Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60

Chương 18: Chương 18





"Tôi là cha ruột nó, có thể không mong cho nó tốt sao? Lúc trước tôi tìm cho nó nhiều công việc như vậy, có cái nào không tốt hả?" Đới Lập Quân bực bội, tính trên đầu ngón tay cho vợ ông nghe, "Lúc trước, kêu nó đi làm cán sự công hội cho thanh nhàn, nó ngại cả ngày họp này họp kia nhàm chán, từ chối không làm.


Tôi dựa theo hứng thú của nó, tìm cho nó một chân làm nhân viên chiếu phim điện ảnh, lần đó cũng đã cùng trạm trưởng Tề bên phát hành điện ảnh thu xếp xong cả rồi, rốt cuộc thằng này nó lại ghét bỏ là phải thường xuyên xuống nông thôn, quá cực khổ, thế là từ chối luôn.

Những công việc sau này tôi lại càng lười nói, bởi vì tìm việc cho nó, tôi phải trả nợ ân tình biết bao nhiêu người đấy bà biết không!”Mẹ Đới nhanh chóng trấn an ông: "Không phải là do lúc đó con trai mình còn chưa thông suốt sao, lần này bị con bé Tiểu Uyển tổn thương như vậy, nói không chừng là uất nghẹn trong lòng, muốn cố gắng chứng minh năng lực bản thân một phen đấy! Nếu không thì ông thương lượng với hiệu trưởng Lưu bên trường cấp ba một chút, để nó về trường học lại một năm, sang năm thi đại học.""Thanh danh của nó ở trường ra sao bà còn không biết? Hiệu trưởng Lưu vất vả lắm mới tiễn được ôn thần như nó ra cửa, làm gì có chuyện để nó về lại trường dễ dàng như vậy?" Đới Lập Quân cười giễu cợt.Mẹ Đới thấy ông luôn luôn hạ thấp con trai bảo bối của mình thì hầm hừ: "Nếu ông đã mặc kệ thì dẹp đi, để đó tôi tự mình đi tìm hiệu trưởng Lưu.""Tìm hiệu trưởng Lưu làm gì, còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao! Bà phụ trách làm cho rõ ràng chuyện của con bé Tô Tiểu Uyển đi, đừng để oan uổng con gái nhà người ta.

Để mấy hôm nữa tôi đi hỏi thăm bên trong nhà máy một chuyến, xem nơi nào đang tuyển người thì nhanh chóng tìm cho nó một công việc ổn định, chứ thi đại học nào có dễ dàng như vậy!"Mẹ Đới giật giật khóe môi, rốt cuộc cũng không thể mở miệng phản bác câu nào, xem như là chấp nhận sự sắp xếp của chồng bà.Đới Lập Quân một lần nữa nằm xuống, thở dài một hơi: "Cũng không biết đời trước gây ra cái nghiệt gì, để đời này sinh ra một thằng nghiệp chướng như vậy!"*Nghiệp chướng Đới Dự không đợi được tin tức tuyển dụng nào, ngược lại lại có một phần công việc thời vụ chủ động tìm tới cửa.Hôm nay, anh nghe lời mẹ Đới dặn dò đến cửa hàng lương thực mua hai mươi cân bột mì, trên đường về nhà thế mà lại đụng mặt Tiền Nhị Hổ.Tiền Nhị Hổ là đi ra từ viện nhỏ nhà họ Đới, cậu vừa nhìn thấy Đới Dự đã bịch bịch vài bước chạy tới chỗ anh.Tiền Nhị Hổ chủ động đem bao lương thực khiêng lên vai mình rồi vội la lên: "Anh Đới, em đang có việc gấp cần tìm anh giúp đây!""Chuyện gì?" Đới Dự vỗ vỗ bột mì trên người."Hôm qua lúc ba em sửa nóc nhà thì bị ngã từ trên ngã xuống, eo bị thương không nhẹ, bác sĩ của bệnh viện trực thuộc nhà máy nói phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian."Không đợi Đới Dự khách khí quan tâm hai câu, Nhị Hổ đã nói tiếp: "Ông ấy giờ bị thương như vậy, việc bên cửa hàng sửa chữa lắp ráp coi như bỏ gánh không lo được rồi, ba em sai em qua trông vài ngày.


Nhưng anh cũng biết rồi đó, kêu em bơm xe đạp còn được, chứ em làm gì biết sửa xe!"Đới Dự nghi hoặc: "Bên cửa hàng sửa chữa lắp ráp chỉ có một người thợ là chú Tiền thôi à? Những người khác đâu?""Ầy, cửa hàng sửa chữa lắp ráp này trong nhà máy chúng ta chỉ là một cửa hàng nhỏ thôi, bình thường cũng chẳng có mấy người đến sửa xe.

Có nhiều thợ làm gì chớ?”Thấy Đới Dự gật đầu, Nhị Hổ sốc cái bao trên vai hai cái rồi vội vàng nói: "Anh Đới, anh qua giúp em mấy ngày được không? Ông ba nhà em nói, chỉ tin tưởng mỗi tay nghề của anh thôi! Mấy ngày này cũng không tính lương cho anh mà tiền sửa xe kiếm được bao nhiêu, trừ đi chi phí vật dụng, còn lại đều về anh hết!"Lúc nói những lời này, Nhị Hổ cúi đầu, có chút không được tự nhiên.Ông ba nhà cậu ta quá gian xảo.Cái cửa hàng sửa chữa lắp ráp kia một ngày làm gì có đến năm người sửa xe chứ? Thu phí cũng chỉ có một hào hai hào.Anh Đới của cậu trông tiệm một ngày nhiều lắm cũng chỉ kiếm được ba năm hào là cùng.


Đây cũng quá khó coi rồi.Không có việc gì để làm, còn cực kì nhàm chán.Vốn Đới Dự đã định đáp ứng giúp đỡ rồi, vừa nghe nói tiền sửa xe đều thuộc về chính mình thì càng hưng phấn hơn!Đới Dự kêu Nhị Hổ chờ anh một chút, anh về nhà đổi bộ quần áo rồi sẽ qua thẳng cửa hàng sửa chữa lắp ráp luôn."Trong cửa hàng cũng không sạch sẽ, anh mặc bộ này vừa lúc, không cần đổi đâu!"Đới Dự vì để tiện làm việc nên đã mặc quần áo cũ của Đới Lập Quân, vừa bẩn vừa rách.Anh không để ý đến tiếng gọi sau lưng của Nhị Hồ mà chạy thẳng vào nhà “tân trang” lại.Nếu tiền lời đều thuộc về anh, vậy thì dĩ nhiên anh phải cố gắng nghĩ cách kiếm tiền rồi!Hoa hồng mới từ trong đất cắt lên so với hoa hồng được cắm thành bó đẹp đẽ tinh tế trong cửa hàng bán hoa có thể có cũng một giá hay sao?.