Kỳ Thiên Lộ

Chương 58: Côn lôn phái




Tần Tiểu Thiên bay đến không trung, trong lòng thầm may mắn, lúc đầu khi Dư Nhất đạo trưởng rời đi thì mình từng lưu lại ấn ký trên người hắn, nếu muốn tìm được hắn cũng không phải là việc khó.

Một thủ ấn linh quyết phát ra, Tần Tiểu Thiên chờ đợi tin tức hồi âm. Khoảng mười giây sau, hắn hướng Tây Hồ bay đi, rất nhanh, đã nhìn thấy bên hồ có một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một tiểu trang viên. Hắn đột nhiên tỉnh ngộ lại, lúc mình và Tập Bắc Phong vào thành thì trong rừng trúc đã có người rình coi, nguyên lai Dư Nhất ở chỗ này.

Tần Tiểu Thiên từ không trung thẳng tắp nhằm phía rừng trúc, Cửu Bức kiếm hóa thành vô số bóng đen lao thẳng xuống, ầm ầm nổ vang, trận pháp bố trí trong rừng trúc còn chưa phát huy tác dụng đã bị hủy đi.

Lần này hắn không muốn khách khí một chút nào, trong tiếng rít, Cửu Bức kiếm biến ảo thành một bàn tay to màu vàng, hung hăng phách lên phòng ngự trận trước tiểu trang viên.

Phía trước tiểu trang viên bố trí Cửu Liên Hoàn Kiền Dương Trận liền lập tức tan thành mây khói. Kiếm tiên cường công, trận pháp bình thường của người tu chân như thế nào có thể ngăn cản. Tần Tiểu Thiên rít lên một tiếng, quát to: " Dư Nhất! Cút ra đây!" Thanh âm giống như lôi điện xẹt qua phía chân trời, rừng trúc tạo thành phiến theo âm ba khuếch tán hướng ra phía ngoài trùng xông.

Từ trong rừng bay ra hai đạo kiếm quang, có người quát to: " Người nào dám đến Khê Trúc Viên giương oai?"

Tần Tiểu Thiên lửa giận trùng thiên, hét lớn: " Gia gia của ngươi!" Cửu Bức kiếm lại lần nữa hóa thành bàn tay to màu vàng, giống như đập ruồi, hung hăng phách xuống.

Thương cảm cho hai người tu chân Nguyên Anh kỳ, tựa như một đầu đụng vào tấm sắt, căn bản không cách nào ngăn cản.

Khi phi kiếm bạo khai thì phảng phất như một viên pháo bông nổ tung tỏa ra năm màu hào quang, vô số mảnh nhỏ bay vụt tứ tán, hai người ngay cả tiếng kêu thảm cũng không còn kịp nữa, đã bị Cửu Bức kiếm áp thành thịt vụn, nguyên anh cũng tiêu tán trong không trung. Uy lực kiếm tiên thật sự vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.

Tần Tiểu Thiên không khỏi ngẩn ngơ, cho tới bây giờ hắn không nghĩ muốn giết người, chẳng qua chỉ tính hung hăng giáo huấn đối thủ một chút, không nghĩ tới một kiếm đi xuống, hai người ngay cả một chút bản lãnh cũng không có, đã bị Cửu Bức kiếm tiêu diệt.

Hắn mắng một câu, trong lòng càng thêm tức giận, tại bầu trời Khê Trúc Viên xoay một vòng, quát: " Dư Nhất! Đi ra!"

Giống như chọc thẳng vào một tổ ong, chỉ thấy hơn mười đạo kiếm quang chia nhau hướng bốn phía bay vụt đi, tiếng xé gió bén nhọn vang vọng trời đất. Những người tu chân này tựa hồ đều bị kinh hoảng, tốc độ chạy trốn đã đạt tới cực hạn.

Tần Tiểu Thiên sửng sốt, mở miệng mắng to: " Hỗn đản! Chạy đi đâu!" Hơi thoáng do dự, cũng trong thời gian nháy mắt, hơn mười đạo kiếm quang đã vọt tới chân trời, từ từ đi xa. Hắn không biết truy đuổi theo phương hướng nào, lại lần nữa đánh ra linh quyết, tìm kiếm phương vị của Dư Nhất.

Tây Nam phương.

Tần Tiểu Thiên không chút do dự đuổi theo, hắn sử dụng thuấn di, trực tiếp na chuyển qua phía trước Dư Nhất chặn lại.

Dư Nhất không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lợi hại như thế, hắn mời hai bằng hữu vừa tới cũng đã bị một kích của Tần Tiểu Thiên đánh chết. Từ lúc đối thủ công kích Khê Trúc Viên bắt đầu, hắn đã biết mình gây ra đại họa, thực lực đối thủ triển hiện ra quả thật bất khả tư nghị.

Người tu chân trong Khê Trúc Viên không ít, nhưng sau khi nhìn thấy thủ đoạn cường hãn của Tần Tiểu Thiên, một đám trong lòng run sợ, không dám nghênh địch, hắn chỉ có thể hạ lệnh phá vòng vây.

Xuất trang không xa, hắn chọn Tây Nam phương, bay ra một khoảng cách, lại nhanh chóng chuyển sang Tây Bắc phương, không ngừng chuyển đổi phương hướng, thậm chí còn lẻn vào dưới đất dùng thổ độn phương thức chạy trốn.

Tần Tiểu Thiên tức giận dị thường, liên tục mấy lần ngăn cản ngay phía trước cũng đều bị Dư Nhất tránh thoát, người này tựa hồ tinh thông kỹ xảo chạy trốn, nếu không phải trước đó đã lưu lại ấn ký trên người hắn, căn bản không thể nào truy tung được hắn. Tần Tiểu Thiên càng đuổi càng xa, lửa giận cũng càng lúc càng lớn, nghiến chặt răng đuổi theo không thôi.

Thủ ấn linh quyết truy tung kia cũng có khuyết điểm, chỉ có thể xác định phạm vi, nếu như đối phương không ngừng chạy trốn, Tần Tiểu Thiên làm sao biết rõ được phương hướng đại khái, mà còn không thể xác định vị trí tinh xác, cho nên thường xuyên phải một lần sưu tầm phương vị. Từ từ, hắn tỉnh táo lại, chuyên tâm truy tung. Dư Nhất cảm thấy áp lực gia tăng, lúc chạy trốn đem hết thủ đoạn, chợt đông chợt tây, phiêu diêu không chừng.

Dư Nhất thử một lần hướng về sư môn, hắn cho rằng chỉ cần có thể đem về sư môn, Tần Tiểu Thiên cho dù có lợi hại hơn cũng không hề có biện pháp gì với hắn.

Đuổi theo phía sau, Tần Tiểu Thiên thậm chí có điểm bội phục người này, nếu tự mình chạy trốn, tuyệt đối không có nhiều thủ đoạn như vậy. Dư Nhất mười phần cơ cảnh hoạt lưu, Tần Tiểu Thiên cảm giác được, người này nhất định chuyên môn học qua làm thế nào chạy trốn.

Sau khi đuổi theo được một ngày, Tần Tiểu Thiên đã sớm không biết mình đang ở phương nào, chỉ cảm thấy khí trời càng ngày càng lạnh, núi tuyết càng ngày càng nhiều, hành tung của Dư Nhất trở nên càng thêm quỷ dị.

Tần Tiểu Thiên sử dụng linh quyết truy tung xác định phương vị của Dư Nhất, hắn không dám tùy ý sử dụng thuấn di, sẽ làm cho Dư Nhất thoát khỏi phạm vi giám thị của mình, bởi vì thuấn di đều di động ở khoảng cách xa, khoảng cách gần truy tung còn không bằng phương tiện phi hành.

Dư Nhất mấy lần phát hiện tung tích của Tần Tiểu Thiên, may mắn làm người cơ cảnh, kinh nghiệm chạy trốn dị thường phong phú, mới miễn cưỡng hất ra Tần Tiểu Thiên.

Bất quá, kỹ thuật truy tung của Tần Tiểu Thiên cũng ngày càng lợi hại hơn, ngay từ đầu hoàn toàn là dựa vào linh quyết chỉ dẫn phương hướng, sau lại học được cách tính toán đối phương giở thủ đoạn, cự ly giữa hai người càng ngày càng đến gần.

Tần Tiểu Thiên đầu tiên là buồn bực truy theo, bị Dư Nhất dùng thủ đoạn hất ra phía sau, tức giận đến khó bình tĩnh, vừa truy đuổi vừa mắng chửi, cái gì là đồ rùa rúc đầu tặc tư điểu, cái gì là phế vật uất ức tiểu quỷ nhát gan, tận tình la hét mắng chửi, tùy ý vũ nhục, cố gắng kích khởi sự tức giận của đối thủ, cho hắn dừng lại quay đầu liều mạng.

Dư Nhất cũng không dám rút lui, hắn bị thủ đoạn sét đánh của Tần Tiểu Thiên làm sợ đến kinh hoàng, chỉ biết cắm đầu chạy trốn.

Tần Tiểu Thiên rốt cuộc tại một tòa núi tuyết phía bắc ngăn chận lại Dư Nhất.

Lần này là Tần Tiểu Thiên tới trước, hắn trốn trong một khe tuyết, sử dụng ẩn thân pháp. Ước chừng qua mười phút, một đạo kiếm quang màu xanh biếc dán sát mặt tuyết cấp tốc bay tới.

Tần Tiểu Thiên hung hăng phun ra một hơi, nhưng coi như đổ trụ được người này, trong lòng thật sự là hận cực vô cùng, người này so sánh với bùn đất còn trơn tuột, so sánh với hồ ly còn phải giảo hoạt, tựa như một con thỏ hoang, hơi có chút gió thổi cỏ động đã bỏ chạy mất dạng.

Tần Tiểu Thiên ẩn thân bay lên, tốc độ không hài lòng. Vì phòng ngừa phi hành mang theo tuyết đọng trên mặt đất, hắn cố ý thả chậm tốc độ, phương hướng đi tới chính là lộ tuyến Dư Nhất đang chạy trốn. Vừa nhìn thấy rõ thân hình Dư Nhất, trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút trầm xuống, không nhìn thấy thân ảnh của Tập Bắc Phong, nói cách khác Dư Nhất không có mang theo Tập Bắc Phong cùng nhau chạy trốn.

Dư Nhất cảm giác như vừa đánh vào một vách đá của tòa núi lớn, trong tiếng nổ vang ầm ầm, bay bắn ra ngoài.

Tần Tiểu Thiên lộ ra thân ảnh, quát: " Ngươi chạy? Chạy tiếp! Ngươi...ngươi con mẹ nó đúng là con thỏ chết? Chạy thử lại một lần cho ta xem?" Hắn sợ dùng Cửu Bức kiếm đánh chết Dư Nhất, chỉ tính phát huy bản lãnh cách đấu đơn giản của mình, đuổi theo Dư Nhất mạnh mẽ truy đánh điên cuồng.

Lửa giận dồn nén mấy ngày trong lòng đều bộc phát ra, Tần Tiểu Thiên kêu lên quái dị quyền đấm chân đá, thương cảm cho Dư Nhất không có chút lực hoàn thủ, uy áp của tiên linh khí đủ cho hắn khó thể nhúc nhích.

Đầu tiên là một quyền đánh vào hốc mắt trái, rồi lại hốc mắt phải, vẻ mặt Dư Nhất xuất hiện một đôi mắt gấu mèo hoàn mỹ, không đợi hắn rơi xuống đất, một cước lại vào hạ bộ, người bị đá lên trời cao mười thước, chỉ nghe một tiếng thảm hào của hắn.

Tần Tiểu Thiên vừa đánh vừa hống: " Huynh đệ của ta đâu? Nói! Tặc tư điểu! Mẹ ngươi!" Hắn học cách mắng chửi của thời đại này, tay chân không ngừng đấm đá Dư Nhất, chỉ cần không đánh chết, có thể ép hỏi ra được Tập Bắc Phong ở nơi nào.

Phi kiếm của Dư Nhất bị Tần Tiểu Thiên chụp lấy, nhất thời cảm giác như mình đang là đứa trẻ con đang trần truồng trong giá lạnh, quay mắt nhìn một bưu hình đại hán, loại cảm giác vô lực này khiến cho hắn sắp nổi điên.

Tần Tiểu Thiên đột nhiên tới gần, đưa tay bóp cổ hắn, nhấc lên không trung, quát: " Người đang ở nơi nào?"

Thương cảm cho Dư Nhất vốn nói không ra lời, chỉ biết ô yết giãy dụa.

Tần Tiểu Thiên hừ lạnh nói: " Hừ, không nói có phải không? Ngươi tin hay không tin...ta đem nguyên anh ngươi móc ra, làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!" Hắn hống lớn, tay cũng dương lên, dùng sức vung cao. Dư Nhất như lưu tinh bắn ra ngoài. Mới vừa buông tay Tần Tiểu Thiên liền hối hận, ngàn vạn lần đừng ngã chết hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Với pháp lực của Dư Nhất cũng không bị ngã chết, hắn rơi xuống một nơi đầy tuyết, chẳng qua là tránh không được bể đầu chảy máu. Lực ném của Tần Tiểu Thiên thật lớn, Dư Nhất nhập thẳng vào trong tuyết, phảng phất như một viên đạn pháo rơi xuống đất, dâng lên một chùm tuyết vụ, hắn ngay cả kêu cũng không được, hai chân còn đang dựng đứng giữa không trung giãy dụa.

Tần Tiểu Thiên đưa tay hư trảo, ai ngờ chỉ trảo trúng cái quần, Dư Nhất cư nhiên đã dùng thổ độn bỏ trốn. Tức giận đến Tần Tiểu Thiên hai tay phân ra, mặt tuyết nhất thời hé vỡ.

Đột nhiên, truyền đến tiếng sấm mơ hồ.

Tần Tiểu Thiên ngửa đầu nhìn lại, không khỏi cả kinh, lập tức bay lên trời.

Tuyết lở!

Vùng tuyết này cao tủng trong mây, tuyết đọng đến mấy ngàn thước, có thể ngàn vạn năm cũng không có tung tích con người, tiếng hô và chấn động khi đánh của Tần Tiểu Thiên làm xúc động nó, giữa sườn núi rõ ràng xuất hiện khe nứt trùng trùng, theo tiếng nổ vang khách khách, tuyết đọng bắt đầu di động trong phạm vi lớn, trong chớp mắt đã biến thành sóng tuyết mãnh liệt, chạy chồm rít gào lao xuống dưới.

Tần Tiểu Thiên mắng một tiếng, bay đến giữa không trung né tránh, lại đánh ra linh quyết lần nữa sưu tầm. Dư Nhất cũng lợi hại, bị đánh như thế, vết thương luy luy, thiếu chút nữa bị đánh chết, còn có thể tiếp tục chạy trốn. Lần này hắn dùng mật pháp, là tuyết độn cực ít nhìn thấy, nghịch theo tuyết băng hướng lên trên mà chạy. Hắn cũng đoán được trên người mình bị Tần Tiểu Thiên làm tay chân, nếu không không có khả năng không vứt khỏi được sự truy tung.

" Hướng lên cao chạy phải không?"

Tuyết độn có lợi hại hơn cũng không nhanh hơn phi kiếm, Tần Tiểu Thiên xông lên giữa sườn núi chờ đợi.

Đợi năm phút, vẫn không thấy bóng dáng Dư Nhất, hắn lại đánh ra linh quyết lần nữa, lúc này mới phát hiện Dư Nhất đã đi xa. Người này sau khi nghịch tuyết băng độn thêm mấy trăm thước thì liền thay đổi phương hướng, hắn tựa hồ đoán được ý nghĩ của Tần Tiểu Thiên, không hướng lên tuyết độn, mà là thay thành thổ độn, xuyên núi mà qua.

Tần Tiểu Thiên nhận thấy Dư Nhất đã đi xa, hắn hận hận bay lên trời cao, tiếp tục theo tới, trong lòng nảy sinh ác độc, nếu đổ trụ được Dư Nhất lần nữa, nhất định trước tiên phải phong bế nguyên anh của người này. Kinh nghiệm lần này thiếu sót, mọt người tu chân đấu không lại hắn, nhưng nếu liều mạng chạy trốn, hắn cũng rất khó bắt được.

Hai người một chạy trốn một truy theo. Dư Nhất thành chim sợ ná, hành tung càng thêm phiêu hốt không chừng, bất cứ gió thổi cỏ động nào cũng làm cho hắn không được an bình, điều này cũng làm cho Tần Tiểu Thiên rất khó bắt được hắn.

" Người này đúng là con chuột đất..." Tần Tiểu Thiên phát ra lao tao, hắn sắp bị người này làm cho phát điên.

Từ đổ trụ đến hung hăng đánh cho hắn một trận, kỹ xảo chạy trốn của người này trở nên càng thêm cao siêu, mấy lần bị Tần Tiểu Thiên phát hiện tung tích, mấy lần đều thành công chạy thoát. Trong lòng Tần Tiểu Thiên không thể không bội phục, người tu chân bị truy đuổi đến điên cuồng như vậy, chỉ sợ đã xong đời, mà người này có thể chống được tới bây giờ, đích xác thật thần kỳ.

Dư Nhất đang chật vật không chịu nổi, hắn không có chiến giáp hộ thân như người tu chân tinh cầu khác, chỉ có một bộ trường bào được luyện chế, sớm bị Tần Tiểu Thiên đánh cho tan nát, trong trữ vật chuẩn bị một ít quần áo bình thường, rất nhanh cũng hao tốn đến kiện cuối cùng.

Bởi vì thường xuyên phải thổ độn, hoặc là chạy trốn trong rừng rậm, quần áo bình thường cơ bản một bộ phế một bộ, sau lại chỉ có thể ở trong băng thiên tuyết địa mà trần truồng bỏ chạy.

Bộ dáng lúc này của hắn, khó coi không nói nổi, phi kiếm cũng bị Tần Tiểu Thiên đánh nát, dùng một thanh phi kiếm dự trữ.

Hơn mười ngày thời gian trôi qua, Dư Nhất lại đang ở trong núi tuyết chạy nhanh. Hắn rất hối hận chọc phải Tần Tiểu Thiên, lúc bị Tần Tiểu Thiên truy đánh thì hắn mới biết được mình nhỏ yếu tới mức nào, thậm chí ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng nói không ra miệng, công kích của đối phương như cuồng phong vũ bão khiến cho hắn không có cơ hội mở miệng, hy vọng duy nhất là mau chóng liều mạng trở về sư môn.

Bất đắc dĩ đối phương đuổi theo sát không thôi, hắn không cách nào thoát khỏi, cũng không dám dừng lại bất cứ địa phương nào, trên đường thời gian nghỉ ngơi chỉ chừng mười phút là phải lập tức né ra.

Trong lúc hắn cơ hồ hỏng mất, thì rốt cuộc đã chạy đến lãnh địa của sư môn. Hắn khởi lên tinh thần, cũng không hề che giấu, dùng hết toàn lực hướng sơn môn bay đi.

Tần Tiểu Thiên phát hiện đã hơi trễ một chút, hắn nhìn thấy kiếm quang của Dư Nhất hướng chỗ núi tuyết xa xa, không khỏi cười lạnh nói: " Nga, nhẫn nại không được nữa rồi...Ha ha, ta xem ngươi làm sao mà chạy!" Dưới sự chấn động của Cửu Bức kiếm, nhanh như tia chớp đuổi theo.

Xuyên qua đại hạp cốc của hai tòa núi tuyết, chỉ thấy phi kiếm của Dư Nhất chợt lóe quang hoa, nhất thời bóng người biến mất.

Tần Tiểu Thiên cả kinh, hắn đương nhiên hiểu rõ ràng, phía trước có trận pháp trở cách, hơn nữa còn là một loại đại hình trận pháp, trong lòng suy nghĩ: " Xem bộ dáng...hắn vẫn chính là muốn chạy tới nơi này? Chẳng lẽ đây là nơi hắn chuẩn bị phục kích? Không đúng, trận pháp này khổng lồ như thế, không phải nhất thời mà có thể bố trí thành công...như vậy...chỉ có một điều, đây là ổ của hắn!"

Nghĩ tới đây, hắn ngược lại thấy dễ dàng xuống tới. Chỉ sợ Dư Nhất chạy loạn, không sợ hắn trở lại ổ, chỉ cần tìm được hang ổ của hắn, hắn còn có thể chạy đi nơi đâu? Tần Tiểu Thiên nhịn không được cười lạnh một tiếng, bắt đầu cẩn thận quan sát đại trận.

Tần Tiểu Thiên đã học xong cách vận dụng cổ trận pháp, nên bây giờ có thể phân tích trận pháp. Hắn rất lạnh tĩnh, không nóng lòng trùng xông vào trận, mà là dọc theo đại trận phi hành, rất nhanh vòng quanh đại trận một vòng, trong lòng không nhịn được hoảng sợ. Đây là một tòa cổ đại trận, uy lực trận pháp không tầm thường, chiếm diện tích mấy trăm bình phương, không phải môn phái bình thường có thể thiết trí ra.

" Đây là môn phái nào?" Tần Tiểu Thiên không biết trận pháp này tên gì, nhưng nguyên lý của đại trận hắn rất rõ ràng.

Tổng cộng do bốn đại hình trận pháp tạo thành, bên trong có vô số tiểu trận. Tầng bên ngoài cùng là sát trận phi thường lợi hại, ngoài ra còn có mê trận, phòng ngự trận và đại hình kì trận, kì trận chính là xu nữu, ở tầng cuối cùng bên trong.

Đây là một cổ trận điển hình, nhìn như đơn giản nhưng ẩn giấu hung hiểm, tiểu hình trận pháp bên trong là hậu nhân bỏ vào thêm, rõ ràng liên lụy sự vận chuyển cả đại trận.

Một lần nữa chuyển tới địa phương Dư Nhất mất tích, Tần Tiểu Thiên trầm tư.

Hắn có được rất nhiểu pháp môn tu tiên cao nhất, tu vi cũng đạt tới trình độ rất cao, chỉ có cảnh giới kém một chút, nhưng bởi vì ngày tháng ngắn ngủi, đối với tuyệt đại bộ phận pháp môn còn chưa tìm hiểu thấu triệt, đối với hiểu rõ đại trận còn chưa kịp quán thông hết, chẳng qua chỉ nghiên cứu qua với cơ bản cổ trận pháp, mặc dù có thể biến ra được cấu tạo của bên ngoài cổ trận, nhưng nếu muốn phá trận, còn có chút khó khăn.

Tần Tiểu Thiên còn đang suy nghĩ cách làm sao phá trận, hắn không có ý thức được hành động như vậy kinh thế hãi tục thế nào, không có người tu chân nào dám đi suy nghĩ làm sao phá đi thủ hộ đại trận của một đại môn phái, đó là một chuyện bất khả tư nghị. Thủ hộ đại trận một khi khởi động, cũng không phải do một người tu chân có khả năng phá giải, nhưng hắn không chịu buông tha cho Dư Nhất, cũng chỉ có thể mạnh mẽ đột phá.

Sử dụng pháp bảo tiên khí gì để phá trận, Tần Tiểu Thiên không suy nghĩ ra.

Tại Ương Táng Hạp hắn có được không ít bảo bối, có thể tùy ý sử dụng chỉ có Cửu Bức kiếm và một khối hổ phù âm dương hợp bích, còn có một cây ngọc trâm đang giắt trên tóc, đó là tiên khí có tính phòng ngự, ngoài ra những tiên khí khác không có luyện chế qua, chỉ luyện chế được một ít lôi hỏa phù chú có tính công kích, uy lực còn không rõ ràng, đều là dựa theo cổ pháp luyện chế.

Dương tay xuất ra một chuỗi phù lôi nổ vang, Tần Tiểu Thiên không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao là phải phá trận, đánh rồi hãy nói. Đương nhiên hắn vẫn còn rất cẩn thận, trước dùng phù lôi dò xét phản ứng của trận pháp, sau đó sẽ quyết định, không có ngu ngốc nhảy luôn vào trận pháp.

Phù lôi là ngọc phù Tần Tiểu Thiên luyện chế lúc rảnh rỗi, uy lực kém hơn kiếp lôi một chút, nhưng cũng không phải tu chân giới có thể luyện chế ra. Ngoại hình của phù lôi là một khối ngọc thạch cỡ nhỏ, phổ thông hình chữ nhật, không có mĩ cảm gì. Tần Tiểu Thiên cho rằng chỉ cần thực dụng là tốt, luyện chế không cần đẹp mắt. Vì khó coi nên có thể đeo đuổi được uy lực lớn nhất.

Quả phù chú kia có màu đen trắng, là một loại tiên nhân thường sử dụng trong Ngũ Tiên Lôi. Hắn thuần thục nhất chính là Hỏa tiên lôi, quả phù chú kia là Thủy tiên lôi, thuộc về sơ cấp Ngũ tiên lôi, hắn còn chưa có bản lãnh đem toàn bộ Ngũ tiên lôi phong vào trong phù chú.

Trong phút chốc, sắc trời tối sầm, phù chú hóa thành một đám mây màu đen cấp tốc bay lên, vô số tiểu hắc cầu đang quay cuồng trong đám mây đen, từng đạo tia chớp tinh lượng thỉnh thoảng đang lóe ra giữa hắc cầu, chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh.

Ngũ tiên lôi tại tiên giới cũng không là gì, chỉ cần là tiên nhân đều biết sử dụng, đây là một loại tiên pháp cơ bản, tại tiên giới uy lực tiên lôi như vậy cũng không lớn, đương nhiên, có thể tu đến càng sâu một tầng thì lại là chuyện khác. Bất quá, Ngũ tiên lôi tại tu chân giới thì hoàn toàn khác hẳn, người tu chân không cách nào ngăn cản được uy lực này, dùng để đối phó đại trận đúng là thủ đoạn tương đối thích hợp.

" Khách bá! Khách bá!" Tiếng vỡ vụn liên tiếp không ngừng vang lên, rất nhanh vang thành một mảnh. Tần Tiểu Thiên đánh ra một thủ ấn linh quyết, chỉ dẫn Thủy tiên lôi đánh xuống đại trận.

Cả đại trận bị Thủy tiên lôi công kích liền khởi động. Uy lực Thủy tiên lôi lớn vô cùng, một kích đã oanh khai sát trận bên ngoài, làm cho uy lực lớn nhất của sát trận khó có thể phát huy được nữa. Tần Tiểu Thiên công kích chính là yếu điểm của trận pháp.

Hiệu quả công kích của Thủy tiên lôi làm cho Tần Tiểu Thiên hưng phấn. Hắn luyện chế không ít phù chú, còn không biết có được bao nhiêu uy lực, chẳng qua là đem tiên lôi trong trí nhớ phong trên ngọc phù, cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, uy lực của tiên lôi kinh khủng như thế, có thể ngạnh sanh tạp bể một góc đại trận. Dưới hưng phấn, hắn lại bắn ra một quả Hỏa tiên lôi.

Ra khỏi tay chính là một viên hỏa lưu tinh, Hỏa tiên lôi hướng thẳng trong trận, một thủ ấn linh quyết lập tức khởi động.

Tần Tiểu Thiên sợ hãi than thở: " Oa nha, nổ mạnh quá a...ha ha, quá đã!"

Phảng phất như có ngàn vạn đóa hoa hồng mở ra, vô số hỏa diễm vẩy ra không trung, tựa như ném một viên tạc đạn vào trong đống lửa, tiếng nổ mạnh vang vọng thiên địa trời đất, khiến cho tuyết băng chung quanh tuyết sơn trong diện tích lớn, kích động gào thét tuôn xuống hạp cốc.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên thầm kêu đáng tiếc, hắn chỉ tu luyện Thủy tiên lôi và Hỏa tiên lôi, số lượng cũng không nhiều. Sau khi phát ra hai quả phù lôi, hắn đang đợi người bên trong đi ra.

Hỏa tiên lôi khiến cho hỏa hoạn lớn phát sinh, đại trận liền thiêu đốt lên, sương khói nồng đậm thăng đằng dựng lên, một ít tiểu trận pháp hỏng mất trong lửa lớn, phát ra tiếng vang liên tiếp. Vô số hỏa hoa phóng ra diễm hỏa, trực vọt tới không trung nổ bắn ra.

Nhìn thấy uy lực thật lớn như thế, Tần Tiểu Thiên dị thường hưng phấn, hắn rất muốn đem hai quả Hỏa tiên lôi trong tay tiếp tục tạp vào trong đại trận, đang lúc này, vang lên một tiếng quát: " Dừng tay!" Có cao thủ từ trong đại trận bay ra.

!

Tần Tiểu Thiên lạnh lùng nói: " Rốt cuộc đi ra rồi...Hắc hắc, ta còn cho các ngươi đều là con rùa rút cổ." Tiếp theo quát to: " Dư Nhất! Dư Nhất! Cút ra cho lão tử!"

Hắn không hề đè ép tu vi của mình nữa, tiên linh khí hoàn toàn phóng thích đi ra, quanh thân tựa như phát khởi một đám tiểu long quyển phong, đem mười mấy người tu chân đang áp tới liên tục cuống quýt thối lui.

Một trung niên nhân mặc đạo bào màu xanh phất tay bảo mọi người lui ra phía sau, hắn một mình tiến lên, nói: " Vị đạo hữu này, vì sao tấn công vào Côn Lôn sơn môn chúng ta?"

" Côn Lôn phái?" Tần Tiểu Thiên da đầu một trận tê dại. Côn Lôn phái là tu chân môn phái cổ xưa, không chỉ cao thủ nhiều như mây, nhân mạch cũng phi thường đáng sợ, không nghĩ tới Dư Nhất là môn nhân của Côn Lôn phái.

Thối lui là không thể nào, hắn không gây chuyện, nhưng cũng không sợ sự, cho dù đối mặt tu chân đại phái như Côn Lôn phái, cũng tuyệt không lùi bước.

" Giao ra Dư Nhất...Ách, Tịch Dư! Ngươi để cho hắn đi ra, đừng hy vọng trốn vào môn phái...thì ta sẽ buông tha cho hắn!"

Tần Tiểu Thiên một tay thủ sẵn hai quả Hỏa tiên lôi, chờ một lời không hợp thì đánh ra. Dù sao có chết cũng có thể tìm được một cụ khu xác khác, còn có sư tôn ở ngoài Thiên Diễn đang thủ hộ cho mình. Hắn đột nhiên phát hiện mình không cần sợ hãi bất kể kẻ nào, đảm khí nhất thời cao ngút trời, tựa như lời tục có nói, nuốt hùng phong, báo tử đảm( nuốt gió lớn, gan báo tử.)

Người trung niên chính là hộ giáo trưởng lão của Côn Lôn phái, ở tu chân giới phi thường nổi danh, hắn chẳng những có tu vi Hợp Thể trung kỳ, còn có một yêu nhân tiểu muội phi thường nổi danh, đó chính là người Tần Tiểu Thiên nhận thức: Tất Vũ Không.

Hộ giáo trưởng lão tên là Tất Vũ Hầu, nhân nghĩa Hầu gia, trước khi tu chân từng được phong hầu. Gương mặt hắn mặt ngựa, cằm chìa ra ngoài, mũi ưng, một đôi mắt lớn lộ ra sát ý lạnh như băng. Trong lòng hắn đã sớm giận dữ, chẳng qua kiêng kỵ thực lực Tần Tiểu Thiên biểu hiện ra, cho nên nói chuyện coi như khách khí, nếu đối với người tu chân bình thường, hắn căn bản sẽ không nói thừa.

Tất Vũ Hầu kiệt lực khống chế lửa giận trong lòng, hàn ý thấu xương nói: " Côn Lôn phái cho tới bây giờ không có ai là Tịch Dư, cũng không có người gọi là Dư Nhất, ngươi vô duyên vô cớ công kích sơn môn của Côn Lôn phái chúng ta, nếu không để lại công đạo, hừ hừ...Côn Lôn phái chúng ta cũng không phải địa phương cho ngươi tùy tiện giương oai!"

Tần Tiểu Thiên cũng không thèm nói, một thủ ấn linh quyết đánh ra, xác định Dư Nhất vẫn đang ở trong đại trận. Hắn cười lạnh nói: " Nga, như vậy nói ta oan uổng Côn Lôn phái các ngươi? Ta phi! Dám làm không dám nhận! Côn Lôn phái thì thế nào? Người khác sợ Côn Lôn phái các ngươi...ta không! Giao Dư Nhất ra thì thôi, nếu không giao...Hừ hừ!"

Tất Vũ Hầu lớn như vậy, cũng chưa từng gặp qua người vô lễ như vậy với mình, quát to: " Đô! Ngươi...thật lớn gan!"

Tần Tiểu Thiên không chút yếu thế quát: " Đô! Ngươi...tâm can hư hỏng!"