Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 53: Được cứu




Khóa mắt điện tử có nguyên lý tương tự với khóa vân tay, khóa Voiceprint, đều phải thông qua tín hiệu nhị phân quay trở lại bộ phận phân tích tín hiệu cơ điện, sau khi trùng khớp với dãy nhị phân trong cơ sở dữ liệu, khóa sẽ mở ra.

Đại khái là vì hành động nhanh, cửa sắt này dùng là dạng quét một mắt, theo lời Hứa Nguyên Quân tốc độ phản ứng của dạng này nhanh hơn dạng hai mắt 2 giây, đương nhiên cái này cũng không liên quan đến Vệ Thư Tuân. Khóa mắt dùng cả hai mặt, ra vào đều phải tiến hành quét, khóa mắt gắn chặt vào cửa sắt, không có đinh ốc hay gì cả, chỉ có một miếng vuông để quét tròng đen.

Cái này đối với Vệ Thư Tuân mà nói cũng không khó, máy học tập có thể giúp y quét hình bên trong khóa mắt. Vệ Thư Tuân rút ra một con dao nhỏ, tìm được vị trí của bộ phận phân tích tín hiệu cơ điện, dùng sức cắm mũi dao vào cửa sắt. Cửa sắt rất rắn chắc, mũi dao cắm vào một nửa liền gãy đứt, nhưng may mà cũng đâm ra một lỗ nhỏ. Vệ Thư Tuân lại rút mấy công cụ bằng sắt như nhíp, tua vít, tua vít chữ thập vân vân ra, dùng sức đâm vào cái lỗ, sắt lá hơi bong lên, đâm gãy hết mọi dụng cụ xong, cuối cùng moi ra một lỗ chừng ngón út.

Đường dẫn của bộ phận cảnh báo ngay khi đâm con dao nhỏ vào, đã bị Vệ Thư Tuân cắt đứt. Tuy không cách nào báo nguy ra phía ngoài, nhưng khóa mắt cùng lúc bị phá hư, lập tức tự động khóa chặt cánh cửa. Khóa mắt là dạng trí năng, tiếng khóa lại rất nhỏ, cả hai tên thủ vệ ngoài cửa cũng không nghe thấy.

Bởi vì Vệ Thư Tuân phá hư máy giám thị, có một người đàn ông phụ trách theo dõi đi xuống nhìn tình huống. Đại khái là không đủ quyền hạn, hắn không thể mở cửa, chỉ hỏi hai tên thủ vệ, xác nhận không thành vấn đề, lại lên lại trên lầu.

Vệ Thư Tuân mặt vô cảm, cầm cái tua vít dẹp cuối cùng trên tay. Chậm rãi đâm vào lỗ thủng kia, đâm vào đến cuối. Rắc một tiếng, bộ phận phân tích tín hiệu cơ điện bị phá hư.

Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng thở ra, xem ra, ai cũng không mở cánh cửa này ra được.

“Làm không tồi.” Giáo sư Triệu còn chưa ngất xỉu, tựa vào trên tường mỉm cười với Vệ Thư Tuân.”Xem ra em rất rành khóa mắt a.”

“Hơi hơi thôi thầy.” Vệ Thư Tuân vô tâm khoe khoang, cười nói “Bộ quét tròng đen bị phá hư, giờ ai cũng vào không được.”

“Thật tốt quá!” giọng Ngô Hoành Kiệt còn hơi run run, thả lỏng tựa vào tường.

“Không đơn giản như vậy.” Giáo sư Triệu lắc đầu: “Nói là cho thầy nửa giờ suy xét, kỳ thật chính là thời gian chúng rút lui. Trong nửa giờ, bất kể thầy có khai hay không, chúng cũng sẽ giết người rồi rút đi.”

Vệ Thư Tuân há mồm muốn nói, giáo sư Triệu đánh gãy y: “Đóng cửa mở cửa không nhằm nhò gì hết, chúng có thể dùng bom, có thể phóng hỏa, luôn có biện pháp giết chết chúng ta.”

Vệ Thư Tuân ngơ ngẩn, mồ hôi lạnh ứa ra: “Chúng không dám gây ra động tĩnh lớn như vậy, sẽ gây chú ý…” Nhưng ngẫm lại bọn họ bị công nhiên bắt cóc trong sân trường, hành động kiêu ngạo đáng sợ đến cực điểm, căn bản không sợ làm ai chú ý cả.

“Còn khoảng 20 phút.” Từ Vệ Thư Tuân đánh vỡ máy theo dõi, phá hư khóa mắt, chỉ mới tốn chừng mười phút. Giáo sư Triệu thấp giọng nói “Chúng hẳn đang tiến hành chuẩn bị rút lui.”

Vệ Thư Tuân gật đầu, thông qua máy học tập, Vệ Thư Tuân nhìn thấy ba thủ lĩnh trên lầu mỗi tên đang sử dụng một cái laptop, một bên bận rộn một bên gọi điện thoại, tám chín phần là đang an bài lộ tuyến rút lui. Lầu một chỉ còn lại một nhân viên theo dõi, còn lại đang cất rương vũ khí vào thùng của hai chiếc Audi.

Vệ Thư Tuân giật mình, kinh ngạc phát hiện hai chiếc xe kia cư nhiên là biển số xanh, loại xe này rất hiếm khi có người tra, nói không chừng những người này rất có thể sẽ thuận thuận lợi lợi rút đi.

“Không thể cho chúng thời gian rút lui.” Giáo sư Triệu tiếp tục nói: “Thư Tuân, em có thể tháo một ít linh kiện trong khóa mắt xuống không, cái nào cũng được.”

“Để em thử.” Vệ Thư Tuân cũng không hỏi nhiều, dùng tua vít dẹp đâm phá màn hình quét tròng đen. Màn hình này là hai mặt, Vệ Thư Tuân phá hư bên này, ngoài cửa cũng chưa phát hiện, chỉ nghe được sau cửa truyền đến tiếng động, hai gã quay đầu nhìn lại.

Vệ Thư Tuân đúng lúc đá vào thành cửa, gào to: “Thả tôi ra ngoài, Thả tôi ra ngoài!”

Hai người kia lộ ra nụ cười khinh bỉ, xoay người lại.

Vệ Thư Tuân một bên đá cửa, một bên tháo màn hình quét tròng đen ra. Màn hình cũng không khó tháo, đáng tiếc bộ phận phân tích tín hiệu cơ điện nằm sát dưới đáy, nếu không cũng không đến mức làm gãy tất cả công cụ của Vệ Thư Tuân.

Sau khi tháo rời được màn hình, Vệ Thư Tuân cầm cái tua vít, bắt đầu từng bước từng bước thật cẩn thận dỡ bỏ linh kiện bên trong. linh kiện của khóa mắt có mấy trăm, dỡ xuống vài cái không có ảnh hưởng gì, Vệ Thư Tuân tháo hai mươi mấy cái trên đó xuống hết.

“Giáo sư Triệu, vậy được chưa ạ?” Hứng mớ linh kiệm đến trước mắt giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân hỏi.

Tình trạng của Giáo sư Triệu không tốt lắm, lúc này đã không còn sức để ngẩng đầu, chỉ hơi mở mắt, gật gật đầu, cố giữ tinh thần: “Thầy muốn đáp lễ lại chúng vài thứ, Thư Tuân làm theo lời thầy. Ngô Hoành Kiệt, trò cũng tới hỗ trợ.”

Ngô Hoành Kiệt lúc nãy nghe giáo sư Triệu phân tích bọn họ có lẽ vẫn sẽ chết, đã sớm sợ tới mức hoang mang run rẫy, lúc này cũng chỉ có nơm nớp lo sợ đi đến, hỏi: “Giáo sư Triệu, nếu hỗ trợ… Chúng ta sẽ không chết đúng không?”

“Nếu nhanh, sẽ không.” Giáo sư Triệu ôn hòa trấn an hắn: “Trò đem bề mặt phân tích tinh thể và bộ phận cảnh báo tosd nối lại, càng nhanh càng tốt. Thư Tuân, đem Transistor tứ cấp cáy ghép vào trong động cơ từ, nhanh.”

Rất nhanh, năm sáu thiết bị tổ hợp kỳ quái được mấy đường dẫn nối lại với nhau, giáo sư Triệu bảo Vệ Thư Tuân đem đường dẫn tổ thiết bị và bộ phận cảnh báo này nối lại.

Vệ Thư Tuân từ lỗ thủng moi ra đường dẫn bộ phận cảnh báo, lột lớp vỏ nhựa ra, nối hai đường dẫn lại. Vừa chạm vào nhau, Vệ Thư Tuân chợt nghe tiếng cảnh báo vang vọng cả biệt thự. Trong hình ảnh quét của máy học tập, Vệ Thư Tuân phát hiện trên lầu rối loạn cả lên.

Không biết tổ thiết bị giáo sư Triệu lâm thời chế tác này có tác dụng gì, những người đó xem xét máy tính và máy theo dõi, cư nhiên không biết đây là còi cảnh báo truyền ra từ tầng hầm, ngược lại tưởng là bên ngoài. Vệ Thư Tuân thấy có hai người mang theo súng vội vàng chạy ra biệt thự, đồng thời những người khác xách thùng từng người lên xe.

Một tên thủ lĩnh trung niên tóc vàng khi đến lầu một, đưa thùng cho đồng bọn, xoay người chạy về phía tầng hầm. Đối phương đầy mặc âm lệ, không khó tưởng tượng hắn muốn tới làm gì.

Hai tên thủ vệ tầng hầm kính chào quân thức, bị hắn vẫy lui, hắn đi đến trước màn hình quét tròng đen, cắm vào một tấm thể từ, đồng thời quét tròng đen.

“Bíp, quét tròng đen, khởi động màu sắc và ánh sáng…” Máy học tập đột nhiên mở miệng: “Tín hiệu nhị phân phản hội… bộ phận phân tích tín hiệu cơ điện đã hư, quét tròng đen không thể thông qua, khóa không thể mở.”

Vệ Thư Tuân đang nâng tổ hợp thiết bị và bộ phận cảnh báo kia liền với nhau, biết rõ thủ lĩnh đang đứng trước cửa, nhưng cũng không dám thối lui. Máy học tập đột nhiên phát ra tiếng làm y hoảng hồn: “Máy học tập, mày làm gì vậy?”

“Tôi đang thử làm cậu thả lỏng.” Máy học tập nói “Cậu rất khẩn trương.”

“Mày như vậy tao càng khẩn trương.” Vệ Thư Tuân trợn trắng xem thường: “Ý tốt tâm lĩnh.”

Tên thủ lĩnh kia đợi một hồi, phát hiện cửa sắt không mở ra, rốt cục nhận ra không thích hợp, lập tức nã súng bắn vào cánh cửa đóng chặt. Đáng tiếc đây là khóa trí năng chúng cố ý trang bị, lọt vào công kích không những không hư, ngược lại khóa càng chặt thêm.

Thiết tưởng của giáo sư Triệu là chính xác, quá vội vàng chúng không có nhiều thời gian giết người diệt khẩu, sau khi phát hiện không thể mở được, thủ lĩnh tóc vàng lập tức dẫn hai tên thuộc hạ rút lui.

Ba chiếc xe trước sau chạy ra khỏi gara, phân biệt các hướng mà rời đi. Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng thở ra, ngồi bệt xuống đất. Nói thật y chỉ lo những người này ném đại một trái bom vô hay không, may mà chúng vẫn chưa làm vậy.

“Hắn… Chúng đi rồi sao?” Ngô Hoành Kiệt nơm nớp lo sợ hỏi, vừa rồi hắn nghe được tiếng súng ngoài cửa, sợ tới mức trốn trong góc tường, lúc này mới chậm rãi bò ra.

“Đã đi rồi.” Vệ Thư Tuân gật gật đầu.

“Chúng ta chạy mau…” Nói tới đây mới nhớ đến cửa bị khóa, Ngô Hoành Kiệt kích động: “Nguy rồi, chúng ta không ra được, lỡ không ai phát hiện chúng ta, là phải đói chết ở chỗ này!”

“Yên tâm đi, chờ hừng đông, sẽ có người tới.” Vệ Thư Tuân đi đến bên người giáo sư Triệu, phát hiện giáo sư Triệu đã hôn mê. Ông chống chọi đến hiện tại, phát hiện đối phương bỏ chạy rốt cục cũng không chịu nổi nữa.

Vệ Thư Tuân nhìn nhìn đồng hồ, lúc này mới 2h sáng. Cách lúc bọn họ bị bắt cóc ở trường đến khi giáo sư Triệu bị khảo tra, chỉ qua có mấy tiếng đồng hồ.

Đến 4h rạng sáng, Vệ Thư Tuân phát hiện mấy chiếc quân xe vây quanh biệt thự. Hơn trăm quân nhân mang súng nhảy xuống xe, bọn họ cũng không vội vã xông tới, mà trật tự vây quanh, hơn mười người mặc quần áo chống bạo loạn, cầm máy dò trong tay thận trọng đi vào biệt thự.

“Chu Tuyền?” Vệ Thư Tuân nhìn thấy Chu Tuyền sắc mặt tái nhợt từ một chiếc quân xe bước xuống, Hứa Nguyên Quân đỡ hắn, đang cực lực nói gì đó, hắn chỉ lắc đầu, không nói một câu.

Rất nhanh, quân tiên phong tiến đến dò đường liền tìm ra mấy cái hộp thiết cỡ cái usb quanh biệt thự. Bọn họ lưu loát thu mấy thứ này vào thùng dụng cụ đặc biệt.

Sau khi tất cả hộp thiết bị lấy đi, quân đội mới vọt vào biệt thự. Tầng hầm nhanh chóng bị phát hiện, quân nhân thử mở, nhưng cửa sắt bị khóa chặt, bọn họ cũng mở không ra.

Ngô Hoành Kiệt nghe được động tĩnh ngoài cửa, mặt lộ hoảng sợ. Vệ Thư Tuân nói “Yên tâm đi, là quân đội.” Ngô Hoành Kiệt lập tức mừng rỡ bổ nhào đến cạnh cửa dùng sức đấm.”Tôi ở trong này, tôi ở trong này, mau mau cứu tôi!”

Quân nhân ngoài cửa đang chuẩn bị phá, đột nhiên thấy có người đập, lớn tiếng nói “Bất kể anh là ai, xin lùi lại, chúng tôi muốn phá cửa.” Đáng tiếc giọng bọn họ truyền không vào được, Ngô Hoành Kiệt vẫn ghé vào cửa dùng sức đập.

“Má nó, thằng nào lầy dữ vậy!” Hứa Nguyên Quân chửi nhỏ.

Chu Tuyền được Hứa Nguyên Quân đỡ lấy, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cánh cửa: “Thư Tuân có ở bên trong không, cậu ấy không có việc gì đâu đúng không?”

Liền tính nghe không được, cũng biết ngoài cửa đang làm gì. Vệ Thư Tuân hối hận mình lắm miệng, đi lên trước kéo lê Ngô Hoành Kiệt đi. Sau khi ba người đồng thời thối lui vào góc tường, cửa bật ra, vài quân nhân mang súng xông tới. Họ cũng không để ý gì tới Vệ Thư Tuân và Ngô Hoành Kiệt, lập tức nhằm phía giáo sư Triệu, sau khi xác nhận ông còn sống, cầm bộ đàm: “Mục tiêu đã ngất, yêu cầu cáng.”

“Thư Tuân!” Chu Tuyền đẩy Hứa Nguyên Quân ra cũng tiến vào, nhìn thấy Vệ Thư Tuân đứng ở góc tường, mặt cũng thả lỏng đi, lao qua ôm lấy Vệ Thư Tuân: “Thật tốt quá, cậu không sao hết!”

“Yên tâm đi, tôi còn khỏe.” Vệ Thư Tuân cười nói, tuy đêm nay kích thích chút, nhưng từ đầu tới đuôi y cũng không bị thương gì, hiện tại hoàn toàn không hoảng sợ gì mấy.

“Anh không sao hết… Hễ?”

Đang chuẩn bị hỏi Chu Tuyền thế nào, đột nhiên cảm giác thân thể ôm hắn nặng trịch đi, bật ra rồi ngã xuống. Vệ Thư Tuân ôm hắn không nổi, hai người cùng ngã xuống đất, Hứa Nguyên Quân chạy tới đỡ lấy Chu Tuyền, lắc lắc đầu.

“Trúng ba phát, anh ta không chịu gây tê, sợ không tỉnh lại kịp cứu cậu, viên đạn là lấy ra lúc tỉnh, có thể chống đỡ đến giờ đã là cực hạn rồi.”