Ký Sự Nuôi Dạy Trẻ Của Công Chúa Và Phò Mã

Chương 2: Tướng Quân Hồ Ly Tiểu Vọng Vọng






Ngày tuyết rơi qua đi, Ôn Ngọc vẫn là bị bệnh một trận, sốt mấy ngày liền.

Cũng không để đại phu xem bệnh.

"Bắt mạch một cái liền biết ta là nam nhân." Ôn Ngọc vùi mình trong chăn, gương mặt đỏ ửng vì sốt, tóc dài xõa tung ở trên giường.

Đem ba viên đậu (Hồng Đậu, Lục Đậu, Hoàng Đậu) của mình ôm vào lòng, uể oải nói lý do không thể mời đại phu cho Tướng quân nghe.

Ngôn Vọng thường ngày đều không cho Ôn Ngọc đem động vật lên giường, vì hắn đối với lông động vật cực kỳ mẫn cảm, nếu không cẩn thận trên người sẽ nổi lên những chấm đỏ li ti.

Nhưng là người ta đang bệnh, tội nghiệp năn nỉ hắn mấy lần, hắn liền một tay tóm lấy ba con mèo, lệnh cho hạ nhân tắm rửa chúng thật sạch, còn đặt tại bên cạnh chậu than hơ khô, sau đó mới đem đến trên giường cho Ôn Ngọc ôm.

Ôn Ngọc không chút thuyết phục nói rằng làm như vậy có thể sưởi ấm, y sẽ mau chóng khỏe trở lại.

"Tại sao đã uống mấy ngày thuốc mà vẫn không khỏi?" Tướng quân sờ trán Ôn Ngọc.

Đầu mày khẽ cau.

"Ngươi đem giấy bút lại đây, để ta viết một phương thuốc, bảo quản gia theo đó mà hốt thuốc." Ôn Ngọc cũng cảm thấy bệnh như vậy thật rất vướng bận.

Liền viết mấy vị thuốc, để Tướng quân sai người lấy về.

Thuốc nấu xong Ôn Ngọc ngoan ngoãn uống xuống, sau đó ngủ suốt cả buổi trưa, thời điểm chạng vạng toàn thân không ngừng toát mồ hôi, đến tối đã oai phong lẫm liệt muốn ra khỏi cửa thưởng tuyết, bị Ngôn Vọng dùng vũ lực giam hãm tại trong phòng hảo hảo nghỉ ngơi.

Ngôn Vọng đưa cho quản gia đơn thuốc mà Ôn Ngọc viết, liền khiến ngự y trong cung liên thanh khen ngợi, phương thuốc này đối với bệnh phong hàn quả thật rất có công hiệu, Tiết Ngự y ở Thái Y Viện không ngừng trầm trồ, còn nói nhất định có một ngày phải diện kiến kỳ nhân đã kê đơn.


...!
Không lâu nữa chính là Xuân Tiết.

Phủ Tướng quân trên dưới ai nấy đều háo hức chuẩn bị đón Tết.

Cả hai đệ đệ làm quan xa nhà của Ngôn Vọng là Ngôn Vấn cùng Ngôn Thiết cũng đều trở lại kinh thành cùng huynh trưởng một nhà đoàn tụ.

Phủ Tướng quân liền náo nhiệt lên rất nhiều.

Ôn Ngọc mỗi ngày đều ở lì trong Khiêm Nhuận Các, trêu chọc đám chó mèo trong sân, dạy lũ chim sáo nói vài câu tiếng người.

Gần đây Lão Đại đã có thể gọi tên của Ngôn Vọng, chỉ là đặc biệt quát lên, làm sao cũng nghe giống như: "*Diêm Vương, Diêm Vương−−− Diêm Vương đến rồi−−−" Liền sau đó Lão Nhị sẽ thật cao hứng thêm vào một câu: "Mọi người mau chạy, cẩn thận cẩn thận, Diêm Vương đến rồi−−−".

Mỗi tối khi Ngôn Vọng đến chỗ Ôn Ngọc, đều nghe được hai con chim sáo ồn ào như thế một phen.

*Ngôn Vọng [Yán-wàng] và Diêm Vương [Yán-wang] đồng âm với nhau.

Trước đó vài ngày, Công chúa sau khi ăn xong cùng Tướng quân ra ngoài tản bộ, ở trong tuyết nhặt được một con tiểu hồ ly, tiểu bạch hồ được mẫu thân đã sớm đông chết bao bọc trong lòng, thời điểm phát hiện, nó đã thoi thóp.

Ôn Ngọc thương tâm mang về nhà, săn sóc cả ngày lẫn đêm.

Đại tướng quân liền bị bắt đến thiên phòng ngủ hết mấy ngày, nguyên nhân là vì "Tiểu Vọng Vọng còn quá nhỏ, ngươi thì lại quá to, không cẩn thận trở mình sẽ đè chết nó." Ôn Ngọc Công chúa mỗi ngày như cũ ôm tiểu hồ ly mà ngủ.

Tiểu Vọng Vọng là tên y đặt cho hồ ly.

Ban đêm Tướng quân vào phòng Ôn Ngọc nhìn người, phát hiện Ôn Ngọc đều không có ngủ, luôn ôm vật nhỏ kia trong lòng, cẩn thận quan sát tình hình của tiểu hồ ly.

Ngôn Vọng luôn cảm thấy vật nhỏ kia nếu không có bàn tay của Ôn Ngọc khẳng định không thể sống sót.

Ngoại trừ hô hấp yếu ra, còn không có cách nào mở miệng uống được sữa.

Bất quá Ôn Ngọc sẽ dùng đủ mọi biện pháp cạy ra miệng nó, dùng ngón tay dính chút sữa dê móm cho nó.

Rất có kiên nhẫn.

Hiếm thấy Công chúa hảo hảo yên tĩnh như vậy, ngay cả cửa viện cũng không ra, mỗi bữa ăn đưa đến thế nào cũng không thấy y động vào.

Đêm đó đã qua canh tư, Tướng quân nhìn thấy Ôn Ngọc tựa ở bên giường cầm thìa đút từng chút sữa dê cho tiểu hồ ly.

Ôn Ngọc chỉ mặc mỗi tiết y (áo lót) màu trắng, trên người cũng không đắp chăn, dường như có chút run lên vì lạnh, lại thật vững vàng ôm tiểu hồ ly trên tay, thấy tiểu hồ ly duỗi ra đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm sữa, khóe mắt Ôn Ngọc không giấu được nồng đậm ôn nhu.

Công chúa ngẩng đầu liền thấy Phò mã chẳng biết từ lúc nào thần không biết quỷ không hay đứng ở bên giường nhìn y, thu hồi nhu hòa trong đáy mắt, giễu cợt nói: "Yêu, nửa đêm đến kiểm tra a, sợ ta lén lút thu thập chứng cứ làm phản của Phò mã hay sao?"
Ngôn Vọng làm như không nghe thấy.

Bỏ thêm chút than vào chậu than dưới đất, lấy xuống đại y trên giá treo, phủ lên thân Ôn Ngọc.

"Đêm lạnh, Công chúa nếu nhiễm bệnh lại phải khó chịu thêm một thời gian."
Tướng quân ngồi xuống giường, đem người trước mặt ôm vào trong ngực, cũng cúi đầu nhìn tiểu bạch hồ lông còn chưa mọc dài.

Trên người Ôn Ngọc lập tức ấm lên.

Tiểu tử trên tay đã uống no sữa, ở trong vòng tay y ngủ thiếp đi, khóe miệng vương lại chút ít sữa, cái lưỡi phấn hồng còn để lộ ở bên ngoài...!
Ôn Ngọc đem chén cùng thìa trong tay đưa cho Ngôn Vọng, dùng khăn lau lau cái miệng nhỏ.


Khẽ vuốt ve bộ lông trắng muốt của tiểu bạch hồ.

"Sắp tới ngày giỗ thê tử của ngươi rồi phải không?" Ôn Ngọc tựa ở trong lòng Ngôn Vọng, đột nhiên nói một câu.

"..." Khí tức Ngôn Vọng thật bình thản, không chút hỗn loạn: "Nàng là con gái của tội thần, Công chúa hà tất nhắc đến người này."
"Nhưng nàng là nữ nhân đời này ngươi yêu nhất.

Lúc chết đi trong bụng còn mang theo hài tử chưa thành hình của ngươi." Ôn Ngọc khơi gợi nói.

"..."
"Ngôn Vọng, đêm tân hôn vì sao không giết ta? Đêm đó ta cứ cho rằng bản thân sẽ không thể thấy được thái dương của ngày hôm sau, lại là hảo hảo sống đến hiện tại.

Trăm ngàn đừng nói với ta ngươi là bị dung mạo xinh đẹp của bổn công chúa khuynh đảo, không nỡ ra tay."
"Công chúa, người nghĩ nhiều quá rồi." Ngôn Vọng khí tức vẫn thật chắn chắc, nhưng là nhịp tim đập của hắn đã bán đứng hắn.

"Phò mã của ta, ngươi đừng tiếp tục giả vờ, giả vờ cũng không giống.

Mỗi lần ngươi nói dối hoặc làm chuyện gì phạm phải lương tâm, bề ngoài nhìn thật bình thản, kỳ thực tim đập sẽ đặc biệt nhanh đi? Ngươi là người thẳng thắn chính trực, vì nghênh hợp hoàng gia, vì tiêu trừ mọi nghi ngờ của Hoàng huynh với Ngôn gia, mà đối ta yêu thương thuận theo đủ điều.

Thật sự làm khó ngươi quá rồi." Ôn Ngọc dựa vào người phía sau cảm thấy thật thoải mái, cũng lười động.

Nhưng là có mấy lời muốn nói cùng Ngôn Vọng.

Cái gối bằng thịt này tốt thì tốt thật đấy, chính là so với thanh đao hoàng gia kia còn muốn hung ác hơn.

"Công chúa đa nghi, thần đối với Hoàng thất một lòng trung thành, tuyệt không có những suy nghĩ phản nghịch."
"Nói dối."
"...Công chúa muốn làm sao mới bằng lòng tin ta?"
"Ta tin hay không tin ngươi thì có ích lợi gì, ngươi muốn giết ta, cũng chỉ cần một tay liền có thể bẽ gảy cổ của ta.

Ta còn có thể sống đến ngày hôm nay, bởi vì ta đối với ngươi còn có giá trị lợi dụng, bởi vì trái tim người còn có cái gọi là thiện lương nhân nghĩa.

Chỉ là về phía Hoàng huynh...Ngôn Vọng, chuyện hai năm về trước, không biết ngươi lý giải được bao nhiêu, bất quá ta biết, cha cùng thê tử của ngươi cũng không phải là chết oan.

Hoàng huynh hắn tính tình bạo ngược, nhưng ta tổng cảm thấy, trên đời này đáng thương nhất bi thương nhất vẫn là hắn.

Ngươi nếu thật sự hận hắn, hoàn toàn không cần phí nhiều tâm cơ muốn giết hắn, để hắn sống sót, chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất..."
"...Công chúa nói thật nghiêm trọng." Tướng quân đột nhiên đứng dậy.

Ôn Ngọc bất ngờ cảm thấy trên thân lạnh lẽo một mảng: "Công chúa đã mệt rồi, không phiền Công chúa nghỉ ngơi..."
Ngôn Vọng muốn đi.

"Ngôn Vọng, đừng đối phó với Hoàng huynh.

Hắn không bị thứ gì ràng buộc, có thể đánh đổi tất cả để giành lấy quyền lợi cùng giang sơn, mà ngươi, suy tính quá nhiều chuyện.

Ngay cả ta ngươi còn không nỡ giết, thì làm sao có thể trở thành đối thủ của hắn?"
"..."
Người nọ không đáp lại.

Biến mất sau bức bình phong.


Ôn Ngọc cười tự giễu.

Quay về phía bạch hồ ly đã ngủ say nhìn một chút, sâu xa nói: "Tiểu Vọng Vọng, Phò mã của chúng ta đúng là tâm rất nhuyễn rất dễ nói chuyện nha.

Xem ra ta còn có thể sống sót nhìn ngươi lớn thêm một chút..."
Đêm đó Đại tướng quân nằm ở thiên phòng mãi không ngủ được.

Hắn thăm dò mạch đập của chính mình, lẳng lặng cảm nhận thử.

Hắn xưa nay chưa từng thấy hối hận một chuyện gì như hiện tại.

Đêm tân hôn, hắn hẳn là nên giết chết Ôn Ngọc.

Không nên lưu y lại đến ngày hôm nay.

Ví như đêm đó giết y, bọn họ đôi bên không quen biết, đối với một người xa lạ, hắn hạ thủ được.

Chỉ là đêm đó có quá nhiều kinh động cùng rối loạn, còn có vẻ mặt sợ đau của Ôn Ngọc lúc giơ lên chủy thủ muốn cắt ngón tay...Ngôn Vọng không thể không thừa nhận, hắn khi ấy đối với biểu hiện của người nọ, động tâm nhiều lắm.

Hắn chinh chiến sa trường vô số, kẻ chết dưới đao tiễn của hắn không sao đếm xuể, kỳ thực Ngôn Vọng vốn không mong muốn giết chóc.

Bất quá hắn là hậu nhân danh môn, cầm chắc trong tay hổ bài do phụ thân lưu truyền.

Nhắc nhở hắn sinh ra chính là để xông pha chiến trường, không tiếc sinh mạng.

Những người kia cùng hắn không thù không oán, lại chỉ cần một đạo thánh chỉ của Hoàng đế, hắn liền không thể từ chối đoạt lấy sinh mạng của bọn họ.

Căn bản không có lựa chọn...!
Mà đối với Ôn Ngọc Công chúa, hắn hoàn toàn nhìn không thấu.

Bỏ lỡ mất một lần hạ sát, cơ hội tiếp theo đến khi nào mới xuất hiện, hắn cũng không nắm chắc.

Thời gian chung sống tuy ngắn ngủi, Ôn Ngọc thế nhưng đã nhìn thấu được hắn, trên đời này không ai có thể một lời sắc bén chỉ điểm hết toàn bộ bí mật của hắn, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không biết được đại kế nằm gai nếm mật, nhẫn nhục chịu đựng của hắn.

Bất quá Công chúa tựa như thuốc nổ chậm, không biết y là người khôn muốn giữ mình hay lại là nam nhân do Hoàng đế đặc biệt sắp xếp đến bên cạnh Ngôn Vọng hắn, hắn không thể không đề phòng, cũng không thể không trừ khử.

Chỉ là người này chưa bao giờ đối với hắn ra điều kiện, đêm nay lại cùng hắn triệt để ngả bài.

Dĩ nhiên là vì tiểu hồ ly chưa đầy tháng nằm trong lòng ngực y.

Ôn Ngọc vừa rồi nói thật nhiều, chẳng qua cũng chỉ là một câu:
Hài tử này còn nhỏ như vậy, chờ nó lớn thêm một chút, mới lấy mạng của ta vẫn không muộn....