Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 131: Nhà đầu tư




Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

——————

Không đề cập tới phản ứng hâm mộ đố kị của đám Ngũ Phong trong phòng, khi Vệ Thư Tuân đi ra khỏi phòng trong muôn vàn tiếng quỷ kêu, vừa ra khỏi cửa đã gặp Khổng Bình phòng bên. Hắn cầm cái hộp đang chuẩn bị đi xuống căn tin mua cơm, mở cửa ra một cái tự nhiên thấy một người đàn ông bảnh trai mặc bộ âu phục đen, dáng người thẳng tắp, sợ tới mức trượt chân, hộp cơm từ trong tay rơi xuống.

Vệ Thư Tuân bắt được hộp cơm giữa không trung rồi đưa trả Khổng Bình: “Cẩn thận một chút!”

“Ách… Vệ…Vệ Thư Tuân?” Khổng Bình vịn lấy khung cửa, hồn vía hơi bình tĩnh lại, cuối cùng thấy rõ người trước mắt là Vệ Thư Tuân, trừng to mắt, kinh ngạc: “Sao cậu ăn mặc vầy trong ký túc xá vậy hả?”

Bộ dạng công tử cao quý đó, hại hắn cứ tưởng mình mở cửa một phát là xuyên không rồi chứ!

“Không có gì…” Vệ Thư Tuân sửa sang lại áo, bất đắc dĩ nói: “Nói thật, chính tớ cũng không quen.”

Nghĩ nghĩ, y cởi áo khoác ra, tùy ý khoát lên cánh tay, nháy mắt từ một công tử cao quý nghiêm trang, biến thành… một công tử phóng khoáng ăn chơi.

Nhờ cái gương mặt dễ nhìn kia và bộ quần áo mà nếu bán y còn chưa mua nổi đó, Vệ Thư Tuân muốn an phận đến đâu, thoạt nhìn vẫn là một anh công tử đẹp trai nhà giàu siêu cấp… Nhất là đang ở ký túc xá nam sinh đầy tính chất so sánh này.

Đã gần 6h chiều, đúng là thời gian đa số sinh viên đi ăn cơm, mặc kệ là mua cơm về phòng từ bên ngoài hay đang chuẩn bị đi căn tin ăn cơm, cơ bản vào lúc này đều tụ tập trong tòa nhà ký túc xá.

Khi Vệ Thư Tuân xuống lầu, liền đụng phải không ít bạn bè mặc quần đùi thể thao, kẹp dép lê, trên tay cầm hộp cơm. Những người đó nhìn thấy y phản ứng cũng tương tự Khổng Bình, hộp cơm thiếu chút nữa rớt xuống đất. Vệ Thư Tuân cũng bất đắc dĩ, anh Diệp gọi điện thoại kêu y chờ ngoài cửa ký túc xá, cho dù biết lúc này ăn mặc vầy ra ngoài sẽ bị vây xem, y cũng chỉ có thể nhịn.

Năm nay vào rất nhiều tân sinh, cũng không biết Vệ Thư Tuân, chợt nhìn thấy y, còn tưởng là đang quay phim thần tượng nào đó, Vệ Thư Tuân thính tai, đi xa còn nghe có người gọi điện thoại: “Tiểu Vi, mau đến xem a, ký túc xá nam sinh bên này hình như đang quay phim đó… Không biết, diễn viên này chưa thấy bao giờ…”

Vệ Thư Tuân: “…”

May mà không chờ bao lâu, trước khi thật sự bị coi thành thần tượng vây xem, Diệp Thành Thiên đã lái xe tới đón y. Nhìn thấy quần áo của Vệ Thư Tuân, cho dù là anh cũng không khỏi trợn mắt: “Thư Tuân, em như vầy có thể đi quay phim luôn đó!”

“Đừng nói giỡn.” Vệ Thư Tuân ngồi vào trong xe, khi cửa kính màu tối ngăn cách tầm mắt mọi người, y mới nhẹ nhàng thở ra: “Bởi vì anh nói phải dự tiệc em mới mặc vậy đó, mà anh muốn đi đâu?”

Diệp Thành Thiên đề máy, đồng thời đưa một cái máy tính bảng cho Vệ Thư Tuân: “Em giúp anh xem cái này.”

Tài liệu trong máy tính bảng đã được mở, bên trong là giải thích về nghiên cứu “Bộ chia chùm tia quang học” của Diệp Thành Thiên.

Đây là dự án cá nhân của anh, lấy mục đích thương nghiệp hóa để cải tiến cường độ thấu thị của kính hiển vi và dụng cụ quét hình y tế.

Trước mắt sự phát triển lĩnh vực Quang học và Ứng dụng cơ bản trong dân dụng đã đạt tới cực hạn, nghiên cứu này của Diệp Thành Thiên, theo tính kỹ thuật mà nói, cũng không coi là đột phá quá lớn, mà theo góc độ thương nghiệp thì thị trường tiêu thụ tương đối hẹp, không có nhiều giá trị đầu tư lắm.

Diệp Thành Thiên lái xe, khoé mắt thoáng nhìn Vệ Thư Tuân kéo đến trang cuối, có chút ngượng ngùng nói: “Ban đầu anh muốn xin kinh phí nghiên cứu khoa học  của nhà nước, nhưng không được duyệt, Giáo sư Triệu giúp anh liên hệ một ông chủ, đối phương mời anh tham gia buổi tiệc đêm nay, nói muốn tâm sự trước với anh. Nói thật anh đi một mình hơi khẩn trương, có em đi cùng là tốt rồi.”

“Em có thể giúp gì?” Vệ Thư Tuân hỏi.

Trong máy tính bảng cũng không có miêu tả về kỹ thuật cốt lõi, y cũng chỉ có thể xem đại khái, nếu có kỹ thuật trung tâm, y còn có thể nhờ máy học tập tra kỹ thuật cải tiến một chút, nhưng tình huống hiện tại, y nghĩ không ra mình có thể giúp được gì.

“Không cần làm gì cả, em giả làm trợ lý của anh là được, dù sao một mình đi dự tiệc thì anh chống chọi không nổi.” Diệp Thành Thiên vỗ ngăn kéo xe: “Chỗ này có một ít tư liệu nghiên cứu của anh, em trên xe cũng nhìn một cái, phòng khi đối phương hỏi em.”

Diệp Thành Thiên rất tin tưởng trí nhớ của Vệ Thư Tuân,lộ trình xe chạy chỉ ngắn ngủn hơn hai mươi phút, gần mười trang tư liệu nghiên cứu, căn bản không cần hỏi Vệ Thư Tuân có thể thuộc không. Liếc qua, thấy Vệ Thư Tuân bình tĩnh tự nhiên nhận lấy tư liệu, không có chút kích động nào là biết rồi.

Buổi tiệc cử hành trong một resort nghỉ mát, cũng không nhiều người chỉ có chừng trăm. Ông chủ tổ chức buổi tiệc này họ Đinh, là ông chủ của tập đoàn khoa học kỹ thuật Durui của thành phố A, cũng là mục tiêu gặp mặt lần này của Diệp Thành Thiên.

Ông chủ Đinh tuổi chừng bốn mươi, là một người đàn ông trung niên hơi béo, ước chừng là sự nghiệp thành công, cho nên trên mặt và dáng đi đều lộ ra cảm giác đặc biệt tự tin, đặc biệt ngạo mạn.

Đây không phải một người dễ gần, ấn tượng đầu tiên của Vệ Thư Tuân là vậy. Vì thế y chọt chọt Diệp Thành Thiên: “Em nói, ông chủ này thoạt nhìn không dễ thu phục đâu!”

“Đúng vậy…” Diệp Thành Thiên có chút lùi bước.

Tính cách anh coi như sáng sủa hoạt bát, cũng không phải mọt sách thuần chủng, càng không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Nhưng hoàn cảnh sống từ trước đến nay đều rất đơn giản, trao đổi đều là các bạn bè và giáo sư cùng chung chí hướng, cho dù có người có ý bất mãn với anh, cũng chỉ dám âm thầm thả virus vào máy tính, ngay cả cái gan giáp mặt cãi nhau với anh cũng không có.

Hiện tại thấy ông Đinh kia sau khi lên đài nói chuyện, bị một đám người vây quanh nịnh bợ, chỉ hy vọng có thể một mình nói được mấy câu với ông, mà ông Đinh vẻ mặt ngạo mạn, ngẫu nhiên đáp lại một câu, đối phương lập tức lộ ra dáng vẻ như vinh hạnh sâu sắc, Diệp Thành Thiên chỉ cảm thấy cổ họng khô đắng. Đương nhiên anh không phải khinh bỉ người ta nịnh nọt, dù sao mỗi người đều có cách sống của mình. Chỉ là kêu anh đi làm vậy, anh cả ăn nói khép nép cười mỉm một cái cũng làm không được.

“Hey!” Vệ Thư Tuân đấm cái mạnh vào lưng Diệp Thành Thiên, làm anh tỉnh táo lên: “Có cái gì phải lo, vốn đã không có gì trong tay, thất bại trở lại ban đầu, thành công thì anh có thể tiến hành nghiên cứu của mình, xấu nhất thì chúng ta coi như tới chơi, cũng không có tổn thất gì đúng không?”

“Em nói rất đúng.” Diệp Thành Thiên vỗ vỗ ngực, bơm hơi cho chính mình: “Vốn sẽ không gì tổn thất, đến ăn chùa một bữa anh cũng lời rồi.”

Sau đó Diệp Thành Thiên đi trước, Vệ Thư Tuân mang theo tập văn kiện có máy tính theo sau anh, làm đủ dáng vẻ của một trợ lý, hai người cùng đến trước mặt ông Đinh.

Ông Đinh vừa ứng phó xong một nhóm người, đang ngậm điếu xì gà muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn thấy Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân đi tới, ông cũng không thể hiện vẻ không kiên nhẫn, chỉ là ngạo mạn như trước, hất hất cằm, hỏi Diệp Thành Thiên: “Cậu là?”

“Chào ngài, ngài Đinh, tôi là Diệp Thành Thiên học trò của giáo sư Triệu.” Diệp Thành Thiên lễ phép vươn tay, ông Đinh dùng đầu ngón tay cầm, gật đầu nói: “Tôi nhớ, cậu là người giáo sư Triệu đề cử, ông ta còn nói cậu là một trong những học trò ưu tú nhất.”

Diệp Thành Thiên khiêm tốn cười cười: “Làm gì có, chỉ là Giáo sư Triệu nói quá mà thôi.”

“Cho tôi xem báo cáo nghiên cứu của cậu đi.” Ông Đinh tiếp tục nói: “Nói thật, nghiên cứu đó của cậu tôi cảm thấy rất tuyệt, nhưng tôi có một vài đề nghị phải nói rõ ràng với cậu.”

Diệp Thành Thiên gật đầu: “Mời ngài nói.”

“Đừng khẩn trương vậy, không phải chuyện gì nghiêm túc.” Ông Đinh dẫn hai người đến một khu nghỉ ngơi để ngồi, hỏi Diệp Thành Thiên: “Tôi nhớ trên báo cáo có nói, nghiên cứu của cậu có thể thay đổi thấu kính quang của kính hiển vi, tăng cường chức năng hình ảnh.”

“Đúng vậy, tôi chọn dùng là một loại có tiêu chuẩn Quang học…” Diệp Thành Thiên đang chuẩn bị giải thích cho nghiên cứu của mình, ông Đinh khoát tay cắt ngang anh, tiếp tục hỏi: “Cậu còn nói có thể gia tăng dụng cụ quét x quang y tế?”

Diệp Thành Thiên lại gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần có thể làm thành bộ chia chùm, lắp vào dụng cụ y tế…”

Ông chủ Đinh lại xua tay, tỏ vẻ không có hứng thú.

Diệp Thành Thiên và Vệ Thư Tuân liếc nhau, đều lộ vẻ mặt không vui. Bọn họ tuy có việc cầu người, nhưng cũng không tính đón ý nói hùa, người đầu tư có thắc mắc về kỹ thuật, bọn họ nhất định sẽ giải thích rõ ràng, nhưng nếu muốn bởi vậy chọc ghẹo bọn họ… Vậy phải làm ông ta hiểu được, kỹ thuật trạch tuyệt đối không phải dễ ức hiếp.

Ông Đinh chẳng hề hay biết, ông ghé sát vào Diệp Thành Thiên, đè giọng hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có thể kết hợp thấu kính và bộ chia chùm thành một thứ như kính râm không.”

“Cái gì?” Diệp Thành Thiên khó hiểu.

Ông Đinh vỗ vỗ chân anh, hạ giọng: “Chính là cái loại như trong phim ấy, kính có thể thấu thị.”