Kỳ thực Lạc Vân Thanh cũng không biết trò khôi hài này trên Thiên Bác, quay xong chương trình Giải trí ngày cuối tuần cậu lập tức bắt đầu bù lu bận rộn.
Đại bộ phận rau củ của Phúc trang đã tới kỳ thu hoạch, khác với chút rau củ tiểu đánh tiểu nháo lúc trước, lúc này tràn khắp núi đồi đều là rau củ chờ mọi người thu hoạch, đây chính là một công trình to lớn, khiến cho mọi người ở Phúc trang đều bận rộn tới không thể lên Thiên Bác được, thế cho nên khi người khác hỏi tới chuyện này chỉ có thể vẻ mặt ngây ngốc, cuối cùng được bọn họ phổ cập kiến thức xong mới hốt hoảng lên Thiên Bác bổ sung hoàn toàn nguyên nhân sự tình diễn ra từ đầu tới đuôi.
Thay đổi bất ngờ, phát triển lên xuống phập phồng đủ để cho đám quần chúng ăn dưa phải trợn mắt há mồm.
Quả nhiên vẫn là ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, không phải quả báo không tới mà là chưa tới thôi. Đi ở bờ sông lắm thì cũng có ngày ướt giày nha! Mấy hôm trước còn nhìn thấy tin tức Phạm Tiểu Tiểu tương lai thế này thế kia, bị người thổi phồng ba hoa chích chòe, hôm nay những tên đưa tin khoác lác đó liền bị đánh thành chó rơi xuống nước? Khác biệt này thật không phải lớn bình thường.
"Vẫn luôn biết giới giải trí hắc ám, nhưng vẫn không thể không nói hắc này cũng thật quá mức, không chút bối cảnh lại muốn thượng vị đa số đều là có quy tắc ngầm." Bạch Hồ vừa xem vừa lắc đầu cảm thán.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ ngăn nắp xinh đẹp xa hoa, bên trong tất cả đều là hư thối, một người tốt cư nhiên đi đến đâu rồi cũng sẽ nhiễm bẩn.
Đối với điều này A Khánh lại có cái nhìn khác: "Bạch ca tôi cảm thấy anh nói không đúng, quy tắc ngầm này cũng tùy từng người, nếu ngươi chống lại được dụ hoặc thì không có chuyện gì hết, nếu không chống lại được dụ hoặc thì cái gì cũng đừng nói."
Đối với chuyện quy tắc ngầm này A Khánh thật ra rất trấn định, tuy nhà hắn là nhà giàu mới nổi cũng mới giàu lên không bao lâu, nhưng chỉ mấy năm này thôi hắn cũng thấy không ít chuyện như vậy, mà nhìn nhiều cũng thấy bình thường.
Người ta thường nói vợ chồng nghèo hèn trăm sự lo, nhưng nhà có tiền cũng rất loạn, dù sao không phải nhà ai cũng giống như ba mẹ hắn vợ chồng hòa thuận, những kẻ có tiền đó có rất nhiều người trong nhà là hồng kỳ không ngã bên ngoài cờ màu bay bay, thậm chí còn cả hai vợ chồng ông ăn chả bà ăn nem cũng không ít, bao dưỡng thì tính là gì? Không NP là được rôi.
"Người khác cũng không có nhiều cơ hội đối diện với dụ hoặc như vậy, đa số đều là bình bình đạm đạm mà vượt qua một đời, cô gái này nếu không tiến vào giới giải trí thì có lẽ cũng sẽ như vậy đi." Nói tới đây Bạch Hồ vẫn là nhịn không được thở dài một hơi, cảm thấy đáng tiếc.
Hắn biết Phạm Tiểu Tiểu, trước kia xem phim nàng đóng còn cảm thấy cô gái nhỏ này linh khí bức người, chỉ cần không sa ngã về sau chắc chắn có thể nổi tiếng, nhưng không nghĩ tới mấy năm mà thôi, liền biến thành cái dạng này.
Đối với cách nói như vậy của Bạch Hồ, A Khánh cười lắc đầu nhưng cũng không nói thêm gì, nếu cứ tranh luận thì không biết tới bao giờ mới kết thúc.
Dù sao không có nhiều ""nếu như"" như vậy, hơn nữa hiện tại là giải trí kinh tế, muốn cho hấp thụ ánh sáng muốn nổi tiếng cũng không khó, chỉ cần thông suốt không đi ra ngoài vòng là có thể nổi tiếng bình thường, huống chi Phạm Tiểu Tiểu đúng là rất xinh đẹp, người như nàng muốn ôm đùi người giàu có cũng không khó, chỉ cần có tâm muốn nổi tiếng sau lưng có người đẩy, mặc kệ nàng nàng luẩn quẩn ở vòng gì cũng có thể nổi tiếng.
Hai người nói chuyện phiếm, một người không nói nữa thì đề tài rất khó đi tiếp được, hơn nữa mọi người đều bận rộn, bọn họ cũng ngượng ngùng mà lười biếng, cho nên ngồi không bao lâu lại tiếp tục làm việc.
Hôm nay nhiệm vụ của A Khánh và Bạch Hồ là thu hoạch mướp hương.
Mướp này khác với đại mướp hương chuyên môn lấy nước mà Lạc Vân Thanh trồng lúc trước, mục đích chủ yếu của nó là dùng để ăn, nhưng không biết có phải do trải qua dị năng của Lạc Vân Thanh gây giống hay không, tiểu mướp hương này phát triển rất tốt, không chỉ ăn ngon, dây mướp cũng nhiều nước. Tuy không phải vì lấy nước mà trồng tiểu mướp hương, nhưng nếu bên trong có nhiều nước như vậy mà không lấy thì cũng lãng phí!
Hai người đi tới kho hàng đem bình chứa mang tới đặt trên giá trồng mướp, sau đó đem dây mướp cắt đứt đặt vào bình chờ nước chảy vào.
Mướp hương mới vừa cắt nước mướp tranh nhau trào ra ngoài từ vết cắt, qua một hồi lâu mới dần dần chậm lại tốc độ, cuối cùng biến thành từng giọt.
Nhưng cho dù như thế, tốc độ thu thập nước mướp cũng không chậm, tầm một tiếng đồng hồ đã chứa đầy được 1/10 bình chứa.
Nhìn thấy nhiều nước mướp như vậy Bạch Hồ và A Khánh thật cao hứng, tuy bọn họ cũng không biết nước mướp này dùng để làm gì, nhưng tiểu lão đại làm việc trước nay chưa từng xảy ra sai lầm, cho nên cái này chắc chắn có tác dụng lớn!
Vì thế hai người hái xong quả mướp hương trong ruộng liền nghiêm túc đem tất cả bình chứa dọn xong, sau đó thu thập những dây mướp bị cắt ra thoạt nhìn phi thường mọng nước lại, cuối cùng hai người phát hiện cư nhiên còn kém hơn phân nửa, vì thế không làm nữa, trước tiên nhắn cho Lạc Vân Thanh một cái tin, sau đó đem quả mướp đã hái cất vào kho hàng mới được xây dựng xong.
Nhìn mướp hương chất đầy kho hàng trong lòng Bạch Hồ dâng lên một cỗ hào khí cùng một tia mất mát.
Aiz! Nếu năm đó nông trang của hắn cũng có thể trồng ra sản phẩm tốt như vậy thì tốt rồi, đáng tiếc....
""Vẫn luôn nghe nói rượu thơm không sợ hẻm sâu, nhưng hiện tại mới cảm nhận được uy lực của nó." Nghĩ tới gần đây bên ngoài không biết có bao nhiêu người từ đâu tới lôi kéo làm quen với bọn họ muốn mua rau củ, Bạch Hồ cuối cùng cũng hiểu ý tứ những lời này.
"Đương nhiên, thứ tốt chưa bao giờ lo bán." A Khánh đương nhiên trả lời một câu.
Đồ vật ở Phúc trang tốt, đại đa số bán còn không đắt, mọi người đều có thể mua được! Cho dù có chút đắt vậy cũng là vật có giá trị lớn, hơn nữa mục tiêu là quần thể những kẻ có tiền, những người có tiền này thật đúng là không để bụng chút tiền ấy, cái bọn họ để ý chính là phẩm chất đồ vật như thế nào, chỉ cần là thứ tốt có thể dùng tiền mua được ngươi còn sợ bọn họ không bỏ tiền ra sao?
"Đúng vậy, chúng ta mệt chết còn không phải là do buôn bán tốt sao? Hiện tại cuối cùng cũng làm xong rồi, ngày mai đem rau củ này đưa đi, ngày kia liền có thể nghỉ ngơi." Bạch Hồ giãn gân giãn cốt, xoa xoa cơ bắp nhức mỏi, cảm nhận cảm giác đau nhức mệt mỏi kia, quyết định ngày kia nghỉ ngơi liền đi tới nội thành Hải thị làm vật lý trị liệu.
""Đúng rồi A Khánh ngày kia được nghỉ cậu có muốn đi làm vật lý trị liệu với tôi không?"
""Khôn được, tôi phải về nhà." A Khánh lắc đầu, hắn tính toán về nhà.
Nhà A Khánh cách nơi này cũng không xa, mặc dù không xa, nhưng hắn cũng đã lâu không về nhà, thừa dịp Phúc trang được mùa, sao cũng phải mang chút đồ vật về nhà, bằng không hắn sợ bị mẹ hắn đánh.
"Vậy cậu về thăm người nhà đi, có lẽ lần này sẽ được nghỉ một tuần, có thể mua nhiều đồ thì nên mua nhiều một chút về cho bạn bè người thân, ngàn vạn đừng mua ít, không đủ chia thì vẫn là ngươi khổ." Đây là lời tuyên bố đúc rút từ kinh nghiệm của Bạch Hồ.
"Ừm." A Khánh gật gật đầu.
Hai người đem đồ vật nhập kho sau đó ghi lại nhật ký liền rời về phòng nghỉ ngơi, dù sao ngày hôm sau giao hàng vẫn rất khiến người mệt mỏi.
Phạm vi giao hàng của Phúc trang rất nhỏ, trước mắt khách hàng gia tăng lượng lớn nhưng phạm vi giao hàng của cậu vẫn chỉ có trấn nhỏ Vân Quế và hai cơ sở học viện của Hải thị, người khác muốn mua rau củ cũng được, tự mình tới lấy, bao ship tới cửa? Đừng mơ!
Chuyện đầu tiên Lạc Vân Thanh làm sau khi Phúc trang thu hoạch xong rau củ chính là đem những rau củ này đưa tới hai cơ sở học viện, sau đó giao cho hai người A Khánh và Bạch Hồ đưa hàng cho các thương gia ở trấn nhỏ Vân Quế, phần dư lại một phần đưa tới cửa hàng Phúc trang dưới chân núi, một phần đặt ở kho hàng chờ người khác tới lấy.
Cửa hàng Phúc trang lại mở rộng, ở cửa hàng vốn có Lạc Vân Thanh thuê Triệu Kiến Thiết xây thêm một gian hàng ở bên cạnh, hai gian trong cửa hàng trồng rất nhiều hoa cỏ, và đặt thêm ghế dựa cho người đi đường nghỉ ngơi, Triệu Đại Trí dùng đám hoa cỏ và ghế dựa này đem hai gian hàng làm thành một khu thoạt nhìn như tách biệt nhưng lại hòa hợp chỉnh thể, vừa tăng thêm mỹ quan cho cửa hàng lại vừa tăng thêm công dụng cho cửa hàng.
Tới cửa hàng Phúc trang mua đồ không chỉ có người dân ở trấn nhỏ Vân Quế, còn có cả cư dân ở các trấn nhỏ khác nữa, thậm chí còn có người ở nội thành Hải thị, những lão nhân về hưu mỗi buổi sáng hàng ngày từ năm sáu giờ đã nhích người tới trấn nhỏ Vân Quế, ở trà lâu hưởng thụ một bữa sáng điểm tâm sau đó hẹn hò ba bốn năm người bạn thân leo lên đăng vân thê ngắm cảnh tiêu thực, chờ thời gian không sai biệt lắm lại chậm rì rì trở về nhà, đi qua cửa hàng Phúc trang mua một chút nguyên liệu về nhà, đương nhiên còn có một ít lão nhân có tiền có thời gian lại không vướng bận cảm thấy tới tới lui lui phiền toái, cuối cùng tìm một căn nhà ở trấn nhỏ Vân Quế bên này mua luôn trở thành dân cư thường trú.
A Mạn là một lão nhân mới về hưu tháng trước, giống như những người khác, trước khi về hưu bà vẫn luôn nghĩ nhịn một chút nhịn một chút đến khi về hưu là có thể sung sướng, có thể nghỉ ngơi, đến khi về hưu rồi lại cảm thấy không thích ứng, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Ngày từ đầu hẹn hò bạn bè thân thiết của mình nơi nơi du lịch vui chơi đúng là rất vui vẻ, nhưng chơi lâu rồi thì cái loại hư không trong lòng này lại lần nữa ập tới, thực dễ dàng khiến người không vui.
"A Mạn, tôi nghe A Vân nói trấn nhỏ Vân Quế chơi rất vui, bà muốn đi không?"
Nói chuyện chính là bạn thân của A Mạn, so với bà về hưu sớm hơn nửa năm, nhưng khác với bà là chưa tìm được việc bản thân muốn làm, A Vân đã sớm quyết định bản thân sau khi về hưu muốn làm gì rồi.
Trấn nhỏ Vân Quế? A Mạn trợn to hai mắt, hoài nghi bản thân nghe lầm: "Trấn nhỏ Vân Quế? Địa phương xỏ lá như vậy có gì tốt đâu? Bà trước kia còn nói không bao giờ tới nữa cơ mà."
A Vân bất đắc dĩ cười cười, bà và A Mạn trước kia đi qua đó du lịch bị chơi khăm, nhưng việc này đều đã qua bao nhiêu năm rồi, còn mang thù như vậy làm gì?
"Đó đều là việc của bao nhiêu năm trước rồi, thế mà bà còn nhớ rõ như vậy, nếu người bán hàng kia biết bản thân hố bà 50 đồng Liên bang lại bị bà nhớ tới hơn 20 năm như vậy, không biết người ta nên tức hay nên cười đây!" Nói xong A Vân tự mình đều nhịn không được nở nụ cười.
"Đây không phải là việc của 50 đồng Liên bang, chính là tên bán hàng kia quá đáng giận, quả thực chính là chơi khăm người khác..." Nói tới đây A Mạn vẫn thực tức giận, lúc ấy bị ép mua ép bán, loại bán hàng không mua không cho đi này thực khiến người ghê tởm muốn chết.
"Được rồi được rồi, đúng là người bán hàng kia không tốt, nhưng mà hiện tại cũng không như vậy, nghe nói hiện tại có rất nhiều quy định, hơn nữa Yuri nói bên kia còn có phong cảnh để ngắm để chơi, quan trọng nhất chính là đồ ăn ngon, bà ấy ở bên kia đến không muốn trở về."
"Thật sao?" A Mạn thực hoài nghi.
Yuri là một trong những người bạn thân có tiền nhất của các bà, từ nhỏ tới lớn cũng không thiếu tiền, có cái gì ăn ngon uống tốt mà chưa nếm thử, bà ấy còn có thể bị một cái trấn nhỏ Vân Quế nho nhỏ mê hoặc?
"Thật mà, ngày hôm qua bà ấy vừa mới gọi điện cho tôi nói bà ấy ở bên kia mua căn hộ, muốn tôi và bà cùng đi tới trấn nhỏ Vân Quế ở một thời gian, để mấy chị em chúng ta an an tĩnh tĩnh sinh sống."
Ba người bạn thân cùng nhau sinh sống?
Loại cảnh tượng vô số lần xuất hiện trong mộng trước kia khiến A Mạn nghe xong cũng thực động tâm, cho nên mặc dù bà đối với trấn nhỏ Vân Quế còn không ưa lắm, nhưng vẫn đồng ý ngày mai qua đó.
Nhưng không nghĩ tới, vừa mới bước tới trấn nhỏ Vân Quế đã bị bạn thân lôi kéo chạy tới một cửa hàng ở dưới chân núi tranh giành mua hàng.
"A Vân, A Mạn, hai người các cậu ở bên này nhìn thấy cái gì thì mua cái đó, tôi qua bên kia mua đồ." Nói xong còn chưa đợi các bà lấy lại tinh thần đã chạy đi mất rồi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, nhìn kệ hàng lại nhìn đối phương không hiểu ra sao, nhưng nhìn người bên cạnh tay chân lanh lẹ tranh mua đồ vật, hai người phản xạ có điều kiện bắt đầu gia nhập đội ngũ tranh mua hàng.
Tư thế hung ác kia khiến người né xa ba thước!
Cuối cùng lúc mua xong ba người chật vật đi ra, nhìn một đống chiến lợi phẩm trên mặt đất liền nhìn thoáng qua nhau mà cười ha ha.