Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
….
Người của Không thành đều là kẻ thù của tôi!
Phát ngôn trung nhị(*) như thế, quả thực không giống người ba mươi tuổi sẽ nói ra, cho dù hồi Vệ Thư Tuân trung nhị, cũng biết mượn sức phân hoá kẻ thù. Không thể nghe tiếp nữa, y đẩy cửa ra tiến vào, vốn muốn thoá mạ Vệ Thừa một trận, nhìn thấy dáng vẻ của hắn lại ngây ngẩn cả người.
(*chỉ giai đoạn nổi loạn của thiếu niên)
So với sự sắc bén khi mới gặp, lúc này cả người Vệ Thừa đều tỏa ra vẻ mỏi mệt, trên quân phục còn có vết máu màu đen. Chỉ xuyên thấu qua hình ảnh, hình như có thể ngửi được mùi khói thuốc súng nồng nặc.
Mặt Vệ Thư Tuân lộ ra vẻ lo lắng: “Mày không sao chứ? Bị thương hả?”
“Không có gì.”
“Mày vẫn chưa cùng Chu gia ở tương lai hợp tác sao, vì sao?”
Vệ Thư Tuân luôn không hỏi đến chuyện của bọn họ, chỉ nghĩ Vệ Thừa đã hợp tác với Chu gia tương lai. Có Chu gia che chở, cộng thêm thực lực của hắn, suy nghĩ chắc là nguy hiểm không lớn. Ai ngờ Vệ Thừa không những không hợp tác với Chu gia, ngược lại còn căm thù Chu gia: “Mày không phải hợp tác với Chu Tuyền rồi sao? Vì sao không trực tiếp hợp tác với Chu gia luôn? Là Chu gia không chịu?”
Vệ Thừa vươn tay phải ra, trên ống tay áo, là một vệt máu đỏ sậm đã khô lại: “Chiến hữu của tôi không lâu vừa mới chết trong ngực tôi, không biết là quân Chu gia hay Lâm gia, nhưng không có gì khác nhau, tôi chỉ cần biết kẻ thù là Không thành thì đủ rồi.”
Sát ý cùng hận thù mãnh liệt đột nhiên vọt tới, làm Vệ Thư Tuân không biết làm sao. Cuộc sống của y coi như thuận buồm xuôi gió, những suy sụp phiền não nhỏ kia cả y cũng chưa để trong lòng, căn bản không biết nên khuyên với an ủi con cháu của mình thế nào.
“Vệ Thừa!” Chu Tuyền kéo Vệ Thư Tuân vào ngực, trừng Vệ Thừa. Hắn cũng không muốn để Thư Tuân biết sự tàn khốc của chiến tranh và nhân tính sinh tồn ở tận thế, Thư Tuân chỉ cần mỗi ngày vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.
“… Bên kia chiến tranh còn chưa chấm dứt sao?” Vệ Thư Tuân không phải hoa trong lồng ấm, không đến mức cả điểm ấy cũng không chấp nhận được, chỉ là nghĩ đến Vệ Thừa sinh hoạt trong chiến tranh, khó tránh khỏi lo lắng.
“Ừ, vốn là tranh chấp nhỏ tranh đoạt tài nguyên, giờ đã mở rộng thành chiến tranh hai nước. Thủ lĩnh của mặt đất phát ra động viên chiến tranh cướp lấy Không thành, nếu thành công, liền không còn Chu gia, thất bại, cũng là Vệ Thừa biến mất. Cho nên không cần thiết phải hợp tác.”
Từ khi bị Không thành vứt bỏ, người của mặt đất và Không thành đã chia thành hai dân tộc, hai quốc gia. Cho dù Vệ Thừa lén lút làm rất nhiều việc, ở chung với Chu Tuyền cũng không tệ, nhưng hắn có chức trách quân nhân, tuyệt đối không liên hệ với gia tộc đất nước kẻ thù khi đang chiến tranh, càng đừng nói chuyện hợp tác. Đối với điều này Chu Tuyền và Vệ Thư Tuân đều không biết làm sao.
Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, Vệ Thừa quay đầu, mắt lộ ra ánh sáng lạnh: “Đi trước.” Không đợi hai người trả lời đã chặt đứt liên lạc.
Vệ Thư Tuân cầm lấy cái đồng hồ trên bàn, mặt vô cảm nói: “Em lo lần sau gặp lại, nhìn thấy chính là thi thể của anh ta.”
“Thư Tuân…”
“Chu Tuyền, anh cảm thấy, chúng ta… có thể thay đổi tương lai không?”
“…”
Kỳ thực không cần trả lời cũng biết, chỉ là không để chính mình trong tương lai ngồi tù, không cho Chu Tuyền tử vong, đã là rất cẩn thận. Huống chi là chuyện thay đổi tương lai. Dù cho muốn để lại đầy đủ tài nguyên và lương thực cho Vệ Thừa trong tương lai, còn chưa làm được. Nếu không Vệ Thừa chắc đã nhận được. Về phần thay đổi tận thế càng khỏi nói, đó là do quần thể thiên thạch đến từ ngoài không gian, khoa học kỹ thuật của Trái đất hoàn toàn không có cách đối phó.
“Em vẫn nên… cố gắng làm học sinh giỏi của em, tương lai làm một nhân viên công chức, tranh thủ giúp con cháu đi lên Không thành đi.” Vệ Thư Tuân ôm nắm tay: “Cho dù nhất định phải chết, ít nhất phải để họ chết trên giường ấm nệm êm, em có thể làm cũng chỉ như vậy.”
“Đừng lo quá.” Chu Tuyền trấn an ôm lấy y: “Anh sẽ thử thay đổi tương lai. Đoán trước tai nạn, hoặc chuẩn bị chỗ tránh nạn trước, cuối cùng sẽ có biện pháp.” Hơi buông Vệ Thư Tuân ra, Chu Tuyền vuốt lấy má y, hỏi: “Quá trình này cần vài thập niên hay càng lâu hơn nữa, cậu bằng lòng với anh không?”
Hoàn toàn không phát hiện bẫy rập ngôn ngữ, Vệ Thư Tuân gật đầu lia lịa: “Đương nhiên, chỉ cần có cái em giúp được.”
Sau đó liền nghe quy hoạch về tương lai của Chu Tuyền, bất tri bất giác ngủ trên giường của hắn —— rõ ràng có khách phòng, nhưng luôn chỉ dùng để trang trí, cứ bất tri bất giác liền ngủ cùng nhau.
Tuy nghĩ tới phải làm chút gì thay đổi tương lai, nhưng chỉ có thể giới hạn trong suy nghĩ, y ngay cả tiếng Anh cấp IV ba tháng sau cũng chưa chắc thi qua, tương lai một trăm năm sau… Vẫn không nên nhìn xa như vậy.
Nhưng việc này vẫn cảnh tỉnh Vệ Thư Tuân, đánh gãy cảm giác ưu việt lỗ mãng của y. Không phải là trí nhớ hơi tốt chút, học chuyên ngành giỏi chút, phương diện điện tử có tài chút, nhưng đem ra so sánh với cả trường này, thậm chí còn chưa có cửa xếp hạng, ngay cả giáo sư Triệu người thân ở địa vị cao lại có thực lực kỹ thuật cũng không dám nói có thể thay đổi tương lai, y một sinh viên cứ lắc lư bên vạch rớt môn, lại có tư cách gì kiêu ngạo.
Vệ Thư Tuân vốn học các môn chuyên ngành rất nghiêm túc chăm chỉ, chỉ là bởi vì căn bản tốt, thao tác nhanh, có đôi khi khó tránh khỏi lộ ra vẻ đắc ý trên mặt. Gặp lại Vệ Thừa, lại cảm nhận được mình bất lực, Vệ Thư Tuân thu lại tất cả kiêu ngạo, thái độ làm người cũng càng kiên định lên. Trừ giúp anh Diệp tra tìm tư liệu, rảnh rỗi còn đi tham gia lớp học thêm máy tính cấp II, đồng thời chủ động tìm Lý Hiểu Nhiên, xin cô lại giúp mình học tiếng Anh.
Lý Hiểu Nhiên nhìn Vệ Thư Tuân ánh mắt trầm ổn, vẻ mặt nghiêm túc, càng đẹp trai hơn nữa, cô đỏ mặt gật đầu: “Ừm.”
Chiều hôm nay Vệ Thư Tuân như ngày thường ôm sách mượn từ thư viện vào phòng thí nghiệm tìm Diệp Thành Thiên, tiến vào cửa thiếu chút đụng phải một người. Rõ ràng là người nọ không nhìn đường, lại mắng Vệ Thư Tuân: “Làm gì vậy, bộ đui à…” Thấy rõ mặt Vệ Thư Tuân, người nọ ngẩn người, sắc mặt khẽ biến: “Mày… mày không phải sinh viên trong này, sao mày dám tự tiện vào đây!”
Vệ Thư Tuân luôn buổi tối mới đến phòng thí nghiệm, trừ số ít sinh viên thích làm đêm, rất nhiều người không biết y. Hôm nay chỉ là vì giúp anh Diệp tìm tư liệu mới đến đây buổi chiều, không ngờ còn bị mắng… Nhưng mà, người này cảm giác hơi quen quen?
“Ngô Hoành Kiệt, nó là tôi gọi đến đây, anh có ý kiến gì?” Diệp Thành Thiên từ cánh cửa phía sau đi tới, nhận lấy quyển sách trên tay Vệ Thư Tuân: “Phiền em quá.”
“Không có gì.” Vệ Thư Tuân tiếp tục đánh giá Ngô Hoành Kiệt, người này hơi quen mắt a, hình như gặp ở đâu?
“Giáo sư Triệu cho người quản lý phòng thí nghiệm, cũng không phải để anh tùy tiện cho người đi vào. Việc này tôi sẽ phản ánh với giáo sư.”
Nhìn người này mặt âm trầm nhanh chóng bỏ đi, Vệ Thư Tuân hỏi Diệp Thành Thiên: “Anh, người nọ là ai?”
“Cũng là học sinh của Giáo sư Triệu, tên Ngô Hoành Kiệt, là tên hẹp hòi, mặc kệ anh ta.”
Vệ Thư Tuân nghiêng đầu: “Thật kỳ quái, cứ cảm thấy hình như gặp anh ta ở đâu rồi.”
“Hắn tên Ngô Hoành Kiệt.” Máy học tập nhắc nhở.
“Tao biết, anh Diệp nói rồi.” Nghĩ không ra, Vệ Thư Tuân cũng mặc kệ: “Quên đi, chắc hồi học bổ túc có thấy mặt.”
Không phải, cậu và hắn từng cùng nhau bị bắt cóc.
Máy học tập tuy cũng xem thường Ngô Hoành Kiệt nhát cáy kia, nhưng thái độ không tốn nơ tron não ghi nhớ đối phương của Vệ Thư Tuân, thật sự làm nó bội phục
Tiếp tục cuộc sống bình thường, giáo sư Triệu đã từ nước ngoài trở về, cách cuộc thi máy tính cấp II còn hơn mười ngày, Vệ Thừa vẫn không thể liên hệ được, không biết sinh tử thế nào. Nhưng Chu Tuyền thông qua các loại phản ứng cùa Lâm gia cũng có thể đoán ra tình huống đại khái của bọn họ và tương lai, cố ý đến nhắc nhở Vệ Thư Tuân: “Lâm gia và tương lai đã bị đứt liên hệ, chắc là máy thời gian đã bị phá hủy. Nhưng anh hoài nghi chúng đã biết cậu là tổ tiên của Vệ Thừa, ám sát như lần trước chúng không dám làm nữa, nhưng anh sợ chúng sẽ ra tay ở phương diện khác. Tóm lại cậu nhất định phải hết sức cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi trường học.”
Vệ Thư Tuân gật đầu chấp nhận, Giáo sư Triệu trở về, thực nghiệm y nhớ mong lúc trước có thể làm rồi, hơn nữa y còn muốn cùng Lý Hiểu Nhiên học bổ túc tiếng Anh, còn phải chuẩn bị cuộc thi máy tính cấp II, làm sao có thời gian đi ra ngoài chơi —— tưởng tượng như vậy, hình như rất lâu rồi y không rời trường, từ phương diện nào đó mà nói, cái này coi như là một loại hành vi tử trạch ha?
Vốn tưởng không ra cổng trường có thể bình an, quả nhiên vẫn là suy nghĩ quá đơn giản. Buổi tối hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Hàn Chi Tân, Vệ Thư Tuân cười nhấn nghe, đầu kia điện thoại truyền đến lại là giọng của Nghiêm Đông Nam: “Vệ Thư Tuân, đã lâu không gặp, có hứng đi ra uống ly rượu không?”