Đêm 30 ăn xong bữa cơm đoàn viên, các trưởng bối phần lớn không coi hết tiết mục cuối năm liền ngủ, Vệ Thư Tuân thì cùng đám anh em họ dọn máy tính từ các nhà đến tổ trạch cùng chơi game suốt đêm, nói cho hay là: Đón giao thừa.
Chu Tuyền gọi điện thoại tới chúc giao thừa vui vẻ, Vệ Thư Tuân nói “Năm mới vui v… ôi má nó, mau thêm máu cho tao, tao cạn ống rồi!” Cạch, treo điện thoại.
Chu Tuyền lắc đầu bật cười, lại gửi tin nhắn chúc mừng năm mới. Vệ Thư Tuân chả hay biết gì, chỉ cùng đám anh em một đường đánh BOSS đến hừng đông.
Hôm sau, bọn họ chống chọi cúi đầu chào năm mới các trưởng bối lại bò lên giường ngủ bù.
Lúc Vệ Thư Tuân tiến vào chăn rốt cục nhớ lại tối hôm qua hình như Chu Tuyền có gọi điện tới, nửa ngủ nửa tỉnh mò cái điện thoại ra, bấm: Chú mừng năm mới! rồi gửi tin nhắn nhóm luôn.
Chu Tuyền vừa nhận được, liền nghiêm nghiêm túc túc tìm tòi trên mạng mấy câu chúc năm mới hay hay, tìm được câu các phương diện Phúc Thọ An Khang đều đầy đủ hết, liền từng chữ từng chữ mà bấm vào, gửi qua cho Vệ Thư Tuân.
Đợi mười mấy phút, không thu được câu trả lời nào, Chu Tuyền suy xét có nên gọi qua hay không.
“Anh Tuyền, anh đang làm gì đó?” em họ Chu Trúc đi tới hỏi.
“Không có gì.” Chu Tuyền lưu luyến mà cất di động, hôm nay cả nhà muốn tới quảng trường chụp ảnh chung, sẽ rất bận, vẫn là buổi tối lại gọi cho y đi!
Mùng một tết Vệ Thư Tuân ngủ một giấc thẳng đến đêm đen, chạng vạng mới bị Lâm Song Bình nhéo lỗ tai xách đứng lên ăn cơm chiều.
Ăn xong cơm chiều Vệ Thư Tuân lấy điện thoại ra coi tin nhắn, ba mươi mấy tin chúc mừng năm mới, bạn học chiếm hơn phân nửa, mấy lời hay ý đẹp câu chúc hết bài này đến bài khác, vừa thấy chỉ biết là mấy câu kinh điển trên mạng, có rất nhiều tin còn bị trùng nữa chứ.
Bất ngờ chính là Chu Tuyền cũng nhắn một tin như vậy, cảm giác hoàn toàn không hợp với tính cách lãnh khốc của hắn, chắc là dạng tin chuyển tiếp quá!
Vệ Thư Tuân nhắn một câu: Ăn cơm chiều chưa? Bữa tối có đồ gì ăn ngon không? Vẫn nhắn cả nhóm.
Chu Tuyền đang ngồi trong sân nhìn mấy đứa em họ chơi pháo hoa, thu được tin nhắn của Vệ Thư Tuân, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chu Trúc bên cạnh kinh ngạc, tò mò hỏi: ” Anh Tuyền, là ai nhắn tin vậy?”
Chu Tuyền lắc đầu, hỏi: “Mấy món chúng ta đêm nay ăn ở nhà hàng tên gì?”
“A?”
Mùng hai tết, Vệ Thư Tuân đi theo ba mẹ đến từng nhà thân thích chúc tết. Cặp kính đen xấu xí cộng cho y không ít điểm, mấy cụ đều cảm thấy y đã cải tà quy chính, làm sinh viên, có tiền đồ, tiền lì xì cho cũng nhiều hơn những người khác một chút.
Không biết nên nói vui quá hóa buồn hay họa vô đơn chí, Vệ Thư Tuân ôm tiền lì xì mời đám anh em đi ăn thịt nướng, cứ chọn đại một tiệm trong mấy tiệm kia, cư nhiên lại đụng phải người không muốn gặp.
“Chào, Nghiêm Đông Nam, mày cũng đến ăn à?” Anh họ Vệ Kiến An không biết chuyện giữa Vệ Thư Tuân và hắn, thấy liền đi qua chào hỏi: “Một mình hả? Vậy ngồi chung đi, hôm nay Thư Tuân bao đó, mày cũng đừng khách khí!”
Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam cũng coi như bạn nối khố, ba mẹ hai bên vốn đều là người trấn An Lý này, sau lại khi dọn đến Du thành, mua vừa vặn là chung cư của một tiểu khu. Tuy không chung tòa, nhưng dù sao cũng là đồng hương, lúc đó hai nhà rất thân nhau, thường xuyên qua lại, Vệ Thư Tuân từ tiểu học cứ như vậy mà trở thành bạn chơi với Nghiêm Đông Nam.
Thẳng đến càng về sau hai người đều thành lưu manh, ba mẹ hai nhà chỉ trích đối phương làm hư con mình, hai nhà mới đoạn tuyệt liên hệ. Nhưng người lớn khắc khẩu không ảnh hưởng đến con cái, Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam rất thân nhau cho nên đám anh em họ tự nhiên cũng quen biết Nghiêm Đông Nam.
Mọi người cũng không biết Vệ Thư Tuân đã tuyệt giao với Nghiêm Đông Nam, thân thiết tiến lên chào hỏi, không chờ Vệ Thư Tuân nói gì đã nhanh như chớp kéo hai bàn lại rồi ngồi xuống.
Ánh mắt Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam đụng nhau, trong mắt hai người đều không còn nét thân thiết và quen thuộc của ngày trước, ngược lại như người xa lạ mà phòng bị nhau, tràn ngập xem kỹ.
Vệ Kiến An đã thuận miệng gọi một đống thịt nướng, chuyển hướng Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân mày sao còn đứng thế, lại đây ngồi mau lên!”
Vệ Thư Tuân ngồi xuống đối diện Nghiêm Đông Nam, Nghiêm Đông Nam đột nhiên hỏi: “Thư Tuân sao đeo kính vậy?”
“Cận thị nha, đọc sách nhiều đều vậy đó.” Thằng em họ Tề Tiểu Vũ trả lời.
“Khì!” Nghiêm Đông Nam hừ cười, trong tiếng cười mang theo trào phúng: “Nửa năm không gặp, mày biến thành con ngoan trò giỏi rồi à?”
Đám anh em họ đều ở bên cạnh, Vệ Thư Tuân không muốn cãi nhau với hắn, chỉ đẩy đẩy kính, lộ ra một nụ cười điển hình học sinh ngoan cho hắn coi: “Không có cách nào, sinh viên mà, đọc sách nhiều lắm.”
Ăn thịt nướng tự nhiên phải gọi bia, mọi người ăn uống cười đùa, nhiều ít đều có chút men say. Mấy thằng anh em chơi đoán số đổi chỗ, bất tri bất giác, đã đẩy Nghiêm Đông Nam và Vệ Thư Tuân đến vị trí song song.
Hai người nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng dịu lại mà cụng ly. Nói gì thì nói bọn họ hoàn toàn không có bất kì mâu thuẫn nào, chẳng qua một người một lòng vào hắc đạo, một kẻ quyết định làm con ngoan, chỉ là mỗi người đi về một hướng mà thôi.
Nếu thật sự nói đến mâu thuẫn, đại khái chính là, cảm giác thất vọng của hai người dành cho đối phương mà thôi!
“Mày thật sự muốn làm trò ngoan à?” Nghiêm Đông Nam hỏi.
“Ờ, quyết định rồi.” Vệ Thư Tuân gật đầu.
“Quá đột ngột, mày tự nhiên lại ý, mà còn chả nói gì cho tao biết.” Nghiêm Đông Nam than: “Tao nhớ lúc trước quen đại ca Thành cũng là đề nghị của mày, mày cứ như vậy mà bỏ rơi huynh đệ tụi tao hả?”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Kỳ thật, tao cũng thấy quá đột ngột.”
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Vệ Thư Tuân sau khi cùng đám bạn quen biết đại ca Thành, rồi chờ mọi người tốt nghiệp cấp 3, liền cùng đến làm việc cho ổng. Mười mấy người bọn họ cũng coi như là một phe nhỏ, ra xã hội cũng không sợ bị người khác khi dễ. Nhưng Vệ Thư Tuân bất ngờ bị máy học tập đập trúng rồi khống chế, lúc đó bản thân y còn lo chưa xong, còn sức đâu mà đi lo cho đám bạn này. Chờ đến khi rốt cục rảnh tay rồi, đám bạn đã làm chuyện y không thể chịu nổi, chính là dụ dỗ Trần Tử Hà, mà Nghiêm Đông Nam thì không biết tung tích nơi nào.
“Mày cũng bỏ tụi nó lại chứ hơn gì tao, mày đi đâu, làm gì rồi?”
“Tao cũng hết cách, đám ngu đó, thấy chút lợi nhỏ nhoi là dán con mắt vào không kéo ra được.” Mặt Nghiêm Đông Nam lạnh như băng: “Tao nghe đâu mày vì Trần Tử Hà mà trở mặt với Trương Thần Song, tụi nó bán đứng đâu có phải chỉ một người bạn là Trần Tử Hà. Mấy thằng khác không làm dẫn mối, bất quá cũng là vì không có bạn nữ để giới thiệu thôi. Mày nói coi, đám bạn như vậy, tao còn dám lăn lộn chung với tụi nó không?”
Vệ Thư Tuân gật đầu, chủ động cùng Nghiêm Đông Nam cụng ly. Ở điểm này, y và Nghiêm Đông Nam đều nhất trí.
Đám anh em họ đã say mềm, Vệ Thư Tuân và Nghiêm Đông Nam mỗi người đỡ một tên chia nhau đưa họ về nhà. Lúc rời đi, Nghiêm Đông Nam hỏi: “Thư Tuân, giờ tao đang đi theo ông chủ phía sau đại ca Thành, làm ăn cũng không tệ lắm, mày qua giúp tao được không? Nói thật, liền tính mày tốt nghiệp đại học, tiền kiếm được cũng không bằng tiêu vặt một tháng của tao.”
Vệ Thư Tuân gật đầu: “Tao biết, nhưng tao đã quyết định.”
“Mày suy nghĩ chút đi, tao hy vọng mày tới, chuyện tao làm không giống tụi Lý Triết Hữu, Trương Thần Song đâu.” Nghiêm Đông Nam vẫn còn nhớ chút hữu tình ngày trước, muốn lôi kéo Vệ Thư Tuân một phen, trong mắt bọn họ văn bằng cao tới đâu cũng không thực tế bằng tiền.
“Khỏi suy xét, giờ tao chỉ muốn làm ba mẹ vui vẻ.” Vệ Thư Tuân lắc đầu, y hoàn toàn không có hứng thú với chuyện Nghiêm Đông Nam làm ăn cái gì, cho dù là buôn bán thật sự, y cũng không tính nghỉ học đi theo hắn.”Mày…” Vệ Thừa chỉ nói tương lai y sẽ vì giết người mà ngồi tù, lại không biết Nghiêm Đông Nam sau này sẽ thế nào.
“Thôi, chú ý an toàn.” Y có thể quản mình đã là không tồi, thật sự không tinh lực lại đi can thiệp vào nhân sinh của người khác.
“Giờ còn chưa tới 12h nữa!” Nghiêm Đông Nam chỉ nghĩ y kêu mình đi đường chú ý an toàn, hắn thất vọng mà lắc đầu: “Mày biến thành nhát cấy rồi.”
“… Coi như tao nhiều chuyện đi.”
Anh Tuyền chỉ có cân lượng để nhận 2 cái tin nhắn nhóm thôi, thật đắng lòng
Nghiêm Đông Nam thật ra là 1 người rất khó nhận xét, hắn ko phải một người tán tận lương tâm bất chấp mọi thứ để kiếm tiền… Có đôi lúc hắn khá đê tiện, nhưng cũng có khi hắn dừng lại và suy ngẫm cái gì đáng quý hơn.
Uhm, hắn còn là 1 người khá tài năng, có mắt nhìn xa trông rộng, tất nhiên là trong vấn đề phi pháp, nhưng tui cũng phải thừa nhận là hắn giỏi, giống gian hùng. Cũng chính cái nửa chính nửa tà đó của hắn mà Thư Tuân vẫn giữ lại chút tình bạn với hắn cho đến cuối truyện (Mấy thằng khác tuyệt giao hết).