Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 5: Kỹ thuật cướp đồ Ăn




"Cái gì? Thật sự muốn để nó ở lại ăn cơm?!"
Lý Tú Nga không vui nhưng nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Hữu Học, bà ta đành im bặt.
Lúc này, mùi thơm của thịt bay ra, Lý Tú Nga nghĩ đến cái gì đó, vội vàng chui tọt vào nhà bếp.
Kỳ Nhất Bạch đương nhiên cũng ngửi thấy mùi thịt, là thịt gà. Nha𝐧h‎ 𝑚à‎ khô𝐧g‎ có‎ quả𝐧g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tì𝑚‎ 𝐧gay‎ (‎ t𝗿ù𝑚t𝗿uyệ𝐧.V𝐧‎ ‎ )
Một luồng căm phẫn tràn ra, là của chủ nhân thân thể này.
Thân thể này bị ở lại ngôi nhà nát kia, đừng nói ăn thịt, kể cả gạo cũng là cậu ta phải đi nhặt từng hạt thóc sót lại sau mùa gặt. Lý Tú Nga bắt chủ nhân thân thể này phải làm ruộng, nhưng một hạt gạo cũng không để thân thể này nhìn thấy. Chỉ có lúc thân thể này đói quá mới lấy chút hạt kê ra cho cậu ta, thế mà lúc nào Lý Tú Nga cũng mắng cậu ta là quỷ đòi ăn.
Thế nên hai đứa con sinh đôi của Kỳ Hữu Học là Đại Bảo và Nhị Bảo nghe từ nhỏ lớn lên, cũng không thèm gọi chủ nhân thân thể này là bác. Mỗi lần nhìn thấy cậu ta đến, bọn chúng đều gọi cậu ta là quỷ đòi ăn.
Ngửi thấy mùi thịt, hai đứa trẻ cũng không gào khóc nữa, kích động chạy vào hô:
"Đùi gà đùi gà, ngày hôm nay có đùi gà ăn rồi."
Kỳ Nhất Bạch trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng trong thâm tâm thì lại trào phúng. Chỉ cho thân thể này ăn hạt kê, còn cả nhà bọn họ thì ăn thịt gà mặc áo hoa!
Ngửi được mùi thịt đến Kỳ Hữu Học còn không yên được, tuy rằng bọn họ đang ở ngôi nhà tốt nhất trong thôn, cũng là giàu có nhất. Nhưng mà nhiều nhất một tháng cũng chỉ ăn thịt gà một lần. Gã ta cười giả lả một tiếng rồi buông sách xuống đi thẳng vào nhà.
Kỳ Nhất Bạch đương nhiên cũng sẽ không khách khí, liếc qua bìa cuốn sách, trên đó viết chữ phồn thể "Đêm xuân đình".
Kỳ Nhất Bạch thiếu chút nữa bật cười, đây không phải là quyển sách mà chủ nhân thân thể này có lần ngẫu nhiên nghe được từ vị hôn phu cũ Triệu Kiều Nho cùng bạn học nhắc đến, là truyện X của thời đại này sao.
Tú tài Kỳ Hữu Học này thật sự 'Chăm học' nha. Kỳ Nhất Bạch vừa nghĩ vừa hướng tới bàn cơm.
Trên bàn tròn đã có tám người ngồi vừa đủ, Kỳ Hữu Học cùng người vợ dịu dàng của gã, Thu Nguyệt nương, với hai đứa con sinh đôi, vợ chồng Kỳ Phú Quý, Lý Tú Nga, Kỳ Hữu Tài và cô em gái da đen nhưng cứ cố tô son phấn lên mặt Kỳ Hoa Kiều, không có chỗ cho Kỳ Nhất Bạch.
Mà trên bàn chỉ để một tô cơm nhỏ chắc chỉ chia ra được bốn bát cơm đầy, một tô rau xào với vài miếng thịt khô, một tô khoai lang, không còn gì khác.
Mọi người trên bàn đều im lặng cầm đũa, coi như không nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch. Trên mặt ai cũng có ý muốn đuổi cậu đi. Chủ nhân thân thể này trước đây ăn cơm cùng họ cũng đều bị đối xử như vậy. Lúc ăn cơm đến bàn cũng không có chỗ mà ngồi, chỉ có thể ăn chút cơm thừa canh cặn.
"Oa nha nha! Thịt đâu, đùi gà đâu. Bà nội, cho con ăn đùi gà."
Không nhìn thấy thịt đâu, Đại Bảo cùng tiểu Bảo rốt cục không chịu nổi, trực tiếp khóc khan.
Lý Tú Nga cố ý đem thịt gà giấu đi, bà ta còn chưa kịp nói gì, Kỳ Nhất Bạch đột nhiên tiến lên mỗi tay nhấc một đứa khoảng chừng nặng hơn ba mươi cân Đại Bảo Nhị Bảo, đặt sang một bên. Cậu cứ thế ngồi vào bàn, trực tiếp bưng bát lên ăn cơm.
Kỳ Nhất Bạch kiếp trước là trẻ mồ côi, giỏi nhất là việc tranh cướp đồ ăn. Chỉ cần vèo vèo mấy đũa, thịt khô cùng rau dại đã chất nửa bát. Lúc này cậu mới múc cơm tẻ, múc tới có ngọn rồi bắt đầu ăn.
Cả nhà bọn họ kinh ngạc đến ngây người nhìn Kỳ Nhất Bạch trước đây thì nhát gan mà bây giờ lại như vậy, đều quên mất phải phản ứng như nào.
"Nha oa, oa oa oa nha!" Hai đứa trẻ bị xách lên để sang một bên rốt cục phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đặt mông xuống đất bắt đầu khóc lớn.
"A! Quỷ đòi ăn, mày làm gì thế! Thịt khô, cơm tẻ của tao!!" Lý Tú Nga vừa phục hồi tinh thần liền thét lên.
Đôi mi thanh tú của Thu Nguyệt nương hơi nhíu lại, lấy thái độ của bề trên lãnh đạm nói:
"Anh hai, anh là bác của Đại Bảo Nhị Bảo mà lại cùng cháu trai cướp đồ ăn. Truyền ra ngoài người ta lại cười nhà họ Kỳ của chúng ta, ngươi cũng quá là không có giáo dục."
Kỳ Hữu Tài với gương mặt bóng loáng tức giận đứng lên:
"Sao anh có thể ăn hết thịt khô, đó là của em mà!"
"A a a, anh hai dám ăn cơm tẻ, anh không sợ mẹ đánh chết anh sao!" Kỳ Hoa Kiều mặt tô đầy son phấn vừa nũng nịu vừa rít gào, âm thanh khó nghe, chói tai vô cùng.
Kỳ Nhất Bạch lại chẳng để tâm chút nào, cứ thế ăn hết nửa bát cơm.
Lý Tú Nga nhìn thấy có tám miếng thịt khô, tất cả đều trôi tuột xuống bụng của Kỳ Nhất Bạch, làm sao bà ta có thể nhịn được nữa, bà ta liền cầm lên cây cời lửa muốn đánh Kỳ Nhất Bạch:
"Mày còn dám ăn, hôm nay tao phải đánh chết mày, quỷ đòi ăn!!"
Cây cời lửa to bằng cánh tay của đứa trẻ con, đánh một cái, chắc chắn là để lại vết xanh tím, đánh không cẩn thận còn bị gãy xương. Thân thể này có một lần đã bị đánh nứt xương tay, chỉ có thể trị qua loa, nên đến bây giờ tay trái của thân thể này cứ mùa đông là đau nhức.
Càng cảm nhận sâu sắc ký ức của thân thể này, lệ khí của Kỳ Nhất Bạch lại càng tăng. Đây là do khi bé cậu thường xuyên đánh nhau ở cô nhi viện, đánh đến độ phát ra cả lệ khí. Đáng lẽ cậu đã dồn hết tâm tư vào việc thiết kế vũ khí rồi, nhưng khi cây gậy kia rơi xuống, thân thể này cực kỳ sợ hãi làm cậu không thể kiềm chế được nữa, cậu liền đập cái bát trên tay vào đầu Lý Tú Nga
Mảnh vỡ cắt ngang lòng bàn tay Kỳ Nhất Bạch, máu tươi chậm rãi nhỏ xuống. Mảnh vỡ cũng cắt một đường trên trán Lý Tú Nga, máu chảy còn nhiều hơn.
Màu máu tươi đâm thẳng vào mắt bọn họ, Đại Bảo Nhị Bảo im bặt không dám khóc nữa, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng một mảnh yên tĩnh.
Một lúc sau, Lý Tú Nga đau đớn phát ra tiếng kêu khóc thê thảm:
"A a a, giết, giết người rồi! Bạch ca nhi muốn giết mẹ kế a. Trời ơi, số của tôi sao lại khổ như vậy!"
"Câm mồm, còn gào nữa, tôi sẽ làm theo ý bà!"
Giọng nói của Kỳ Nhất Bạch không có cảm xúc gì, lại làm cho bọn họ cảm thấy ớn lạnh.
Bà ta nhìn thấy Kỳ Nhất Bạch không có biểu tình gì, chỉ cảm thấy đôi mắt kia của cậu thật đáng sợ. Đặc biệt là bàn tay đầy máu kia, Kỳ Nhất Bạch như không có cảm giác gì, càng làm cho người ta cảm thấy ghê rợn.
Kỳ Phú Quý cùng Kỳ Hữu Học đều bị hành động của Kỳ Nhất Bạch dọa sợ.
Bọn họ đều không thể tin được, Kỳ Nhất Bạch luôn luôn trầm mặc nhu nhược, dám đột nhiên đánh người.
Bọn họ nhìn Kỳ Nhất Bạch bưng bát cơm đi thẳng vào nhà bếp, mới đột nhiên phục hồi tinh thần:
"Anh, anh hai, anh ta làm sao vậy? Anh ta làm sao dám dùng bát đập mẹ?"
"Thật là đáng sợ, mẹ, chuyện gì xảy ra với Kỳ Nhất Bạch vậy? Anh ta điên rồi sao!"
Lý Tú Nga che đầu ôi ôi kêu thảm:
"Chúng mày là cái đồ bất hiếu, còn không mau đi gọi Triệu Đại Cước cho tao băng bó. Còn có con quỷ đòi ăn không coi ai ra gì kia, dám đánh tao, ngày mai tao liền đi nha môn tố cáo nó ngỗ nghịch bất hiếu, để cho quan chặt đầu nó đi... Quỷ đòi ăn, mày lấy thịt gà của tao làm gì, mau trả lại đây cho tao!"
Lý Tú Nga mắng một nửa, liền thấy Kỳ Nhất Bạch ôm bát cơm tẻ cùng một tô thịt gà đầy từ phòng bếp đi ra.
Nhìn thấy thịt gà, bà ta vội vàng muốn cướp.
Nhưng mà, trên đầu mất máu làm cho bà ta choáng váng ngã xuống đất, Kỳ Hữu Học cùng Kỳ Hữu Tài nhanh chóng đi qua dìu bà ta.
Kỳ Nhất Bạch lạnh lùng nhìn Lý Tú Nga nói:
"Đi tố cáo đi, vừa vặn tôi cũng phải tố cáo Kỳ Hữu Học chiếm dụng đồ cưới mẹ tôi để lại cho tôi, dùng để cưới vợ xây phòng, làm cho tôi cơm cũng không ăn đủ no. Như vậy Kỳ Hữu Học sẽ bị tước đi công danh tú tài, cả đời cũng đừng mong lấy lại được."
Thịt gà là Kỳ Nhất Bạch tìm thấy ở trong nhà bếp. Trong trí nhớ của thân thể này, Lý Tú Nga mỗi lần có đồ ăn ngon đều sẽ giấu ở nhà bếp, chắc chắn sẽ không cho thân thể này ăn một chút nào. Buổi trưa Kỳ Nhất Bạch ngửi thấy mùi thịt ở nhà Vệ Khanh liền thèm không chịu được, lúc này làm sao buông tha cho đám thịt này được chứ.
Kỳ Hữu Học cùng Thu Nguyệt nương không biết Kỳ Nhất Bạch nghĩ gì ở trong lòng, nghe đến lời Kỳ Nhất Bạch nói, sắc mặt biến đổi, vội vàng khuyên nhủ:
"Mẹ, mẹ đừng vội, vết thương trên đầu quá nghiêm trọng, những chuyện khác để tính sau đi."
Kỳ Phú Quý sợ đến trắng bệch mặt mũi, Lý Tú Nga đi đâu cũng khoe khoang, làm sao cam tâm chuyện không còn cái danh hiệu mẹ của tú tài này được chứ. Những lời chửi mắng đã đến miệng đều bị tắc tại trong cổ họng, chắn đến độ hô hấp không thông.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn bóng lưng gầy gò của Kỳ Nhất Bạch dần dần đi xa, trong tay ôm một tô thịt gà thật to.