Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 92: Khai giảng và nhiệm vụ mới




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

….

Từ sau khi Vệ Thư Tuân “Bị cảm nắng”, Hàn Chi Tân liền nghiêm túc từ chối không cho y đến giúp nữa, vì thế Vệ Thư Tuân lại bắt đầu nhàm chán.

《 Quang học phi tuyến tính 》 đã xem xong rồi, Giáo sư Triệu ra nước ngoài tham gia hội nghiên cứu và thảo luận còn chưa về, có vài thực nghiệm thú vị muốn làm, trong lòng rục rịch lại tìm không thấy nơi để thực nghiệm, ngược lại càng cảm thấy nhàm chán. Bởi vì sự kiện ám sát lúc trước, Vệ Thư Tuân cẩn thận không ra khỏi cửa, Chu Tuyền canh chừng y, mỗi ngày bận bận rộn rộn xử lý công việc từ máy tính điện thoại, thường xuyên vội đến nửa đêm.

Vệ Thư Tuân muốn cảm ơn Chu Tuyền, tìm thực đơn từ trên mạng muốn thử nấu ăn, thiếu chút nữa thiêu luôn cái phòng bếp. Chu Tuyền chạy tới cứu giúp, nghi ngờ hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Anh gọi người đưa tới.”

“Không, em muốn tự làm.” Vệ Thư Tuân vò đầu: “Nhiều lúc đồ bên ngoài không hợp khẩu vị… Quên đi, vẫn là mua ở ngoài cho chắc đi.”

Chu Tuyền gật gật đầu: “Cậu đừng vào phòng bếp… Nếu có thời gian, anh thử làm cho!”

“A?”

Sau một tuần ru rú trong phòng, Vệ Thư Tuân cuối cùng vô cùng mừng rỡ nghênh đón khai giảng —— đương nhiên khai giảng không có gì đáng mừng cả, nhưng cuối cùng cũng được nói chuyện, hiện tại không biết vì sao, ngay cả chơi game cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Mang theo túi hành lý rồi tạm biệt Chu Tuyền đang bận rộn, nói vài tiếng, Chu Tuyền đều bận nghe điện thoại không rảnh trả lời, Vệ Thư Tuân cũng không quấy rầy hắn, để lại một tờ giấy vui vui vẻ vẻ mà chạy.

Chu Tuyền cắt điện thoại, nói: “Thư Tuân, anh đưa em đến trường…” Xoay người, đã không thấy ai, cầm lấy tờ giấy trên bàn nhìn nhìn, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu, vẻ mặt đã khôi phục nét nghiêm nghị lạnh lùng dĩ vãng.

Chuyện đầu tiên khi trở về trường vẫn là chia sẻ thổ sản từ trong nhà mang đến cho đám bạn, Ngũ Phong, Vương An Thanh, cả Dư Hân nhà ở Thành phố A cũng mang tôm rang muối trong nhà đến, chỉ có Vệ Thư Tuân cái gì cũng không mang, vì thế buổi tối mời mọi người cùng nhau đến căn tin ăn tối coi như bồi thường.

“Hey, Vệ Thư Tuân!” sau khi kết thúc bữa tối, trên đường về ký túc xá đột nhiên bị người gọi lại, Vệ Thư Tuân quay đầu, kinh ngạc thấy người gọi y cư nhiên là Lý Hiểu Nhiên.

Học kỳ trước tự nhiên bị người ta nói bắt cá hai tay, Vệ Thư Tuân mới biết Lý Hiểu Nhiên thích mình. Nhưng y rất ngu người mà hỏi một câu: Vì sao cô ta thích tôi tôi phải thích lại? Vì thế bị ghét, lúc sau cứ đụng phải Lý Hiểu Nhiên là được lãnh mấy cái trợn mắt, nhưng y hoàn toàn không xi nhê, không xin lỗi, cũng không chạy tới theo đuổi lại cô, không ngờ Lý Hiểu Nhiên còn chủ động tìm đến y.

Ngũ Phong dùng sức đẩy Vệ Thư Tuân về hướng Lý Hiểu Nhiên, thiếu chút nữa đụng vào, còn đá lông nheo với Vệ Thư Tuân đang quay lại trừng hắn: “Thư Tuân tụi này đi trước, các cậu từ từ nói chuyện ha, tối mới về cũng không sao.”

“Phải nói không về cũng không sao.” Dư Hân cười khì.

“Đám này…” Vệ Thư Tuân hai tay cắm vào túi quần, hỏi Lý Hiểu Nhiên: “Tìm tớ có chuyện gì?”

“Thế nào? Cậu không muốn nói chuyện với tớ à?” Lý Hiểu Nhiên chắp tay sau lưng, ngữ điệu hoạt bát, lại khôi phục dáng vẻ thân quen lúc trước, cứ như thể mấy cái trợn trắng học kỳ trước không phải cô ấy cho.

Thực không hiểu con gái!

“Không có.” Vệ Thư Tuân thái độ xa cách: “Có chuyện gì sao?”

“Nói thế nào đây, tớ về nhà đã suy nghĩ kỹ lại.” Lý Hiểu Nhiên nói: “Cho dù không làm được người yêu, chúng ta cũng vẫn là bạn học, bạn bè thôi, hoàn toàn không cần thiết làm quan hệ cứng ngắc vậy, đúng không?”

“Cho nên…?” Vệ Thư Tuân khó hiểu, cũng không phải y muốn làm quan hệ cứng ngắc vậy.

“Cho nên chúng ta làm lành đi! Giống như bình thường cùng nhau chơi cùng nói chuyện phiếm nha?”

Vì thế cứ chả hiểu ra sao mà được thích bị ghét lại làm lành như vậy, Vệ Thư Tuân còn có thể nói gì? Sau khi Lý Hiểu Nhiên cảm thấy mỹ mãn rời đi, Vệ Thư Tuân nhịn không được nhấn nhấn trán: “Tao hoàn toàn không hiểu con gái suy nghĩ cái gì.”

“Tư liệu biểu hiện, hormone mất cân đối sẽ làm cảm xúc nữ tính hay thay đổi, cậu có thể đề nghị cô ta đi khám bác sĩ.” Máy học tập nói.

Vệ Thư Tuân câm lặng một lát: “… Máy học tập, nếu mày là người thì tốt rồi.”

“Vì cái gì?”

“Tao rất muốn nhìn hậu quả nếu mày nói mấy câu này với cô ta quá.”

Chương trình năm hai cuối cùng cũng thật sự có nối tiếp với chuyên ngành, các môn cơ bản đều có liên quan ngành, 《 Tín hiệu và hệ thống 》, 《 Đại cương kỹ thuật số điện tử》, 《Giải tích phức》, 《Ứng dụng máy tính》, 《 Mạch CAD》, tiếng Anh thì có sẵn trong các khoa, khủng bố nhất chính là, cư nhiên còn có Lịch Sử và Tư Tưởng Mao.

Vệ Thư Tuân nhìn ba môn không liên quan đến chuyên ngành này, hỏi Ngũ Phong: “Cậu thấy tớ nên vui vì lại có môn có thể trốn, hay nên buồn vì thi cuối kỳ thế nào ha?”

Chủ nghĩa Mác-Lê Nin học kỳ trước điểm của y từ điểm rớt bay qua mức đạt tiêu chuẩn, nhưng bất ngờ là mấy môn chuyên ngành cơ hồ đều gần tối đa, cho nên trong bảng thứ hạng của lớp, lần đầu tiên trong đời vị trí của y nằm trong top 10. Đám bạn trong lớp đều cảm thấy đương nhiên, bản thânVệ Thư Tuân không quan trọng điểm số, nhưng vẫn cố ý chụp bảng thứ hạng cho cha mẹ xem, vì thế nhận được năm trăm đồng cha già khen thưởng —— nhưng mà, đậu xanh rau má, Tư Tưởng Mao này, Vệ Thư Tuân có thể không học thì không học, dù cha già có nói giành được hạng nhất thưởng ba nghìn, y cũng không muốn.

“Cuối kỳ còn xa lắc, đương nhiên là vui có thể trốn môn trước!” Ngũ Phong nói.

“Cậu nói đúng.” Vệ Thư Tuân gật đầu tán thành.

Mới vừa khai giảng chương trình học đều thực nhẹ nhàng, cho dù không tiếp xúc qua bài chuyên ngành, giai đoạn đầu đều là trụ cột siêu cấp đơn giản, rất nhiều người chơi quá điên thậm chí cả một tiết cũng không thèm lên. Bởi vì hiểu tầm quan trọng của căn bản điện tử, cho nên Vệ Thư Tuân không dám trốn một tiết chuyên ngành nào. Nhưng mà Lịch Sử, Tư Tưởng còn lại có thể cúp là cúp hết.

Tuần đầu tiên khai giảng, lúc học tiết lý thuyết của 《Ứng dụng máy tính》, bởi vì thời tiết oi bức, Vệ Thư Tuân mệt rã rời nằm sà trên bàn ngủ. Đang ngủ, đột nhiên nghe được trong đầu một tiếng bíp bíp vang lên, theo sau là giọng nói điện tử cứng nhắc của máy học tập: “Tuyên bố nhiệm vụ, lấy được giấy chứng nhận máy tính cấp II cả nước.”

“A?” Vệ Thư Tuân ngẩng đầu, ý thức không rõ hỏi: “Cái gì?”

Giảng viên trên bục đang nói câu cuối cùng: “Còn không đến một tháng, mọi người chuẩn bị cuộc thi, giấy chứng nhận đại diện cho điểm tổng kết môn máy tính của các em học kỳ này”

Vệ Thư Tuân ngồi dậy, dùng tay vuốt vuốt lại tóc, hỏi Ngũ Phong: “Thầy nói gì đó?”

“À, kêu tụi mình thi máy tính cấp II, thời gian là 21 – 25 tháng 9.” Ngũ Phong mặt mày nhăn nhó: “Chết rồi, máy tính thì tớ chỉ biết chơi game, mấy cái học học kỳ trước quên hết rồi.”

“Ờ.” Vệ Thư Tuân lười biếng lên tiếng, hiện tại là cuối tháng 8, cách tháng 9 chỉ còn hai ngày, nếu là tiếng Anh hay Tư Tưởng, chắc y chết chắc, máy tính thì không sao cả. Tuy không cố ý học qua, nhưng có cùng bọn Tôn Y chế tạo sản phẩm điện tử, học thực nghiệm với giáo sư Triệu, mấy lần đó đều không quên ghi lại quá trình. Tuy không biết trình máy tính của mình thế nào, nhưng giấy chứng nhận cấp II vẫn không thành vấn đề. Máy học tập tuyên bố nhiệm vụ như vậy, nói ra thì y vẫn hời chán.

Ngũ Phong và Vương An Thanh hai người thương lượng mau chóng trở về ôn tập, Vệ Thư Tuân tùy ý ngồi một bên xem náo nhiệt, ngay cả giảng viên tiếng Anh tiến vào cũng chưa chú ý.

“Học kỳ này bắt đầu báo danh thi tiếng Anh cấp IV.” Cô tiếng Anh mở miệng câu đầu tiên lập tức làm toàn bộ lớp im re hết: “Thời gian báo danh là tháng 11, thời gian thi tháng 12, trong khoảng thời gian này mọi người tận lực làm tốt ôn tập.”

“Bíp bíp.” Tiếng nói điện tử của máy học tập lại vang lên: “Tuyên bố nhiệm vụ, thi được giấy chứng nhận tiếng Anh cấp IV.”

“Máy học tập.” Vệ Thư Tuân mặt không thay đổi: “Loại giấy chứng nhận này không dính một đồng đến vĩ nhân, thật đó, nhiệm vụ này vẫn nên hủy bỏ đi.”

Máy học tập không đáp, quay đầu đi mách Chu Tuyền: “Vệ Thư Tuân không muốn thi lấy giấy chứng nhận tiếng Anh cấp IV.”

Chu Tuyền bản năng trả lời: “Tôi kiếm cho cậu ấy một tấ….Quên đi, không phải chuyện xấu.”

Cách thời gian thi tiếng Anh cấp IV còn hơn ba tháng, tạm thời không cần nóng vội. Máy tính cấp II càng gấp hơn, Vệ Thư Tuân hơi buồn bực vụ tiếng Anh một chút rồi không thèm lo, tới đâu hay đến đó.

Giáo sư Triệu xuất ngoại còn chưa trở về, Vệ Thư Tuân vốn không tính đi phòng thí nghiệm, nhưng Diệp Thành Thiên gọi điện đến gọi y: “Thư Tuân, sao em không đến đây?”

“Hả? Giáo sư Triệu đã về ạ?”

“Còn chưa, em lại đây giúp anh kiểm tra chút tư liệu.”

Diệp Thành Thiên từ học kỳ trước đến giờ luôn bận viết một luận văn, có đôi khi không rảnh kiểm tra tư liệu liền kêu Vệ Thư Tuân giúp dùm. Cậu đàn em này nghe lời trí nhớ lại tốt, sai bảo rất thuận tay.

Bởi vì nghiên cứu của Diệp Thành Thiên tiến vào hồi kết, có đôi khi cứ thực nghiệm một mạch trong phòng thí nghiệm, miệng thì đọc chân thì chạy, Vệ Thư Tuân ngồi ngay bên cạnh đánh máy, đánh lại phát hiện và kết quả thực nghiệm của anh.

Hôm nay như ngày thường, sau khi tan học Vệ Thư Tuân đến phòng thí nghiệm hỗ trợ, vừa vào cửa liền nhìn thấy trước máy tính cạnh cửa vây quanh vài người, ngồi chính giữa là Diệp Thành Thiên.

“Anh Diệp.” Vệ Thư Tuân đi lên nghi ngờ hỏi: “Sao vậy…?”

Quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng trong máy tính —— tất cả icon văn kiện đều biến thành một cái đầu anime búp bê.

“Máy tính phòng thí nghiệm nhiễm virus.” Diệp Thành Thiên sắc mặt tối tăm: “Tất cả văn kiện đều mất hết rồi.”