Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 24: Tuyền Già (7)




"Đứa bé nhà họ Vệ, ta thấy bên trong thân thể hắn có 'hạt giống'. Châu Cơ dùng tà thuật chuyển kiếp, ta không biết nàng muốn làm gì... Nhưng ta sợ nàng..."

Tuyền Già nói liên miên không dứt, ngón tay run rẩy, hốc mắt trống không nhìn vào khoảng rỗng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "... Ta sợ nàng gây bất lợi cho ngài."

Lâu Quan Tuyết nhếch miệng mỉm cười, hơi khom người, ánh đen trút xuống, mặt nạ bằng bạc lạnh lùng thần bí, giọng điệu biếng nhác, như nghe được lời gì đó rất buồn cười.

"Gây bất lợi cho ta?"

"Sao nàng lại gây bất lợi cho ta được đây?"

Tuyền Già há miệng, không nói được thành lời.

Lâu Quan Tuyết buông mi, nét mặt hờ hững.

Tia thần quang cuối cùng nằm sâu trong linh hồn thánh nữ giao tộc cũng bị hút vào sáo cốt.

Dưới lớp mặt nạ ẩn giấu, con ngươi thoáng hiện lên sắc xanh băng lạnh rét thấu xương, âm u như cực quang ngoài biển cả.


Tuyền Già đã nằm quỵ xuống đất, nhưng vẫn cứng cổ, ngước đầu.

Khoảnh khắc bị tước đi thần quang sau cùng, cổ họng nàng phát ra tiếng rên nhỏ nghẹn ngào không thể kiềm chế, bò trườn trên mặt đất, sinh mệnh trôi đi bằng tốc độ mắt thường thấy được, da trở nên nhăn nheo, tóc đổi thành xám bạc xơ xác.

Uỳnh uỳnh------

Mưa bên ngoài bỗng nhiên nghiệt ngã.

Đánh lên cỏ dại ngoài khoảng sân hoang, gió lạnh cuốn bọt mưa, hắt vào bên trong cửa sổ.

Ánh đỏ tà ma xung quanh sáo cốt đậm đặc đến độ sắp hóa thành thể rắn, lượn quanh đầu ngón tay tái nhợt của Lâu Quan Tuyết.

Lâu Quan Tuyết một thân áo đen, vạt áo vẽ hoa văn đỏ tà khí yêu dị, hắn liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, thờ ơ hỏi: "Mỗi một thánh nữ giao tộc chết đi là trời lại mưa sao?"

Tuyền Già bàng hoàng hồi lâu, mới nhẹ nhàng đáp: "... Đúng vậy, đây đều là thần ân ngài ban thưởng ngày xưa. Khi thánh nữ đương nhiệm chết trên phần mộ, tiến vào luân hồi, trời sẽ đổ mưa trên Biển Thông Thiên."


Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ồ, chỉ tiếc ngươi chết ở đây, không thể luân hồi."

Tuyền Già ngơ ngẩn, khàn khàn nói: "Không sao cả... đây là báo ứng. Có thể gặp được ngài... chết không hối hận."

Lâu Quan Tuyết thu sáo cốt vào trong tay áo, khóe môi nở nụ cười châm chọc: "Nếu coi ta là Thần có thể giúp ngươi ra đi vui vẻ, vậy thì ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người đi thôi."

Hắn xoay người rời đi.

Bỗng nhiên Tuyền Già lên tiếng: "Tôn thượng------"

Lâu Quan Tuyết không hề ngừng bước.

Tuyền Già tiếp tục nói, âm thanh đã già nua vỡ vụn: "Nếu, nếu ngài gặp Đại tế tư nước Sở, nhất định... nhất định phải cẩn thận. Năm xưa hắn phản bội Bồng Lai nương nhờ nước Sở, bắt tay với Châu Cơ, dẫn theo một đám tu sĩ, gây ra biến cố Thần cung, khiến giao tộc làm nô ɭệ mấy đời... Hiện giờ thần lực của ngài không trọn vẹn, nếu bị hắn phát hiện ra, sợ rằng..."


Lâu Quan Tuyết quay đầu nhìn nàng.

Đứng giữa ánh đèn đuốc mơ màng dưới làn mưa trắng xóa, khí chất mênh mang như trăng sáng trời trong.

"Sợ rằng cái gì?" Lâu Quan Tuyết mỉm cười, tầm mắt hời hợt xa xôi, giọng nói nhẹ nhàng: "Thánh nữ Tuyền Già, có cần cô nói cho ngươi, thân phận hiện tại của cô không?"

Cô.

Tuyền Già khựng lại, ngẩng đầu, không thể nào tin nổi, làn da nhăn nheo chảy xệ cũng đang phập phù theo hô hấp.

Không muốn ở lại nơi bẩn thỉu này thêm một giây nào, Lâu Quan Tuyết xoay người, đi ra phía ngoài, vạt áo lướt qua cỏ hoang tiêu điều, mưa rơi xối xả xung quanh hắn, nhưng lại không thể làm hắn ướt dù chỉ là một sợi tóc.

Mà sau lưng, trong xó xỉnh của căn phòng chứa củi cũ nát, Tuyền Già mờ mịt đổ rạp xuống đất.

Dung nhan héo tàn, tóc đen biến bạc, da thịt máu xương tan thành tro bụi.
Trước khi chết tri giác thoái hóa, nhưng lại nghe rõ tiếng mưa rơi.

Một khắc cuối cùng, tâm trí nàng chỉ luẩn quẩn một điều 'Sao có thể như vậy được đây...'

Sao có thể như vậy được.

Hoàng thất nước Sở bị Thần nguyền rủa và căm hận kia mà...

Nếu Thần tỉnh lại, sao có thể tỉnh lại trên người nhà họ Lâu.

Lâu Quan Tuyết bước lên dãy hành lang dài trong lầu Phong Nguyệt.

Đèn đuốc nơi này cả đêm không tắt, tiếng mưa rơi tầm tã, ca nữ đang tươi cười rót rượu, toàn điện đều là dâʍ từ lãng khúc, chửi đổng nói cười.

Chỉ là hết thảy hồng trần đều giống như đang ở một thế giới khác xa xôi.

Sáo cốt trong tay áo thân mật cọ cọ lên da hắn, đau buốt lạnh lẽo chưa từng tiêu tán càng thêm nồng đậm.

Lâu Quan Tuyết cảm thấy phiền muộn, sắc mặt tái nhợt, ngước mắt, chỉ định liếc nhìn màn mưa suốt đêm này.
Lại chẳng ngờ rằng, sẽ thấy được bóng lưng quen thuộc trên tầng cao nhất.

Bàn tay giấu trong tay áo lập tức cầm chặt sáo cốt, phút chốc, cười nhẹ một tiếng ngắn ngủi lạnh lùng.

*

Chạm mặt Yến Mục là điều Hạ Thanh không nghĩ tới.

Từng chứng kiến cảnh tượng hai kẻ đối đầu nhau trong ngu xuẩn ngoài đường, Hạ Thanh không hề muốn dính dáng tới ân oán giữa hai người bọn họ, nhưng cậu vừa bước vào cùng với Vệ Lưu Quang, đã định trước không thể làm người ngoài cuộc đứng nhìn trò vui.

Vệ Lưu Quang mở quạt, chỉnh chỉnh kim quan, giọng ngân dài giễu cợt: "Ta đã bảo sao hôm nay ra ngoài chuyện gì cũng không suôn sẻ, hóa ra là vì sẽ gặp phải sát tinh ở nơi này."

Yến Mục vốn đã tức giận ngợp trời, hiện giờ gặp mặt kẻ thù càng thêm đỏ mắt, tay nắm roi nổi đầy gân xanh: "Vệ, Lục!"
Tú bà bất đắc dĩ muốn chết, cây rụng tiền của bà ta còn đang không rõ tăm hơi, bây giờ hai kẻ không dễ chọc nhất thành Lăng Quang lại còn ở cùng một chỗ! Đúng là đoản mệnh!

Tú bà run rẩy cười xòa: "Vệ công tử, Yến thế tử, nơi này không thích hợp trò chuyện, hay là chúng ta ra ngoài rồi nói?" Cũng đừng có mà choảng nhau, phá hỏng hết phỉ thúy mã não trong phòng bà ta!

Vệ Lục gõ gõ chiếc quạt, bỡn cợt: "Tại sao phải ra ngoài rồi nói? Ta nào có ý định trò chuyện cùng chó đâu."

Yến Mục giận đến bật cười, âm độc nhìn đối phương: "Ta thấy ngươi mới là chó nhà có tang, Vệ Lưu Quang, ngươi còn dám chạy tới nơi này, không sợ Vệ quốc công lột da ngươi hả."

Vệ Lưu Quang suýt thì run tay một cái, nghiến răng, thầm nghĩ tiện nhân này lại muốn xát muối lên miệng vết thương.
Lúc này tú bà mới chợt nhớ tới lời cảnh cáo của Vệ gia, người như sắp ngất, không chừng đêm nay mệnh bà ta phạm phải Thái Tuế rồi.

Vệ Lưu Quang tức giận liếc bà ta một cái: "Hoảng cái gì, bà không nói ta không nói, ai biết ta tiến vào."

Khuôn mặt đắp đầy bột nước của bà ta nhăn như trái mướp, cười trông còn thảm hơn cả khóc, rụt rè khuyên bảo: "Vệ công tử ngài xem hôm nay Tuyền Già cũng có ở đây, hay là ngài cứ trở về trước, đợi hôm khác lại ghé thăm."

Vệ Lưu Quang cười lạnh: "Ta không thích."

Yến Mục cũng cười một tiếng bất thiện: "Hắn tự nguyện đi chịu chết, ngươi ngăn hắn làm gì."

Hạ Thanh không quan tâm mùi thuốc súng giữa hai tên này, cúi người kiểm tra ông già bị roi đánh trọng thương nằm trên đất, sau khi chắc chắn đối phương còn sống, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tuyền Già tỷ tỷ của ta đâu?"

Vệ Lưu Quang nhớ đến chuyện trọng yếu.

Tú bà toát mồ hôi hột: "Tôi cũng đang sốt ruột vì chuyện này. Không tìm thấy Tuyền Già đâu, sắp tới lượt nàng lên đài rồi, khách đến xem đều đang chờ bên ngoài, bây giờ lại xảy ra chuyện này! Hỏi nha đầu chết tiệt này lại không chịu nói một lời!" Nhắc tới đây tú bà giận không chỗ xả, nhặt lên một vật không đáng mấy đồng bên cạnh ném về phía thị nữ đang quỳ dưới đất: "Hàng lỗ vốn! Đúng là hàng vô giá trị! Vô dụng không dùng được cái gì, ngay cả một người cũng không trông chừng được, mua về chỉ biết gây chuyện cho ta!"

Thiếu nữ quỳ bên cạnh hét lên một tiếng, nhưng vẫn lựa chọn chắn trước người ông cụ.

Hạ Thanh bị chiếc bình hoa đột ngột từ đâu ném tới làm cho sợ hết hồn, thầm nghĩ lại thêm một bà điên, lập tức rút tay khỏi ống tay áo, nắm được miệng bình hoa vừa bị quăng tới, ngăn một vụ thảm án vỡ đầu chảy máu.
Lúc này tú bà mới nhận ra sự có mặt của một người khác nữa, giọng the thé: "Người này là ai?!"

Hạ Thanh đặt bình hoa qua một bên, ngẩng mặt nhìn bà ta bằng ánh nhìn lạnh lẽo.

Khuôn mặt thiếu niên đẹp lặng dưới ánh đèn sáng rực.

Tú bà nghẹn họng trong nháy mắt, sắc mặt quái đản, cuồn cuộn tính toán, dè dặt dò xét Vệ Lưu Quang: "Thiếu niên này... là do Vệ công tử ngài dẫn tới?"

Vệ Lưu Quang liếc bà ta một cái: "Đúng, bỏ ý định trong đầu ngươi đi, khỏi cần nghĩ."

"Ha ha ha ha ha."

Tú bà chỉ có thể che miệng cười lúng túng.

Chẳng qua Vệ Lưu Quang cũng chỉ đáng tin trong phút chốc.

Cậu ta vừa nghĩ đến bà cô biếи ŧɦái nói lời dịu dàng điềm đạm của Yến Mục, là sống lưng lại tê rần.

Mỹ nhân sống chết ra sao còn chưa rõ, dĩ nhiên hắn không có tâm trạng tranh cãi ở đây, thu quạt vào trong tay áo xong đã vội vã chạy ra ngoài, sốt ruột gắt lên với tú bà: "Không thấy Tuyền Già đâu mà bà còn không mau phái người đi tìm?! Đứng trơ ra ở đây làm gì vậy!"
Tú bà khổ không kể đâu cho hết, chỉ đành đi theo Vệ tiểu công tử: "Tôi đây chẳng phải là đang tiếp đón Yến thế tử sao."

Bọn họ lần lượt rời đi.

Tên Vệ Lưu Quang ngu xuẩn không đáng tin cậy, cứ thế bỏ mặc một mình Hạ Thanh ở lại.

Hạ Thanh: "..." Tuyệt.

Đối diện là Yến Mục bị kích cho một bụng nuốt đầy lửa giận không nơi trút, tay vuốt v3 roi gai, tầm mắt đặt lên người Hạ Thanh bị bỏ lại một mình, ngoài cười trong không cười.

"Ngươi là người Vệ Lưu Quang dẫn tới?"

Hạ Thanh không để ý hắn ta.

Yến Mục ra lệnh: "Ngẩng đầu lên."

Hạ Thanh ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn một cái, mân mê hạt xá lợi gắn vào sợi dây đỏ trên cổ tay, thầm nghĩ, chọc vào ta tí ta biến thành quỷ tại chỗ cho ngươi biết mặt.

Thị nữ bên cạnh vẫn đang nức nở không ngừng, cánh tay cũng bị dính vết roi. Hạ Thanh trầm ngâm một hồi, suy đoán đại khái những chuyện đã xảy ra, đoán chừng là Yến Mục không tìm thấy Tuyền Già, hỏi thị nữ không nhận được đáp án, phẫn nộ tìm người trút giận. Ông lão bên cạnh hẳn là ông nội của thiếu niên giao nhân bên ngoài, dùng thân mình che chở cháu gái bị đánh mấy roi, không chịu nổi mới ngã xuống hôn mê.
"Cô đưa ông cô đi xử lý vết thương đi đã."

Hạ Thanh không nỡ nhìn tình cảnh này, bảo nàng đứng dậy.

Thị nữ vừa lau nước mắt, vừa nói "Cảm ơn ân công" không ngừng.

Yến Mục bị xem nhẹ, sắc mặt hằm hè, một roi lại vung lên giáng xuống.

Hạ Thanh rút cành củi trong tay áo, đỡ đòn công kích của hắn.

Dưới mái tóc đen dài luộm thuộm, ánh mắt phát lạnh, như sương giá đọng trên lưỡi kiếm sắc.

Vệ Lưu Quang lợi dụng cậu một lần, bây giờ cậu cũng lợi dụng hắn một lần.

Cậu là do Vệ Lưu Quang dẫn tới. Lần trước Yến Mục vừa mới tranh chấp với Vệ Lưu Quang vì một giao nhân, bị phạt quỳ trước điện Kim Loan, chắc hẳn lần này cũng không muốn thật sự kết thù cùng Vệ Lục chỉ vì một thiếu niên khác.

"Ta còn chưa cho ả đi đâu." Quả nhiên, Yến Mục cũng không nổi cơn tam bành, mà chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Thanh, nét mặt vặn vẹo hung tàn không giấu được ác ý: "Biết vì sao ta đánh ả không? Ả trộm đồ của ta. Kẻ gian ăn cắp có thể rời đi quang minh chính đại như vậy?"
Hạ Thanh ngạc nhiên, thầm nghĩ mình đoán sai rồi?

Chẳng qua cậu cho rằng hệ thống kéo cậu vào thế giới này, có vẻ vẫn cho chút buff, nhất là ở phương diện đánh đấm.

Thế nên hiện tại cậu không lấy gì làm hoảng sợ.

Thị nữ run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệch, tuyệt vọng nghẹn ngào: "Tôi không lấy, thế tử, tôi không ăn trộm hạt châu ấy."

Yến Mục cất giọng như rắn độc bò trườn: "Ngươi nói không là không? Hôm nay ta bị Thái hậu quở trách rất lâu ở điện Tịnh Tâm, lần này đặc biệt tới đây đòi lại viên giao châu đông hải nọ. Tuyền Già xưa nay chưa từng mang trang sức trên người. Ta sai người lục tìm khắp phòng cũng không tìm được, bình thường chỉ có ngươi có thể đến gần người nàng ta, ngươi dám nói không phải ngươi lấy cắp?"

Thị nữ khóc lóc như mưa, quỳ sụp xuống đất dập đầu lia lịa: "Tôi không lấy, thế tử, tôi chưa từng đụng đến đồ của Tuyền Già cô nương."
Ánh mắt Yến Mục để lộ vẻ dâʍ tà: "Miệng nói không đáng tin cậy, ai biết ngươi giấu nơi nào, không bằng ngươi cởi hết để ta kiểm tra xem."

Hạ Thanh: "..."

Thị nữ tái mặt, cứng đờ tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn vừa rơi lệ vừa khó nhọc trả lời: "Được."

Nàng như rối gỗ bị giật dây, động tác cứng đờ run rẩy, bắt đầu tháo dây lưng.

Hạ Thanh hít sâu một hơi, cản nàng lại: "Đừng cởi. Cô cởi hết, hắn cũng không bỏ qua cho cô."

Yến Mục cười lớn, tên ác bá coi lăng nhục kẻ khác làm thú vui không bác bỏ những lời này, hắn ta ngồi xuống ghế phía sau, âm độc nói: "Ngươi nói đúng, cởi hết cũng không chứng minh được gì. Ta nghe nói dân gian có một số hạng người, còn có thể nuốt tang vật vào bụng rồi sẽ nghĩ đủ phương pháp lấy ra sau đó."

Hắn ta mân mê roi gai trong tay: "Có điều ngươi là người Vệ Lục đưa tới, ta cũng coi như nể mặt hắn. Ta cho ngươi hai lựa chọn, thấy sao?"
Hạ Thanh: "..."

Rốt cuộc cậu đã tạo nghiệt gì!

Từ khi tới nơi này toàn gặp phải những thứ gì đâu!

Hạ Thanh buồn bực gảy gảy viên xá lợi, chỉ trực chờ tháo bỏ sợi dây.

Cúi đầu, lông mi phủ kín cơn giận dưới đáy mắt.

Sau khi biến thành quỷ có thể lên trời có thể xuống đất, hành hạ tên ngu xuẩn này ra sao cũng được.

Yến Mục gõ nhịp lên bàn: "Một là, ta cho ngươi mổ bụng ả ra, moi nội tạng tìm xem ả có trộm hạt châu của ta không. Hai là-----" Hắn ta ưỡn thẳng người, lần này không buồn che giấu tâm tư bỉ ổi đối với Hạ Thanh, mập mờ nói: "Ngươi cởi hết đồ cùng ả, thế nào?"

"Chẳng thế nào."

Hạ Thanh bình thản nói.

Hạ Thanh vốn đang ngồi ngồi xổm dưới đất, giờ không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

Người của thành Lăng Quang cứ một người lại biếи ŧɦái hơn một người. Cậu đứng dậy, vừa định tháo bỏ sợi dây đỏ.
Cổ tay đã bị một bàn tay lạnh như băng nắm lấy, hơi thở lạnh lẽo ập vào từ sau lưng.

Hạ Thanh thoáng ngạc nhiên.

Lâu Quan Tuyết đến từ khi nào cậu không hề hay biết.

Ánh trăng giao ánh đuốc sáng ngời, Đế vương thiếu niên cởi bỏ mặt nạ, áo gấm đen tuyền quết đất.

Lâu Quan Tuyết nhếch môi: "Cô có đề nghị thứ ba, Yến thế tử thử nghĩ xem sao."

Giọng điệu hắn hời hợt, phảng phất ý cười.

Lời nói cũng biếng nhác, nghe không ra cảm xúc.

"Mổ bụng moi ruột phiền toái quá, không bằng đào hai mắt ngươi ra, để nàng nuốt xuống, ngươi cũng tiện nhìn thấy rõ bên trong, thế nào?"

Hạ Thanh: "..."

À, ở chung lâu ngày, suýt thì quên mất Lâu Quan Tuyết mới là kẻ biếи ŧɦái nhất thành Lăng Quang này.