Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 51: Nhập dạ (5)




Hạ Thanh lặng lẽ thở hắt ra một tiếng, xoa xoa huyệt thái dương, tiếp tục xốc tinh thần.

Thực sự là cậu cũng không phải đang cố cậy mạnh, một mặt không muốn làm phiền Lâu Quan Tuyết, mặt khác, những gì kiếm A Nan đem đến cho cậu bất kể vui mừng hay đau khổ, xét trên một phương diện nào đó đều là tu hành của chính cậu, không cần phải tránh như tránh tà.

Mạng nhện giăng đầy trên cây, Hạ Thanh tiện tay bẻ một cành quơ loạn trong không khí, thuận miệng hỏi: "Hôm qua ngươi thăm dò được tin tức gì vậy."

Lâu Quan Tuyết vẫn không nói lời nào.

Hạ Thanh nghi hoặc chớp mắt một cái, cậu nắm bắt cảm xúc người khác rất nhạy, có thể phát hiện hết thảy yêu hận buồn vui, chỉ trừ khi cậu không muốn hiểu.

Hạ Thanh ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi: "Không phải là ngươi giận rồi đấy chứ?"


Lâu Quan Tuyết xua tay gạt bỏ khí độc trong rừng, phớt lờ cậu.

Hạ Thanh tức thì bừng tỉnh, hết cả khó chịu và suy yếu, đứng phía sau cười không ngừng được: "Không phải chứ Bệ hạ, mới vậy mà ngươi đã giận rồi?"

Sáo cốt trên tay Bệ hạ ghim thẳng lên mình một con rắn.

"Lâu Quan Tuyết!"

Tâm trí Hạ Thanh nhảy xoẹt, bỗng bật cười một tiếng, nhảy xuống từ trên đụn đất nhỏ. Cậu sải bước chạy tới, tay áo xám tro mang theo hơi sương ẩm ướt trong rừng, tiến lại từ đằng sau quàng vai Lâu Quan Tuyết, giống như đang bá vai bá cổ Nhóc Mập thời hiện đại.

Lâu Quan Tuyết cũng bị hành động này của cậu làm cho cứng đờ.

Dung mạo ngậm cười của thiếu niên như mơ màng phát sáng, cử động thoáng qua cũng phảng phất hương lạnh và thanh của cỏ cây non nước, Hạ Thanh tiến lại gần: "Không phải, ngươi thế là coi thường ta quá rồi. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta thật sự không biết làm gì ngoài hóng chuyện với xen vào chuyện của người ta hả? Ta nói ta không sợ đau, thì không phải là để cậy mạnh lừa dối ngươi, ta không trẻ con như vậy."


Trong rừng có gió cũng có sương mù, đuôi dây cột tóc màu xanh biếc rất dài ấy sượt qua đầu ngón tay của cậu, Hạ Thanh cảm thấy nhộn nhạo trong lòng, trái tim khẽ khàng rung lên một chút.

"Bệ hạ đừng giận mà, máu ngươi quý giá biết bao nhiêu, không đáng."

Cuối cùng Lâu Quan Tuyết cũng phát biểu câu nói đầu tiên trong ngày, hắn lạnh giọng: "Bỏ tay ra."

"Ồ." Hạ Thanh ngoan ngoãn đặt tay ngay ngắn, mà vẫn có hơi không nhịn được cười: "Kỳ diệu thật, không ngờ có ngày ta lại có thể thấy ngươi tức giận một lần khi còn sống."

Trước kia làm gì có lần nào cậu không phải người bị chọc cho phẫn nộ mà chịu chết, người ta gọi đây là phong thủy luân lưu chuyển.

Lâu Quan Tuyết không cho cậu được vui sướng quá lâu, bình tĩnh hỏi: "Vậy là ngươi biết ta đang giận điều gì phải không?"


"Ấy..." Hạ Thanh còn đang cầm cành cây điểm xuyết hoa trắng nhỏ trong tay, nghe vậy ngẩn người.

Lâu Quan Tuyết nhìn cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Thích quan sát người như vậy, vậy ngươi có từng nghiêm túc quan sát mình không Hạ Thanh."

"A..." Hạ Thanh bị hỏi cho run tay một cái, hoa trắng đầu cành rơi đầy giữa những ngón tay.

Theo sau là yên lặng thật dài.

Tuy nhiên Hạ Thanh cảm giác chắc hẳn đối phương đã nguôi giận, ít ra cũng đã bước chậm hơn chút ít, bằng lòng chờ đợi cậu.

Vốn tưởng vượt qua rừng thiêng nước độc sẽ đến thẳng hoàng lăng, ai ngờ thoát khỏi chướng khí lại là một con sông lớn.

Bờ sông nở rộ bông lau, sợi xơ trắng xóa dập dềnh như lá cờ tang.

Bên kia sông lớn là một thành trấn, hiện đã bị tu sĩ đóng quân. Phần lớn tu sĩ trong thành đều là tán tu, cầm hết phất trần lại đến la bàn ra vẻ tiên phong đạo cốt.
Hạ Thanh bị thương tổn thần hồn, vừa gầy vừa nhợt nhạt, lúc theo chân Lâu Quan Tuyết bước vào thành trấn, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến cậu, tầm mắt vừa quái đản vừa mờ ám.

"Ánh mắt bọn họ nhìn ta thật là thú vị." Hạ Thanh nhai lạc: "Nhớ hoàng cung nước Sở ghê."

Lâu Quan Tuyết không lên tiếng.

Hạ Thanh: "Đừng bảo bọn họ nghĩ ta là nam sủng của ngươi đấy nhé. À không, hình như giới tu chân không gọi là nam sủng, mà phải gọi là lô đỉnh-----" Cậu gật gật gù gù, tự hỏi tự đáp: "Thế là bây giờ ta thành lô đỉnh?"

Lâu Quan Tuyết nghe vậy cười khẽ một tiếng không rõ ý tứ: "Ngươi đúng là xem trọng chính mình."

"Cái gì gọi là xem trọng chính mình, đấy là người ta nghĩ vậy."

Hạ Thanh cứ nhai hai miếng là lại quay đầu nhìn một cái.

Đám người đang âm thầm quan sát bọn họ lúc nào cũng không kịp dời mắt, để rồi toàn bắt gặp ánh mắt trực diện của cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí rất chi là lúng túng.

"Bọn họ bệnh à. Ta trông giống lô đỉnh lắm chắc?"

Lâu Quan Tuyết hờ hững đáp: "Không giống, ngươi giống chỉ thiếu nước lập đền thờ trinh tiết lên đỉnh đầu."

Hạ Thanh: "..."

Đỉnh.

Hoàng lăng tọa lạc tại một địa danh gọi là động Xuân Thương.

Đến động Xuân Thương chỉ có một đường thủy, vẫn chính là con sông nọ. Xung quanh hoàng lăng toàn là rừng rậm um tùm những cây to và chướng khí, địa hình dốc đứng, ẩn nấp vô vàn thú hoang nguy hiểm, không thể đi lại, muốn vào lăng mộ, chỉ có thể ngồi thuyền xuôi sông.

Các tu sĩ cũng không dám tự tiện xông vào, họ kết bè trong thành, bàn bạc mấy ngày mới làm xong phương án, quyết định tìm thêm bạn đồng hành.

Rất ít người trên đời này từng gặp mặt Lâu Quan Tuyết, các tu sĩ chỉ cho rằng hắn là một tán tu không có môn phái nhưng tu vi cao cường, muốn âm thầm lôi kéo quan hệ mồi chài hắn vào nhóm, chẳng qua e ngại khí chất quá mạnh quá xa cách của hắn, thế nên cuối cùng chuyển mắt lên người Hạ Thanh.
Hạ Thanh đang mặc cả với ông bác ven đường, định dùng ba đồng mua hai xiên kẹo đường.

Một tu sĩ áo vàng hơi mũm mĩm đã sớm ngồi xổm đợi cậu đi ra, cười nói: "Để ta trả cho. Ta cảm thấy mới gặp đạo hữu mà như đã quen thân, muốn kết giao bạn bè."

Hạ Thanh cắn kẹo đường, nhìn hắn gật đầu: "Cảm ơn."

Tu sĩ áo vàng nở nụ cười hòa nhã: "Tại hạ Hoàng Thất, đạo hữu xưng hô thế nào."

"Hạ Thanh."

"Hạ đạo hữu là người ở nơi nào."

"Lăng Quang." Hạ Thanh thầm nghĩ, chắc hẳn là Lăng Quang... Nếu không cũng chỉ có thể nói là Bồng Lai.

Hoàng Thất ngẩn người, có vẻ không nghĩ tới chuyện cậu là người Lăng Quang.

Lăng Quang là vùng đất cao sang nhất trong mười sáu châu, sầm uất ngàn đời, ném đại một viên gạch vỡ cũng có thể ném trúng quý nhân.

Hoàng Thất hơi đổi giọng, nói: "Không nghĩ đạo hữu lại là người ở Lăng Quang. Vậy vị đạo hữu đi cùng ngươi thì sao?"
Hạ Thanh: "Cũng thế."

Người ta còn là châu ngọc Lăng Quang nữa đấy.

Hoàng Thất thấy cậu dễ bắt chuyện như vậy, lấy làm mừng rỡ, tiếp tục khách sáo: "Thì ra là vậy, các ngươi cũng tới đây theo ý chỉ của Thái hậu sao?"

Hạ Thanh: "Ừm."

Hoàng Thất cười hiền hòa: "Đạo hữu có muốn gia nhập cùng chúng ta không? Động Xuân Thượng địa hình hiểm ác, nghe sách cổ kể lại bên trong còn nuôi đại xà trấn giữ hoàng lăng, đi nhiều người sẽ an toàn hơn chút. Đến khi đó tìm được hạt châu của Hàn Nguyệt phu nhân, bảo vật Thái hậu ban thưởng chúng ta có thể chia đều."

Vị ngọt của kẹo đường tan ra trên đầu lưỡi, Hạ Thanh phát hiện kẹo đường nơi này ngon hơn nơi khác đôi chút, không bị kéo sợi mà cũng không vón cục, liếm nhẹ đã tan, ngọt mà không ngấy.

Hoàng Thất thấy cậu không nói lời nào, lòng thầm căng thẳng.
Hồi lâu, mới nghe thiếu niên áo xám tro chậm chạp nói: "Chuyện này, ta phải hỏi hắn trước đã, xem xem hắn có bằng lòng hay không."

Hoàng Thất lặng lẽ thở phào: "Dĩ nhiên dĩ nhiên, vậy thì làm phiền tiểu hữu rồi."

Hạ Thanh nhận lời kết bạn cũng chỉ là muốn thăm dò thêm chút.

Người này chủ động đến tìm, hai người mỗi người một động cơ, nhận được thông tin mong muốn, thì sẽ bình thản rời đi.

Vốn dĩ Hạ Thanh còn muốn tản bộ thêm chốc lát, kết quả là bị một sạp hàng bán phấn son dọa chạy.

Cậu để ý đến dầu hoa quế bày ngoài sạp từng chai từng chai, bà chủ thấy vậy tức thì hăm hở: "Tiên nhân là muốn mua cho thê tử trong nhà sao, dầu hoa quế chỗ chúng tôi đều là kim quế thượng hạng! Bảo đảm hương thơm sẽ làm ngài mê quên lối về!"

Mê quên lối về...

Đệt.

Hạ Thanh rắc một cái cắn vỡ kẹo đường, suýt thì cắn đứt cả xiên tre, cười cười cứng ngắc.
Bỏ đi, kiếp này cậu không muốn ngửi mùi dầu hoa quế thêm một lần nào nữa.

Trở về cậu kể với Lâu Quan Tuyết chuyện Hoàng Thất muốn lôi kéo, vốn tưởng Bệ hạ chuyên hành động một mình sẽ chẳng buồn quan tâm, ai ngờ hắn lại nhận lời.

Các tu sĩ mượn người dân trong trấn một chiếc thuyền lớn, cao ba tầng, trang hoàng hoa lệ. Hai bên bờ bông lau xào xạc, sếu trắng giật mình, ráng mây trùng chiếu rọi âm thanh.

Hạ Thanh đứng bên lan can của tầng cao nhất phóng mắt ra xa, hoàng hôn màu máu, mặt nước cũng bị phủ lên sắc vàng nhàn nhạt.

Cậu cho rằng hành trình đến động Xuân Thương cũng sẽ bình yên như vậy, không ngờ buổi tối lại có khách không mời.

Nửa đêm, một đám tu sĩ áo màu trắng xanh eo đeo bội kiếm bước lên thuyền, đầu đội ngọc quan xanh, mặt ai nấy đều kiêu kỳ ngạo mạn.
Đệ tử cầm đầu trực tiếp lấy lệnh bài phái Huyền Vân.

Người dẫn đoàn liên minh tán tu là một tu sĩ trung niên, thấy lệnh bài lập tức đờ người, kinh hãi suýt mềm chân, vô cùng lo sợ: "Không biết là đạo hữu phái Huyền Vân, không thể tiếp đón từ xa, thất kính thất kính!"

Phái Huyền Vân là đại tông môn nương cậy nhà họ Yến ở Lăng Quang, căn bản chẳng tội tình gì phải điều động nhiều người chỉ vì một bảo khí linh thạch, lần này tất nhiên là do Thái hậu chỉ thị.

Minh chủ dẫn đoàn tán tu một lòng nịnh nọt, cười ton hót: "Chẳng hay đạo hữu có muốn gia nhập với chúng ta, cũng vừa khéo chúng ta còn mấy gian phòng thượng hạng?"

Đệ tử đứng đầu phái Huyền Vân mắt cao hơn đầu, hoàn toàn phớt lờ tên minh chủ.

Lúc này, từ giữa đám đệ tử phái Huyền Vân áo quần xanh trắng truyền tới một giọng nói.
"Tinh Hoa ca ca, tối nay chúng ta ở nơi này à?"

Giọng nói này còn mang vẻ non nớt thiếu niên, lại có chút yêu kiều lanh lẹ, nghe vào tai cảm thấy tê tê.

Người trên thuyền đồng loạt đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo quần trắng hồng đi ra từ giữa đám đông.

Một chiếc ngọc quan xinh xắn thắt gọn mái tóc đen của người thiếu niên, giữa ấn đường là một nốt ruồi đỏ chót, nước da trắng ngần, ánh mắt đơn thuần. Dung nhan vừa trong trẻo vừa gợi cảm, mặc quần áo giàu sang phú quý, toát lên vẻ mảnh mai chưa từng chịu khổ.

Khấu Tinh Hoa thấy cậu ta, bề ngoài ngạo mạn tức thì tan biến, khẽ mỉm cười, giọng nói có thể coi là dịu dàng như nước: "Phải, bây giờ chỉ còn chiếc thuyền này lên được, chỉ đành phải vất vả Kiểu Kiểu rồi."

Đây là người Đại tế tư dặn dò hắn phải bảo vệ chu đáo. Khấu Tinh Hoa vốn rất kính sợ cậu ta, không ngờ vị quý nhân này không chỉ tốt tính mà còn nhu mì, gọi hắn là Tinh Hoa ca ca, thậm chí cho phép hắn gọi cậu ta là Kiểu Kiểu.
Thiếu niên này còn rất xinh trai, khi nhìn vào đôi mắt cậu ta, Khấu Tinh Hoa chỉ cảm thấy toàn thân mơ màng, đắm chìm vào cảm tình chưa từng có.

Suốt cả chặng đường Ôn Kiểu đều được nuông chiều và bảo vệ.

Phái Huyền Vân là tông môn lớn đứng đầu thiên hạ, ánh mắt sợ hãi kinh hoàng của đám người trên thuyền cậu ta đã gặp vô số lần, giờ khắc này Ôn Kiểu lại dấy lên cảm giác thỏa mãn kỳ dị.

Chẳng qua vốn dĩ đây chính là những gì cậu ta nên có, cậu ta ra đời giữa ánh mắt hâm mộ của chúng sinh, cớ gì lúc sau lại phải chịu khổ chịu mệt.

Cảnh ngộ ở hoàng cung nước Sở, giống như một cơn ác mộng.

Ôn Kiểu lắc đầu, nở nụ cười ngoan ngoãn trong veo: "Không sao đâu Tinh hoa ca ca, không vất vả. Chuyện này nào có gì vất vả, mà ta cũng không sợ vất vả."

Khấu Tinh Hoa đối diện với ánh mắt cậu ta, tim đập thình thịch, ngượng ngùng cúi đầu.
Minh chủ nhìn ngay ra thân phận cao quý của thiếu niên áo hồng, lập tức cười lấy lòng: "Vậy thì, vị tiểu công tử này, ta dẫn ngươi lên lầu ba."

Ôn Kiểu nhìn người đàn ông trung niên khom lưng nịnh bợ mặt mày như nô dịch, lúm đồng tiền trên má càng sâu, cậu ta nói: "Được, vậy thì làm phiền ngài rồi."

Khấu Tinh Hoa nói: "Kiểu Kiểu ta trụ ngay phòng cách vách ngươi, có chuyện gì ngươi cứ trực tiếp đến tìm ta là được."

Ôn Kiểu chớp mắt, đáng yêu đơn thuần: "Buổi tối có thể tìm ngươi sao?"

Khấu Tinh Hoa cảm thấy trái tim nảy lên ghê gớm, hoàn toàn đánh mất sự tỉnh táo của một đệ tử đứng đầu, gật đầu mà vành tai đỏ ửng: "Ừ, lúc nào cũng có thể."

Ôn Kiểu cười rạng rỡ: "Được, cảm ơn Tinh Hoa ca ca." Dứt lời, cậu ta lại nhìn xuống mọi người xung quanh bằng vẻ mặt lo âu, nhỏ giọng nói: "Tinh Hoa ca ca, đêm đã muộn rồi. Chúng ta quấy rầy bọn họ như vậy cũng không hay lắm, chúng ta đi nhẹ nói khẽ chút chút."
Khấu Tinh Hoa chết mê chết mệt: "Được, được."

Minh chủ dẫn Ôn Kiểu lên lầu, để đệ tử phái Huyền Vân bắt đầu tự chọn phòng.

Mọi người chụm đầu rỉ tai, xì xì xào xào.

Ôn Kiểu cố gắng bước chậm lại, chỉ để nghe bọn họ bàn tán.

"Thiếu niên bên cạnh Khấu Tinh Hoa là ai thế?"

"Không biết. Nhưng mà được đệ tử đứng đầu phái Huyền Vân bảo vệ như vậy, chắc chắn cũng là người có thân phận vô cùng cao quý."

"Nói bằng thừa, nhìn cậu ta cũng biết là quý nhân rồi. Da dẻ mịn màng, giun dế thấp hèn như chúng ta hoàn toàn không có cửa so sánh."

---- Đúng vậy, giun dế thấp hèn như các người hoàn toàn không có cửa so.

"Mà dù cậu ta thân phận cao quý, nhưng tính nết lại vô cùng hòa nhã, cảm giác không kiêu căng chút nào."

"Đúng vậy, lại còn sợ quấy rầy chúng ta."

"Rốt cuộc là ai nhỉ?"
Ôn Kiểu nghe đến đây, tà quang trên ấn đường và ngạo mạn đắc ý dưới đáy lòng mà cậu ta không thể áp chế, đang ngày càng dày đặc, ngày càng mạnh mẽ, hòa hợp với uất ức tức giận thấm sâu trong xương tủy----

Cậu ta nắm chặt tay, móng tay ghim lên da thịt, lòng căm hận không ngừng.

---- Phó Trường Sinh! Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn bây giờ xem! Nếu ta không phải làm chó cho người phải ăn nói khép nép, nếu ta được nuông chiều không lo cơm áo như kẻ tên Hạ Thanh ấy, thì ta sẽ ích kỷ như vậy được sao?!

Chuyển hết những gì ta trải qua cho hắn, chuyển hết mọi điều kiện của hắn cho ta, ai mới là kẻ hiền lành ôn nhã!

Nếu hắn phải chịu khổ như ta, chịu nhục như ta, hắn sẽ chỉ càng ích kỷ càng không từ thủ đoạn hơn ta mà thôi!

Cậu ta nghĩ đến đây, cảm xúc đối với Phó Trường Sinh bị lấp đầy bởi tức giận và khinh bỉ. Tức giận sự phản bội của hắn, khinh bỉ sự ngu đần của hắn.
Cậu ta cảm thấy khắp thiên hạ không người nào ấm ức hơn mình, không người nào tỉnh táo hơn mình.

Phòng của Hạ Thanh ở ngay tại lầu ba, có một chiếc cửa sổ bị che khuất, vừa vặn có thể thấy rõ mọi chuyện diễn ra dưới boong thuyền. Từ khi đệ tử phái Huyền Vân lên thuyền, câu nào câu nấy cậu đều nghe rõ. Hạ Thanh ngồi bên cửa sổ gặm một quả táo, không tỏ thái độ gì.

Người cậu vẫn không khỏe, đau đớn từng dây thần kinh một, lại thêm những chuyện xảy ra dồn dập mấy ngày gần đây, thế nên gặp Ôn Kiểu cũng không hết hồn như ngày trước nữa.

Kỳ thực, cậu chưa từng sợ Ôn Kiểu, cậu sợ là sợ Phó Trường Sinh, sợ cảm giác không ổn kỳ dị mà Phó Trường Sinh đem lại.

Hạ Thanh chỉ là không chịu nổi màn kịch ngược luyến khổ tình của hai người họ mà thôi. Nói một cách công bằng, Ôn Kiểu là người thế nào, làm chuyện ra sao, vướng mắc tình cảm với bao nhiêu người đàn ông nữa, đối với cậu đều không quan trọng.