Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Hàn Chi Tân là học sinh giỏi vạn năm, mặc kệ là diện mạo, khí chất, phong thái, tất cả những ai nhìn thấy cậu, đều có thể liếc một cái nhìn ra, đây là một sinh viên giỏi, một trò ngoan phù hợp định nghĩa “Sinh viên tài cao” của tất các cả giáo viên.
Ấn tượng đầu tiên của giáo sư Quan Trình đối với Hàn Chi Tân rất tốt. Giữa trưa thầy đặc biệt đi hỏi nghiên cứu viên Tiểu Văn mang đội, xác nhận Hàn Chi Tân rất tài vững chuyên ngành, lại đích thân gặp gỡ, phát hiện ánh mắt cậu chính trực trong sáng, hiển nhiên là sinh viên đạo đức tốt. Sinh viên vừa thông minh lại chính trực, rất khó làm giáo sư nào không thích.
“Hàn Chi Tân, biết thầy tìm em có chuyện gì không?” Giáo sư Quan Trình hỏi.
Hàn Chi Tân khó hiểu lắc đầu, cậu căn bản không biết người trước mắt là ai, chỉ nghe người khác gọi thầy là giáo sư Quan.
Giáo sư Quan đột nhiên hỏi: “Khi bay khỏi tầng khí quyển, tạp chất baryon trong tầng khí quyển sẽ tạo thành ảnh hưởng gì? Giải quyết thế nào?”
Câu này Thư Tuân có ghi, vì thế Hàn Chi Tân trả lời: “Tạp chất baryon sẽ khiến hạt nhân nhẹ co rút lại, hình thành trạng thái trì trệ tĩnh, đó là một trong những lý do khiến tên lửa hoặc vệ tinh phóng bị phá hủy, Ngược lại, nó cũng có thể tăng cường sự ổn định của hạt nhân nhẹ…”
“Trả lời rất khá.” Giáo sư Quan Trình rất vừa lòng câu trả lời của cậu: “Có thể nghĩ đến sử dụng Fourier để biến đổi xung, chứng tỏ em có thật sự nghiêm túc tự suy luận, em là sinh viên ngành nào?”
Hàn Chi Tân đã mơ hồ đoán được nguyên nhân giáo sư Quan kêu mình tới, cậu câm nín một hồi, nhỏ giọng nói: “Khoa tiếng Pháp.”
“Ồ, tiếng Pháp…” Giáo sư Quan Trình ngẩn người, ngẩng đầu trừng cậu: “Khoa tiếng Pháp?!”
“Khụ khụ…” Hàn Chi Tân ho nhẹ, cung kính dâng tờ giấy Vệ Thư Tuân viết ra lên: “Đúng vậy, tất cả câu hỏi đều là bạn em Vệ Thư Tuân đoán trước viết cho em, em chỉ phụ trách học thuộc thôi… Kỳ thực mấy câu này em cũng không hiểu.”
Giáo sư Quan Trình cúi đầu không nói, lật xem tờ giấy trong tay, vốn bị lừa gạt không vui, nhưng nhìn thấy các nội dung xuất sắc trên đó, chuyển thành mừng rỡ: ” Người bạn viết cái này cho em tên gì?”
“Em đó ở đâu, vì sao không tự trả lời?”
“Cậu ấy đang tham gia một thực nghiệm, không thể đi tham quan, cho nên kêu em thay cậu ấy trả lời thôi.”
“Tham gia thực nghiệm? Em ấy là nghiên cứu viên ở đây?”
“Không phải.” Hàn Chi Tân thật cẩn thận nói: “Cậu ấy là sinh viên năm hai Đại học A…”
“Sinh viên năm hai?” Quả nhiên, vừa nói ra tình hình thực tế, Giáo sư Quan Trình lập tức khiếp sợ kêu lên.
Hàn Chi Tân gật gật đầu, tiếp tục nói: “Cậu ấy vốn đi tham quan cùng tụi em, sau đó bị Giáo sư Triệu kêu đi, tham gia thực nghiệm…”
Hàn Chi Tân biết không nhiều lắm, Giáo sư Quan Trình còn hiểu hơn cậu. Nhưng bản thân thầy bề bộn nhiều việc, cũng chỉ biết thiết bị phân biệt chống bức xạ tìm ra phương pháp cải tiến, còn mời Giáo sư Triệu Đại học A đến phụ trợ. Không ngờ là, dự án này vậy mà có sinh viên năm hai tham dự.
“Thầy nhớ là thầy Triệu là giáo sư Quang học, em tên Vệ Thư Tuân kia học ngành Quang học?”
“Không, cậu ấy ngành 《Khoa học cùng kỹ thuật điện tử》.” Hàn Chi Tân nhỏ giọng nói: “Ngành thứ hai là 《 Công trình cơ học 》.”
“Hả? Vậy Quang học lại là sao?”
Đều tham gia thực nghiệm, bản thân lại không dính gì đến ngành Quang học? Vệ Thư Tuân này rốt cuộc sao thế này? Ngành chính của y rốt cuộc nằm bên nào?
“Em không biết…”
Hàn Chi Tân cũng rất muốn biết hai năm nay rốt cục Vệ Thư Tuân học cái gì, cùng là sinh viên năm hai, cậu còn đang thành thành thật thật học từ vựng, xem sách. Vệ Thư Tuân đã có thể vào phòng thí nghiệm. Nhưng Vệ Thư Tuân từ trước đến nay luôn rất thông minh, chỉ là trước kia không dùng não vào việc học, những thành tựu hiện tại y có, Hàn Chi Tân thật không giật mình mấy.
“Được rồi, quay về thầy sẽ tìm cơ hội gặp em ấy.”
Giáo sư Quan Trình càng cảm thấy tò mò với Vệ Thư Tuân, nhìn tờ giấy này, đây là một sinh viên rất vững chuyên ngành, cũng giỏi về cải tiến. Chỉ là học hơi bị nhiều bị loạn thôi, một người cư nhiên học ba ngành, hơn nữa ngành nào cũng rất ưu tú. Nếu y tập trung vào một hướng thôi, không biết sẽ có thành tựu như thế nào!
Ừ, nhất định phải tìm y nói chuyện mới được.
Trước khi Hàn Chi Tân rời đi, lo sợ bất an hỏi giáo sư Quan: “Giáo sư, cái kia, tụi em có bị phạt không thầy?”
Giáo sư Quan cười cười, lắc đầu: “Tham quan chỉ để các em đến chơi, phạt cái gì, đi đi, không phải muốn bắt tay với phi hành gia sao?”
“Đúng đúng.” Nói đến nhà du hành vũ trụ, Hàn Chi Tân liền kích động, vội vàng chạy về.
Các phi hành gia đều bề bộn nhiều việc, không rảnh chiêu đãi sinh viên, chỉ có Viên Vĩnh ra mặt chụp ảnh chung. Nhưng người nhiều quá, chụp ảnh từng người là không có khả năng, mà là chụp chung với từng trường.
Khi đến phiên Đại học A, Vệ Thư Tuân còn chưa đến, Hàn Chi Tân thực sốt ruột, cả bắt tay với phi hành gia Viên Vĩnh yêu thích cũng không thể giảm bớt tiếc nuối của cậu.
Đây là chụp ảnh với phi hành gia trứ danh nhất cả nước, cho dù là quan lớn của chính phủ cũng chưa chắc có thể có cơ hội này, hơn nữa Giáo sư Lý nói tấm ảnh chung này sẽ được phóng to để ở văn phòng hiệu trưởng, cái này đối với họ mà nói cũng là một vinh dự.
Rõ ràng Thư Tuân là sinh viên biểu hiện xuất sắc nhất trong này, cố tình lại vì tham gia thực nghiệm, không thể xuất hiện trong tấm chụp ảnh chung, thật sự rất đáng tiếc.
Bên kia, Vệ Thư Tuân không hề hay biết mà chui đầu vào thực nghiệm. Đã gần mấy bước cuối cùng, người trong phòng thí nghiệm đều bận điên rồi, Diệp Thành Thiên chuyển qua giúp Giáo sư Triệu, Vệ Thư Tuân tiếp nhận việc ghi chép và phân tích, may mà y trong lòng nắm chắc, không đến mức luống cuống tay chân.
Đợi đến tối thực nghiệm kết thúc, tất cả mọi người vì thời gian dài cúi đầu mà đau cổ. Nhưng thực nghiệm hoàn thành trước dự tính vẫn làm cho mọi người thực vui vẻ, cùng nhau ngồi trong phòng nghỉ thương lượng buổi tối nên đi chúc mừng chút không.
“Chúc mừng cái gì, ngày mai chuyển tới phòng thí nghiệm số 3, còn bận lắm đó!” Giáo sư Triệu nói: “Nhưng công việc của Thư Tuân đã xong, ngày mai có thể yên tâm đi… Ách…”
Lúc này, Giáo sư Triệu cuối cùng mới nhớ tới sáng sớm có một sinh viên đến nói với thầy, chuyện chiều hôm nay chụp ảnh chung với phi hành gia, thầy bận quá, cư nhiên quên béng chuyện này.
“Làm sao vậy, Giáo sư Triệu?” Vệ Thư Tuân nhìn vẻ mặt thầy, đoán: “Thầy lại quên cái gì à?”
“Ừ…” Giáo sư Triệu câm nín một hồi, hỏi y: “Thư Tuân, em thích phi hành gia không?”
“Rất thích ạ.”
“Muốn chụp ảnh chung với họ không?”
Mắt Vệ Thư Tuân sáng lên: “Nếu có thể đương nhiên muốn, Giáo sư Triệu có thể giúp em không ạ?”
Tấm ảnh chụp chung với phi hành gia nếu treo trong nhà, đảm bảo trước khi y tốt nghiệp, không có mống nào còn dám nói y “Côn đồ học trường nào cũng không có tương lai”, so với giấy khen gì đó, huy hiệu càng hữu dụng hơn nhiều, chắc chắn giúp cha mẹ vả chan chát vào mặt đám ăn không ngồi rồi kia.
Nhìn Vệ Thư Tuân vẻ mặt chờ mong, Giáo sư Triệu càng cảm thấy khó có thể mở miệng: “Kỳ thực… Buổi sáng bạn em có đến thông báo, buổi chiều hôm nay, các em có cơ hội chụp chung với phi hành gia… Thầy quên…”
“…” Vệ Thư Tuân không sùng bái phi hành gia như Hàn Chi Tân, không được thì thôi, nhưng nghĩ đến không thể để cha mẹ nhìn thấy, lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nếu treo trong phòng khách, mẹ ít nhất có thể vui vẻ khoe ra một tháng.
“Không sao đâu, giáo sư, chỉ là chụp tấm hình thôi, không chụp cũng không sao.” Thấy giáo sư Triệu hình như rất áy náy, Vệ Thư Tuân cười trấn an thầy.
Nhưng theo Giáo sư Triệu, y rõ ràng là miễn cưỡng cười vui, nhìn biểu hiện của trò kia buổi sáng là biết, hưng phấn đến độ muốn nhảy dựng lên, Vệ Thư Tuân bình thường tính cách còn hoạt bát hơn trò kia, khẳng định càng chờ mong.
Những người khác hình như cũng nghĩ vậy, các kỹ thuật viên làm việc ở Trung tâm Khống chế phi hành, thường xuyên có thể nhìn thấy một ít đơn vị cao tầng đến thăm, mà cái mà ai cũng để ý nhất, chính là chụp ảnh chung với phi hành gia. Phải nói, đối với người bên ngoài mà nói, chụp ảnh với phi hành gia mới là vốn liếng để khoe khoang, đi coi khoang thuyền vũ trụ gì gì đó, ngược lại là thứ yếu thôi.
“Không thì đến hỏi đi.” Mấy ngày nay hợp tác, bọn họ có ấn tượng khá tốt với Vệ Thư Tuân cần cù chăm chỉ, vì thế có người đề nghị: “Phi hành gia không thể tùy tiện chụp ảnh chung với người ngoài, nhưng bây giờ mọi người coi như người trong đây, lúc không bận tìm họ chụp tấm hình, bọn họ sẽ không từ chối đâu.”
“Đúng vậy, gần đây bọn Viên Vĩnh không phải luôn ở trong phòng thí nghiệm khí nén(*) sao? Người phụ trách là Giáo sư Quan Trình Đại học A, là đồng nghiệp với Giáo sư Triệu đó!”
“Là Quan Trình à?” Giáo sư Triệu tự nhiên quen biết Giáo sư Quan Trình, lập tức kéo Vệ Thư Tuân ra cửa: “Đi thôi Thư Tuân, chúng ta đi tìm thầy ấy hỏi thử xem.”
Giáo sư Triệu luôn coi Vệ Thư Tuân là con trai mà đối đãi, cho nên không chịu nổi khi thấy y thất vọng, huống chi chuyện này là do thầy quên nữa chứ.
“Không cần giáo sư…”
“Đi đi đi đi!” Diệp Thành Thiên đẩy sau lưng y, cười nói: “Nếu có thể, anh cũng muốn chụp.”
[(*)Khí nén là một loại năng lượng tạo ra áp lực được dùng để thay thế các loại năng lượng khác
Phòng thí nghiệm khí nén chính là gian phòng thí nghiệm ngày đầu tiên đến, các sinh viên nhìn thấy phi hành gia. Lúc này đã hơn 8h tối, trong phòng vẫn đèn đuốc sáng trưng, hai phi hành gia Viên Vĩnh và Chung Tín Lâm đang ngồi trên ghế dựa nghỉ xả hơi, trên cái máy bên cạnh vây quanh hơn mười kỹ thuật viên. Chắc công việc hôm nay đã sắp xong, tất cả mọi người có vẻ rất nhàn.]
Giáo sư Triệu ở ngoài cửa sổ nhìn vào trong, Giáo sư Quan Trình đúng lúc xoay người, vì thế Giáo sư Triệu cười vẫy tay với thầy. Giáo sư Quan Trình dặn người bên ngoài vài câu, đi tới mở cửa: “Giáo sư Triệu, công việc xong rồi?”
“Đúng vậy, xong trước dự kiến, vốn tưởng phải đến ngày mai, anh thì sao?”
“Tôi bên này hôm nay cũng đã xong.” Giáo sư Quan Trình vò vò tóc, thở dài: “Nghiên cứu không có tiến triển, kéo hoài cũng không có tác dụng, vẫn là sớm để mọi người về nghỉ thì tốt hơn.”
Bíp bíp bíp ——
Trên màn hình hư không trước mắt Vệ Thư Tuân, máy học tập lại bắn ra mệnh lệnh tuyên bố vài ngày trước: “Nhiệm vụ, giúp Giáo sư Quan Trình hoàn thành miền đàn hồi khí nén, tiến độ nhiệm vụ, 0%.”
“Thôi bỏ đi máy học tập, tao với giáo sư Quan cũng không quen, muốn nói cho thầy ấy cũng không có cách, dù sao một ngày nào đó thầy ấy có thể nghiên cứu ra mà.” Vệ Thư Tuân nói với máy học tập trong ý thức.
Nhiệm vụ này y sớm đã bỏ cuộc rồi.
Theo lý thuyết, y không có khả năng biết Giáo sư Quan Trình đang làm nghiên cứu gì, không có điều kiện tiên quyết “Tự đại ngu ngốc” đặt ra trước đó, đột nhiên phằng phằng phằng nói một đống kỹ thuật, còn không đúng lúc trúng ngay nghiên cứu của giáo sư Quan, còn giúp thầy giải quyết nan đề… Ha hả, đây là tự tìm đường chết à?
Lúc Vệ Thư Tuân cúi đầu nhìn nhiệm vụ, Giáo sư Triệu đã nói chuyện với Giáo sư Quan Trình một hồi, cũng giới thiệu hai học trò đắc ý của mình. Biết được trong đó có một người là Vệ Thư Tuân thầy để ý, Giáo sư Quan Trình không khỏi cẩn thận đánh giá y.
Ngũ quan của Vệ Thư Tuân đẹp đến độ làm cho Giáo sư Quan Trình không thích, bởi vì sinh viên cái tuổi này, lại có dáng vẻ này, bình thường đều thích chơi thích phá, cũng luôn dây dưa nhăng nhít với nữ sinh, tâm tư luôn lãng phí ở việc yêu, thầy thật sự thấy nhiều lắm.
Nhưng trừ vẻ ngoài xuất sắc, cặp kính đen trên mặt Vệ Thư Tuân lại làm y có vẻ ổn trọng vài phần, cái áo blouse trắng rộng trên người y, trên cổ tay dính vài vệt đen dầu máy, thoạt nhìn như vừa chấm dứt một thực nghiệm, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, khi Giáo sư Triệu giới thiệu bọn họ, Diệp Thành Thiên lễ phép chào hỏi, Vệ Thư Tuân lại ngơ ngác, bộ dáng như không biết phải nói gì, có vẻ rất ngờ nghệch.
So với trong tưởng tượng của thầy, rất không giống tinh anh một người cùng lúc học 3 ngành kia.
Vệ Thư Tuân nghe thấy Giáo sư Triệu đang giới thiệu y, bởi vì lúc ấy đang nói chuyện với máy học tập, chậm một hồi mới chào hỏi Giáo sư Quan Trình, có vẻ có vài phần ì ạch.
Giáo sư Quan Trình đánh giá Vệ Thư Tuân, thật sự rất tò mò sinh viên hơi ngơ ngác trước mắt này, có phải là tinh anh dự đoán ra các câu hỏi từng giai đoạn tham quan, cũng viết ra trăm đáp án chuyên ngành mà Hàn Chi Tân nhắc tới không.
Thầy nghĩ Hàn Chi Tân đã nói cho Vệ Thư Tuân chuyện thầy muốn gặp y, cho nên Vệ Thư Tuân mới đến đây. Nghĩ đến Vệ Thư Tuân cư nhiên học cả ba ngành hoàn toàn khác nhau, tuy trước mắt Quang học và Hàng không đều biểu hiện ưu việt, nhưng thật sự quá lãng phí thiên phú cùng thời gian. Một người, cả đời có thể thành công trên một lĩnh vực đã là rất rất giỏi rồi, Vệ Thư Tuân nên tập trung vào một hướng đi thôi.
Vì thế Giáo sư Quan Trình hỏi: “Vệ Thư Tuân, mục tiêu của em là gì?”
“A?” Vệ Thư Tuân – cái gì cũng không biết – ngây người, trả lời: “Chụp ảnh chung với phi hành gia.”