Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 118: Nội tâm Tô Nguyệt (3)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ta là Tô Nguyệt, là minh châu duy nhất trên tay Thần quốc Thái phó Tô Triết, trên ta còn có hai người anh, người một nhà chúng ta luôn luôn trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Từ nhỏ, ta lớn lên trong tình thương của cha mẹ, huynh trường, được xem như châu như bảo, không biết khổ nạn là vật gì. Nhưng ta cũng không vì vậy mà kiêu căng, ta luôn luôn nỗ lực làm một đứa con có thể khiến cha mẹ, huynh trường kiêu ngạo, trên thực tế, ta cũng làm được.

Tuy rằng ta cũng không để bụng danh hiệu "Kinh đô đệ nhất mỹ nữ, tài nữ" mà người kinh đô gán ghép cho ta, thế nhưng cũng ít nhất đại biểu sự khẳng định của người khác đối với ta, không phải sao? Mỗi lần bị người đề cập tới, luôn có thể nhìn thấy phụ thân ta kính yêu nhất, nở nụ cười vô cùng tự hào. Hết thảy tất cả, có thể đổi lấy một nụ cười này, liền đã đủ.

Ta có một bằng hữu vô cùng tốt, nàng tên Giang Ly, tuy rằng nàng cứ mãi gây họa, bao giờ cũng thích làm một ít sự tình tùy tiện xằng bậy, nhưng mà, nàng lại là một người dị thường đơn giản tinh khiết. Nàng chính là sống tùy ý như vậy, không câu chấp như vậy, chân thực như vậy, làm ta không ngừng hâm mộ.

Nàng cũng không thích những thứ mà các tiểu thư thế gia bình thường yêu thích, ngược lại đặc biệt thích múa đao lộng thương giống như nam tử, điều này cũng khiến cho ở kinh đô, không có tiểu thư khuê phòng nào nguyện ý cùng nàng chơi với nhau. Kỳ thực nàng như vậy, nguyên nhân bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ, người trong nhà nàng đều vô cùng hào sảng, là thế đại quân nhân, đồng thời cũng là đại anh hùng trong lòng tất cả người dân Thần quốc, điều này khiến kẻ từ nhỏ đã sùng bái anh hùng như ta, nội tâm rất là kích động không thôi. Vì vậy dưới duyên phận dẫn dắt, hai ta đội lên ánh mắt không thể tưởng nổi của người khác, trở thành bằng hữu thân thiết nhất.

Cũng chính bởi vì nàng, mới chôn xuống mầm mống khởi đầu dây dưa một đời của ta, cùng với người trọng yếu nhất trong sinh mệnh ta sau này.

Ta là đại biểu tiểu thư thế gia trong mắt thế nhân, đoan trang cao quý, ưu nhã ung dung, bác học cơ trí, nhàn tĩnh như nước, thậm chí tài học thắng qua đại đa số nam nhi. Mặc dù có chút tán dương phóng đại, nhưng ta tự hỏi cũng sẽ không so với bọn họ kém, ta có kiêu ngạo của ta.

Phụ thân từng nói qua, nếu ta sinh là nam nhi thân, nhất định có thể vượt qua thành tựu của hắn, ngoài làm tướng quân trong làm tể tướng, vẻ vang Tô gia ta. Nhưng mà ta cảm thấy, có thể cứ như vậy, làm con gái bọn họ là được rồi.

Người khen tặng hâm mộ ta rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy gọn gàng phía trước ta, lại không biết sau lưng ta bỏ ra bao nhiêu cố gắng. Không có ai, có thể không tốn sức chút nào lấy được hết thảy mong muốn, tất cả thành công, đều cần cố gắng.

Có lẽ do kiêu ngạo của ta, trừ Giang Ly ra, ta cũng không đặc biệt muốn có hảo bằng hữu, có chỉ là một ít hời hợt chi giao mà thôi. Trong cùng lứa tuổi, ta rất ít có thể tìm được một người để chân chính trò chuyện, luôn cảm giác bọn họ đều quá hạn hẹp, quá dối trá. Nếu như miễn cưỡng ra một người có thể trò chuyện mấy câu, đó chính là Hoài Nam Vương Hàn Sóc, bất quá, cũng chỉ là mấy câu mà thôi.

Đó là một người nhìn như thanh trúc đạm nhã, khí độ thanh hoa, hắn tuy chỉ so với ta lớn hơn mấy tuổi, lại có một đôi mắt cơ trí không giống với lứa tuổi chúng ta, hắn bao giờ cũng biểu hiện mưa thuận gió hoà, nhưng ta lại cảm giác, vô hình trung, chân chính hắn, nhất định không phải cái bộ dáng này, hắn tựa hồ đang ra sức ẩn núp một ít thứ làm người ta sợ.

Mặc dù chỉ cùng hắn ở trong yến hội gặp mặt mấy lần, nhưng hắn bao giờ cũng có thể tìm được lý do tới cùng ta nói chuyện mà không lộ vẻ đột ngột. Bất quá, không thể không nói, hắn ăn nói quả thật rất tốt, hoàn toàn bất đồng với những con em thế gia hạn hẹp khác, mà thật sự tài ba hơn người, lịch duyệt rộng lớn. Thậm chí rất nhiều đề tài, chúng ta đều có thể tìm được cùng chung ngôn ngữ, mà sự từng trải phong phú của hắn, luôn có thể cho một người ở sâu trong khuê phòng như ta một phần kinh hỉ, hắn mô tả thế giới bên ngoài, luôn mới lạ như vậy, có thể nói, chúng ta xem như trò chuyện rất cởi mở, ta đối hắn cũng rất là thưởng thức, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi.

Sau đó, hằng năm sinh nhật ta, hắn bao giờ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách đưa tới cho ta một ít đồ chơi nhỏ, còn có lý do để cho người không thể không tiếp, tuy rằng ta chưa bao giờ thu lễ vật của hắn, nhưng hắn, lại vẫn làm không biết mệt. Lâu ngày, ta cũng lười để ý tới, chỉ đem hắn làm một bằng hữu có thể trò chuyện mấy câu.

Từ từ ta liền đến tuổi cưới gả, người đến cửa cầu thân rất nhiều, lại không có một người nào là ta thích, may mà phụ thân cũng không gấp, ta liền có thể không cần quá sớm vì chuyện này mà phiền lòng.

Có một ngày, Hàn Sóc tìm tới ta, nói chờ hắn xử lý xong chuyện trên tay, sẽ đến cưới ta làm vợ. Ta trong nháy mắt kinh ngạc, liền rất nhanh khôi phục thanh minh.

Lấy ta làm vợ sao? Nhưng mà ta đối hắn vẻn vẹn chỉ là thưởng thức mà thôi a. Hắn là lương nhân trong lòng đông đảo tiểu thư khuê các, bao giờ cũng ôn nhuận nho nhã, học rộng tài cao, được người kính yêu, ở trong mắt ngoại nhân, cùng ta cùng một chỗ, cũng xem như trai tài gái sắc, ông trời tác hợp. Có lẽ, có thể cùng hắn thành thân, đã là lựa chọn tốt nhất kiếp này của ta rồi.

Nhưng mà, đáy lòng luôn có một thanh âm, nói với ta, không thể, hắn không phải là người ta muốn, ta không thể đáp ứng hắn. Đúng vậy! Ta luôn luôn muốn gả, chính là một anh hùng hào khí ngất trời, mà không phải một dã tâm gia thận trọng lễ độ giống như hắn. Phải, ta nhìn thấu dã tâm của hắn, hắn về sau nhất định sẽ không cam tâm bình tĩnh, hắn nhiều nhất trở thành một kiêu hùng, mà sẽ không là anh hùng.

Hắn đối với việc ta cự tuyệt, cũng không để ý, chỉ coi là nữ tử dè đặt cùng xấu hổ, vẫn một bộ dáng lòng tin tràn đầy nhất định phải được. Ta cũng lười đi so đo, ta không nghĩ tốn quá nhiều tâm tư trên một ít người không quan trọng.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, ta lại đột nhiên bị chỉ hôn cho "Kinh đô nhất hại" năm đó - Hàn Thanh. Ha ha, "Kinh đô đệ nhất mỹ nữ tài nữ" phối hợp "Kinh đô nhất hại", thật là làm người ta chuẩn bị không kịp a, ta trong nháy mắt lâm vào thống khổ không cách nào nói rõ. Ta cũng từng hối hận qua, vì sao ta khi đó không đáp ứng Hàn Sóc, như vậy ít nhất có thể so với hiện tại tốt hơn. Bất quá, ta thật may mắn, ta ước chừng cũng chỉ là hối hận một chút mà thôi, nếu không, ta từ đây sẽ bỏ lỡ chàng, sinh mệnh cũng sẽ không có chút ý nghĩa nào.

Nhận được tin tức, Hàn Sóc lại len lén chạy tới gặp ta, hắn cuồng loạn, hoàn toàn lấy xuống mặt nạ nho nhã trước mặt người khác, hiển ra nanh ác chưa từng lộ qua. Chút hy vọng đột nhiên dâng lên trong lòng ta, vào thời điểm nghe được hắn nói, kêu ta nhẫn nại, hắn cuối cùng sẽ có một ngày mang ta rời khỏi, liền biến mất đến không còn.

A, nhẫn nại? Rời khỏi? Hắn xem ta là cái gì? Bản thân độc chiếm sao? Nếu thật đến lúc đó, thì cái gì cũng đã trễ. Chẳng lẽ hắn muốn cường đoạt em dâu sao? Coi như cuối cùng hắn thật sự làm như vậy, ta cũng sẽ không nguyện ý, ta thụ nhiều năm lễ giáo như vậy, gia tộc ta, kiêu ngạo của ta, cũng sẽ không cho phép ta làm như vậy. Nếu trong lòng hắn, đối ta có một tia tôn trọng, cũng sẽ không nói như vậy. Thì ra, hắn cũng không yêu ta như hắn nói a, hắn yêu, trước nay cũng chỉ có chính hắn. Vậy thì gả cho hắn hay gả cho Hàn Thanh, có gì khác biệt đâu? Dù sao đều không phải ta muốn a.

Nếu đã như vậy, cần gì phải để cho phụ thân lo lắng đây? Ta tóm lại là phải gả cho một người, nếu đã đều không phải ta muốn, vậy thì gả sao cho tất cả mọi người đều vui vẻ đi!

Ta vẫn cho là, tình yêu từ đây cùng ta không liên quan, ta một người tâm như chỉ thủy cô tịch tiếp tục sống, cũng không ngờ rằng, ta cuối cùng vẫn là bị khuấy loạn một hồ xuân thủy, yêu một người chưa từng nghĩ đến. Vốn cho rằng, ta cuối cùng yêu, sẽ là một đại anh hùng được vạn dân kính ngưỡng, thế nhưng không ngờ ta lại sẽ yêu một đứa ngốc, mà ta còn là cam tâm tình nguyện, thích đến không thể tự kiềm chế.

Ta như vậy điên cuồng yêu hắn, đem bản thân ta cũng biến thành một đồ ngốc kỳ quái. Từ đây, Tô Nguyệt trầm tĩnh như nước, ưu nhã đại độ, gặp biến không sợ hãi, cũng không tìm được tung tích nữa, lưu lại chỉ là một tiểu nữ nhân dễ vui dễ giận, không quá lý trí, sẽ ghen, sẽ cố tình gây sự, sẽ lo được lo mất, một đố phụ không muốn cùng người khác chia sẻ, chỉ muốn độc chiếm chồng mình.

Nhưng mà, có hắn dung túng cùng sủng ái như vậy, cho dù trở thành một đứa ngốc, một đố phụ, thì có quan hệ gì? Lòng ta, đã tìm được bến đỗ, tình yêu của ta, cũng lấy được viên mãn. Ta lần đầu tiên cảm thấy may mắn hạnh phúc như vậy, hoàn hảo ta gặp chàng, miễn đi trái tim ta nửa đời phiêu linh. Thì ra trời xanh, hoàn toàn không vứt bỏ ta.

Có hắn bầu bạn, mỗi một ngày, đều trở nên sắc màu rực rỡ. Ta cũng dần dần bắt đầu thích những ngày tháng bình thường không có gì đặc biệt này, học cách tỉ mỉ thưởng thức, mỗi một ngày mỗi một thời khắc đều có tư vị bất đồng. Nguyên tưởng rằng, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta liền sẽ ở trong cuộc sống yên tĩnh an dật này, hạnh phúc già đi. Kỳ thực, người ta yêu không phải là đại anh hùng vạn dân kính ngưỡng cũng không sao, ít nhất, chàng đã là đại anh hùng trong lòng một mình ta a, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị.

Nhưng mà, cuộc sống bao giờ cũng tràn đầy rất nhiều vạn bất đắc dĩ. Chàng bị buộc xuôi nam, ta liền như bóng với hình. Kỳ thực, chỉ cần cùng chàng ở một chỗ, bất kể là hỗn loạn hay bình tĩnh, ta đều cam tâm tình nguyện, ngọt như ăn mật. Lúc chúng ta còn chưa kịp thưởng thức thời gian xuôi nam ngọt ngào, liền trải qua hiểm cảnh thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, sau đó lập tức lại phải đối mặt với chia lìa.

Đối với việc chàng đi cứu Đại Lâu Nhi, trong lòng ta thật ra vẫn thấp thỏm, cho dù biết tâm ý của chàng đối với ta, cũng vẫn không cách nào ức chế, cái loại không tự tin cùng nhàn nhạt khủng hoảng trong lòng không tự chủ được sinh ra. Nàng ưu tú như vậy, ta nhìn ra được, tình yêu của nàng ấy đối với chàng, không hề so với ta thiếu. Nàng lại trước nay cũng khinh thường dùng âm mưu quỷ kế để cướp đoạt tình yêu của ta, nàng luôn luôn yêu một cách bằng phẳng thẳng thắng như vậy, nhưng cũng bởi vì phần thản nhiên này, khiến cho ta bỗng dưng khủng hoảng. Kiêu ngạo của ta, ở trước mặt nàng không có đất dụng võ nào.

Nàng ấy sống rực rỡ đầy sức sống như vậy, là một người có sức hấp dẫn trí mạng, cũng chỉ có nàng, mới có thể trở thành kình địch của ta, ta cũng mới sẽ thấp thỏm, mới sẽ lo lắng. Đồng thời, nàng cũng là một kình địch làm ta vô cùng kính nể cùng thưởng thức. Ta cùng nàng bỗng dưng có một loại luyến tiếc, nếu như có thể, ta kỳ thực rất muốn cùng nàng trở thành bằng hữu, chúng ta nhất định có rất nhiều đề tài chung nhau, trong đó, nhất định cũng bao gồm chàng.

Ta biết, chàng tuy rằng nhìn qua là một bộ dáng ăn chơi trác táng không chịu nổi, nhưng nội tâm lại là một người tốt trọng tình trọng nghĩa, không có ai, có thể so được với chàng. Đại Lâu Nhi vì chàng như vậy, nàng ấy gặp nạn chàng sao có thể mặc kệ không để ý tới? Ta ủng hộ chàng, hoàn toàn không phải ta nguyện ý đem chàng đẩy về phía người khác, mà là ta hiểu chàng, tin chàng, yêu chàng, ta không muốn thấy chàng khó xử cùng không vui.

Nhưng một động tác này, lại để cho chúng ta chia lìa mấy tháng liền, còn để cho ta thiếu chút nữa mất đi chàng, trơ mắt nhìn chàng mất đi sinh mệnh. Mỗi lần nhớ tới, ta đều hối tiếc không thôi, ta không thể chịu đựng chàng bị nửa điểm thương hại, ta tình nguyện, những tổn thương này, toàn bộ đều hướng về ta.

Chàng mất tin tức mấy tháng, ta mới càng sâu sắc nhận thức được, ta yêu chàng như thế nào, thậm chí so với ta tưởng tượng còn sâu đậm hơn rất nhiều, đã không chỉ đơn giản là nặng như sinh mạng, mà là ta hoàn toàn không thể không có chàng.

Thời điểm ban đầu, ta còn có thể nghe chàng, yên lặng ở nhà chờ chàng trở lại. Ta hết lần này tới lần khác làm đồ ăn ngon, sợ chàng vừa vặn trở lại rồi, đói bụng không kịp đợi, sau đó lại lần lượt nhìn chúng nó hư mất, nhưng mà chàng đi lại lâu không chờ được.

Ta sẽ đi đến dưới hành lang ngẩn người nơi chúng ta đã từng ngồi, tưởng tượng tình cảnh chúng ta lúc ấy cùng một chỗ thấy được; ta sẽ ở ban đêm thắp sáng đèn hoa sen, hưởng lại dư vị buổi đêm rực rỡ chàng và ta ở trong sinh nhật ta ngày đó ; ta sẽ ôm y phục chàng mà ngủ, ngửi khí tức của chàng, giả vờ như chàng vẫn còn bên cạnh ta, mà ta, vẫn như cũ ở trong lòng chàng.

Nhưng mà, cho đến khi điểm tâm hư hết lần này tới lần khác, dưới hành lang chuyển mùa, mùi trên y phục dần dần biến mất, chàng cũng chưa từng trở lại, chỉ có một phong thư thưa thớt mấy lời. Chàng ở nơi nào, chàng có từng nhớ ta, giống như ta nhớ chàng không?

Ta quả thực sắp nhớ chàng đến điên mất rồi, mỗi ngày đắm chìm trong ác mộng chàng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bị người khi dễ, không cách nào tự kiềm chế, cho tới sau này, hoàn toàn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Ta mỗi ngày chờ đợi ăn không ngon, đêm không thể chợp mắt, chỉ có một đoạn thời gian ngắn đi an ủi mẫu hậu kia, ta mới có thể thuyết phục bản thân, giả vờ như chàng hết thảy bình yên, mà không phải đang trong nguy hiểm.

Sau đó, nam phương chiến loạn bùng nổ, ta cuối cùng bị khủng hoảng đáy lòng đánh bại, nghĩa vô phản cố đi tìm chàng. Ta cũng không cách nào nhịn được những ngày không có chàng ở bên được nữa. Ta vẫn cho rằng, không có tình yêu, ta như cũ có thể trở lại thành một Tô Nguyệt đã từng dửng dưng như nước, nhưng mà, sự thực nói cho ta, hoàn toàn không thể, không có Hàn Thanh, Tô Nguyệt chính là một thân xác không có linh hồn, ở thế gian này, thậm chí ngay cả kéo dài hơi tàn cũng không làm được.

Ta như nổi điên đi tìm chàng, cưỡng bách bản thân, đi học cưỡi ngựa ta chưa bao giờ tiếp xúc qua, kỳ thực, đây cũng không phải chuyện mà một Vương phi xuất thân tiểu thư thế gia nên làm, nhưng mà, vậy thì có quan hệ gì? Ta chỉ muốn sớm một chút tìm được chàng, vậy thì, chàng sẽ bớt đi một phần nguy hiểm. Thứ khác, cũng đã không còn quan trọng nữa, ta chỉ muốn chàng bình yên.

Ta bất kể ngày đêm lên ngựa tìm kiếm, hoàn toàn quên mất ta vẫn là một người mới cưỡi ngựa, thậm chí hai chân đã sớm máu thịt mơ hồ cũng không thèm để ý. Ta tựa hồ không cảm giác được đau đớn, thân thể ta, đã bắt đầu không do ta nắm giữ. Ta hoàn toàn bằng vào một cỗ chấp niệm, kiên trì tìm chàng. Chàng rốt cuộc ở nơi nào? Chàng có bình yên hay không?

Thời điểm lấy được tin tức của chàng, ta dị thường mừng rỡ, cuối cùng, ta lại có thể gặp được chàng! Hàn Thanh, chàng phải đợi ta!

Ta mang hoàng gia thiết kỵ, tựa như điên hướng phương hướng chàng mà chạy. Trời mới biết, khi ta nhìn thấy địa phương đã biến thành Tu La chiến trường kia, chàng đứng bên cạnh nàng ấy, đoạn tuyệt mà đau thương nhắm hai mắt lại, lòng ta có bao nhiêu đau, thân thể có bao nhiêu lạnh, toàn thân ta đều không ức chế được run rẩy. Không thể! Chàng tuyệt đối không thể chết! Cho dù... Cho dù thật đến ngày đó, ta cũng hy vọng người ở bên cạnh chàng là ta.

Hoàn hảo, ta kịp thời chạy tới, ta lại thiếu chút nữa mất đi chàng. Ta không khỏi lần nữa cảm ơn trời xanh, có thể để cho ta kịp thời chạy tới, ngăn cản chuyện này. Một lần nữa gặp nữ tử tuyệt sắc kia, trong lòng ta, còn lại chỉ có cảm kích. Nếu như không có nàng, có lẽ, ta đã sớm mất đi chàng, nhưng nếu như không có nàng, chúng ta cũng sẽ không chia lìa, dù cho tình cảm đối với nàng ấy có phức tạp thế nào đi nữa, cũng không chống nổi cảm kích trong giờ phút này. Ta phải cảm tạ nàng, chân thành yêu chàng như vậy, thậm chí nguyện ý bỏ qua sinh mệnh bảo hộ chàng an toàn. Chàng thật là một đồ ngốc may mắn a! Sao lại có thể nhiễu loạn tâm tư nhiều nữ tử ưu tú như vậy?

Nếu như ban đầu ta biết, Hàn Sóc sẽ cho chàng tạo thành nguy hiểm như vậy, ta nhất định sẽ không cùng hắn từng có nhiều tiếp xúc, cho dù có phiền toái đi nữa, cũng muốn cùng hắn vạch rõ giới hạn, nhất định sẽ ở lúc hắn mới bắt đầu đối chàng bại lộ răng nanh, không tiếc bất cứ giá nào đem hắn trừ bỏ.

Trời mới biết, thời điểm nhìn cây chủy thủ kia, khi mọi người còn không phản ứng kịp, đâm về phía trái tim chàng, ta sốt ruột biết bao nhiêu. Ta nghĩ cũng không nghĩ liền hướng về phía trước chàng chặn lại, ta vô cùng vui mừng, hoàn hảo thân thể ta so với lý trí trước một bước phản ứng. Ta chỉ nghĩ nhanh một chút, lại nhanh một chút, ta nhất định không thể để cho nó thương tổn tới chàng.

Thời điểm ta và Hương Minh cùng nhau rơi vào lòng chàng, ta vừa cao hứng lại vừa mất mát, hoàn toàn không hiểu nổi mình. Ta cao hứng chính là, chàng ngày sau đó trước tiên lo âu nhìn ta, ta mất mát chính là, ta vẫn trễ một bước, không đỡ nổi cây chủy thủ kia. Ta dường nào hy vọng, người có thể cứu chàng khỏi nguy nan, là ta a! Cho dù bị thương, ta cũng nguyện ý! Vết thương kia, sẽ là ấn ký tình yêu của chúng ta. Đáng tiếc...

Chàng thật sự là một đồ ngốc hiền lành a! Bao giờ cũng ấm áp làm người khác thương tiếc như vậy. Chàng không ngừng trách cứ bản thân, thậm chí cảm thấy bản thân xuất hiện, là một sai lầm. Sao có thể! Chàng xuất hiện, là trời cao đối ta ban ân a! Mọi người chúng ta vì chàng làm hết thảy, đều là cam tâm tình nguyện! Chàng thật là đồ ngốc, ngay cả điều này cũng không biết!

Chàng không phải sao chổi, mà là ngôi sao sáng nhất bên trong sinh mệnh của ta. Ở trong đêm tối, cho ta ánh sáng, chiếu sáng ta đi tới trước. Từ khi chàng đến phủ Thái phó đón ta về nhà một khắc kia, ta đã bị lạc bên trong cặp mắt trong suốt ấy, tuy rằng ta lúc ấy cũng không phát hiện, nhưng ta khẳng định, hết thảy bắt đầu, chính là từ lúc đó. Cảm ơn trời xanh, trả lại chàng chân thực như cũ, khiến cho ta, thích đến không cưỡng lại được.

Chàng có thể nhận Hương Minh làm muội muội, ta cũng rất vui vẻ. Đối với hết thảy người thật lòng quan tâm chàng, ta đều mang một phần cảm kích, cảm ơn các nàng, có thể cùng ta cùng nhau bảo vệ chàng.

Chờ đợi, thật sự có thể làm ta phát điên, cảm giác đem vận mệnh giao cho người khác nắm giữ, thật rất không tốt! Ta thật sợ ta sẽ không kịp, không kịp đi hóa giải nguy hiểm của chàng. Chàng luôn làm người ta lo lắng như vậy! Trước nay đều không học được cách bảo vệ bản thân, dùng một trái tim sơ sinh, ở trên đời không sợ hãi đi tới trước. Nhưng ta, yêu chính là trái tim non nớt này của chàng. Mà thôi, vẫn là tự mình đi trông coi chàng đi!

Cùng chàng đồng hành xuất chinh, kỳ thực là ta âm thầm cầu hoàng đế bệ hạ, ta yêu chàng như vậy, sao chịu một lần nữa để cho một mình chàng lao tới nguy hiểm.

Ta đã sớm suy nghĩ kỹ, sau này bất luận nguy hiểm cỡ nào, ta cũng không rời khỏi chàng. Lần này, ta cũng không cần buông tay nữa.

Ta không muốn lại nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của chàng, ta không muốn lại ở trong từng đêm cô tịch ôm y phục chàng hồi tưởng dư vị. Chàng rời khỏi, ta không thể chịu đựng được. Lần này, ta muốn cùng chàng nắm tay nhau, cho dù con đường phía trước bao nhiêu khúc chiết khó khăn, ta cũng muốn cùng chàng cùng chung mưa gió.

Không nghĩ tới đồ ngốc chàng, lại sẽ giật mình như vậy, không biết đi đâu nghe nói, cái gì mà nữ tử không thể nhập quân doanh, thật sự là ngu ngốc một cách đáng yêu a. Nhưng chàng, lại sẽ bởi vì như vậy mà tức giận. Kỳ thực ta biết, chàng là lo lắng cho ta. Nhưng mà, chàng có biết hay không, nếu cứ như vậy để mặc chàng một mình rời đi, ta sẽ càng lo lắng mà? Ta lo lắng không cẩn thận liền vĩnh viễn mất đi chàng.

Xuất chinh mấy ngày nay, ta dị thường cố gắng, khiêm tốn hướng các đại tướng có kinh nghiệm học tập, tận lực đền bù khuyết điểm thiếu thực chiến của ta, chỉ vì để chàng có thể ung dung một chút, chúng ta có thể có nhiều thời cơ sống sót một chút, ta chính là nghĩ muốn giúp chàng một tay.

Nhưng mà, còn chưa đủ a! Ta thật muốn ta cũng sinh ra ở trong một cái quân phiệt thế gia, như vậy, nhất định so với hiện tại càng có biện pháp hơn. Ta mắt thấy từng tướng sĩ ngã xuống, nhìn Giang Lai Hàn Tuệ song song chết đi, nhìn Giang Ly hôn mê bất tỉnh, lại không có một chút biện pháp, đi ngăn cản chuyện như vậy phát sinh.

Ta thật rất ngốc nghếch đúng không, quả nhiên, cái gì "Kinh đô đệ nhất tài nữ" đều là lãng đắc hư danh, ta căn bản không có năng lực đi cứu vãn những sinh mệnh kia! Ta chỉ là một kẻ ngu ngốc hèn mọn, tự đại mà thôi. Ta lại cố gắng thế nào, cũng không thay đổi được chiến cuộc sao? Càng nhìn chàng vẻ mặt lo âu thương yêu quyến luyến, trong lòng ta liền càng thêm sợ hãi sâu sắc.

Ta bất kể ngày đêm, quên ăn quên ngủ đi thảo luận quân tình, chỉ hy vọng còn có biện pháp gì, mà ta trước đó bỏ quên. Ta thật không nghĩ, nhìn quốc gia chúng ta, bách tính chúng ta, lãnh thổ chúng ta, bị địch nhân thiết kỵ chà đạp mà không thể ra sức. Nếu như trời cao giáng xuống một người anh hùng thì tốt biết bao nhiêu a!

Có lẽ trời cao nghe được ta khẩn cầu, lại để cho đồ ngốc ta luôn yêu sâu đậm này, thật biến thành đại anh hùng vạn người kính ngưỡng!

Hắn không sợ hãi, dùng đại nghị lực đại quyết tâm, lấy linh hồn làm dẫn, hy sinh bản thân, phá vỡ phong ấn kêu gọi kiếm linh, dùng thần lực cứu vãn ngàn vạn dân chúng, là đại anh hùng trong tâm khảm tất cả người dân Thần quốc!

Ta không phải là nên cao hứng, nên tự hào sao? Ta không phải luôn luôn muốn, người mình yêu chính là một đại anh hùng vạn người kính ngưỡng sao? Đồ ngốc này, một bước cuối cùng thực hiện tất cả ảo tưởng của ta, tại sao ta lại không vui đây?

Phải, ta không vui. Ta tại sao lại muốn có cái huyễn tưởng không thiết thực kia đây? Ta rõ ràng đã không cách nào tự kiềm chế yêu đồ ngốc này a! Chúng ta cùng nhau bình bình đạm đạm qua ngày không tốt sao? Ta tại sao phải hy vọng xa vời có anh hùng tới cứu chúng ta a!

Đồ ngốc kia! Hắn có biết hay không, hắn làm như vậy, là lấy linh hồn vùi lấp làm giá a! Như vậy, chúng ta cũng không thể ở cùng một chỗ nữa a! Hắn ngay cả linh hồn đều không còn, ta còn làm sao đi tìm hắn? Kiếp này, kiếp sau, thậm chí đời đời kiếp kiếp về sau, ta đều sẽ vĩnh viễn mất đi hắn. Chúng ta không phải đã nói, phải không rời không bỏ, vĩnh viễn đều không xa nhau sao? Hắn không phải đã đáp ứng vĩnh viễn không bỏ lại ta sao? Chẳng lẽ hắn quên rồi sao? Hắn tại sao... không đợi ta a! Thậm chí ngay cả một cơ hội cáo biệt, cũng chưa từng lưu lại cho ta. Ta thật hận bản thân ta, tại sao phải té xỉu a! Bằng không...

Sau khi ta tỉnh lại, cùng Đại Lâu Nhi trở lại Lưu Ly Cung, bởi vì chỉ có nơi đó, mới có một chiếc băng quan thần kỳ có thể giữ thân thể người không mục nát. Nhìn Hàn Thanh trong quan tài băng, gương mặt tươi mới như trước, giống như hắn chỉ là ngủ thôi vậy. Hoàn hảo, hoàn hảo "Chiến thần kiếm" cũng không nuốt mất thân thể hắn, vẫn có thể lưu lại cho chúng ta một cái niệm tưởng. Hàn Thanh, chàng biết không? Chàng bây giờ đã là anh hùng lớn nhất Thần quốc a! Dân chúng thậm chí đều tự phát xây cho chàng một ngôi miếu, bắt đầu cung phụng pho tượng chàng a! Chúng ta đều lấy chàng làm vinh!

Ta ôn nhu vuốt ve gương mặt hắn, vô cùng quyến luyến nhìn mắt, lỗ mũi, miệng... Những vị trí ấy vẫn làm ta quen thuộc như vậy, nhưng mà, không có nhiệt độ, chúng nó cũng không lại khiến ta cảm giác ấm áp được nữa. Lòng ta, như rớt vào hầm băng.

Thân thể ta bắt đầu phát lạnh không ngừng run rẩy, ta nhẹ nhàng nằm ở trong ngực chàng, muốn cảm thụ một chút ấm áp mà nó đã từng. Nhưng mà, nơi đó cũng không lại có phần ấm áp làm ta quen thuộc kia nữa. Mà thôi, để cho ta lẳng lặng nằm ở trong lòng chàng, cùng thế giới này, mỉm cười từ giã đi. Thuốc ta đã ăn vào, lần này, chàng cũng không thể bỏ lại ta được nữa!

Ai biết, ta còn có một lần cơ hội mở mắt ra. Nơi này là địa ngục sao? A, không sao, dù sao cũng là một địa phương không có Hàn Thanh, ta còn mong đợi cái gì đây?

Lại không ngờ đối mặt ta là cặp mắt điên cuồng thiêu đốt lửa giận của Đại Lâu Nhi. Nàng nói với ta, ta có cốt nhục của Hàn Thanh, nếu như muốn Hàn Thanh vô hậu, thì lại lần nữa đi uống thuốc độc, dù sao nàng cũng không lại có thánh dược tới cứu ta nữa, lần này, ta nhất định có thể thành công.

Hàn Thanh... cốt nhục? Ta ngơ ngác đưa tay, nhẹ nhàng vuốt lên bụng, nơi đó, lại còn có một kỳ tích, còn có một sinh mệnh Hàn Thanh để lại cho ta?

Ta trong nháy mắt, trở nên đầu óc trống rỗng, làm sao sẽ... Ta lại thiếu chút nữa tự tay giết chết cốt nhục của ta và Hàn Thanh? Đây cũng là huyết mạch duy nhất của hắn a. Nhưng mà, trong thế giới không có Hàn Thanh này, ta phải kiên cường sống tiếp như thế nào a.

Mỗi ngày sau đó, ta trừ an tĩnh phụng bồi chàng ra, còn bị Đại Lâu Nhi cưỡng bách chiếu cố bản thân cùng với sinh mệnh trong bụng.

Đột nhiên có một ngày, ta nhìn vết thương trên ngực chàng, đột nhiên nghĩ đến trên mặt vải "La Phương" ghi lại một chuyện khác. Hàn gia huyết mạch? Hàn gia huyết mạch! Đó không phải ý nghĩa rằng, hiện tại ta cũng có thể...

Ta trong nháy mắt dấy lên hy vọng, năn nỉ Đại Lâu Nhi mang ta trở lại kinh đô, hướng hoàng đế bệ hạ mượn Long phượng dạ minh châu. Vốn dĩ hoàng đế bệ hạ, làm sao cũng không đồng ý, hắn nói Hàn Thanh ngay cả linh hồn cũng không còn, Long phượng dạ minh châu liền không có chỗ dùng, hắn không hy vọng ta mạo hiểm, dẫu sao, bây giờ là một xác hai mệnh. Hắn hy vọng ta bảo vệ tốt cốt nhục của Hàn Thanh, mang nó tiếp tục sống bình an.

Ta mang vẻ mặt đoạn tuyệt ấm áp cười, nhẹ nhàng hỏi hắn: "Ngài tin tưởng kỳ tích sao?"

Phải, chàng tin tưởng kỳ tích sao? Nếu đồ ngốc chàng, có thể ở thời khắc cuối cùng mang cho chúng ta một kỳ tích như vậy, hiện tại để lại cho ta, một sinh mệnh kỳ tích tốt đẹp như vậy, vậy thì tại sao không thể mang cho chúng ta nhiều kỳ tích hơn?

Người, sợ nhất chính là có hy vọng, người có hy vọng sẽ không sợ hãi. Hoàng đế bệ hạ cuối cùng không nhịn được ta khẩn cầu, đem Long phượng dạ minh châu cho ta mượn. Ta nghĩ, hắn cũng hy vọng có thể có một cái kỳ tích đi.

Ta ôm tâm tình kích động thấp thỏm, phát động thần lực Long phượng dạ minh châu, không nghĩ tới lại thật sự có thể, tâm tình ta trở nên càng ngày càng mừng rỡ. Ta không tự chủ được nở nụ cười, trong mắt tản ra ánh sáng hy vọng.

Hài tử, hãy để cho chúng ta cùng nhau, đi đem người quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta đón về nhà đi! Hàn Thanh, chúng ta tới rồi...

ky-thuc-khong-phai-ta-muon-bien-cong-118-0

- -----

Ed: Mỗi lần đọc chương nội tâm đều cảm thấy siêu thích Tô Nguyệt o(≧▽≦)o