Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 48: Nhiệm vụ của Hứa Nguyên Quân




Cuộc thi đã tới gần, trong lúc vội vàng không thể chậm rãi nghiên cứu nữa, ba người sau khi thương lượng đã quyết định đi tìm ba của Tôn Y- giáo sư Tôn nhậm chức ở trường này.

Vệ Thư Tuân ôm thùng dụng cụ đi theo sau bọn họ, nghe Tôn Y và Lưu Vĩnh Đông vừa đi vừa thảo luận tín hiệu truyền trong không khí bị nhiễu, hỏi Phùng Vĩ: “Có thể xin giáo sư giúp à?”

“Đương nhiên.” Phùng Vĩ gật đầu: “Rất nhiều trường còn chuyên tổ chức các nhóm, từ ý tưởng thiết kế đến công thức bản vẽ đều nhờ giáo sư chỉ đạo, chỉ thiếu điều tự mình ra tay, sinh viên chỉ là rối gỗ gắn dây. Nhưng đại học A chướng mắt thi như thế, cho nên do sinh viên tự nguyện tham gia. Em lên forum vinh dự của trường coi đi, có thể tìm ra không ít tiểu tổ hứng thú dự thi đó.”

Vệ Thư Tuân đưa thùng dụng cụ cho Phùng Vĩ, dùng di động đăng ký diễn đàn của trường, quả nhiên thấy rất nhiều 《 Nhóm sinh viên tham gia Cuộc thi thiết kế của sinh viên điện tử toàn quốc, mọi người cùng nỗ lực》, 《 Cần người bên ngành điều khiển tự động, muốn tham gia báo tên lại》. Cả trang dài xuống dưới, đại bộ phận đều là mấy bài đăng thế này.

“Có nhiều người tham gia đến vậy á?” Vệ Thư Tuân kinh ngạc.

“Bởi vì không có hạn chế, người tham gia rất nhiều, nhưng qua được nhiêu thì không nói trước được.” Phùng Vĩ nói, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo: “Nhưng sinh viên đại học A là nhiều nhất, năm trước chiếm được một nửa tiểu tổ cả cuộc thi, cho nên mới cần nhờ trận đấu này tăng thể diện cho Lưu Vĩnh Đông đó.”

Vệ Thư Tuân không có cảm giác vinh dự tập thể gì, cũng không cần thi để lấy tiếng, nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, lấy lại thùng dụng cụ—— kỹ thuật y giúp không được, chỉ có thể dựa vào sức lao động để biểu hiện chút.

Ba của Tôn Y – giáo sư Tôn Thành là người đàn ông trung niên gần năm mươi, cũng đeo một cặp kính dày đen, khóe miệng hơi cong xuống, thấy con đến cũng không cười cái nào, là một người rất nghiêm túc.

Nghe Tôn Y tự thuật xong, ông nói: “Đem bản vẽ của tụi con cho ba.”

Vừa lật xem bản vẽ thiết kế, vừa nói: “Ý nghĩ sai bét ngay từ đâu. Động cơ liên trục vĩnh từ tuy có thể nhận tín hiệu, nhưng khoảng cách lại không xa, hơn nữa dễ bị không khí quấy nhiễu, làm sao mà tăng cường tín hiệu được…”

Một bên răn dạy, một bên tiếp tục lật xem. Bốn người song song đứng trước bàn làm việc của ông, cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo dục. Tuy ông nghiêm khắc phê phán, nhưng nội dung chân thật, Vệ Thư Tuân không thấy khó chịu gì cả, một bên nghe một bên nghiêm túc ghi nhớ.

Giáo sư Tôn Thành lật xem xong bản vẽ đầu tiên, lại bắt đầu lật bản thứ hai. Bản này là ba người Tôn Y tối qua chỉnh sửa cả đêm, còn chưa thực nghiệm qua, trực tiếp lấy đi thỉnh giáo giáo sư Tôn Thành.

Giáo sư Tôn Thành nhìn một khắc, gật đầu: “Cái này thì đỡ hơn. Ý tưởng tín hiệu viễn thám xem như chính xác. Nhưng tín hiệu dễ xâu chuỗi, nên đổi thành tín hiệu viễn thám ổn định, thêm một trình tự củng cố tĩnh sóng. Còn phải thêm một trình tự phân biệt nhận lệnh…”

Ông vừa nói, vừa lấy viết đánh dấu lên bản vẽ.

Vệ Thư Tuân thấy ông xẹt một cái đã sửa xong tư liệu thiết kế, chờ ông nhìn xong, nhịn không được hỏi: “Xin hỏi giáo sư Tôn, dụng cụ tăng cường tín hiệu đã có chưa ạ?”

Nếu như trên thị trường đã xuất hiện, bọn họ liền không thể lấy nó để tham gia trận đấu.

“Hiện nay hẳn là chưa.” Giáo sư Tôn Thành lắc đầu: “Thầy chưa nghe nói qua.”

“Vậy thầy sao lại biết rõ bản vẽ đến vậy ạ?”

“Vừa nhìn là hiểu ngay.” khóe miệng Giáo sư Tôn Thành hơi mang ý cười: “Chờ trò đến tuổi tôi sẽ biết. Ý tưởng không tồi, tính thực dụng cao, lấy về đi.”

Tôn Y tiếp nhận bản vẽ, vui vẻ nói “Cám ơn ba.”

Bốn người đang muốn rời đi, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi hai mái đã hoa râm đi tới. Ông đeo một cặp kính không vành, thân hình hơi béo, mặc áo vận động rộng rãi đi vào văn phòng, đảo qua bốn người Vệ Thư Tuân rồi cười hỏi: “Giáo sư Tôn, đang bận à?”

“Giáo sư Triệu, ngài trở lại rồi à?” Giáo sư Tôn Thành đứng dậy, thái độ cung kính hỏi: “Còn ba ngày nghỉ ngơi, sao ngài trở về trước thế?”

“Đừng nói nữa, chuyến đi lần này như cực hình vậy, Cửu Trại Câu đông nghìn nghịt, chỉ nhìn thấy đầu người thôi, cái gì cũng không ngắm được, trực tiếp về phòng thí nghiệm còn thoải mái hơn.” Giáo sư Triệu cười nói “Tôi muốn dùng phòng thí nghiệm số 3 chút, nghe nói chìa khóa nằm ở chỗ anh?”

“Đúng, ngài cứ tự nhiên.”

Giáo sư Triệu tiếp nhận thẻ từ Tôn Thành đưa tới, xoay người đi ra. Ông biết Tôn Y, lúc đi qua cạnh Tôn Y còn cười tủm tỉm gật gật đầu chào hắn, lại liếc nhìn mấy người một cái mới rời đi.

Bốn người lại tạm biệt giáo sư Tôn Thành, đi ra văn phòng, liền thấy bóng dáng giáo sư Triệu rời đi. Đi theo phía sau ông có mấy sinh viên, Vệ Thư Tuân phát hiện dáng vẻ một người trong đó hình như quen quen, gặp qua ở đâu rồi sao?

Có giáo sư Tôn Thành chỉ điểm, chế tác thiết bị tăng cường tín hiệu tiến triển rất nhanh. Bốn người mỗi ngày tổng kết vấn đề gặp phải một lần, chạng vạng liền đi thỉnh giáo giáo sư Tôn Thành. Cũng không phải là họ nhàn hạ, giáo sư Tôn Thành tuy sẽ răn dạy, nhưng lần nào cũng kỹ càng giảng lại sai lầm mặt thiết kế, rồi nói đến ý tưởng chính xác và cách chế tác, các mục đáng chú ý cho họ. Có cơ hội học tập, bốn người đương nhiên không bỏ qua.

Vệ Thư Tuân ở tòa thực nghiệm đụng phải giáo sư Triệu trước đó mấy lần, cũng làm rõ người lần trước cảm thấy hơi quen mắt là ai —— Hứa Nguyên Quân.

Bộ dáng Hứa Nguyên Quân hoàn toàn thay đổi, mái tóc vốn hơi dài cắt thành tóc húi cua gọn gàng, xương gò má độn thêm, cằm bằng ra, mày biến thô, mắt kính cũng không đeo, chỉ nhìn bộ dáng thì hoàn toàn là một sinh viên thành thật hàm hậu.

Vệ Thư Tuân ban đầu căn bản không nhận ra hắn, thẳng đến một lần vô tình gặp được giáo sư Triệu, bốn người dừng lại nói chuyện phiếm với giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân cảm giác có một ánh mắt cứ quan sát  y, từ ba người bên cạnh quét đến chính mình, trực giác y rất sắc bén, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy sinh viên phía sau giáo sư Triệu, liền thấy được Hứa Nguyên Quân tướng mạo hoàn toàn thay đổi, vẻ mặt hàm hậu.

Vệ Thư Tuân lúc này vẫn không nhận ra được, chỉ cảm thấy ánh mắt người nọ quá sắc bén, không ăn rơ gì với tướng mạo hàm hậu kia, khó tránh khỏi lưu tâm nhìn nhiều vài lần. Có lẽ Hứa Nguyên Quân sợ Vệ Thư Tuân để lộ dấu vết nên miệng nhép ra khẩu hình tên hắn, Vệ Thư Tuân lập tức hiểu được, không quay lại nữa, không nhìn Hứa Nguyên Quân thêm cái nào.

Buổi tối về phòng liền nhận được điện thoại của Hứa Nguyên Quân, hỏi mấy người bạn của y có ai nói về giáo sư Triệu hoặc tìm hiểu tin tức giáo sư Triệu không, Vệ Thư Tuân tự nhiên đáp không có. Báo danh sắp hết hạn, thiết bị tăng cường tín hiệu còn chưa làm xong, mọi người cả ngày vội vàng thảo luận kỹ thuật, nào có thời gian rảnh đâu mà tám về giáo sư Triệu.

Vốn Vệ Thư Tuân hoàn toàn không biết nhiệm vụ của Hứa Nguyên Quân, Hứa Nguyên Quân vừa hỏi vậy, y liền biết nhiệm vụ của hắn là bảo vệ giáo sư Triệu, cái này làm y có chút bất an.

“Hey, anh liên hệ em như vậy không thành vấn đề chứ? Không sợ bị tội phạm phát hiện à?”

“Không sao. Nếu anh bị tập kích, anh biết ngay gián điệp là em.” Hứa Nguyên Quân không hề áp lực nói “Liền tính anh chết, cũng sẽ có người giải quyết em mà.”

“Ê, gì kì vậy, lỡ anh bị tập kích thật thì sao hả!!”

“Tóm lại, em đã biết, vừa vặn em là tân sinh đại học A, không dễ bị hoài nghi đâu.” Hứa Nguyên Quân nói: “Em giúp anh lưu ý phụ cận giáo sư Triệu có người nào khả nghi không chút ha.”

“Em tận lực.” Nể mặt Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân không cự tuyệt. Dù sao nhĩ lực y tốt, chỉ lắng tai nghe có thể nghe được rất xa, làm một tân sinh năm nhất bình thường, cũng không sợ bị ai hoài nghi.

Thiết bị tăng cường tín hiệu đã ra hình dáng ban đầu, là một hộp nhỏ chỉ có kích thước nửa chiếc di động. Hộp dùng tấm inox, đánh bóng, mài, phun sơn xử lý cẩn thận. Hộp kim loại màu đen nhìn rất có chất cảm, Vệ Thư Tuân dùng màu thuốc trắng vẽ một con rồng mặt trên, càng lộ khí thế và tôn quý.

Phùng Vĩ nhìn hộp, cười nói với Lưu Vĩnh Đông “Pin dự phòng năng lượng mặt trời đem tặng lúc trước, nếu dùng xác ngoài như vậy thì tốt rồi. Đảm bảo mỹ nữ kia sẽ không cự tuyệt.”

Lưu Vĩnh Đông lắc đầu, lấy hộp qua, dựa theo bản vẽ thiết kế từng cái từng cái, thận trọng đem linh kiện sớm đã chuẩn bị gắn vào bên trong. Từ tính thực dụng mà nói, hộp này vẫn còn quá lớn. Nó to cỡ một nửa di động, căn bản không tiện mang theo trên người. Nhưng đây chỉ là vì tiện cho dự thi, nếu làm thương dụng, tỉ lệ này còn phải thu nhỏ lại, phỏng chừng phải nhỏ đến cỡ cái thẻ nhớ mới được.

Thiết bị tăng cường tín hiệu đã thành hình, còn cần làm mấy lần thực nghiệm, sau đó chính là chụp ảnh, quét hình, dùng hòm thư báo danh. Những cái này đều không liên quan đến Vệ Thư Tuân, y chỉ phụ trách phụ việc với gom cho đủ số người. Nhưng mấy ngày nay được giáo sư Tôn Thành chỉ đạo quả thật học được rất nhiều, rõ ràng có thể tự giải quyết vấn đề, mọi người vẫn mỗi chạng vạng đến văn phòng giáo sư Tôn Thành tiếp nhận chỉ đạo.

Dựa theo cách nói của Tôn Y, hắn cũng không thường xuyên có cơ hội được giáo sư Tôn chỉ dẫn, cho nên vẫn là nhân cơ hội học nhiều một ít.

“Tớ nói nè, giáo sư Triệu…”

Phùng Vĩ đột nhiên nhắc tới giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân thầm căng thẳng trong lòng, ngẩng đầu trừng hướng Phùng Vĩ. Phùng Vĩ không hề phát giác, tiếp tục nói: “Giáo sư Triệu dạy gì vậy, tớ thấy người trong tòa thực nghiệm đều thực tôn kính thầy ấy.”

“Tớ cũng không rõ lắm.” Tôn Y đáp: “Nghe ba nói thầy là viện sĩ viện khoa học quốc gia, bên ngoài có phòng thí nghiệm và học viên của riêng mình. Thầy ở trường dạy là quang học điện tử, còn lại thì không rõ lắm.”

“Nghe có vẻ rất lợi hại.” Phùng Vĩ tán một tiếng cũng không để ý nữa, chuyển hướng Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, lần trước em nói họp mặt làm quen đâu? Lúc nào bắt đầu?”

Vệ Thư Tuân đẩy hắn ra: “Thi xong rồi nói sau, đừng vào lúc đó lại bị mất tập trung chứ.”

“Sao mà gọi là mất tập trung.” Phùng Vĩ kêu lên: “Giờ quen đúng lúc luôn, đến lúc đó mời nhóm mỹ nữ đến cỗ vũ, chúng ta càng có thể giữ vững tinh thần!”

Lưu Vĩnh Đông cùng Tôn Y quay đầu giả bộ không nghe thấy, Vệ Thư Tuân dở khóc dở cười. Đồng thời đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hai ngày trước khi y đến tòa thực nghiệm, nghe được một sinh viên ở ngoài hồ nước tòa thực nghiệm vừa đọc sách vừa nói “… Không cơ hội… Bên người có người, khó tiếp cận…”

Bởi vì cách khá xa, nghiêng tai lắng nghe cũng nghe không rõ lắm, Vệ Thư Tuân cũng không dám đi qua nghe lén. Y cùng ba người Tôn Y như không có việc gì đi vào phòng thí nghiệm. Trong phòng làm việc, Vệ Thư Tuân liền gửi tin nhắn cho Hứa Nguyên Quân. Bởi vì không có gì dạy họ nữa, giáo sư Tôn Thành chỉ cố vũ vài câu liền kêu họ trở về, trước sau bất quá 10 phút. Khi Vệ Thư Tuân ra khỏi phòng, người bên hồ nước đã không thấy bóng dáng. Sau vài ngày cũng không gặp lại nữa.

Vệ Thư Tuân phỏng chừng bị tóm mất rồi, bởi vậy không quản nữa. Lại hai ngày sau, ngẫu nhiên nghe được hai nữ sinh nói nhỏ: “Đầu lưỡi đã bị bắt, chắc đã kinh động chúng rồi nên không dám tới tìm giáo sư Triệu nữa.”

“Mục tiêu có thể chuyển tới giáo sư Từ học viện Lý Công, chúng ta cũng có thể chuẩn bị triệt đi.”

Cách hơn 10 mét, hai nữ sinh không phòng bị Vệ Thư Tuân, thấy y đến gần mới ngừng đề tài lại, giả bộ như không có việc gì bàn về chiếc váy mùa hè lưu hành năm nay.

Vệ Thư Tuân nhẹ nhàng thở ra, nơi này là trường y, thật vất vả mời đứng đắn làm lại sinh viên, y không hy vọng trường mình xảy ra chuyện gì không tốt. Đám trộm không biết là ai kia có thể không đến là tốt nhất, tránh để một giáo sư đang sống ngon lành bị giết, hoặc bị bắt cóc, phỏng chừng sẽ gây nên rối loạn lớn trong trường, làm các sư sinh bất an.

Không bao lâu sau, nhóm “sinh viên” vây chung quanh tòa thực nghiệm dần dần biến mất, Vệ Thư Tuân vẫn làm một sinh viên bình thường như cũ, toàn coi như chả hay biết gì. Thiết bị tăng cường tín hiệu đã thông qua thực nghiệm, vì thế bốn người cố ý leo lên núi một chuyến, thí nghiệm trên đỉnh núi không có tín hiệu, kết quả làm người ta vừa lòng.

Quay lại video, tính cả tư liệu bốn người, một tấm hình thẻ sinh viên cùng gửi đến hòm thư liên quan, kế tiếp chỉ cần chờ bên đó gọi điện thông báo thôi.