhưng độ mẫn cảm của em đối với nghiên cứu khoa học còn có cái nhìn mới về góc độ của sự vật lại vượt xa chúng ta, đây là thiên phú ông trời cho em!"
Quả thực bởi vì điều này các thầy giáo kỳ vọng rất cao đối với em, nhưng là thầy không hi vọng em coi kỳ vọng của chúng ta trở thành gánh nặng, chúng ta chỉ hi vọng em thật lòng thích nghiên cứu khoa học, làm việc mà mình thích, đừng cô phụ thiên phú của bản thân, cũng đừng cô phụ chờ mong của mình đối với bản thân."
Ân Kỳ nói rất nhiều, biểu tình của Lạc Vân Thanh cũng biến hóa rất nhiều theo lời nói của Ân Kỳ, nghe lời ông nói bản thân cậu cứ cảm thấy không bằng người nên càng chột dạ không thôi.
Ân Kỳ không biết cậu còn có thể không biết sao? Là bởi vì cậu có bàn tay vàng, bằng không có lẽ cậu thật sự không bằng người.
Nhưng càng nghe cậu lại càng cảm thấy bản thân bị thuyết phục!
Cậu cũng không biết bàn tay vàng của mình khi nào sẽ mất đi hiệu lực, nhưng nếu cả đời trước nó cũng chưa mất đi hiệu lực, thậm chí hiện tại còn theo tới thời đại tinh tế này, vậy có lẽ khả năng mất đi hiệu lực ở đời này không cao lắm nhỉ?
Hơn nữa đây là thứ mà ông trời ban cho mình, vậy xem như một bộ phận của cơ thể mình đi!
"Thầy cũng không nói nhiều với em như vậy nữa, danh sách Liên thưởng rất nhanh sẽ công bố, em chú ý nhiều một chút, còn một việc quan trọng nữa là thầy cho em nghỉ phép không phải để em không nghỉ mà nghĩ tới chuyện làm việc, thầy cho em nghỉ thì em phải nghỉ ngơi, cố tình em lại đi làm việc, em, em, aiz thôi....mấy ngày nay em nghỉ ngơi đi, bằng không vẻ mặt tiều tụy tham gia lễ trao giải sợ là sẽ bị người chê cười."
Ân Kỳ nói khiến Lạc Vân Thanh không có chỗ dung thân, thậm chí hận không thể che mặt mà chạy, vẻ mặt tiều tụy này của cậu thật sự không phải là do sử dụng đầu óc làm việc quá độ, mà là bởi vì...túng-dục- quá-độ.
"Nghe rõ chưa? Đừng có làm thí nghiệm nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Thấy cậu không trả lời, Ân Kỳ vẻ mặt nghiêm túc nhắc lại lần nữa.
Lần này Lạc Vân Thanh cuối cùng cũng cương một khuôn mặt mà đáp ứng.
Thấy bộ dạng không tình nguyện đáp ứng này của cậu, Ân Kỳ nhịn không được thở dài, học sinh lười biếng khiến ông sốt ruột, không thể tưởng tượng nổi học sinh quá chăm chỉ ông cũng sốt ruột.
Loại làm việc ngay cả trong kỳ nghỉ này của Lạc Vân Thanh khiến Ân Kỳ đau đầu không thôi, mình cho nó nghỉ là để nó nghỉ ngơi cho tốt, kết quả nó lại cứ nghĩ tới việc thí nghiệm, kỳ nghỉ ngày không phải là phí công vô ích sao?
Có lẽ còn càng bết bát hơn, dù sao ở phòng thí nghiệm còn có mấy giáo sư nhìn cậu, khi cần thiết có thể cưỡng bách nghỉ ngơi, nhưng ở ký túc xá thì khó nói, nghĩ tới đây Ân Kỳ âm thầm sốt ruột.
"Thấy có việc cúp máy trước, em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng có nghĩ tới thí nghiệm nữa."
"Vâng, em chắc chắn sẽ không." Lạc Vân Thanh thực chột dạ.
Không trông cậy vào học sinh của mình sẽ nghe lời, tắt đi máy liên lạc, Ân Kỳ tìm mấy giáo sư khác, nhờ bọn họ hai ngày này hỗ trợ chăm sóc Lạc Vân Thanh, đừng cho cậu lại trầm mê thí nghiệm.
Nghe Ân Kỳ miêu tả về sự chăm chỉ của Lạc Vân Thanh, các giáo sư khác vui vẻ tiếp thu nhiệm vụ này, vỗ ngực bảo đảm nỗ lực giám sát, nhất định vào lúc Ân Kỳ trở về sẽ trao cho ông một học sinh khỏe mạnh.
Vì vậy trong lúc Lạc Vân Thanh không biết sự tích "chăm chỉ" của cậu đã truyền khắp toàn bộ trong giới giáo sư của học viện Liên bang đệ nhất, thậm chí còn có giáo sư của hệ khác đem sự tích về cậu lấy ra làm gương giảng giải cho bọn học sinh nghe, nói cho bọn họ vì cái gì Lạc Vân Thanh người ta có thể thành công như thế!
Cũng khiến cho bọn học sinh hiểu được ngoại trừ thiên phú thì sự nỗ lực cũng rất quan trọng.
Không sợ người khác thông minh hơn ngươi, chỉ sợ người thông minh hơn ngươi lại còn nỗ lực hơn ngươi!
Lạc Vân Thanh người ta có bao nhiêu lợi hại, là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên bang đoạt huy chương Đế thưởng, hiện tại còn trong danh sách Liên thưởng, nhưng mà người ta có kiêu ngạo không? Không hề, cậu ấy không chỉ không kiêu ngạo mà ngược lại càng thêm nỗ lực học tập, làm nghiên cứu khoa học, cống hiến cho sự phát triển của Liên bang, các ngươi chẳng lẽ không thấy nên học tập theo cậu ấy sao?
Thật lâu về sau, khi nghe thấy sự tích "nỗ lực" này, Lạc Vân Thanh xấu hổ đến mặt đỏ bừng, liên tục nói không dám, đã thế còn cố tình bị người cho rằng là cậu khiêm tốn! Càng xác định tín niệm muốn học tập theo cậu!