Editor: Thiên Vân
Beta: Vương Gia
——————
Nội dung chính của 《Đặc điểm của toán học và vật lý rời rạc trong phương pháp phần tử hữu hạn》 và 《 Phạm vi ảnh hưởng của toán học vào chớp nứt》đều là cường hóa cùng cải tiến về gắn kết vết nứt lan rộng, chủ yếu nghiên cứu nhằm vào các loại vật liệu sinh ra vết nứt trong hoàn cảnh đặc thù. Làm một sinh viên kỹ thuật, Vệ Thư Tuân vẫn cơ bản xem hiểu một chút, quá chi tiết thì y không nổi, ví như vì sao khi tiến hành thực nghiệm bức xạ phân tán CDEM ở dưới nước, vết rạn lại tự liền lại chứ, hồi y tiến hành thử nghiệm quang học dưới nước, cũng từng làm bức xạ rời rạc thử rồi, nhưng kết quả hoàn toàn tương phản. Quả nhiên là vì cách dùng không giống, cho nên sinh ra hiệu quả cũng khác sao, lần sau thử lại coi… Ngừng, suy nghĩ nhiều!
Vệ Thư Tuân dùng sức vò đầu, y chỉ tính điền tờ 《Đơn xin học hai ngành 》thôi, qua được ải này trước cái đã, thực nghiệm gì đó, tốt nghiệp rồi nói sau a —— nếu có thể thi lên nghiên cứu sinh.
“Máy học tập, cho tao tư liệu liên quan đến nghiên cứu kết nối vết nứt 5 năm tới.”
“Bíp —— đã tìm ra tài liệu.” Trước mặt Vệ Thư Tuân, bắn ra mấy phần tài liệu nghiên cứu mới về kết nối vết nứt. Trong 5 năm, vấn đề này không có thay đổi lớn gì, nhưng so với hiện tại lại càng thay đổi linh hoạt. Vệ Thư Tuân không tính biểu hiện quá nổi bật, lấy ra một bài luận văn, mất ba ngày cẩn thận nghiên cứu, đương nhiên, trong lúc đó không ít lần lại chạy đến thư viện tra tư liệu, chủ yếu là vì máy học tập từ chối làm tự điển, rất nhiều từ chuyên ngành Vệ Thư Tuân không hiểu, ví dụ như phạm vi ảnh hưởng của chớp nứt toán học, sườn bức xạ, gãy bất ổn vân vân, từng chữ thì quen, đứng chung rồi muốn mượn chữ bắt nghĩa cũng không nổi.
Đám bạn trong lớp đã quen việc Vệ Thư Tuân khai giảng mỗi học kỳ đều chạy đến thư viện, cũng không ai quấy rầy y, bạn chung phòng có khi thấy y đọc sách mê mẩn, còn giúp y mua cơm về. Ba ngày đã xem sơ sơ xong, Vệ Thư Tuân lại nghiên cứu thêm hai ngày, trước ngày đơn xin học hai ngành hết hạn, Vệ Thư Tuân cuối cùng cầm bút điền xong 《Đơn xin học hai ngành》, nộp lên phòng đào tạo.
Dư Hân cũng xin học hai ngành, bởi vậy rất chú ý đến Vệ Thư Tuân, chờ y nộp đơn xong đi về, lập tức hỏi: “Thư Tuân, cậu xin ngành nào trường nào vậy?”
Vệ Thư Tuân đã thi lại, theo lý thuyết chỉ có thể xin trường khác, một vài trường yêu cầu không gắt không quan trọng việc từng thi lại, đương nhiên những trường đó cũng không có uy tín gì, nhưng cuối cùng cũng có cái bằng, có thể thuận lợi tìm việc hơn sau này.
Vệ Thư Tuân không tiện giải thích nhiều lắm, chỉ cười gật đầu: “Tớ xin Công trình cơ học của Đại học A.”
“A? Nhưng cậu từng thi lại thì sao được?”
Vệ Thư Tuân nhún nhún vai: “Thử thôi, nếu không được tớ lại xin trường khác.”
Cả trường nhiều sinh viên vậy, phòng đào tạo tự nhiên không có thời gian duyệt từng cái, chỉ chia đơn theo ngành sinh viên chọn, giao cho trợ giáo các giáo sư ngành đó, rồi lại do các trợ giáo tiến hành xét duyệt bước đầu. Bởi vì là sinh viên của trường, cho nên trên cơ bản chỉ cần điểm trung bình đạt tiêu chuẩn, chưa từng thi lại là có thể thông qua.
Phương diện này trong database của trường có ghi chép, một giáo sư phụ trách đọc Mã số sinh viên, một giáo sư tra tìm, không thành vấn đề liền thông qua, đơn giản mau lẹ, một ngày là có thể duyệt gần trăm tờ.
“Số 36 B2-0.” Trợ giáo Lâm đọc Mã số sinh viên, trợ giáo Lý bên cạnh gõ máy tính, không bao lâu đáp: “Thông qua.”
Trợ giáo Lâm liền đặt tờ giấy vào giỏ tài liệu đủ tư cách.
Hai người họ phụ trách là đơn xin của ngành Công trình cơ học, đơn của sinh viên trường này không nhiều lắm, nhưng làm một ngành nổi trội của Đại học A, có rất nhiều sinh viên trường ngoài xin học, bởi vậy phải xét duyệt không ít. Đương nhiên, đơn của trường khác đều tạm thời để một bên, hai người ưu tiên duyệt cho sinh viên trường mình trước.
Trên cơ bản cũng chưa có vấn đề gì, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy đơn xin của vài sinh viên không đủ điểm hoặc từng thi lại, điểm thì không ai dám nói dối, chẳng qua sẽ rực rỡ gấm hoa mà viết lên tờ đơn là mình thiệt tình thích ngành Công trình cơ học này đến cỡ nào, các giáo sư của Công trình cơ học lại ưu tú cỡ nào, xin trường học cho một cơ hội.
Trợ giáo Lâm nhìn đám sinh viên ra sức mà nịnh nọt, nhưng vẫn không chút thương hại mà đặt đơn xin của họ vào giỏ không hợp lệ hết.
“Số 15A3-0.”
Lại cầm một đơn xin, theo thói quen mà đọc Mã số sinh viên, đảo xuống, mới phát hiện dòng thuyết minh thứ hai, đã viết “Có thi lại “, hiển nhiên là không thể thông qua.
“Không cần tra…”
“Có thi lại.”
Vừa mở miệng nói không cần tra, trợ giáo Lý đã tra ra lý lịch của y, trợ giáo Lâm đang chuẩn bị đặt đơn này vào giỏ không hợp lệ, tầm mắt đột nhiên đảo qua dòng “Lý do xin” thứ ba, sinh viên này viết hình như không phải mình thích Công trình cơ học cỡ nào, câu đầu tiên là “Em phát hiện quá trình gãy bất ổn liên quan đến cường độ sườn ngắn vỏ phóng xạ, đưa vào phép tính WUME, phân cấp sườn ngắn vỏ phóng xạ, Lưới F tiến vào hình thức giản lược, lực kết nối vết rạn tăng lên.”
“Ờm? Đây là cái gì?”
Trợ giáo Lâm lấy lại nhìn kỹ, sinh viên này viết không nhiều lắm, chỉ là tóm tắt mình ở phòng thí nghiệm phát hiện thông qua phân cấp vỏ ngắn sườn phóng xạ có thể tăng cường lực liên kết của kết nối vết rạn. Sau đó y tỏ vẻ, chỉ là vô tình phát hiện, không quá hiểu nguyên lý và tác dụng của nó, chỉ là một lần thực nghiệm vô tình phát hiện (sợ bị kiểm tra, bởi vì thật sự không hiểu lắm), sau đó làm một sinh viên kỹ thuật hiếu học, y cảm thấy hứng thú với hiện tượng này, hi vọng được học tập và nghiên cứu càng sâu càng hệ thống hơn, mà không phải lãng phí thời gian ở việc di chuyển qua lại trường khác, xin trường xét duyệt cho học hai ngành ngay trong trường.
Mấy câu cuối nói chuyện rất không khách sáo, theo trợ giáo Lâm thậm chí hơi lớn lối, nhưng là người từng nghiên cứu cải tiến liên kết vết nứt, càng làm hắn chú ý chính là nội dung còn lại. Tuy chỉ ngắn ngủn vài câu, nhưng làm hắn thấy được một hướng nghiên cứu khác. Trợ giáo Lâm nhịn không được đứng lên, cầm tờ đơn ra khỏi văn phòng, trợ giáo Lý bên cạnh không hiểu ra sao hỏi: “Trợ giáo Lâm, anh đi đâu?”
“Tôi có chút chuyện, phiền anh đợi chút.” Nói xong vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm tiến hành thực nghiệm. Trên đơn chỉ có ít ỏi vài câu phát hiện khi thực nghiệm, không có số liệu và thuyết minh gì chi tiết, nhưng đối với Giáo sư Lâm mà nói, nói mấy câu đã đủ tự hắn phân tích, hơn nữa cũng không tính thực nghiệm hết vào lúc này, chỉ hơi thí nghiệm một chút, xác nhận tính khả thi của thực nghiệm thôi.
Thành công, thực nghiệm là khả thi, tuy trước mắt không có cải tiến quá lớn về liên kết nứt, nhưng cung cấp một hướng nghiên cứu mới. Quan trọng nhất là …, hắn lại có thể viết một luận văn nữa!
Từ trợ giáo lên giảng viên, trừ tính theo năm ra, Đại học A còn bắt buộc hàng năm phải viết hơn 2-3 bài luận văn được công bố trên sách báo, có thể viết thêm một bài luận văn đối với trợ giáo Lâm mà nói thật sự quá cần thiết.
Kích động lại nhìn về phía lá đơn này, phát hiện sinh viên tên Vệ Thư Tuân, là học ngành 《Khoa học cùng kỹ thuật điện tử》. Sinh viên này vì hắn đưa ra một ý tưởng, bánh ít đi, bánh quy lại, hắn cũng phải giúp người sinh viên tài giỏi nhưng không hợp cách này.
“Giáo sư Chung, có lá đơn của một sinh viên, xin thầy xem giúp.” Trợ giáo Lâm tìm được giáo sư Chung, muốn đưa đơn của Vệ Thư Tuân cho thầy nhìn xem.
“Có vấn đề gì?” Giáo sư Chung cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi.
“À… cậu ấy có thi lại.”
“Thì không hợp cách thôi.”
“Nhưng cậu ấy rất giỏi, chỉ năm hai có thể tự tiến hành thực nghiệm.” Trợ giáo Lâm vội nói: “Hơn nữa cậu ấy còn phát hiện một hướng cường hóa liên kết nứt nữa ạ.”
“Cái gì?” Giáo sư Chung cuối cùng cũng cảm thấy hứng thú mà ngẩng đầu.
“Thầy coi đi thầy.” Trợ giáo Lâm đưa đơn xin của Vệ Thư Tuân qua cho giáo sư Chung: “Hình như cậu ấy vô ý phát hiện ra, bản thân cũng không biết thực nghiệm này có tác dụng gì, nhưng em cảm thấy cậu ấy rất có tài, khả năng thực hành mạnh, sinh viên năm hai mà có thể tiến hành thực nghiệm thật sự không nhiều lắm, mà có thể cải tiến liên kết nứt càng ít.”
Giáo sư Chung nhìn đơn xin của Vệ Thư Tuân, phát ra tiếng trầm trồ: “Ồ? Thì ra kết nối nứt còn có thể thông qua phân cấp sườn phóng xạ tiến vào giản lược? Tôi chưa từng nghĩ tới đó.”
“Đúng không? Sinh viên này rất có tiềm lực.”
“Ừ.” Giáo sư Chung gật gật đầu, phát hiện này đối với giáo sư Chung học thức uyên bác mà nói không có gì quá cao, thầy càng vừa ý chính là những câu sau đó của Vệ Thư Tuân, làm một người nghiên cứu thuần túy, thầy rất ghét lãng phí thời gian, nhất là lãng phí lúc đi đường ấy, để một sinh viên có tiềm lực dùng thời gian để đi qua lại hai trường thật phí phạm.
“Để em ấy đi trường khác thì lãng phí quá, tự nhiên lại mất thời gian học tập.” Giáo sư Chung lấy bút máy qua, viết câu phê duyệt của mình lên lá đơn của Vệ Thư Tuân, đưa trả cho trợ giáo Lâm: “Cứ vậy đi, để em ấy học hai ngành ở Đại học A đi.”