Ký Sự Về Đội Trưởng Cố Và Lê Mỹ Nhân

Chương 19: Mỹ nhân dối trá




Ngày hôm sau, hai đứa Hồng Hoa và Bột Lọc Nhỏ lên máy bay về thành phố của mình. Trước khi đi còn được Lê Tư Thanh nhét vào tay hai túi mỹ phẩm đắt tiền. Chơi đùa mấy ngày nay đủ rồi, mệt mà vui, hiện tại nên trở về với quỹ đạo vốn có.

Khoảng thời gian mùa hè này Lê Tư Thanh quyết tâm làm con sâu gạo, trốn trong nhà không thèm ra đường. Cũng may công việc không bận rộn, mới có thể hoàn thành tâm nguyện làm trạch nam của cậu.

Nhiệm vụ cậu giao cho nhóm bạn nhỏ cày thuê tiến triển vô cùng thuận lợi. Cứ mỗi sáng ngày nào lên game, đều thấy có người gửi qua cho mình một đống dế lửa. Bọn Tiểu Hòa Thượng rất là có tâm, càn quét hết thảy thứ côn trùng này trên chợ đêm, không để lại bất cứ con nào. Mấy đứa này kín kẽ đến mức dùng mấy chục cái tài khoản phụ, chia ra thu mua dế lửa, hoàn toàn không để lại tung tích gì.

Mấy con dế lửa này, bình thường ít ai dùng, thế nhưng hiện tại hàng hóa cạn kiệt, mọi người mới bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy tầm quan trọng của loài côn trùng này.

Giá cả dế lửa trên chợ đen tăng vọt, nhưng hoàn toàn không có hàng để bán. Mấy chỗ săn côn trùng cũng từng hỏi qua, nhưng chỉ bắt được một hai con là cùng, vì loại dế này quá khó bắt.

Tình trạng khan hiếm hàng hóa kéo dài đến thứ bảy, Lê Tư Thanh cảm thấy đã đến lúc hành động rồi, mới vui vẻ đăng lên kênh đấu giá của mình hai mươi con dế lửa.

Dế lửa? Đấu giá?

Bị điên sao!

Hành động này của Lê Tư Thanh bị người ta nhìn thấy, bàn ra tán vào đủ kiểu. Có người bảo cậu thèm tiền đến điên rồi, đến mấy con dế lửa cũng đem đi treo đấu giá. Phải chi là nhân sâm, linh chi, vật phẩm hiếm thì không nói, đằng này lại là hai mươi con dế lửa??!

Đấu giá rất nhanh diễn ra, không ít người xông vào muốn hóng một chút. Nhưng nửa tiếng sau tất cả đã triệt để im lặng.

Lê Tư Thanh mỉm cười, nhìn giá cao nhất hiện tại đạt đến một nghìn đồng vàng. Cái này tuyệt đối là giá cao nhất cho một loại côn trùng mà bọn họ từng thấy!

Thế nhưng vẫn còn tăng lên!

Chờ đến khi chốt đến con số một nghìn năm trăm, hệ thống mới tuyên bố bán. Người mua không phải ai khác, chính là một tài khoản phụ của bọn Tiểu Hòa Thượng. Sau khi bán, hai mươi con dế lửa lại được chuyền khắp các acc clone, không chút vết tích trỡ lại túi trữ vật của Nhìn Thấy Mỹ Nhân.

Cậu lại một lần nữa đăng mấy con côn trùng này lên hệ thống đấu giá, lần này treo nhiều hơn một chút, ba mươi con.

Lúc này ai có tâm đã sớm nhìn ra chân tướng.

Kẻ có tâm không phải là bọn người bang Tiềm Phong sao? Dạo gần đây chỉ có bọn họ lén lút thu mua dế lửa, thế nhưng chớp mắt một cái qua ngày hôm sau hàng đã hết sạch! Lại còn xuất hiện trên kênh đấu giá của bang chủ một bang khác!

Điều này có nghĩa là gì chứ!

Kế hoạch của bọn họ đã bị lộ!

Về phần tại sao kế hoạch bị lộ, Lê Tư Thanh để cho họ tự tìm đáp án. Chia rẽ tình cảm bang phái gì đó nghe qua rất đê tiện, nhưng khi nạn nhân là mấy đứa mình ghét, Lê Tư Thanh lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Đang đắc ý, đã có người gửi tin nhắn cho mình. Trái ngược với dự đoán của Lê Tư Thanh, không phải thành viên của Tiềm Phong, mà lại là một nhân vật có danh tiếng khác.

<Mật> Đinh Đa Đinh Đang: Mỹ nhân, ai lại chọc trúng bà rồi?

Đinh Đa Đinh Đang, bang phó bang Lung Linh Khí Giới, đệ tử phái Điệp Hoa, từ đầu game đến giờ vẫn đứng vững ở vị trí đệ tử đệ nhất Điệp Hoa, chưa từng rớt một hạng nào.

Người này thao tác không những tốt, ánh mắt cũng rất sắc bén. Cùng với bạn mình lập nên bang Lung Linh Khí Giới, thực lực chỉ kém một chút so với Tiềm Phong. Hiện tại cùng với bang Bắc Nam của Chuối Ca Ca, tạo thành gọng kiềm muốn cắt đứt thời gian huy hoàng của Tiềm Phong.

Quan hệ của Nhìn Thấy Mỹ Nhân và Đinh Đa Đinh Đang không tồi, thường sẽ trò chuyện đôi câu với nhau, đi phó bản chung cũng khá hợp ý. Thỉnh thoảng hai người cũng sẽ thay mặt bang hội trao đổi một vài vật phẩm trọng yếu. Hơn một phần ba số tiền chia cho chị em hàng tháng đến từ giao dịch bán thuốc cho Lung Linh Khí Giới.

Lê Tư Thanh thầm than cái tên này quả nhiên tinh mắt lắm, mới trả lời lại:

<Mật> Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Có chuyện gì sao? Ai chọc gì đâu? ( ͡° ͜ʖ ͡°)

<Mật> Đinh Đa Đinh Đang: Vừa nãy người đấu giá hụt thuộc Tiềm Phong. Chỉ mấy con bọ mà rút tiền quăng vào như vậy, ắt hẳn là thiếu lắm rồi? Là bà gần đây thu hết dế lửa trên thị trường?

<Mật> Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Làm gì có, trùng hợp có mấy chục con dế lửa, nhân lúc giá cao thì đem bán thôi. Tui rất hiền lành, đâu tính kế với ai. _へ__(‾◡◝)>

<Mật> Đinh Đa Đinh Đang: Ha ha ha… Bà được lắm! Tuy hổng biết bà làm sao biết được nội bộ Tiềm Phong, nhưng tui phục bà rồi đấy!

<Mật> Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Gì, ai biết chuyện gì của bọn họ đâu. (*・▽・*)

<Mật> Nhìn Thấy Mỹ Nhân: Mấy con bọ này hữu dụng ghê, làm được một đống thuốc giải khống chế. Tháng sau bang chiến bang tui không sợ bang cậu đâu lêu lêu.

Nhìn Thấy Mỹ Nhân tiếp tục giả ngu, cả hai người đều hiểu ý, dừng trò chuyện với nhau. Không những vậy, Lê Tư Thanh vừa đưa ra một gợi ý cho Đinh Đa Đinh Đang, có hiểu hay không còn tùy vào cậu ta.

Người Tiềm Phong tham gia đấu giá hai mươi con dế lửa, lại sẵn sàng bỏ hơn ngàn đồng vàng để ném vào.

Loại dế này có thể chế tạo vài loại thuốc cùng độc dược đặc thù.

Đinh Đa Đinh Đang là người thông minh, rất nhanh đã nhìn ra chân tướng.

Cậu ta cười khổ, có chút thương cảm cho đám người Tiềm Phong. Mấy tên ngu đó không biết ăn gan hùm mật gấu hay sao, lại chọc tới ổ kiến lửa là Nhìn Thấy Mỹ Nhân chứ? Phải biết trên đời này đáng sợ nhất là những người thường hiền lành dễ tính thường xuyên nói cười, vì một khi bọn họ tức giận, có trời cũng không ngăn được. Một kẻ vừa có tiền của, vừa có tâm cơ như Nhìn Thấy Mỹ Nhân, cho dù là cậu ta cũng không dám chọc đến. Độc hoa độc thảo là bà chị đó chứ ai!

Lúc này, độc hoa độc thảo trong miệng Đinh Đa Đinh Đang lại ngồi hút hộp sữa, ngồi hi hi ha ha xem mấy đứa trong bang diễn trò. Mọi chuyện diễn ra hệt như dự tính. Sống trên đời việc gì mình cũng nắm chắc trong tay chính là cảm giác tuyệt vời nhất!

*

Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Tư Thanh chậm rì rì không vội đăng nhập trò chơi, muốn để người ta sốt ruột một chút. Cậu đang định chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, thì ngoài cửa đã có người bấm chuông.

Lê Tư Thanh mở cửa, thấy được Cố Bằng chống tay lên khung cửa, nhìn mình từ trên xuống, bộ dạng cực kì đẹp trai. Cậu chửi thầm trong lòng, đã bảo là không muốn gặp ông này nữa rồi cơ mà!

“Dạo này hình như em đang tránh mặt tôi thì phải?”

“Làm gì có.” Lê Tư Thanh bối rối nhìn xuống chân. “Do bận quá thôi.”

Bận ngồi chơi game qua ngày qua tháng đó mà.

Cố Bằng trả cho Lê Tư Thanh mấy cái hộp đựng thức ăn, sau đó thấy cậu định đóng cửa lại cố thủ, liền vươn tay nắm lấy cánh cửa.

“Hình như em quên mất việc gì thì phải?”

“Quên… quên gì chứ?”

“Lần trước tình cờ gặp gỡ ba lần một ngày, không phải em đã hứa bao tôi một bữa sao? Hôm nay là cuối tuần rồi đấy.”

Lê Tư Thanh đương nhiên không quên, nhưng vốn định quỵt luôn rồi. Ai ngờ ông anh hàng xóm này nhớ dai đến vậy… Chi bằng thử tìm lí do trốn đi thôi?

“Tiếc ghê đó, hôm nay không có đủ nguyên liệu nấu ăn rồi, hay là chờ dịp khác đi?”

“Hiện tại còn sớm, chúng ta đi siêu thị là được.”

Cố Bằng híp mắt nhìn Lê Tư Thanh đang chu môi tìm lí do từ chối. Từ lần gặp cái tên bốn mắt kia ở cửa hàng tiện lợi, cậu hàng xóm cứ như thế tránh mặt anh! Hiện tại không phải đang tìm cách thoát thân sao?

“Em thật sự muốn tránh mặt tôi chứ gì, nhìn bộ dạng này kìa…”

“Buồn cười thật đấy. Ai muốn tránh mặt anh chứ? Được rồi, đãi ăn thì đãi ăn vậy!”

Lê Tư Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể bĩu môi thay một bộ đồ đàng hoàng, cùng với Cố Bằng chạy qua siêu thị gần nhà mua một ít nguyên liệu. Lúc vào siêu thị, cậu còn định chia ra hai đường cho nhanh. Thế nhưng sau một hồi trải nghiệm, Lê Tư Thanh chỉ có thể cảm thán, làm sao một người có thể nhầm cải xanh với cải thảo chứ?

Vì vậy Lê Tư Thanh để Cố Bằng đẩy xe đẩy, lẽo đẽo theo sau mình. Để anh ta đi một mình, không khéo lại phải trả hàng lên kệ rồi mua lại từ đầu mất.

Đi ngang hàng quầy thịt, Lê Tư Thanh mới hỏi:

“Anh muốn ăn thịt nạc hay thịt ba chỉ?”

“Ừm, nếu nấu bằng thịt ba chỉ sẽ khác sao?”

“Cũng không hẳn…”

“Vậy ăn thịt nạc đi, anh không thích ăn thịt có mỡ.”

Lê Tư Thanh bĩu môi, nhờ nhân viên lấy cho mình hai khối thịt nạc lớn. Vừa đem bỏ vào xe đẩy vừa cằn nhằn:

“Không ăn thịt mỡ sao? Vậy lúc ăn thịt nướng thì tính thế nào? Ăn thịt nạc không là định nghẹn chết à…”

“Không phải anh ăn rau củ rất giỏi sao?” Cố Bằng vỗ ngực tự hào. “Anh có thể ăn đủ thứ loại rau củ trái cây luôn, không hề kén ăn!”

“Ầy, nghe tự hào quá nhỉ?”

Vừa lúc đi qua quầy rau củ, Lê Tư Thanh lựa mấy thứ cà rốt, khoai tây, su su các thứ. Cậu còn ra lệnh Cố Bằng bê giúp mình một quả bí đỏ lớn lên, định bụng sẽ nấu ít chè bí đỏ hay cháo bí đỏ gì đó, ăn tốt cho cơ thể.

“Cháo bí đỏ là thứ quỷ gì? Nghe thật là đáng sợ!”

“Ấy chà, ai vừa bảo có thể ăn đủ thứ rau củ chứ? Đúng là bốc phét mà!”

Nhìn Cố Bằng cầm quả bí đỏ rõ nặng chỉ bằng một tay, giống hệt như đang cầm món đồ chơi nho nhỏ, Lê Tư Thanh không khỏi đau răng.

Hai người dạo quanh hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng mua đủ những thứ nguyên liệu Lê Tư Thanh cần. Lúc tính tiền tốn một mớ, Cố Bằng nhanh tay quẹt thẻ, không để Lê Tư Thanh phải trả. Còn việc lẽ ra bữa cơm hôm nay là do cậu “mời” thì anh hoàn toàn quên mất.

Cố Bằng hai tay xách mấy túi đồ, không mất chút sức lực nào dễ dàng hộ tống Lê Tư Thanh về khu chung cư. Trên đường Lê Tư Thanh còn dừng lại trước hiệu bánh kem, mua về hai hộp bánh ngọt không rõ tên. Chờ đến lúc bọn họ lên trên phòng Cố Bằng thì cũng đã sắp trưa rồi.

Việc nấu nướng đều là do Lê Tư Thanh ra tay, ban đầu Cố Bằng còn muốn giúp đỡ, thế nhưng sau khi anh gọt một củ khoai tây mà muốn bay hết phân nửa, Lê Tư Thanh không chút nghĩa khí đuổi Cố Bằng ra khỏi bếp. Không cách nào, Cố Bằng chỉ có thể đi làm việc khác, lau dọn bàn ghế, bày biện chén bát chẳng hạn. Chỉ có hai người ăn với nhau, quay qua quay lại cũng chẳng còn gì để làm.

Một lát sau, từ bếp đã lan ra mùi thơm nức mũi. Cố Bằng ngồi xem tivi giết thời gian, không khỏi nuốt nước bọt thèm thuồng. Mùi này có hơi khác lạ, hình như là món mới sao? Nghĩ là làm, anh chạy vào bếp, muốn nhìn xem cậu hàng xóm đang làm món gì mà thơm như vậy.

“Em làm món gì mà thơm vậy?”

“Chả rán mà thôi… Anh ăn thử một miếng đi.”

Lê Tư Thanh cầm một thanh chả rán vàng óng, đưa lên cho Cố Bằng. Người này cũng thật kì cục, không cầm lấy mà cuối người há miệng cắn một phát. Cậu cầm nửa cuốn chả, ghét bỏ mà nhét vào miệng Cố Bằng.

“Cái người này thật là… Bao lớn rồi mà còn muốn đút ăn chứ. Cứ như trẻ con vậy.”

Chiên thêm vài cuốn nữa, Lê Tư Thanh đặt vào đĩa, bảo Cố Bằng cầm ra phòng khách vừa ăn vừa xem tivi đi. ở trong này còn làm phải cả tiếng đồng hồ nữa, chờ lâu sẽ đói lắm.

Cố Bằng cười hì hì, hơi thở phả vào tai Lê Tư Thanh làm cậu run cả người. Anh vừa cầm đĩa chả rán biến mất, điện thoại của Lê Tư Thanh đã vang lên tiếng chuông. Lê Tư Thanh mở điện thoại, dùng vai áp vào tai, hai tay vẫn liên tục xào rán.

“Mẹ à? Gọi con có chuyện gì vậy?”

“Sao? Tôi không gọi cho cậu được sao?” Giọng nữ bên kia có chút bực mình giận dỗi. “Dạo này không thèm gọi cho mẹ hỏi thăm gì hết, cái thằng này có phải có bạn trai hay không hả?”

“Gì chứ? Bạn trai gì ở đây? Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”

Bên kia đầu dây hơi ngập ngừng, hồi sau mới trả lời:

“Hôm nay mẹ gặp Hà Siêu. Nó nói là gặp con đi với người yêu…”

Nhắc tới hai chữ Hà Siêu, mặt Lê Tư Thanh nhanh chóng đanh lại. Cậu tự trấn định bản thân, nhanh chóng đáp lại mẹ mình.

“À, hôm đó tình cờ gặp thôi. Đi chung với bạn con, nên nói dối một chút…”

Lê Tư Thanh tiếp tục hạ giọng:

“Mẹ cũng biết tình hình của con với Hà Siêu mà…”

“Mẹ hiểu… Nhưng mà nếu con thật sự có người yêu thì tốt quá rồi.”

“Không phải bây giờ vẫn rất tốt sao? Có người yêu hay không cũng đâu có quan trọng chứ?”

“Gặp lại nó rồi, con thật sự ổn chứ?”

“Đã bao năm rồi, con đương nhiên là ổn. Rất ổn là đằng khác.”

Không ổn, con không ổn chút nào cả mẹ ơi.

Lê Tư Thanh tự giễu bản thân, ngay cả mẹ ruột mà mình cũng phải nói dối. Cảm giác chua xót dâng lên trong lòng cậu, thật là khó chịu quá đi.

Lại nói thêm vài câu nữa, rồi hứa hẹn sẽ sớm về nhà, Lê Tư Thanh mới tắt điện thoại. Món rau xào cũng vừa xong, hoàn mỹ không chút cháy xém, kỹ năng vừa nghe điện thoại vừa làm việc của Lê Tư Thanh đã đạt đến mức thượng thừa rồi.

Cậu mặt không đổi sắc chuyển qua gọt vỏ mấy củ khoai tây ban nãy Cố Bằng chưa làm xong. Thật là, tâm trạng vừa mới tốt hơn một chút giờ đã chẳng ra sao.

Lừa dối người khác, lại lừa chính bản thân mình.

Đúng là cái đồ dối trá mà.