Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 7: Người điên giống nhau




"Lý Tú Nga, bà có mặt mũi để nói Bạch ca nhi mặc đồ không đẹp ư. Nếu không phải bà xấu xa, ác độc, chiếm lấy hết đồ cưới mẹ Bạch ca nhi để lại cho nó, liệu nó có đến nỗi từ bé đến lớn chưa bao giờ có nổi một bộ quần áo mới để mặc không."
Một giọng nói phẫn nộ truyền đến, là dì Triệu, nàng từ ngoài cổng đi vào, đi tới bên cạnh an ủi Kỳ Nhất Bạch:
"Bạch ca nhi đừng sợ, dì sẽ không để cho con bị mang đi đâu."
Trong lòng Kỳ Nhất Bạch ấm áp, không biết là cậu hay là chủ nhân thân thể này. Cậu thấy bóng lưng của dì Triệu như nhìn thấy bóng lưng của viện trưởng đã che chở bọn cậu ngày xưa.
Lý Tú Nga nhìn thấy dì Triệu, chửi ầm lên:
"Triệu Xuân Hoa, không phải việc của bà. Tránh ra, hôm nay là ngày Bạch ca nhi đi lấy chồng, bà đừng có làm hỏng mối hôn nhân này, nếu làm hỏng mới là tâm địa bà xấu xa, độc ác ý."
"Tốt tốt, Bạch ca nhi mặc gì cũng đẹp. Đi về nhà với anh đi Bạch ca nhi, sau này em là vợ của anh, là ông trời của anh. Chỉ cần em chịu khó chăm sóc anh, nghe lời anh, chắc chắn anh sẽ không bao giờ đánh em. Những lời đồn đãi kia đều là giả, anh chỉ đánh những kẻ không ngoan thôi."
Giọng nói thô tục của Vương Lão Tam vang lên, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của gã khẽ rung lên, trong mắt đầy vẻ dâm tà trắng trợn nhìn chằm chằm Kỳ Nhất Bạch.
Lý Tú Nga gật đầu liên tục nói:
"Đúng đúng đúng, trực tiếp đưa đi luôn đi. Đừng để bỏ lỡ giờ lành."
Những người khác liền nhìn Kỳ Nhất Bạch thương cảm, Vương Lão Tam hơi một tí là đánh người, lời đồn đâu có giả đâu. Người vợ đầu tiên của gã, cũng là bởi vì lúc đang mang thai, sáng sớm không dậy sớm nấu cơm được, kết quả bị đánh đến con cũng không giữ được. Thời điểm an dưỡng, Vương Lão Tam chê vợ gã lãng phí tiền bạc vào thuốc thang, vừa uống say vừa đánh chửi, đem người đánh đến chết.
Người vợ thứ hai, gã ta kiềm chế được nửa năm, lại bắt đầu đánh, vợ gã không chịu được muốn chạy trốn, bị bắt trở về đánh cho tàn phế, rồi chết ở trên giường.
Kỳ Nhất Bạch từ trong ký ức cũng biết được những việc này, cậu ung dung thong thả đeo mũi tên vào dây cung, giơ lên nhắm ngay vào Vương Lão Tam.
Lý Tú Nga cùng những người khác đều mờ mịt nhìn đồ vật trong tay Kỳ Nhất Bạch, luôn cảm thấy món đồ vật này rất nguy hiểm, tạo hình như cung tên nhưng lại kì quái hơn nhiều.
Lý Tú Nga trừng mắt lên mắng:
"Bạch ca nhi, mày đang làm gì?! Mau ném đồ trong tay mày xuống."
Kỳ Nhất Bạch lạnh nhạt nói:
"Tôi đã bao giờ nói với bà là tôi sẽ không cưới không."
Nói xong, cậu giương cung! Bóp cò.
Vèo! Bá!
Mọi người liền thấy một mũi tên nhanh chóng bắn ra, hướng Vương Lão Tam vọt tới, sượt qua cổ Vương Lão Tam, bay ra ngoài phía rào tre.
Hít!
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, trong tay Bạch ca nhi là cung tên, hắn muốn giết người?!
Vương Lão Tam sợ hãi đứng ngây người tại chỗ, trên cổ truyền đến cảm giác đau xót. Máu chảy dọc theo cần cổ, nghĩ đến thiếu chút nữa, gã bị mũi tên xuyên qua yết hầu, dưới thân ướt sũng, trong không khí tràn ngập mùi nước tiểu khai nồng, Vương Lão Tam sợ vãi tè rồi.
Lý Tú Nga đứng ở bên cạnh Vương Lão Tam, giờ phút này hai chân bà ta như nhũn ra, vừa nãy bà ta cho rằng mũi tên đó bay về phía bà ta cơ.
Kỳ Nhất Bạch bắn xong một mũi tên, tiếp tục ung dung thong thả lắp vào mũi tên thứ hai, tiếp tục nhắm ngay Vương Lão Tam nói:
"Thật xin lỗi, vừa nãy bắn trật. Yên tâm, lần này sẽ không lệch nữa đâu, nhất định có thể cho ông một mũi xuyên yết hầu. Đến lúc chết rồi, tôi sẽ cùng ông kết hôn, ai bảo ta không thích kết hôn với người sống đây."
Vừa định kéo cò, Vương Lão Tam sợ đến hô to một tiếng:
"Không! Chờ chút, tôi không cưới nữa, đừng giết tôi. Là bà ta, là Lý Tú Nga, bà ta tới tìm tôi nói chỉ cần cho bà ta hai lượng bạc là có thể cưới cậu. Còn nói cưới xong có thể đánh, đánh chết cũng không sao. Tôi sai rồi, tôi không dám nữa, đừng giết tôi!"
Vương Lão Tam kia mặt tái mét, không còn một tia dữ tợn nào. Nói xong, cũng không thèm quan tâm đến ai nữa, vắt chân lên cổ mà chạy.
Dì Triệu ngạc nhiên nhìn Kỳ Nhất Bạch như biến thành người khác. Bạch ca nhi lúc nào lại lợi hại như vậy, có thể đem tên đàn ông thô lỗ cả thôn đều ghét sợ vãi tè rồi. Hơn nữa đồ trên tay của cậu trông có vẻ quen, hình như là món đồ bạn già của bà hôm qua làm phải không?
Những người khác cũng khiếp sợ nhìn Kỳ Nhất Bạch, song nhi này thực sự muốn giết người? Hắn không sợ bị quan Huyện bắt đền mạng sao?
Kỳ Nhất Bạch không thèm quan tâm ánh mắt của mọi người, bình tĩnh đem cung nỏ chậm rãi di chuyển, nhắm ngay Lý Tú Nga nói:
"Cho nên là bà đi kêu Vương Lão Tam cưới tôi, để Vương Lão Tam đánh tôi, đánh đến chết cũng không sao? Vậy không bằng trước khi tôi chết, trước tiên tôi đem bà cùng các con bà giết hết nhỉ, để các con bà cùng bà xuống đó cho đỡ buồn."
Lý Tú Nga nhìn cung nỏ đang nhắm thẳng vào mình, hai chân run lập cập, bà ta vừa sợ hãi né tránh vừa nói:
"Mày không phải làm loạn. Mày mà giết tao, mày cũng không sống nổi."
Bà ta muốn trốn đến phía sau Kỳ Hữu Tài, Kỳ Hữu Tài nhanh chóng tránh né. Muốn trốn sau Kỳ Hữu Học, Kỳ Hữu Học cũng cố ý trốn sau những người khác.
Những người khác nhìn thấy cung nỏ hướng về phía họ, lập tức liền bất mãn, dồn dập tránh né như rắn rết. Đây chính là thật sự giết người đấy, những người nhát gan đứng ngoài hàng rào đều chạy đi hết. Bọn họ nhìn thấy mũi tên kia bắn rất xa đấy, nếu không cẩn thận bắn tới bọn họ thì làm sao bây giờ?!
Dần dần, các thôn dân đều bỏ đi. Trong lòng bọn họ đều chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Bạch ca nhi bị Lý Tú Nga hành hạ lâu như vậy, nhất định là bị ép đến phát điên rồi.
Lý Tú Nga không thể tránh khỏi, chỉ có thể lôi kéo Kỳ Phú Quý che ở trước người mình.
Kỳ Phú Quý không tránh thoát, mặt so với người chết còn trắng hơn, hắn run cầm cập khuyên nhủ cậu:
"Đừng, Bạch ca nhi đừng như vậy. Mẹ con là vì muốn tốt cho con, là sợ con không gả đi... A!" Chữ đi còn chưa nói xong, mũi tên đã lao tới.
Chờ cho mũi tên sượt qua cổ, Kỳ Phú Quý mới kêu một tiếng lôi kéo Lý Tú Nga lăn dưới đất, tay chân phát run, trán đổ đầy mồ hôi.
"Ai, lại trật, đáng tiếc... Các người bảo muốn tốt cho tôi? Cố ý gả tôi cho một lão đàn ông lớn tuổi, nghiện rượu, thích bạo lực, đây là vì muốn tốt cho tôi?"
Kỳ Nhất Bạch vừa nói vừa đi ra ngoài, mọi người đều dồn dập tránh né, không dám tới gần, luôn cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng.
Mặt Kỳ Phú Quý cùng Lý Tú Nga trắng bệch, Kỳ Nhất Bạch nói mũi tên bị trật thật đáng tiếc, kia chẳng phải là Kỳ Nhất Bạch muốn giết cha à!!
Mọi người sắc mặt rất khó coi, nhìn cậu đi ra ngoài. Mọi người trợn mắt lắp bắp chỉ về hướng Kỳ Nhất Bạch đi tới:
"Vệ, vệ thợ săn! Bạch ca nhi làm sao dám tới gần gã!"
"Trời ạ, Vệ thợ săn vác con lợn rừng thật to, ít nhất ba, bốn trăm cân. Tê, thật khỏe, thật đáng sợ!"
Chỉ thấy trong đám người, một người đàn ông to khỏe với khuôn mặt lạnh lùng đứng ở đó. Anh mặc quần đùi ngắn, lộ ra bắp đùi chắc khỏe, trên vai vác một con lợn rừng, trên mặt lại không có một chút cảm giác khó chịu nào. Mà Kỳ Nhất Bạch đã đứng ở trước mặt Vệ Khanh, nhìn mũi tên... dưới chân anh.
Vừa nãy mũi tên bay ra ngoài, rơi đúng xuống chân Vệ Khanh đang đi ngang qua cửa nhà Kỳ Nhất Bạch, Vệ Khanh lúc này mới dừng bước.
Dì Triệu cũng cuống quít gọi Kỳ Nhất Bạch trở về, Kỳ Nhất Bạch đã cúi người xuống, nhổ mũi tên ở dưới chân Vệ Khanh.
Kỳ Hoa Kiều sợ đến nỗi lôi kéo ống tay áo Lý Tú Nga thúc giục:
"Mẹ, mẹ, mau đi thôi, anh hai thật là đáng sợ. Mẹ xem anh ta đứng cùng với tội phạm giết người, chắc chắn là điên rồi. Chúng ta mau đi thôi, không thì anh ta giết chúng ta mất."