Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 149: Đêm giao thừa




Cùng ngày 28 tháng chạp, Lạc Vân Thanh dựa theo lệ thường của Hoa quốc thế kỷ 21 cho tất cả công nhân nghỉ tết.

Kỳ nghỉ năm mới ước chừng 13 ngày, từ ngày 28 kéo dài liên tục tới ngày mùng 10 tháng giêng!

Là một vị lão bản có lương tâm, ngoài việc cho công nhân nghỉ tết ra, Lạc Vân Thanh biết đám công nhân của mình thiếu gì chứ không thiếu tiền nên cậu giữ lại rất nhiều đồ vật vốn dĩ định bán ra ngoài coi như quà tết tặng cho công nhân ở Phúc trang! Khiến cho bọn họ cứ gọi là vui sướng mặt mày hớn hở, trong lòng hận không thể để năm mới nhiều thêm vài lần.

Liên bang có nhiều tinh cầu, ngày lễ nhiều, thậm chí dân số cũng nhiều, cho nên ngày lễ năm mới này cũng không phải tất cả người ở các nơi đều sẽ chúc mừng! Ví dụ như công nhân ở Phúc trang, bọn họ có rất nhiều người chưa từng trải qua mừng năm mới! Năm mới đối với bọn họ mà nói là một ngày lễ nào nhiệt nhưng không quá quen thuộc.

Cho nên người không tổ chức lễ mừng năm mới được nghỉ không muốn trở về nhà mà là xin Lạc Vân Thanh đem vợ và con tới Phúc trang tham gia náo nhiệt một chút, lúc bắt đầu hoạt động vào  năm mới cũng có thể đem vợ và con tới trấn nhỏ Vân Quế chơi.

Lúc trước còn đang suy xét an bài Phúc trang vào dịp tết như thế nào Lạc Vân Thanh thấy có công nhân tự nguyện lưu thủ cao hứng còn không kịp lấy đâu ra mà từ chối chứ!

Cho nên Phúc trang được nghỉ những người cũng không rảnh, ngược lại thực tế nhân viên Phúc trang tăng thêm không ít.

Chờ tới cuối cùng khi danh sách người ở lại đưa ra, Lạc Vân Thanh vui vẻ vung bàn tay "xoạt xoạt xoạt" gia tăng thêm phúc lợi cho những người ở lại đó, cuối cùng thậm chí còn dẫn dắt mọi người làm đồ ăn mừng năm mới, tiếp theo lại hỗ trợ dán câu đối, dán hoa văn trang trí trên song cửa sổ. 

Chờ tới khi bọn họ xong việc cũng đã tới đêm giao thừa, vừa vặn vợ con của công nhân cũng đã tới đây, sau khi cùng mọi người ăn một bữa cơm gặp mặt, Lạc Vân Thanh cũng tới lúc công thành lui thân.

Vì là một thanh niên thích xem náo nhiệt! Hai người Lạc Vân Thanh và Leonard quyết định mang theo Warren và Alice vượt qua năm mới ở trấn nhỏ Vân Quế đang trong lúc hoạt động đa dạng!

............

Từ trên xuống dưới của đăng vân thê, từ cửa hàng Phúc trang dưới chân núi cho tới khu dân cư của trấn nhỏ Vân Quế, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo lên cao cao ở trước cửa trên mái hiên, phòng ốc đan xen phòng ốc, bầu không khí khiến người cảm thấy kích động, bên ngoài cổng dán câu đối còn mang theo mùi mực mới tinh chưa khô độc thuộc về hơi thở cổ kính, trên đường phố ai ai cũng mặc quần áo mới trên mặt mang theo tươi cười, trẻ con cầm trong tay một xiên hồ lô đường óng ánh long lanh thét chói tai ngươi truy ta đuổi.

Loại cảnh tượng thường thấy ở thế kỷ 21 này tựa hồ xuyên qua ngàn vạn năm thời gian không gian tái hiện ở tương lại tinh tế.

Lạc Vân Thanh nhịn không được chậm rãi bước chân, nhìn ánh đèn dầu lấp lánh trong bóng đêm đen kịt, trong mắt cậu tựa hồ cũng in lại một chút ánh lửa, nghe tiếng hét to hết đợt này đến đợt khác của những người bán hàng, cậu cười, lúc này một đứa nhỏ đột nhiên va vào chân cậu, va chạm mạnh mẽ khiến cậu hồi phục lại tinh thần.

"Không sao chứ?"

Nâng đứa bé trai bị ngã lên, Lạc Vân Thanh thần sắc mềm nhẹ bế nhóc lên, sau đó vỗ vỗ bụi đất dính trên quần nhóc, mặt mày ôn nhu tựa hồ có thể tràn ra.

Đứa bé cầm xiên hồ lô đường dường như còn chưa phản ứng lại phát sinh chuyện gì, giống như ngốc mà nhìn cậu, một hồi lâu sau bỗng nhiên ngượng ngùng cười cười, mở to đôi mắt to ngốc manh nghiêng nghiêng đầu giơ lên đường hồ lô cho cậu ăn.

"Ca ca ăn kẹo kẹo, kẹo kẹo ăn rất ngon." Đứa bé trai thẹn thùng đem kẹo hồ lô mà mình cảm thấy là ăn ngon nhất trên thế giới đưa tới miệng Lạc Vân Thanh, dùng giọng nói nhỏ như muỗi kêu mời cậu ăn.

Đứa nhỏ này!

Sờ sờ mái tóc mềm mại của nhóc, Lạc Vân Thanh cười cười, nụ cười phong tình vô hạn tựa hồ có thể khiến trăm hoa nở rộ kia khiến đứa bé nhìn đến ngây người.

"Cảm ơn tiểu bảo bối, tiểu bảo bối thật ngoan nha ~ nhưng mà anh không thích ăn ngọt, em tự ăn đi."

Nhìn đại ca ca đang bế mình đem kẹo hồ lô nghiêng về phía mình, bé con theo phản xạ há miệng, khi liếm tới vỏ bọc đường ngọt ngào khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Vân Thanh, như là không rõ vì sao ca ca xinh đẹp này lại không thích ăn kẹo ngọt, trong mắt nhóc kẹo hồ lô này chính là đồ vật ngon nhất trên thế giới.

"Tiểu bảo bối, ba mẹ của em đâu? Anh mang em đi tìm bọn họ được không?" Lạc Vân Thanh nhìn trái phải cũng không thấy ba mẹ đứa bé đi tìm, trong lòng có chút trách cứ.

Ba mẹ nhà ai mà vô trách nhiệm như vậy? Con bị lạc còn không đi tìm.

"Ba mẹ ở nhà ăn cơm,  ca ca mang em ra ngoài mua kẹo." Liếm liếm kẹo hồ lô, bé con gãi gãi đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải, chờ tới khi nhìn thấy một cái đèn lồng lớn hai mắt liền sáng lên.

"Ca ca em ở nơi đó mua kẹo, em muốn chơi, đi, nhìn thấy anh."

Đừng! Lạc Vân Thanh kinh hô, nhưng hai tay ôm đứa nhỏ cậu cũng không thể động đậy, chỉ có thể nhìn đứa bé khi quay đầu đem kẹo hồ lô dính lên tóc mình!

Nhìn mái tóc hơi hơi vàng dính nước đường màu đỏ lập tức trở nên bết dính, Lạc Vân Thanh nhịn không được cứng đờ cả mặt, nhìn nhóc con còn chưa rõ tình hình vẫn đang vươn tay đem kẹo hồ lô càng làm mình không xong, Lạc Vân Thanh nhịn không được tỏ vẻ bi ai với ba mẹ của thằng nhóc.

"......"

"Anh mang em đi tìm anh trai em được không?"

"Anh trai em? Mua đường đường."

"Ừ ừ, cho nên chúng ta đi về phía mua đường đường tìm anh em được không?"

"Được."

Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu, tùy ý để Lạc Vân Thanh bế cũng không ồn ào không nghịch ngợm. Nhưng chờ tới khi cậu tìm được anh trai của nhóc muốn đem nhóc đưa cho anh trai của nhóc thì nhóc lại bắt đầu khóc toáng lên, mặc kệ Lạc Vân Thanh nói như thế nào đứa bé cũng không muốn trở về cùng anh trai của nhóc, ngược lại quyết tâm muốn về nhà cùng Lạc Vân Thanh.

"Không cần anh không cần anh, em muốn ca ca xinh đẹp, anh đi đi." Đứa nhỏ mở to đôi mắt to tròn giống như mắt nai con, khóc khóc nháo nháo một tay ôm lấy cổ Lạc Vân Thanh, một tay đẩy anh trai mình ra, cái loại ghét bỏ mãnh liệt này khiến người bỗng dưng đau lòng thay người anh trai của nhóc.

"Em còn không ngoan anh liền nói cho bà nội, về sau anh và bà nội tới nơi này em cũng chỉ có thể ở lại nhà thôi." Anh trai nhóc đỏ mặt nhìn nhìn Lạc Vân Thanh, sau đó cố làm ra vẻ "đe dọa" em trai mình.

Nhưng chờ sau khi nói xong lại sợ Lạc Vân Thanh hiểu lầm mình là một người bắt nạt trẻ nhỏ, thấp thỏm ngẩng đầu nhìn cậu một cái.

Lạc Vân Thanh: "......"

Nếu cậu không lầm thì cậu có thể nhìn ra thẹn thùng trong ánh mắt đứa nhỏ này? Mịa nó! Bây giờ trẻ em không khỏi cũng trưởng thành quá sớm đi? Đứa nhóc này cùng lắm cũng chỉ 12, 13 tuổi mà thôi, sao đã biết thẹn thùng rồi?

Lạc Vân Thanh cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng luôn tuân theo nguyên tắc nhìn thấu nhưng không nói ra, thấy nhóc vẫn luôn không trị được em trai nhỏ, thân là "đại ca ca" cậu chỉ có thể tự thân xuất mã đưa hai anh em về chỗ hai người ba mẹ không đáng tin cậy đang ăn cơm kia.

Cũng may người làm anh còn nhớ rõ đường, khi Lạc Vân Thanh hỏi nhóc ba mẹ ở đâu đều có thể trả lời được, hỏi xong cậu mới kinh ngạc phát hiện hai đứa bé này cư nhiên không phải con cái của du khách mà là đứa nhỏ con của hàng xóm của cậu.

"Bà nội em tên là gì vậy?" Nếu là đứa nhỏ nhà hàng xóm thì dễ tính, cũng không cần bọn nhóc chỉ đường, nói tên cho Lạc Vân Thanh là cậu có thể đem bọn chúng an toàn về nhà.

"Yuri xinh đẹp nha." Ca ca còn chưa trả lời, đệ đệ đã cất cái giọng non non nớt nớt đoạt câu trả lời, đoạt câu trả lời xong còn ôm cổ Lạc Vân Thanh "khanh khách" nở nụ cười. 

"Bà Yuri sao? Vậy các em đi ra ngoài có nói với bà Yuri không?" Nếu không có thì mấy đứa chắc chắn sẽ bị phạt, bà Yuri rất là nghiêm khắc!

Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh nhịn không được đồng tình nhìn thoáng qua nhóc con trong lòng ngực.

Nhóc con lắc lắc cái đầu, mím mím miệng không nói lời nào, hiển nhiên nghĩ tới việc mình trộm trốn ra ngoài chơi là không ngoan.

"Ca ca em có thể đi tới nhà anh không?" Đứa nhỏ đáng thương hề hề chớp chớp đôi mắt to nhìn về phía Lạc Vân Thanh, bộ dáng ủy ủy khuất khuất kia khiến người nhịn không được hô lên thật đáng yêu. Cánh tay mũm mĩm, khuôn mặt mập mạp, bàn tay nhỏ như củ sen đường, còn có mùi hương chỉ có ở trẻ con khiến Lạc Vân Thanh nhịn không được hôn vài cái!

Nhưng đứa nhỏ có đáng yêu thế nào cũng là của nhà người khác, Lạc Vân Thanh cũng không dám đem con người ta mang về nhà mình, ngay thẳng đem hai bọn nhóc đưa về nhà bà Yuri, trong tiếng cảm ơn rối rít của người lớn và tiếng bọn nhỏ khóc oa oa thong dong rút lui.

............

Nhìn áo khoác trắng của Lạc Vân Thanh dính nước đường màu đỏ, Leonard nhịn không được nhíu nhíu mày.

Tuy quần áo cũng có thiết kế giữ ấm nhưng hiển nhiên độ ấm áp trong nhà càng khiến cho người ta thoải mái hơn, hưởng thụ Leonard phục vụ, Lạc Vân Thanh cởi áo khoác ra sau đó thoải mái thở ra một hơi, nhìn Leonard "hiền huệ" đem áo khoác bị bẩn cho vào máy giặt, sau đó mang một cái áo khoác mỏng phù hợp mặc trong nhà cho mình, nhịn không được hôn lên mặt hắn.

Loại cảm giác được người quan tâm này thật tốt!

"Em nói cho anh biết em vừa mới gặp...." Ngồi ở trên sô fa Lạc Vân Thanh nhịn không được đem chuyện vừa gặp hai đứa nhỏ kia chia sẻ với Leonard, một bên nói một bên cười, tiếng cười nhẹ nhàng khiến Alice và Warren đang hâm nóng đồ ăn trong phòng bếp lộ ra ý cười hiểu ý.

Ở ngôi nhà nhỏ chỉ có một hai trăm mét vuông này, Warren và Alice cảm nhận được loại ấm áp thuộc về người bình thường, mà loại ấm áp này so với cuộc sống tinh xảo ở Horae đại trạch càng khiến người ta quý trọng và lưu luyến.

"Vân Thanh và Leonard hai đứa mau tới đây hỗ trợ đi." Nhìn hai người nói chuyện không nhúc nhích, Alice chạy tới gõ đầu bọn họ, bắt bọn họ đi vào hỗ trợ bê đồ ăn.

Đồ ăn tất niên đêm giao thừa rất là phong phú, ước chừng có 10 món ăn tượng trưng cho thập toàn thập mỹ, mỗi một món ăn đều tràn đầy một mâm, nhìn ra tuyệt đối ăn không hết.

Nhưng chính là vì ăn không hết, là để tượng trưng cho hàng năm đều có của ăn của để.

Có đồ ăn ngon tự nhiên phải có rượu ngon, chẳng mấy khi có được ngày lễ, mặc kệ là ai cũng uống một hai ly, vô cùng náo nhiệt nói về những việc lớn nhỏ phát sinh trong một năm qua, chờ tới khi dừng lại đũa tiếng chuông báo năm mới đã vang lên, tất cả các cư dân đều ra ngoài xem náo nhiệt, nhìn thấy người khác cũng ra xem náo nhiệt, mặc kệ là người quen hay người lạ đều cười cười với nhau, sau đó khách khí chúc tết cùng đối phương.

Pháo hoa kết thúc cũng tới thời điểm ""gác đêm"", Lạc Vân Thanh cống hiến một bộ bài Poker, vì thế bốn người lần đầu tiên ghé vào cùng nhau ăn tết hứng thú bừng bừng cầm bài Poker Lạc Vân Thanh cống hiến ra chơi cờ tỷ phú, kết quả hơn nửa đêm mọi người vẫn rất có tinh thần, tận đến khi trời sáng mới phát hiện thì ra mình đã chơi nguyên cả một đêm, lúc này cơn buồn ngủ ập tới, mọi người ngáp một cái rồi đi về phòng ngủ ngủ bù.

Nằm ở trên giường, nhớ tới những cảnh tượng tối hôm qua, Lạc Vân Thanh nhịn không được lộ ra một gương mặt tươi cười ngây ngốc, ôm chăn vui vẻ nói không nên lời.

Đây là lần đầu tiên cậu cùng người nhà bằng hữu ăn tết, năm mới năm nay không còn một mình lẻ loi khó khăn nằm trên giường ngủ nữa, mà là cùng với người mình thích cũng đồng thời là người thích mình cùng nhau vượt qua một buổi tối tốt đẹp, cho đến bây giờ cậu rốt cuộc cũng hiểu vì cái gì mọi người đều thích năm mới như vậy!

Nghĩ đến đây Lạc Vân Thanh lại nhịn không được vui vẻ lăn lộn trên giường, kết quả không cẩn thận một cái gối đầu bị rơi xuống giường, mà rơi theo cái gối đầu hình như còn có thứ gì khác nữa?