Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 47: Nhập dạ (1)




"Chúng sinh bi hỉ sau đó thì sao?"

Bồng Lai lãng đãng hơi sương, gió xanh bát ngát.

Sóng biển xô đầu vào mỏm đá từng cơn, từng cơn, sóng bạc vỡ tan như châu như ngọc.

Lão già thích ê a âm tiết nói: "Sau đó thì không phải thứ ta có thể dạy cho con."

"Vì sao?"

"Bởi vì thức thứ ba Thái thượng vong tình, phải do tự bản thân con lĩnh hội."

Thiếu niên nhai kẹo, ngờ vực: "Tự bản thân con?"

"Phải." Lão già đang ngồi câu cá: "Đó là nhiệp nhiệp của con."

Thiếu niên suýt thì sặc nước miếng: "... Nhiệp nhiệp? Từ láy khỉ ho gì vậy, nghe có kỳ quặc hay không cơ chứ."

Lão già liếc cậu một cái: "Từ chính miệng con nói, con còn không hiểu thì ai hiểu?"

Thiếu niên ngộ ra, thẹn quá hóa giận: "Có một chuyện cỏn con từ đời thuở nào, rốt cuộc mọi người còn định cười bao lâu nữa."

Lão già làu bàu mấy tiếng: "Cười được bao lâu thì cười bấy lâu thôi."


Lúc Hạ Thanh tỉnh lại, vẫn cảm thấy còn hơi khó chịu.

Linh hồn cháy rừng rực như bị lửa thiêu đốt, thế nhưng huyết dịch toàn thân lại lạnh như băng. Hai cực lửa băng đối đầu xé toạc tâm trí cậu, đầu óc cậu trống rỗng, nhìn chằm chằm vào vô định ngơ ngẩn hồi lâu.

Đây là một gian nhà trọ, sạch sẽ, sáng sủa, bày biện phú quý.

Bên ngoài sôi nổi ồn ào, đoán chừng là ở một nơi sầm uất.

Từ Biển Thông Thiên Tống Quy Trần chỉ mang về được hồn kiếm của kiếm A Nan, thực thể không rõ tăm hơi, hiện giờ hồn kiếm A Nan còn đang tụ trong đường chỉ tay của cậu, yên tĩnh ngủ say.

Hạ Thanh vuốt xuôi cơn đau nhức, cụp mắt nhìn lòng bàn tay, dưới mỗi đường chỉ đều có ánh sáng lạnh dung nhập vào máu. Cậu không ngờ khôi phục sức mạnh lại phải hứng chịu nỗi thống khổ như xé linh hồn, hơn nữa hậu quả cũng vô cùng nghiêm trọng, khả năng phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng.


Cuối cùng ngôi làng bị xóa sổ trong cơn hỏa hoạn, binh lính chết sạch, dân làng chết sạch.

Cậu xuất kiếm, nhưng không bảo vệ được ai.

Tâm trí Hạ Thanh rất loạn, chỉ có thể suy nghĩ vài chuyện đơn giản, tỷ như lời nói của Lâu Quan Tuyết lúc ấy "Còn thích xem trò nữa không?"

----- Vậy là Lâu Quan Tuyết đã biết rõ ràng, từ khi binh lính xông vào làng mạc, kết cục định trước đã là cá chết lưới rách.

Cả làng ấy đều là người trôi nổi không chốn dung thân, chịu chi phối của hận thù và căm giận, yêu hóa là lẽ đương nhiên.

Đến bước đường cùng, đồng quy vu tận.

Nhưng tại sao hắn biết?

Lâu Quan Tuyết nói Thần thức tỉnh, vậy Thần đang ở nơi nào.

Linh Tê thì sao?

Linh Tê không bị yêu hóa, thằng bé ra sao rồi.

Tiết Phù Quang trở về, sẽ cảm thấy thế nào.

Huyệt thái dương cậu đau buốt, Hạ Thanh thống khổ quặn người.


Cậu thừa kế tu vi, nhưng vẫn không hồi phục trí nhớ.

Sau một lần đau đớn chết đi sống lại, Hạ Thanh lau sạch máu rỉ trên môi, hô hấp yếu ớt, mệt mỏi nhắm mắt.

Hiện giờ cậu không thể làm được việc gì, đến bản thân mình còn khó bảo đảm, nữa là theo chân Lâu Quan Tuyết lang bạt chân trời, khắp nơi khắp chốn đều là hiểm nguy chồng chất...

Có lẽ Tiết Phù Quang đã trở về sớm, kịp thời cứu được Linh Tê.

Chốc lát sau tiếng gõ cửa vang lên, tiểu nhị đến đưa đồ ăn cho cậu. Hạ Thanh đau nhức toàn thân, nhưng vẫn quyết định sẽ ăn lấy sức, bèn xuống giường nhấp một ngụm canh, thế rồi cậu phát hiện tiểu nhị vẫn đứng im bên cạnh không đi, mới ngờ vực hỏi: "Chẳng lẽ nhà trọ các ngươi còn có quy tắc canh giữ khách khứa ăn hết rồi mới được rời đi?"

Tiểu nhị lắc đầu: "Không phải. Đây là do vị công tử đi cùng ngài căn dặn, nói rằng phải trông chừng đến khi ngài ăn hết."
Hạ Thanh: "?"

Chờ ăn đến lúc sau Hạ Thanh mới biết được nguyên nhân.

Có một bát canh đắng đến mức muốn nôn, chẳng qua là ngại có người ngoài bên cạnh, đành phải lặng lẽ nuốt vào bụng.

Hạ Thanh ăn xong lập tức nốc đầy bình nước, nghi ngờ Lâu Quan Tuyết hạ độc cho cậu.

Tiểu nhị bắt đầu dọn bàn.

Hạ Thanh nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Hắn thì sao, ngươi biết hắn đi đâu không?"

Tiểu nhị đáp: "Chắc hẳn là vị công tử kia đi dò la tin tức."

Hạ Thanh ngẩn tò te: "Dò la tin tức?"

Tiểu nhị bật cười, nói: "Vâng, tôi xem phong thái hai vị, hẳn đều là tu sĩ, hiện giờ tu sĩ toàn thiên hạ đều đổ về Thượng Kinh, còn không phải là vì chuyện hoàng lăng nước Lương sao? Có lẽ bạn đồng hành của ngài đi nghe ngóng tin tức về hoàng lăng rồi."

"Hoàng lăng nước Lương?"

Hạ Thanh càng thêm bối rối.
Khoảng thời gian trước cậu náu mình chốn thôn trang xa rời thế sự, không thông tin tức, hoàn toàn không biết nửa tháng này bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Tu sĩ đến Lăng Quang thì cậu hiểu, nhưng ở Thượng Kinh là có chuyện gì.

"Ngươi nói thử chút xem?"

Tiểu nhị thấy cậu có vẻ mù mờ, là không biết thật, mới từ tốn nói: "Công tử biết chuyện tháp Lưu Ly sụp đổ trong hội đèn ở thành Lăng Quang chứ?"

Hạ Thanh: "... Biết."

Không chỉ biết, cậu còn đứng trên cầu cùng kẻ đầu têu theo dõi hết thảy.

Tiểu nhị nói: "Tháp Lưu Ly đổ, Nhϊếp chính vương chết, Bệ hạ không rõ tung tích. Hiện giờ đại yêu trong tháp Phù Đồ rục rịch, giao nhân khắp nơi lại bắt đầu điên dại, biến thành yêu quái hại người, có thể nói là thiên hạ đại loạn. Đại tế tư nói tất cả đều do đại yêu trong tháp Phù Đồ gây loạn, chỉ cần hoàn toàn diệt trừ đại yêu, là thiên hạ có thể khôi phục thái bình."
Hạ Thanh: "Nhưng chuyện này liên quan gì tới Thượng Kinh?"

Tiểu nhị vừa lau bàn vừa nói: "Là vì để hoàn thành đại trận phục yêu cần một hạt châu mấu chốt, được chôn trong hoàng lăng nước Lương ở Thượng Kinh."

Hạ Thanh trố mắt: "Hạt châu?"

Tiểu nhị: "Ừm, công tử có biết Hàn Nguyệt phu nhân không?"

Hạ Thanh: "Biết." Mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng mười hai tòa thành, nghe danh đã lâu.

Tiểu nhị nói: "Tôi nghe được tin tức phía Lăng Quang, trăm năm trước Hàn Nguyệt phu nhân là thánh nữ giao tộc, hạt châu đó là vật quý bên mình Hàn Nguyệt phu nhân, ẩn chứa pháp lực vô bờ. Dựa vào sức mạnh của một mình Đại tế tư, không thể khởi động trận pháp phục yêu, vậy nên cần mượn thần lực bên trong hạt châu này của thánh nữ. Thái hậu nương nương bận tìm kiếm Bệ hạ, không có tâm tình thu xếp chuyện này, cũng chỉ đành thông cáo thiên hạ, treo thưởng một số tiền lớn cho tu sĩ vào hoàng lăng tìm châu."
Tiểu nhị cười một tiếng thật thà, gãi gãi đầu: "Tất nhiên, mấy chuyện này tôi cũng chỉ nghe đồn lại, nhưng chuyện tìm châu thì là sự thật."

Hạ Thanh ngây người rất lâu, chợt nhớ tới điều gì, cất tiếng hỏi: "Hàn Nguyệt phu nhân bị chôn sống cùng với hoàng tộc nước Lương phải không."

Tiểu nhị nói: "Đúng là như vậy, tuy nhiên Hàn Nguyệt phu nhân đã tự mua quan tài từ trước khi nước Lương diệt vong, ỷ vào sự cưng chiều của vua nước Lương, trực tiếp đưa quan tài vào hoàng lăng, để sẵn hạt châu bên trong."

Hạ Thanh: "..." Bây giờ cậu có thể xác định, Hàn Nguyệt phu nhân danh tiếng vang xa, chính là Châu Cơ.

Hạt châu kia, cậu nghĩ sao cũng thấy quái gở----

Nếu như bên trong ẩn chứa sức mạnh to lớn, vậy tại sao Châu Cơ không cần? Nàng ta thân là thánh nữ giao tộc, lại cam tâm từ bỏ sức mạnh trở thành phi tử của một hoàng đế?
Hạt châu chứa thần lực, vật quý như vậy, Châu Cơ đã để sẵn vào quan tài đặt tại hoàng lăng khi còn sống... Có phải vì đã sớm đoán trước chuyện sẽ phát sinh không.

Hạ Thanh đứng dậy bước đến bên cửa sổ, buông mắt nhìn thành Thượng Kinh phồn hoa bên ngoài.

Ba năm trước, nơi này cổng thành đổ nát, núi thây biển máu chất đầy, hoàng quyền thay đổi, máu chảy thành sông.

Có điều chỉ trong nháy mắt, đã lại khôi phục thái bình lộng lẫy.

Sự thay đổi duy nhất, hình như chỉ là cả một nước Lương biến thành một thành trì nước Sở mà thôi.

"Châu Cơ." Hạ Thanh nhẹ nhàng nhắc lại một lần.

Dao Kha, Tuyền Già, Châu Cơ.

Thánh nữ giao tộc đều có tên hai chữ, đều liên quan tới ngọc.

Tên giống nhau y đúc, đọc lên có cảm giác lạnh lùng trong suốt.

Dao Kha là một kẻ tâm thần tự mâu thuẫn với chính bản thân mình.
Tuyền Già có thể thẳng tay móc mắt mình, phỏng chừng cũng không bình thường hơn được là mấy.

Còn Châu Cơ, tội nhân gây ra thảm trạng lớn nhất của giao tộc, một ả điên dám mơ ước sức mạnh của Thần... Sao nàng ta có thể chết đi đơn giản như vậy được.

Châu Cơ, còn sống không?

Suy nghĩ của cậu khẽ khàng tản đi theo gió.

Tiểu nhị xách cặp lồng, trước khi ra ngoài, thoáng quay đầu liếc nhìn thiếu niên áo xám đứng bên cửa sổ, nhất thời có chút không dời được mắt.

Có lẽ sức khỏe thiếu niên này không tốt lắm, nước da tái nhợt như giấy, sắc thái cũng mang màu yếu ớt.

Cậu trông rất đẹp, đủ làm điên đảo chúng sinh, mặt mày như họa, sắc tựa hừng xuân, bởi vì ốm đau mà còn mang thêm vẻ đẹp mỏng manh dễ vỡ.

Nhưng cảm giác mỏng manh quá nhạt nhòa, còn xa mới có thể lấn áp khí chất sắc bén trập trùng trên người cậu.
Không giống như mỹ nhân chọc người trìu mến, trái lại càng giống một thanh kiếm lặng yên.

Thiếu niên vịn cửa sổ, hàng mi dày cụp xuống, tay đưa ra khỏi y phục xám tro rộng thùng thình, cổ tay trắng ngần đeo một sợi dây đỏ nhỏ.

---- đây là màu sắc tươi sáng duy nhất trên người cậu, cũng là một thoáng bụi trần duy nhất.

Tiểu nhị hoàn hồn, lập tức cúi đầu, đè nén suy nghĩ loạn xạ trong tâm trí, thầm nghĩ, chắc hẳn sợi dây đỏ này là do vị tiên nhân còn lại cột lên cho ngài ấy.

Thật là kỳ lạ, hai người này nhìn không giống hai kẻ sẽ nảy nở tình yêu, ấy vậy mà ở cạnh nhau lại trông rất xứng.

Khoảnh khắc tháp Lưu Ly ngã xuống, tiếng pháo hoa hòa cùng tiếng thét gào, như một nhát đao, xé toạc bình yên giả tạo lở lửng trên thành Lăng Quang cuồn cuộn sóng ngầm suốt một trăm năm.
Hoàng cung nước Sở.

Điện Tịnh Tâm.

Bạch Hà im thin thít không dám nói lời nào, mặt mũi tái nhợt, chỉ sợ Thái hậu chú ý đến mình.

Từ sau khi Bệ hạ mất tích, Thái hậu nương nương ngày càng thất thường.

Yến Lan Du diện đồ xanh làm như chay tịnh nhiều năm, thế nhưng bản chất hung tàn độc ác chưa bao giờ thay đổi, hiện giờ bị ác mộng giày vò, còn hơi sức diễn vai người tử tế, mắt phù đầy tia máu, ngồi trên phượng tháp trông bệnh hoạn như ác quỷ ăn người.

Bà ta xô toàn bộ đồ ngọc bên cạnh xuống đất cho hả giận.

Âm thanh phát ra lanh lảnh.

"Không tìm được?! Một kẻ lớn tướng như vậy cũng không tìm được?! Rác rưởi, rác rưởi, toàn là một đám rác rưởi!"

Yến Lan Du đỏ ngầu đôi mắt, căm hận ngợp trời: "Lẽ ra ta phải sớm nghĩ tới---- Lâu Quan Tuyết là con của Dao Kha kia mà, tên tiện chủng này sao có thể nghe lời được cơ chứ!"
"Tiện chủng đáng chết! Trốn? Ngươi có thể trốn được đi đâu? Ta đào ba thước đất cũng phải tìm bằng được ngươi!"

Bạch Hà ứa mồ hôi lạnh cả người.

Những ngày vừa qua điện Tịnh Tâm chết mất không biết cơ man là người, xương thịt chất đống, máu chảy thành sông.

Bệ hạ hỉ nộ vô thường, nhưng Thái hậu thì cũng nào phải dạng hiền lành. Ai nấy trong cung đều nơm nớp kinh sợ, chỉ sợ một giây lơ là là có thể rơi đầu xuống đất.

Còn may sau đó Đại tế tư vào cung, Thái hậu áp chế điên cuồng, lệnh cho tất cả ra ngoài.

Phóng mắt khắp toàn thiên hạ, kẻ duy nhất có thể làm Thái hậu nương nương kiềm chế tình tình, sinh lòng nể sợ, hẳn cũng chỉ có một mình vị Đại tế tư này.

Dù sao thì tiên nhân cũng không giống người phàm.

Khi Bạch Hà rời khỏi, lòng bàn tay đã mướt mát mồ hôi, cơ thể vẫn còn tê dại.
Nàng ta đi qua Ngự hoa viên, vừa vặn trông thấy Đại tế tư khoác một bộ áo tía vừa đi vừa thưởng hoa, ngón tay hắn lướt trên những đóa hoa, trên người hắn tự mang khí chất ôn hòa nhập thế.

Khoảnh khắc ấy, dường như trời xuân tháng tư mới dần dần tìm lại ấm áp, xua tan mùi máu tanh ảm đạm chốn hoàng cung.

"Bái kiến Đại tế tư." Bạch Hà hành lễ.

"Không cần đa lễ."

Tống Quy Trần mỉm cười với nàng ta, tiếp tục tiến về điện Tịnh Tâm.

Bạch Hà nhìn theo bóng lưng hắn, ấm áp chậm rãi lan tỏa tứ chi.

Nàng ta than thở trong lòng, nếu như kẻ bề trên trong cung cũng có thể tốt tính như Đại tế tư thì thật tốt biết mấy.

Chẳng qua, sống lâu năm trong hoàng cung nước Sở, có thể có người bình thường được hay sao.

Bản thân Bạch Hà đã chẳng bình thường, toàn bộ kinh hãi sợ sệt nàng ta phải chịu dưới mũi Thái hậu, nay đều được xả ra cho người dưới trướng.
Trước kia nhận một tiểu thái giám, vốn tưởng có thể trở thành người đặc biệt trong lòng Bệ hạ, ai ngờ chỉ là một tên ngu xuẩn không gánh nổi việc gì.

Hiện giờ Bệ hạ mất tích, nàng cũng mất sạch kiên nhẫn với cậu ta, đẩy cậu ta trở về Hoán y cục một lần nữa, để cậu ta tự sinh tự diệt.

Tuy nhiên, tiểu thái giám cũng là kẻ phi phàm.

Bạch Hà sờ lên cây trâm trên tóc, càng nhìn càng thấy thú vị.

Dù là con cái hoàng thất, cũng không dưỡng ra được người như vậy.

Quả thật nàng rất tò mò, mẹ tiểu thái giám này rốt cuộc là ai.

Yếu ớt, ích kỷ, đơn thuần, ác độc, nàng ta chưa từng thấy kẻ nào có thể dung hợp bốn đặc điểm này hoàn hảo đến thế.

Tiểu thái giám đã được nuông dưỡng trong sự nuông chiều vô chừng mực thế nào? Mẹ hắn chưa từng nghĩ tới việc phải dạy hắn về phép đối nhân xử thế? Có lẽ, mẹ Ôn Kiểu cũng là một thiếu nữ quý tộc ngây thơ đơn thuần, không rành thế sự.