Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 89: Trừ khử kẻ thù




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

———

Vệ Thư Tuân tay chống đất quay cuồng một cái, nơi lăn qua lại là một vết đạn. Nơi này là một sườn dốc trống trải, cách bãi đỗ xe ngầm có hơn mười mét, bốn phía không có vật che chắn, căn bản không kịp trốn vào đâu. Vệ Thư Tuân liên tục lăn mấy vòng trốn vào một góc chết tầm bắn, phía sau y đã lưu lại một dãy các vết đạn.

Theo khoảng cách từ mặt đất đến mái nhà và phương hướng viên đạn bay tới, y vốn sẽ chẳng nhìn thấy được gì. Cho nên người ngắm bắn vẫn chưa trốn, ngược lại dù bận vẫn ung dung tiếp tục dùng súng ngắm vào vị trí của y, muốn bắn chết. Nhưng trong màn hình cận cảnh của máy học tập, Vệ Thư Tuân đã nhìn thấy rõ người này.

Là gã đàn ông trung niên chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặc một bộ áo chùng đen gọn. Tuy muốn bắn chết người ở phố xá sầm uất, nhưng có vẻ gã không lo lắng chút nào, ngậm điếu thuốc vẻ mặt nhàn nhã, hiển nhiên đây là tay già đời. Chọn vị trí cũng tốt lắm, chỗ Vệ Thư Tuân chung quanh trống trải không người, mà bản thân gã lại đang ở sân thượng của một tầng lầu trong trung tâm thương mại, giết người xong chỉ cần cất đồ vào là có thể thoải mái lẫn vào dòng người.

Tay súng bắn tỉa đương nhiên không biết Vệ Thư Tuân cũng có thể nhìn thấy gã, phát hiện vị trí này không thể ngắm bắn giết chết mục tiêu, gã liền khiêng súng chậm rãi thay đổi vị trí, Vệ Thư Tuân cũng nhân thời cơ xoay người lăn vào bãi đỗ xe.

Tuy chật vật, nhưng xem như bình an thoát hiểm. Vệ Thư Tuân đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo: “A, sơ suất quá.”

“Bíp bíp, nhiệm vụ.” Máy học tập tuyên bố nhiệm vụ: “Diệt trừ kẻ thù.”

Vệ Thư Tuân lạnh lùng sụp mi mắt: “Ừ, không cần mày nói, tao cũng biết.”

Tay súng bắn tỉa cũng không biết Vệ Thư Tuân có thể nhìn thấy gã, tình huống hiện tại xem như địch sáng ta tối, bỏ qua lần này lần tới không biết khi nào lại bị ám sát, Vệ Thư Tuân cũng không muốn lần nào cũng dựa vào máy học tập cứu giúp. Bằng tốc độ cực nhanh, y rời khỏi tầng hầm nhằm phía tòa nhà thương mại mà tay súng đang ẩn nấp, mà gã kia lúc này đang dùng kính ngắm tìm kiếm Vệ Thư Tuân: “Kỳ quái, trốn thoát rồi?”

Tiến vào trung tâm thương mại, Vệ Thư Tuân đầu tiên là khẩn cấp tìm kiếm lối vào, đồng thời hạ lệnh: “Máy học tập, quét hình, tìm được vị trí phòng máy.”

Phòng máy bình thường nằm ở góc tương đối hẻo lánh hoặc tầng hầm, máy học tập sau khi quét hình, quả nhiên tìm được một căn phòng ghi là phòng máy ngay ở góc lối thoát hiểm. Trừ khi thiết bị điện của tòa nhà xảy ra sự cố, nếu không phòng máy bình thường không có ai đến, chỉ dùng cửa chống trộm khóa chặt.

Điểm ấy đối với Vệ Thư Tuân mà nói không hề gì, thoải mái mở cửa phòng tiến vào. Đồng thời, tay súng phát hiện con mồi đã trốn thoát, đang thần tốc mà đặt súng ống vào thùng.

Trong phòng máy có hơn mười cái tủ thiết bị lớn nhỏ, một đài thiết bị ở giữa có sáu màn hình nhỏ và một bàn phím điều khiển, đây là hệ thống quản lý kiểm soát Vệ Thư Tuân đang tìm. Khởi động xong hiện ra phải nhập mật mã, Vệ Thư Tuân lạnh lùng nói: “Máy học tập, giải mã.”

Máy học tập hiếm hoi mà không cò kè mặc cả: “Đã giải mã.”

Sáu màn hình phân biệt hiện ra hình ảnh khác nhau, cameras theo dõi, sơ đồ tuyến vận hành, theo dõi an ninh, Vệ Thư Tuân chuyển tất cả màn hình đến cameras theo dõi, tay không ngừng thao tác, tìm kiếm bóng dáng tay bắn tỉa trong mấy trăm hình ảnh nhỏ xíu kia.

“Tìm được rồi.”

Người đàn ông mặt đồ đen từ ban công cửa F vừa tiến vào hành lang lầu 15, lưng quải một túi đàn violon đen thui, lúc này đang như không có việc gì đi vào thang máy.

Vệ Thư Tuân chuyển qua màn hình số hai trở lại hệ thống, tay bắt đầu gõ.

“Hả? Sao lại thế này?”

Thẩm Vĩ nhận được mật lệnh của cấp trên, phái gã đi diệt trừ một sinh viên tên là Vệ Thư Tuân. Tuy rất khó hiểu một sinh viên sao lại đắc tội cấp trên, nhưng nếu là mệnh lệnh, hơn nữa thủ trưởng đã nhận lời xin năm nay xuất ngũ và điều động ngành chức vụ cho gã, Thẩm Vĩ cũng không hề gánh nặng tâm lý mà chấp nhận.

Sinh viên này thân phận rất bình thường, nhưng bất ngờ chính là y lại quen người của Chu gia, còn ở trong chung cư khu gia đình quân nhân của Chu Tuyền. Thẩm Vĩ lúc này mới hiểu được cấp trên vì sao muốn giết sinh viên này, nghe nói Chu gia và Lâm gia trong khoảng thời gian này đấu đá căng thẳng, Lâm Bằng của Lâm gia thời gian trước bị Chu gia trực tiếp ném vào tù, còn liên lụy một số phe phụ thuộc vào Lâm gia, cấp trên đây là đang trả thù! Bọn họ không dám ngang nhiên đối phó người của Chu gia, cho nên dùng người chung quanh Chu gia ra mà khai đao.

Không dám tiến vào chung cư, Thẩm Vĩ muốn tìm cơ hội giết Vệ Thư Tuân khi y ra ngoài, nhưng sinh viên này lần nào đi ra ngoài cũng lái chiếc xe trang bị kính chống đạn của Chu Tuyền, hơn nữa còn chuyên chạy tới mấy chỗ đông người như trung tâm thương mại, Thẩm Vĩ căn bản tìm không thấy cơ hội. Thủ trưởng sau khi biết tình huống lạnh lùng hạ lệnh: “Thằng nhãi Chu Tuyền đã nhập ngũ rời đi, nhanh chóng giết nó.”

“Nhưng nó đang trên phố…”

“Phố cũng không mặc kệ, lạc đạn cũng mặc kệ, nhất định phải giết được thằng sinh viên kia!”

Tuy hạ lệnh như vậy, thủ trưởng vẫn tìm người an bài trận ám sát này. Vi trí lựa chọn là nơi hẻo lánh nhất trong trung tâm thương mại, bởi vì phía trước đang sửa chữa cống thoát nước, cổng vào bãi đỗ xe này tạm thời phong kín. Sau khi mục tiêu bị mang đến, vốn tưởng chỉ cần một phát có thể chấm dứt, ai ngờ tiểu quỷ kia cư nhiên như mọc mắt sau lưng, tránh thoát hết đạn của gã, lúc sau đó lại đột nhiên không thấy bóng dáng.

Đây không phải thân thủ mà một sinh viên bình thường có được, Thẩm Vĩ trong lòng lờ mờ sinh ra bất an. Nhưng chắc cũng không sao, giờ gã chỉ cần từ lầu 15 xuống lầu 6 vào trung tâm thương mại, chui vào dòng người là được, tất cả camera theo dõi của tòa nhà này sẽ có người xóa đi, Chu gia cũng tìm không thấy gã. Chỉ tiếc không giết được tiểu quỷ kia, chỉ sợ lấy không được chỗ tốt gì rồi.

Nhưng mà, sau khi ấn thang máy, cư nhiên không có phản ứng gì: “Hả? Sao lại thế này?”

Ấn lại mấy lần, vẫn không có phản ứng. Tầng 7 của Trung tâm thương mại vẫn trong phạm vi tầng văn phòng, trừ viên chức công ty ra dòng người rất ít, ở lâu dễ gây chú ý. Thẩm Vĩ bỏ qua lựa chọn đi thang máy, trực tiếp chuyển vào lối thang bộ.

“Người này đang làm gì?” Đồng thời, đội trưởng bảo an sớm bị mua chuộc đang canh ở trước màn hình theo dõi, chuẩn bị cắt bỏ đoạn phim có liên quan đến Thẩm Vĩ, nghi kỵ nhìn thấy Thẩm Vĩ đột nhiên rời khỏi thang máy chuyển qua thang bộ.

“Để ý chi!” Thang bộ không có cameras theo dõi, đội trưởng bảo an vui vẻ ở nói.

Vệ Thư Tuân nhìn tay súng đi vào lối thang bộ, ngón tay thần tốc gõ bàn phím, màn hình theo động tác của y mà không ngừng chớp nhoáng.

“Tốt lắm.” Vệ Thư Tuân đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ: “Bắt đầu đi!”

Trong màn hình sau lưng y, màn hình số 3, số 5 đang hiện thang máy lầu 1 vừa mở ra, cùng hành lang trống trải không người lầu 7, bốn màn hình còn lại, đường dây và hệ thống câu lệnh vận chuyển thần tốc, sau đó thì tự động đóng lại.

Vệ Thư Tuân rời khỏi phòng máy lập tức đi về phía thang máy gần nhất, nơi y đi qua, chiếc đèn led cameras vốn nên vận hành đột nhiên tắt ngúm.

“Kỳ quái?” đội trưởng bảo an một mình đứng trong phòng theo dõi nghi ngờ nhìn một máy theo dõi đột nhiên đen thui, mới vừa đứng lên, nó đột nhiên lại khôi phục bình thường, đồng thời một cameras khác lại tắt đi, thẳng đến hai phút sau, đang chuẩn bị gọi người đi sửa, nó lại khôi phục bình thường. Đội trưởng bảo an khó hiểu mà ngồi xuống: “Đường dây bị nhiễu à?”

Vừa nhấc đầu, phát hiện camera thang máy số 6 lại đen thui, nhưng theo camera hành lang nhìn thấy mọi người ra vào bình thường, biểu hiện thang máy không thành vấn đề. Lần tối đen này thời gian hơi dài, đội trưởng bảo an không kiên nhẫn gọi điện thoại cho bộ phận sửa chữa: “Các anh đi kiểm tra camera thang máy số 6 bị gì vậy?”

Vừa nói xong, đột nhiên phát hiện hành lang lầu 8 cũng hư, đồng thời thang máy số 6 khôi phục bình thường.”Đây… Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Khi Thẩm Vĩ từ cầu thang bộ đi xuống lầu 8, đột nhiên bị tấn công, người tấn công cư nhiên là mục tiêu ám sát của gã. Đòn tấn công đột ngột, nhưng Vệ Thư Tuân cầm trên tay cư nhiên là một cây lau nhà, đánh vào người trừ hơi đau căn bản chẳng tạo ra vết thương gì.

“Sao mày tìm được tao?” Thẩm Vĩ hỏi, y tới quá nhanh, Thẩm Vĩ lo mình có phải bị theo dõi hay không.

Vệ Thư Tuân khua cây lau nhà, vẻ mặt phẫn nộ: “Cách gần nhất chính là tòa nhà này, ông giết người khẳng định không đi thang máy, cho nên tôi chờ sẵn ông ngay thang bộ, hừ, quả nhiên đợi được, ai phái ông tới giết tôi?”

Chỉ là trùng hợp sao? Thẩm Vĩ thả lỏng, tránh đi đòn tấn công của Vệ Thư Tuân. Mục tiêu là một sinh viên bình thường xúc động nhiệt huyết, còn có chút chủ nghĩa anh hùng cá nhân và tự cho là đúng, thật quá tốt. Vốn đang rầu rĩ không thể giết y đây, cư nhiên tự đưa lên cửa!

Dễ dàng khóa chặt cánh tay Vệ Thư Tuân, ném xuống cây lau nhà, rồi lấy một con dao găm ra từ trong túi, bị Vệ Thư Tuân dùng sức va chạm giãy thoát, y chạy vào tòa nhà. Thẩm Vĩ do dự một hồi, cảm thấy cơ hội khó được, vẫn đuổi theo đi lên.

Lầu 8 cũng là văn phòng công ty thuê, đa số các công ty đều đóng chặt cửa, chỉ treo tấm bảng ngoài cửa. Có thể là quá hoảng loạn, Vệ Thư Tuân không gõ vang bất kì cánh cửa nào, chỉ vội vàng chạy về phía trước, còn té nhào một cái, điều này làm tăng thêm can đảm cho Thẩm Vĩ.

Chỉ cần bắt được thằng này, giết nó thậm chí không cần tốn một phút đồng hồ. tiền đồ tốt đẹp đặt ngay trước mắt, gã còn do dự cái gì?

Đội trưởng bảo an ngồi ở phòng theo dõi nhận được điện thoại của bộ sửa chữa: ” Đội trưởng Viên, đường dây của camera thang máy lầu 6 không bị gì hết.”

“Tôi… Tôi biết…”

Nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng theo dõi rất bình thường, nhưng trên gương mặt mập mạp của đội trưởng Viên lại chảy đầy mồ hôi. Trên màn hình theo dõi trước mặt ông ta, màn hình đang không ngừng đen đi, sáng lên, đen đi, sáng lên. Thời gian tắt của mỗi một đoạn video căn cứ vào độ dài của con đường máy camera theo dõi, thời gian khôi phục lại không đồng đều. Đội trưởng Viên vô cùng quen thuộc tầng lầu này, ông tính đại khái một chút, thời gian tắt, ngang với thời gian một người đi qua khỏi phạm vi của camera đó.

Nếu tính từ lần đầu tắt màn hình, rồi vẽ lại sơ đồ đường đi, hình như có người từ lầu một vào thang máy, lên đến lầu 8, sau đó tiến vào thang bộ lầu 8. Vài phút sau, từ thang bộ đi ra, đồng thời theo phía sau còn có cái người mà đội trưởng Viên được lệch xóa hết hình ảnh kia.

Đội trưởng Viên vốn tưởng người này là muốn lên lầu trộm gì đó mới không chút do dự đáp ứng. Dù sao nếu bộ phận bảo an bị trách cứ, ông nhiều lắm là cuốn gói, lấy được mớ tiền lớn như vậy, số tiền lương kia tính cái gì.

Hiện tại đội trưởng Viên hối hận rồi, cái này mà trộm đồ gì, gã, gã rõ ràng đang bắt quỷ a!

Người kia hiển nhiên đang đuổi theo một người mà đội trưởng Viên không nhìn thấy, nếu không phải ông đang theo dõi ngay hiện trường, mà ngay sau lại nhìn video ghi hình, trừ lý do đường dây hơi có vấn đề ra, tuyệt đối không thể tưởng được nơi này có một người… nên nói là một cái gì đang đi qua. Đội trưởng Viên tuyệt không tin có người có thể khống chế cameras đúng lúc tắt đi khi y vừa đi qua, năng lực khống chế đương trường này, trừ quỷ ra còn có thể là cái gì?

…..

Vệ Thư Tuân hình như té nên chân bị thương, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, thỉnh thoảng dừng lại, điều này làm Thẩm Vĩ càng không muốn bỏ cuộc, thằng nhãi này sắp chạy không nổi rồi, gã sao có thể để tiền đồ chui vào tay rồi lại bay đi. Phía trước, bóng dáng Vệ Thư Tuân chợt lóe trong góc rồi không thấy, Thẩm Vĩ chạy nhanh xông lên. Đã đuổi tới mức này, tuyệt đối không thể để nó chạy thoát. Chạy đến góc, đột nhiên phát hiện phía trước là một văn phòng trống cửa mở toang, nhìn cửa sổ văn phòng thì nơi này đã là cuối hành lang, y đã không có đường trốn nữa. Thẩm Vĩ vọt vào căn phòng trống, không phát hiện tung tích Vệ Thư Tuân, thình lình nghe một tiếng két nhỏ, Thẩm Vĩ chạy đến, nhìn thấy mục tiêu đang từ cửa sổ nhảy vào —— thì ra vừa rồi y đang đu trên cửa sổ.

Thừa dịp Vệ Thư Tuân còn chưa đứng vững, Thẩm Vĩ nắm chặt dao găm xông lên, chỉ cần nửa phút… Không, mười giây là đủ rồi, thời gian để đâm vào người cắt nhỏ nội tạng.

Bang ——!!

Phía trước không biết khi nào xuất hiện một tấm kính trong suốt, Thẩm Vĩ đập thẳng vào kính, lập tức đầu óc choáng váng.

“Tôi cố ý chọn tầng trệt.” Cách tấm kính, một đôi chân thon dài xuất hiện trước mặt Thẩm Vĩ đang ngã sấp xuống: “Tư liệu nói công ty này vừa mới dọn đi, bọn họ lúc trước có trang bị cửa kính cảm ứng điện từ, còn có…”

Xoạt xoạt xoạt xoạt ——!!

Vòi báo cháy trên đầu không rõ tại sao bắt đầu phun nước ào ạt, cho nên Thẩm Vĩ không nghe rõ Vệ Thư Tuân nói gì. Gã đứng lên dùng chân giẫm cửa kính, tấm kính công nghiệp không chút sứt mẻ.

Nước trên mặt đất nhanh chống đọng thành vũng, cuối cùng ngừng lại, Thẩm Vĩ lúc này mới nghe được Vệ Thư Tuân nói: “… Mặc dù hơi phiền chút, để tránh tự tay giết người, chỉ có như vậy.”

Cái gì chứ?

Cạch cạch ——!

Trừ cửa cảm ứng điện từ, công ty này còn lắp đặt cửa sắt phòng trộm, lúc này cửa sắt trên đỉnh đầu lập tức đóng ầm xuống. Thẩm Vĩ phản ứng cực nhanh mở ra hộp đàn violon, lấy súng bắn vào cửa kính. Trên súng đã sớm lắp đặt hãm thang, Thẩm Vĩ không lo bị người khác phát hiện, không chút cố kỵ bắn liên tục ngay vào cửa kính, kính công nghiệp dù sao không thể so với kính chống đạn, hai phát lập tức vỡ ra. Nhưng viên đạn bay đến thân thể Thư Tuân như bị cái gì vô hình ngăn cản, khựng giữa không trung lại rơi xuống mặt đất.

Thẩm Vĩ ngây người, đây là cái gì?

Két két —— két két ——!!

Chỉ trong phút muộn màng đó, cửa sắt phòng trộm đã hạ xuống thấp đến mức người trưởng thành không cách nào chui qua, đồng thời Thẩm Vĩ hoảng sợ phát hiện trên cửa sắt có ánh điện quang loé lên —— mà trên mặt đất tích đầy nước!

“Không!”

Thẩm Vĩ xoay người, chạy trốn, tia nước văng lên theo bước chân của gã. Rầm, cửa sắt điện gạ xuống mặt đất, Thẩm Vĩ kêu thảm thiết ngã xuống.

Trước khi ngã xuống, Thẩm Vĩ nhìn về phía Vệ Thư Tuân đứng ở ngoài cửa sắt. Sinh viên thân phận bình thường kia, đang mặt vô cảm mà nói với gã: “Bye-bye!”