Ký Sự Những Năm 80

Chương 18: - Mở cửa hàng




" Dương Tịnh, cô cứ chờ đó!" Tần Khả Khả nghiến răng nghiến lợi mà nói, cô ta nổi giận đùng đùng dựng xe đạp lên, chỉ nghe tiếng " bụp", cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn đạp của chiếc xe cứ thế rớt ra, đinh ốc lăn lốc khắp nơi.

Hỏng rồi?

Tần Khả Khả cúi xuống nhặt bàn đạp dưới chân lên, tìm quanh bốn phía chỗ đống lúa mạch khô một lúc lâu nhưng vẫn không tìm thấy đinh ốc đâu, chiếc xe này là của nhà máy Lợi Dân, có hỏng hóc gì thì phải bồi thường tiền, Tần Khả Khả giận điếng người lớn tiếng mắng: " Mẹ nó, Dương Tịnh, cô là cái đồ yêu tinh hại người! Dương Tinh! Hồ ly tinh đáng chết!"

Mà lúc này, Dương Tịnh đã dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi gần đến nhà trọ.

Trước cửa trọ có hai thanh niên đang đứng, một người là Trần Chính, một người khác là bạn anh tên Đại Quân, không biết hai người đang nói chuyện gì, vô cùng nghiêm túc, Đại Quân nhìn thấy Dương Tịnh xuất hiện ở đầu hẻm, liền nhìn Trần Chính, giọng điệu thiếu đòn nói nhỏ, Trần Chính hỏi: " Cái gì?"

" Cậu quay đầu lại sẽ biết."

Trần Chính quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Tịnh.

Đại Quân lập tức phát ra tiếng cười ngả ngớn.

" Cậu đứng đắn chút cho tôi." Trần Chính quay đầu nhìn Đại Quân rồi quát.

Đại Quân lập tức im miệng.

" Chú." Lúc này, một âm thanh nho nhỏ đáng yêu truyền đến.

Trần Chính quay đầu, là Đang Đang, khuôn mặt lập tức thay đổi xoạt 380 độ, ngũ quan tuấn chỉnh nhu hòa hơn rất nhiều.

" Chú ơi!" Khi xác nhận người trước mặt là Trần Chính, Đang Đang dùng đôi chân ngắn của mình chạy như bay về phía anh, Trần Chính vô cùng tự nhiên khom lưng bế Đang Đang lên.

Đại Quân ở một bên nhếch miệng cười: " Ai da, Trần Chính, cậu mẹ nó nhìn xem này, cô nhóc này trông giống cậu thật đấy, nhìn xem đôi lông mày này....."

" Cút!" Thấy miệng chó không mọc được ngà voi của Đại Quân liền lấy chân đạp một cái.

Cũng may Đại Quân động tác nhanh nhẹn, miễn cưỡng tránh được, da mặt dày đứng bên cạnh cười hắc hắc.

Trần Chính không để ý nữa, ngược lại nhìn Đang Đang, nhẹ nhàng hỏi: " Đang Đang, ăn cơm chưa?"

" Đang Đang ăn rồi, chú, hôm nay con ăn năm cục thịt!" Đang Đang gật đầu, chu cái miệng nhỏ, đôi mắt to tròn lấp lánh, rất đáng yêu, đôi tay nhỏ không tự chủ được mà khoa tay múa chân, một tay xòe ra ba ngón, một tay khác cũng xòe ra ba ngón.

" Đây là năm sao?" Trần Chính hỏi.

" Đây là, đây là......." Đang Đang nhìn chằm chằm vào hai tay nhỏ của mình, đây không phải năm sao? Cô nhóc đếm lại lần nữa, sau đó âm thanh mềm mại nói: " Là sáu, chú, Đang Đang ăn sáu cục thịt."

Trần Chính cười.

" Không tệ, mới vừa dạy xong đã biết thực hành rồi, Đang Đang giỏi lắm." Dương Tịnh cười đi tới, khích lệ Đang Đang.

Đang Đang hì hì cười rộ lên, để lộ má lúm đáng yêu.

Dương Tịnh vươn tay ôm lấy Đang Đang từ trong ngực Trần Chính, hỏi: " Cảnh sát Trần, các anh ăn cơm rồi sao?"

" Anh ăn rồi." Đại Quân thò đầu ra nói.

Trần Chính liếc mắt nhìn hắn, Đại Quân lập tức rụt lại.

Dương Tịnh cười cười nói: " Cảnh sát Trần, không quấy rầy các anh nữa, Đang Đang, chào tạm biệt chú đi con."

" Chú, tạm biệt." Đang Đang nói xong, lại nói thêm một câu: " Chú, chú nhớ tìm con chơi nha."

Trần Chính cười: " Được."

Dương Tịnh ôm Đang Đang, nắm tay Đinh Đinh đi lên lầu hai.

Đại Quân đứng dưới lầu nhìn lên, tự nhủ nói: " Cô gái này đúng là xinh đẹp, nếu chưa có con thì tốt quá rồi, đáng tiếc." Vừa mới dứt lời liền thấy sắc mặt Trần Chính trầm xuống, anh ta lập tức câm miệng, đang ngượng ngùng không biết làm sao thì Tần Khả Khả tay cầm chân bàn đạp, đẩy xe đạp xuất hiện.

" Khả Khả, sao vậy?" Đại Quân hỏi.

Trần Chính nghe tiếng thì quay sang nhìn.

" Chân bàn đạp bị rơi ra, mấy đinh ốc cũng lăn mất không tìm thấy." Tần Khả Khả nói, nhìn về phía Trần Chính: " Trần Chính, chỗ anh có thừa đinh ốc không?"

Ở thời đại này xe đạp được sử dụng khá phổ biến, các tính năng của xe đạp cũng tương đồng nhau, Trần Chính nhìn chiếc xe trước mặt, giá khoảng 200 đồng, linh kiện thông dụng, chỉ nhìn lướt qua rồi nói: " Có, tôi đi lấy, rồi để Đại Quân sửa giúp cô."

" Sao anh không sửa?" Tần Khả Khả hỏi.

" Sửa xe là sở trường của Đại Quân." Trần Chính nói.

Đại Quân nhanh nhảu tiếp lời: " Đúng vậy, đây là sở trường của anh."

" Chuyện này, em........."

Không đợi Tần Khả Khả nói xong, Trần Chính đã đi hai ba bước lên lầu hai, lấy đinh ốc và dụng cụ, lúc bước ra khỏi phòng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía phòng đối diện, phòng Dương Tịnh đã đóng chặt, Trần Chính nhìn một lát, sau đó cầm đinh ốc xuống lầu.

" Đại Quân, anh biết sửa sao?" Dưới lầu Tần Khả Khả hỏi lại lần nữa.

Đại Quân cường điệu đáp: " Anh biết.". Sau đó cầm linh kiện bắt đầu chỉnh.

Trần Chính đi xuống ném cho Đại Quân mấy viên đinh ốc rồi nhanh chóng xoay người lên lầu hai.

Trong sân chỉ còn lại Tần Khả Khả và Đại Quân la hét ầm ĩ, bị một khách trọ ra mắng một hồi thì hai người mới chịu im miệng, lúc này Dương Tịnh nghe tiếng ồn ào, mở cửa phòng nhìn xuống phía dưới.

Tần Khả Khả đối với Dương Tịnh như có thần giao cách cảm, cô ta ngẩng đầu lên liền hung hăng liếc xéo Dương Tịnh một cái.

Dương Tịnh nhìn cô ta rồi cười nhạt, làm cô ta tức đến dậm chân.

" Lại sao nữa?" Đại Quân không kiên nhẫn hỏi.

Tần Khả Khả lúc này cũng không còn tâm trạng mà đứng đó, vứt Đại Quân một mình ngoài sân còn mình thì đi lên lầu.

" Này, sao lại bỏ đi thế hả?" Đại Quân hỏi.

Tần Khả Khả chạy nhanh lên lầu hai, đứng trước mặt Dương Tịnh, nghiến răng nghiến lợi: " Tôi về phòng viết thư! Viết cho bạn tốt của tôi!" Vẻ mặt cô ta lúc này như thể chỉ cần cô ta viết bức thư kia thì Dương Tịnh sẽ biến mất mãi mãi khỏi thế gian vậy.

Dương Tịnh cũng không để ý đến cô ta, bưng thau quần áo vừa giặt lên tầng thượng phơi.

Tần Khả Khả " hừ" một tiếng, chạy nhanh về phòng mình, " Rầm" đem cửa đóng lại.

Đại Quân vùi đầu sửa xe, ngoài miệng nói thầm một câu: " Hừ cái gì mà hừ, Dương Tịnh người ta còn chẳng thèm chấp nhặt với cô, hừ cái quỷ gì." Nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tịnh, lắc lắc đầu, Dương Tịnh mà chưa có con thì đúng là quá thích hợp với Trần lưu manh bạn anh, trai tài gái sắc trời sinh một đôi, đáng tiếc, đáng tiếc, haizzz.

Dương Tịnh đâu có biết Đại Quân dưới sân trong lòng tiếc nuối thở dài, cô bây giờ chỉ biết là hôm nay Đinh Đinh Đang Đang chơi đùa cả buổi sáng làm cho quần áo bẩn hết, phơi dưới trời nắng như thế này rất nhanh khô, hai đứa cũng không thể mặc quần áo bẩn đến trường được, không thể để chủ nhiệm ghét bỏ.

Cho nên lúc này Dương Tịnh chọn tầng thượng cao nhất để phơi quần áo, vừa mới bước lên liền nhìn thấy Trần Chính.

Miệng Trần Chính đang ngậm điếu thuốc, khom lưng vớt từ trong thau nhựa màu đỏ một cái quần màu xanh lục và một cái ga trải giường, dùng tay vắt khô, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc dùng lực, đến khi ráo nước thì rũ mạnh một cái, sau đó đem vứt lên dây, ánh mắt thoáng qua liền nhìn thấy Dương Tịnh mở cửa tầng thượng, Trần Chính nhanh chóng duỗi tay lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dụi đầu thuốc đang cháy xuống cột đá bên cạnh.

Dương Tịnh cười đi tới chào hỏi: " Cảnh sát Trần, giặt ga trải giường à."

" Ừm." Trần Chính giũ tấm ga ra phơi.

Trần Chính không nói lời nào, Dương Tịnh cũng không có gì để nói. Để phòng ngừa gió to làm bay quần áo nên khi phơi Dương Tịnh dùng móc để kẹp lại.

" Dương Tịnh." Lúc này, Trần Chính lên tiếng.

Dương Tịnh quay đầu nhìn.

Trần Chính chỉnh lại ga trải giường trên dây, rồi nói: " Nghe nói cô làm kế toán?"

" Phải." Dương Tịnh gật đầu, đời trước cô là nhân viên xuất sắc của phòng tài vụ: " Làm sao vậy?"

Trần Chính vừa chỉnh ga giường vừa nói: " Bạn của tôi ở nông thôn tới, mới thành lập một công xưởng nhỏ, là lò gạch, đang cần người có thể tin tưởng được phụ giúp việc tính toán."

" Tính toán sổ sách sao?" Dương Tịnh hỏi.

Trần Chính nhìn về phía Dương Tịnh nói: " Cũng không khác biệt lắm, xong việc thì giao tiền luôn, mười lăm đồng, đúng lúc cô cũng có kinh nghiệm việc này, nếu cô muốn làm tôi sẽ báo lại cho cậu ấy."

Giao tiền ngay, mười lăm đồng? Mười lăm đồng thì cô có thể mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang, đủ tiền ăn cho ba mẹ con trong nửa tháng.

Dương Tịnh vừa nghe xong thì trong lòng tức khắc vui vẻ, bước về phía trước hai bước: " Tôi đồng ý, vậy tôi làm sao để liên hệ được với bạn anh?"

" Khi nào cô rảnh?" Trần Chính cuối cùng cũng kéo bằng phẳng ga trải giường, quay đầu hỏi.

" Ngày mai, vừa hay ngày mai tôi được nghỉ."

" Được, vậy mai tôi dẫn cô đến xưởng cậu ấy nhìn xem, tham quan một chút, giấy tờ có thể mang về nhà làm." Trần Chính nói.

" Cảm ơn, cảnh sát Trần, thật sự rất cảm ơn anh đã đối xử tốt với chúng tôi." Dương Tịnh thật lòng nói, lộ ra nụ cười hết sức xán lạn giữa mùa hè nắng gắt, làm cho người ta như lạc vào cánh đồng mát mẻ dễ chịu.

Trần Chính duỗi tay vuốt ve cái ót vài cái, vẻ mặt hơi ngượng nói: " Không có gì, vì nhân dân phục vụ."

" Cảnh sát Trần là người tốt, là cảnh sát hết lòng nhân dân." Dương Tịnh nói.

Trần Chính cười cười: " Không đến mức đó."

Hai người hàn huyên vài câu, quần áo cũng phơi xong, vì thế cùng nhau xuống lầu, vừa lúc gặp phải Tần Khả Khả đi gửi thư.

Tần Khả Khả nhìn thấy Dương Tịnh và Trần Chính đang ở cùng nhau, hai mắt như bốc hỏa, cô ta nổ lực kiềm chế lửa giận, không muốn thất thố trước mặt Trần Chính, cười nhìn về phía anh nói: " Trần Chính, đi phơi quần áo sao?"

Trần Chính gật đầu, sau đó hỏi: " Đại Quân sửa xe xong chưa?"

" Sửa xong rồi." Tần Khả Khả đáp.

" Vậy được rồi."

Tần Khả Khả và Trần Chính nói chuyện, còn Dương Tịnh thì bưng thau đồ đi về phía phòng mình, lúc nãy cô thoáng nhìn thấy phong thư trên tay Tần Khả Khả có ghi mấy chữ: Tôn Tiểu Hồng.

Tôn Tiểu Hồng là ai? Cô không hề có bất cứ ký ức gì về người này, có quan hệ gì với Tôn Đại Hồng sao? Dương Tịnh có hơi rối rắm, đẩy cửa vào phòng mình, lúc này Đinh Đinh Đang Đang đã ngủ say, hai đứa nhóc này so với lúc tỉnh càng ngoan ngoãn hơn.

Dương Tịnh cúi người, hôn lên khuôn mặt nhỏ của hai đứa nhỏ, dọn dẹp một lát, sau đó nằm bên cạnh Đinh Đinh, nghĩ đến công việc cảnh sát Trần giới thiệu, nghĩ đến tiền công mười lăm đồng, cái này có thể giải quyết được những lo lắng trước mắt.

Dương Tịnh nghĩ nghĩ rồi dần dần ngủ thiếp lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại thì vội vội vàng vàng mang Đinh Đinh Đang Đang đến trường.

Hai đứa nhỏ quả thực hiểu chuyện, nhìn về phía Dương Tịnh vẫy vẫy tay, để bọn nhỏ ở đây làm cô yên tâm rất nhiều, cô cũng cười vẫy tay lại, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng tài vụ, bắt đầu làm việc.

Ngày hôm sau cũng đến, hôm nay Dương Tịnh không cần đi làm nhưng cô vẫn thức dậy sớm, nấu nồi cháo khoai lang bí đỏ, hai phần canh trứng, sau đó gọi Đinh Đinh Đinh Đang Đang dậy.

" Mẹ, có trứng gà!" Đinh Đinh vô cùng vui vẻ kêu lên.

Dương Tịnh cười: " Ừm, hôm nay mẹ nấu thêm cơm."

" Vì sao ạ?"

" Đinh Đinh, lát nữa mẹ và cảnh sát Trần có công việc phải đi một chuyến, con và Đang Đang sẽ chơi cùng thím Lý, ở nhà chờ mẹ." Thím Lý chính là Lý Vân, cô ấy rất thích hai đứa nhỏ, thường hay cho Dương Tịnh nào là rau củ, khoai lang..., hơn nữa còn dạy Dương Tịnh nấu ăn, đối đãi với cô rất tốt, quan hệ của hai người không tồi.

" Con và Đang Đang không thể đi cùng sao?" Đinh Đinh hỏi.

" Không có xe nên không thể mang các con đi cùng được, lát nữa ở chỗ thím Lý thì phải ngoan, không được nghịch ngợm, biết không? Đang Đang là em gái, lại nhát gan, con là anh trai, là nam nhi đại trượng phu, nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái, biết không?" Dương Tịnh dặn dò.

" Dạ, con biết rồi." Đinh Đinh gật đầu, bản thân như được giao một sứ mệnh cực kỳ quan trọng, làm cho ông cụ non gật đầu thật mạnh: " Con sẽ chăm sóc em gái thật tốt."

" Ngoan." Dương Tịnh sờ sờ khuôn mặt của Đinh Đinh.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Tịnh giao Đinh Đinh Đang Đang cho Lý Vân, đi theo Trần Chính ra sân. Một màn này vừa vặn bị Tần Khả Khả đang xuống lầu nhìn thấy, cô ta chạy nhanh đến nhà bếp nhà Trần Chính, cố ý đem chuyện này nói cho Uông Lệ Mẫn: " Dì Uông, Trần Chính với Dương Tịnh có việc gì sao lại đi cùng nhau thế ạ?

Uông Lệ Mẫn đang rửa chén, cười nói: " Tụi nhỏ hả, là Trần Chính có việc nhờ Dương Tịnh."

" Việc gì thế ạ?"

" Cái này thì dì không biết, dù sao cũng cảm ơn Dương Tịnh."

Tần Khả Khả vừa nghe câu " cảm ơn Dương Tịnh" liền mất vui, cũng không hỏi gì nữa liền ra sân nhà trọ, nhưng khi tới nơi thì không thấy bóng dáng của Trần Chính và Dương Tịnh đâu nữa.

Giờ phút này Trần Chính và Dương Tịnh đã đi ra phía đường lớn rồi.

Trần Chính ngồi trên xe đạp, quay đầu nhìn Dương Tịnh hỏi: " Bây giờ có thể ngồi lên xe chưa?"

" Được." Dương Tịnh cười, ngồi ở ghế sau xe.

Trần Chính chân vừa giẫm, xe bắt đầu lăn bánh.

Dương Tịnh ngồi phía sau, tay nắm lấy yên xe, gió thổi vù vù khiến lỗ tai cô hơi lạnh, lòng không ngăn được nhảy nhót, cô nhớ rõ lần cuối cùng ngồi trên xe đạp là lúc cùng bà ngoại đạp xe ra họp chợ, không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội ngồi trên xe đạp lần nữa, trong lòng có chút thích thú, có tâm trạng nói chuyện, mở miệng hỏi Trần Chính: " Tôi ngồi trên xe của anh như vậy, có hơi sợ."

Khóe miệng Trần Chính hơi giơ lên, hỏi: " Sợ cái gì?"

" Sợ mọi người."

" Vì cái gì?"

" Sợ mọi người bàn tán không hay về anh." Đối với Dương Tịnh thì không sao cả, dù sao thì nguyên chủ thanh danh không tốt, cô cũng quen với mấy lời chỉ trỏ đó rồi.

Trần Chính sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng tràn ra ý cười, nói: " Tôi không ngại."

" Lời người đời rất đáng sợ."

" Cô có vẻ rất hiểu nhỉ."

Dương Tịnh nói: " Cũng tạm."

Trần Chính không nói chuyện nữa, lái xe đạp chở Dương Tịnh, xuyên qua vài con phố, vài con hẻm, dòng người đông đúc, lâu lâu còn nghe thấy tiếng còi xe đạp.

Ánh nắng ấm áp vươn trên áo cả hai, cuối cùng cũng đến lò gạch Kiến Quân, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều những tháp nung bằng gạch, cao khoảng 4 mét, có người đẩy những chiếc xe bò, trên xe bò là những viên gạch sống bằng đất sét đã được phơi nắng, theo sườn dốc đẩy vào các lò nung, không biết gia công như thế nào, tóm lại từ trong lò có người đẩy ra thành phẩm, màu gạch sống bằng đất sét lúc nãy đều đã biến thành gạch nung đỏ.

Thì ra những năm 80 nung gạch như thế này.

" Lão Trần!" Lúc này, một người đàn ông mặt mày xám tro đi về phía Trần Chính nói: " Đến rồi à."

" Lý tổng, khỏe chứ!" Trần Chính cười, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá, thành thục châm lửa, đưa cho người đàn ông, sau đó giới thiệu: " Đây là Dương Tịnh, Dương Tịnh, đây là Lý tổng, Lý Phương Nguyên."

" Xin chào Lý tổng." Dương Tịnh cười, duỗi tay chuẩn bị bắt tay.

Lý Nguyên Phương hơi bất ngờ, hắn nung gạch cả ngày, mặt mày xám tro toàn bụi bẩn, ai cũng ghét bỏ, không nghĩ tới cô gái xinh đẹp trước mặt này không hề chê bẩn, còn muốn bắt tay với hắn, Lý Phương Nguyên không khỏi sinh ra hảo cảm với Dương Tịnh, âm thầm nghĩ, cô gái này không tồi, có chí lớn ắt sẽ thành công. Bất quá, Dương Tịnh không chê hắn nhưng hắn cũng biết xấu hổ, không muốn làm bẩn tay người ta, thân thiện cười nói: " Tay tôi đang bẩn, không bắt tay đâu, có lòng là được rồi, đi, đi vào nhà ngồi."

Dương Tịnh vốn tưởng cần phải thảo luận một phen hoặc là đưa ra điều kiện gì đó, kết quả không có. Lý Nguyên Phương cầm ra một đống giấy tờ, hóa đơn đưa cho Dương Tịnh, nói là hắn có tự mình chỉnh lý qua nhưng càng chỉnh càng rối, nên cần Dương Tịnh sắp xếp xử lí lại lần nữa, tính toán tiền lương trả cho công nhân.

Dương Tịnh đưa tay nhận lấy, sau đó gật đầu.

Lý Nguyên Phương hỏi: " Giải quyết bao lâu thì xong?"

Dương Tịnh nghĩ nghĩ rồi nói: " Ba ngày."

" Trong vòng mười ngày đều được." Lý Nguyên Phương nói.

Dương Tịnh cười: " Được."

Dương Tịnh và Trần Chính cũng không ở lại lâu, trò chuyện một chút rồi ra về.

Ngồi trên xe đạp, Dương Tịnh nhịn không được lật coi sổ sách, thật ra việc tính toán giải quyết giấy tờ ở thời đại này so với thế kỉ 21 đơn giản hơn nhiều, khuyết điểm duy nhất chính là mọi thứ đều phải viết tay, cho nên làm kế toán rất mệt.

" Nhớ kỹ đường đi chưa?" Đột nhiên giọng của Trần Chính truyền đến.

Dương Tịnh không nghe rõ, hỏi lại: " Cái gì?"

Trần Chính hơi nghiêng đầu hỏi: " Nhớ kỹ đường đi chưa?"

Dương Tịnh duỗi đầu về phía trước nói: " Nhớ rồi."

" Vậy mấy ngày nữa, cô tự lái xe đạp đến đây." Trần Chính nói.

" Tôi không có xe đạp."

" Lấy của tôi đi."

" Vậy còn anh?"

" Mấy ngày nữa tôi phải ra ngoài một chuyến, chưa biết khi nào sẽ về, cô cứ lấy dùng." Trần Chính vừa nói xong liền đưa chìa khóa xe cho Dương Tịnh.

Dương Tịnh nhìn anh đang đạp xe, vội vàng đưa tay nhận chìa khóa, sau đó nói: " Tôi không biết mình có thể đi xe không nữa."

Trần Chính vươn chân dài phanh xe, xe đạp dừng lại đột ngột, Dương Tịnh theo quán tính ngã người về phía trước, cô lập tức đưa tay nắm lấy áo của Trần Chính, lưng Trần Chính bỗng chốc cứng đờ, mặt hơi đỏ lên, ho khan một tiếng, sau đó nói: " Cô xuống xe đi, tập thử xem."

" Nhưng xe đạp này cao quá." Ở thế kỉ 21 Dương Tịnh lái chiếc Audi.

" Không cao, tôi đỡ cô, thử xem." Trần Chính nói.

Dương Tịnh cũng không hề xấu hổ, đem sổ sách hóa đơn kẹp lại, leo lên xe, Trần Chính vịn vào yên sau, mới đầu cô còn bị lắc lư lảo đảo, nhưng ba đến năm phút sau là có thể đạp tốt, dù sao thì lúc nhỏ cô cũng có thể đi xe đạp rồi, tập lại một chút là có thể thành thạo, Trần Chính lúc này cũng không vịn nữa, trực tiếp ngồi lên yên sau xe đạp, nói: " Lái không tệ, được rồi, chở tôi về đi."

Dương Tịnh: "......"

Đạp xe đến đường lớn, Dương Tịnh mồ hôi đầy đầu đem xe đưa cho Trần Chính, thở hồng hộc mà nói: " Tôi muốn đi mua giấy bút, anh về trước đi."

" Được." Trần Chính nhìn gương mặt đỏ bừng của Dương Tịnh, cười cười, sau đó đạp xe về nhà.

Mới vừa lái xe đến nhà, Đang Đang lập tức chạy lại hỏi: " Chú, chú ơi, mẹ con về chưa?"

Đinh Đinh cũng chạy tới hỏi: " Chú, mẹ con đâu, chú đánh rơi mất mẹ con sao? Mẹ sao không trở về cùng chú?"

" Mẹ sẽ về sau, một lát nữa sẽ về, đừng nóng vội." Trần Chính nói.

Đinh Đinh lập tức chạy ra ngoài cổng nhìn xem.

Trần Chính bế Đang Đang lên lầu.

Đinh Đinh đợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy Dương Tịnh xuất hiện.

Đinh Đinh lập tức vui sướng mà chạy đến, ôm lấy chân Dương Tịnh nói: " Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi, làm con lo muốn chết."

" Úi giời, đồng chí Đinh Đinh, lo lắng cho mẹ sao." Dương Tịnh ôm Đinh Đinh vào lòng, hôn một cái, hỏi: " Em gái đâu rồi?"

" Cảnh sát Trần ôm đi rồi ạ." Đinh Đinh nhìn giấy bút trên tay Dương Tịnh hỏi: " Mẹ, mẹ muốn viết chữ ạ?"

" Ừm, viết rất nhiều chữ."

Đúng vậy, Dương Tịnh cần phải viết rất nhiều, hai ngày sau, ngoại trừ thời gian làm việc hành chính ở phòng tài chính thì cô phải dậy sớm hơn bình thường trước một tiếng, buổi tối càng không phải nói, 11-12 giờ mới ngủ, đèn dầu dùng nhiều gấp hai lần ngày thường, mỗi ngày đều phải viết viết viết, tính tính tính, cũng may cô am hiểu mấy vấn đề này, làm đâu ra đó, chỉ có điều phải viết tay nên rất mệt.

Rốt cuộc thì cũng đến ngày thứ ba, kiểm tra, sửa sang lại xong xuôi, lúc này Trần Chính cũng không có ở nhà trọ, Dương Tịnh dùng xe đạp của anh đi đến chỗ lò gạch Kiến Quân, khi nhận được sấp giấy tờ Lý Phương Nguyên kinh ngạc không thôi, hỏi: " Làm xong cả rồi?"

Dương Tịnh gật đầu: " Đúng vậy, làm xong cả, Lý tổng, anh kiểm tra lại đi."

" Được." Lý Phương Nguyên không thể tin được mà cúi đầu lật xem, tuy hắn là kẻ dốt đặc cán mai, nhưng khi nhìn cách trình bày sổ sách, kê khai bảng lương hắn đều hiểu cả, Lý Phương Nguyên đúng thật không thể ngờ Dương Tịnh, một cô gái trẻ tuổi như vậy đã làm tới kế toán, năng lực xuất sắc, phẩm hạnh không tồi, biết trước biết sau, lại quen biết với Trần Chính, nghĩ thầm lần này hợp tác cũng là nể nang Trần Chính nên đồng ý, thật không ngờ ngoài mong đợi, nói ba ngày là ba ngày làm xong, Lý Phương Nguyên kinh ngạc cùng chấn động.

" Tất cả đều do cô làm thật sao?" Lý Phương Nguyên hỏi.

Dương Tịnh nói: " Phải, đều là tôi làm."

Lý Phương Nguyên cực kỳ cao hứng, sau đó nói: " Cô đi theo tôi đến văn phòng một lát."

" Được." Dương Tịnh đáp.

Lý Phương Nguyên trở lại văn phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra 30 đồng đưa cho Dương Tịnh.

Dương Tịnh sửng sốt: " Hình như tiền công là 15 đồng, sao lại đưa tôi 30 đồng?"

" Cô làm rất tốt lại nhanh chóng, tôi trả cô 30 đồng là xứng đáng." Lý Nguyên Phương cười nói.

Dương Tịnh cười: " Thật sự không được, nói từ ban đầu 15 đồng thì là 15 đồng, không nên làm vậy, sẽ phiền toái về sau. Chúng ta cứ như thỏa thuận ban đầu đi."

Lý Phương Nguyên vừa nghe xong liền cười ha ha lên, nhìn Dương Tịnh càng thuận mắt, lập tức nói: " Như vậy đi, cô cứ cầm 30 đồng này, 15 đồng là tiền công lần này, còn 15 đồng kia sẽ cho lần sau."

" Lần sau?"

" Đúng vậy." Lý Phương Nguyên lại lấy mấy quyển sổ ra, nói: " Đây, cái này cũng không cần gấp, chậm rãi sửa sang lại, tôi cũng không cần vội, cô chỉnh lại phần thuế một chút."

Dương Tịnh lúc này mới chịu cầm 30 đồng tiền, lại cầm một ít hóa đơn, sổ sách linh tinh, sau đó chào Lý Phương Nguyên một tiếng rồi ra về.

Trên đường trở về, Dương Tịnh vuốt 30 đồng tiền, kích động không thôi.

Đây là số tiền đầu tiên cô kiếm được ở thập niên 80, kiếm được 30 đồng còn khiến cô kích động hơn là kiếm 3 vạn ở thế kỉ 21, 30 đồng này có thể giúp cô giải quyết được rất nhiều vấn đề.

Tỷ như mua được cho Đinh Đinh Đang Đang vài bộ quần áo mới, tỷ như mua được nhiều đồ ăn ngon cho hai đứa, còn có thể mua quần áo cho bản thân.

Dương Tịnh vừa đi vừa nghĩ, nhanh nhanh chóng chóng mà đã về đến nhà trọ, vừa đến nhà trọ thì nhìn thấy có người ngồi trong sân.

Lý Vân đang ngồi trước cổng bóc đậu phộng.

Bóng dáng nho nhỏ của Đinh Đinh Đang Đang đứng bên cạnh Lý Vân, thỉnh thoảng dùng đôi tay nhỏ bốc lấy hạt đậu bỏ vào miệng, nhai chóp chép.

" Đinh Đinh Đang Đang!" Dương Tịnh quát lớn nói: " Thím ngồi bóc đậu sao hai đứa lại ngồi bốc ăn vậy hả, không ngoan, biết không?"

Đinh Đinh Đang Đang lập tức quay đầu, nhìn Dương Tịnh, nhanh chóng chạy tới: " Mẹ."

" Không giúp đỡ thím thì thôi, sao lại còn ăn vụng?"

" Không có ăn vụng đâu." Lý Vân cười nói: " Chị để bọn nhỏ ăn đó."

" Như thế cũng không được, không làm mà đòi có ăn là không được." Dương Tịnh nói, tiến về phía Lý Vân, đến gần thì phát hiện tay Lý Vân bị thương, vội hỏi: " Chị Lý, tay chị làm sao vậy."

" Bị trầy một chút."

" Sao chị không bôi thuốc vào?"

" Tiền thuốc đắt lắm, con cái còn phải đi học, nộp tiền học phí, rồi tiền học thêm, đồng phục cũng cần phải mua, bố tụi nhỏ đi làm vất vả, chị tiết kiệm được chừng nào thì hay chừng đó." Lý Vân vừa bóc đậu vừa nói.

Dương Tịnh nghe xong thì trầm mặc, mọi người đều rất nghèo, ai cũng có nỗi khổ riêng cả. Cô ngẩng đầu đầu nhìn vào nhà trọ hỏi: " Chị Lý, bọn họ đang làm gì thế?"

" À, là gia đình kia không thuê phòng đó nữa, tính dọn đi." Lý Vân nói

" Phòng đó trông rất tốt mà, sao lại muốn dọn đi?" Dương Tịnh hỏi.

" Tốt cái gì mà tốt? Mùa đông rất lạnh, phía trước phía sau đều có cửa sổ, người đi qua đi lại rất nhiều, mấy hôm trước có mấy đứa nhóc nghịch ngợm, nhìn thấy trên bàn có bánh kẹo duỗi tay lấy cắp luôn." Lý Vân nói tiếp: " Nhìn đi, căn phòng hướng ra đường lớn lại còn có nhiều cửa sổ nữa."

Dương Tịnh nghe xong, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng lớn mật, cô nhìn về phía Lý Vân nói: " Chị Lý, bình thường ở nhà chị cũng không có việc gì để làm phải không?"

" Mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt giũ cho anh Lý, cũng rảnh rang, chỉ tại con chị còn nhỏ quá không thể rời được." Lý Vân nói.

" Vậy chị Lý, chị có định đi làm không?" Dương Tịnh hỏi.

" Có chứ, kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bất quá sức khỏe chị không tốt lắm, trước kia từng phẫu thuật." Lý Vân thở dài một hơi.

" Vậy thuê căn phòng này bán đồ, chị thấy sao?" Dương Tịnh chỉ tới căn phòng ven đường.

" Bán cái gì?"

" Thực phẩm." Dương Tịnh cười nói, càng nghĩ càng thấy ý tưởng này không tồi, càng muốn nhanh chóng hành động.

" Thực phẩm?"

" Đúng vậy." Dương Tịnh lập tức ngồi xuống đất cùng với Lý Vân sau đó nói ra ý tưởng của mình, cô sẽ thuê căn phòng này, sau đó mở một siêu thị bán thực phẩm, chuyên bán các loại thực phẩm của nhà máy thực phẩm Lợi Dân, kiếm lời từ chênh lệch giá. Cô hiện giờ đang làm nhân viên cho nhà máy, lại có mối quan hệ rất tốt với bộ phận quản lý cung cấp hàng hóa nên việc nhập hàng giá cả thấp khẳng định không thành vấn đề. Không nói kiếm được nhiều hay ít, về sau có thể trở thành đại lý bán lẻ hay không cũng chưa bàn tới, ít nhất hiện giờ có thể giúp cho sinh hoạt của gia đình mình và nhà chị Lý Vân ổn định. Mặt khác có thể trang bị thêm điện thoại bàn công cộng, kiếm tiền từ việc cho thuê gọi nhận điện thoại cũng không phải ý tưởng tồi.

" Có thể không?" Lý Vân nghe xong lập tức kích động, kích động xong lại thấp thỏm, kích động là vì Dương Tịnh đã đưa ra ý tưởng đặc biệt có triển vọng, còn có thể giúp cho gia đình cô có thêm chút thu nhập, thấp thỏm chính là đầu óc cô không đủ dùng, không thông minh, cũng không có tiền.

" Có thể."

" Nhưng chị không có tiền." Lý Vân nói thẳng.

Dương Tịnh cười: " Em có, hơn nữa khi nhập hàng cũng không cần phải đưa một lần hết tiền, em còn là nhân viên của nhà máy nữa nên không thành vấn đề."

" Như vậy là được sao?" Lý Vân nóng lòng muốn thử, Dương Tịnh còn kích động hơn, cô nhanh chóng tìm chủ nhà Uông Lệ Mẫn.

Lý Vân nhìn Dương Tịnh cười, âm thầm khen ngợi, thật là một cô gái vừa có sức sống vừa có đầu óc.

" Mẹ!" Thấy Dương Tịnh chạy đi, Đinh Đinh Đang Đang vội vàng dùng dôi chân ngắn chạy theo.

Lý Vân cũng thu dọn đậu phộng, đi cùng Dương Tịnh đến chỗ Uông Lệ Mẫn nói về việc muốn thuê căn phòng nhỏ này.

Uông Lệ Mẫn lúc đầu có hơi khó xử mà nói: " Con trai dì sợ là không đồng ý, lúc dì muốn đem phòng trong nhà cho thuê nó đã không thích rồi, nói là nhiều người ở thì nhiều phiền toái."

" Con trai dì?" Dương Tịnh hỏi.

Lý Vân nói: " Chính là cảnh sát Trần."

Cảnh sát Trần? Dương Tịnh ngạc nhiên, cô bình thường ngoại trừ đi làm tan tầm thì chỉ bận tâm chăm sóc Đinh Đinh Đang Đang, thật tình không hề biết nhà trọ này chính là nhà của Trần Chính, nói ra thì ở thời đại này nhà Trần Chính rất có tiền, lầu trên lầu dưới đều cho thuê, một tháng kiếm được chắc cũng hơn 100 đồng?

" Phải, con trai dì là cảnh sát, chuyện này thật tình dì không tự quyết được." Uông Lệ Mẫn nói tiếp: " Con muốn thuê phòng dưới lầu, nó nhất định không đồng ý đâu."

" Chú nhất định đồng ý." Giọng nho nhỏ của Đang Đang phát ra.

Tất cả mọi người đều cúi đầu nhìn Đang Đang.

Uông Lệ Mẫn cười: " Ôi, con bé vậy mà có thể nghe hiểu người lớn nói chuyện, thế Đang Đang con nói cho bà Uông nghe xem sao con biết chú nhất định sẽ đồng ý? " Lúc trước Đinh Đinh Đang Đang đều gọi Uông Lệ Mẫn là thím, sau này thừa cơ hội Dương Tịnh không để ý, Đang Đang thường xuyên chạy đến tìm Trần Chính, Trần Chính cũng sửa miệng bảo Đang Đang gọi Uông Lệ Mẫn là bà Uông.

" Bởi vì chú rất thích con, con nói, còn nói lớn lên con sẽ vô cùng xinh đẹp." Đang Đang nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Lập tức chọc cho Uông Lệ Mẫn và Lý Vân cười ha ha.

Dương Tịnh cũng buồn cười nhìn con gái mình tự luyến.

" Vậy, bởi vì lớn lên Đang Đang sẽ vô cùng xinh đẹp, cho nên bây giờ dì sẽ gọi điện thoại hỏi con trai một chút, bằng không nó mà biết chuyện dì tự ý quyết định, sẽ phát giận, nó mà giận lên thì đáng sợ lắm. Bây giờ còn đỡ, chứ cái hồi chưa đi bộ đội á hả, vô pháp vô thiên, không ai quản được, bây giờ hiểu chuyện hơn nhiều rồi." Uông Lệ Mẫn vừa nói vừa đi lên phòng khách.

Dương Tịnh trong lòng nghĩ, Trần Chính cũng có lúc như vậy sao? Đúng là không nhìn ra được.

Dương Tịnh, Lý Vân, Đinh Đinh Đang Đang đều đi theo Uông Lệ Mẫn đến phòng khách, nhìn Uông Lệ Mẫn bấm số gọi điện cho Trần Chính.

Đinh Đinh Đang Đang chưa từng thấy điện thoại bao giờ, ghé vào người Dương Tịnh tò mò hỏi: " Mẹ, đó là gì vậy?"

Dương Tịnh trả lời: " Đó là điện thoại."

" Điện thoại là cái gì?"

" Điện thoại...... Ừm, nói thế nào nhỉ, kiểu như là chú Trần đang ở thôn Sơn Loan, chúng ta ở chỗ này, dùng điện thoại, thì khi chú ấy nói chuyện chúng ta có thể nghe được."

Đinh Đinh Đang Đang cái hiểu cái không gật đầu.

Uông Lệ Mẫn bên này điện thoại đã thông, nói chuyện với Trần Chính một lúc thì quay đầu nói: " Dương Tịnh, con đến nghe điện thoại này."

" Con?" Dương Tịnh hỏi.

" Ừ."

Dương Tịnh đi lên phía trước, nắm lấy điện thoại, âm thanh trầm thấp của Trần Chính truyền tới: " Cô muốn dùng gian phòng kia để mở siêu thị?"

" Phải, chị Lý sẽ hỗ trợ bán hàng." Dương Tịnh trả lời.

" Ừm, hàng hóa có thể lấy trực tiếp từ nhà máy Lợi Dân, khá tốt, ra ngõ nhỏ hướng rẽ phải, có thể làm một biển hiệu, treo ở dưới lầu tiểu Phòng, đối diện cửa sổ là đại lộ, tương đối ổn."

Dương Tịnh vui mừng trong lòng: " Cho nên anh sẽ đồng ý?"

" Ừ." Trần Chính nói.

Dương Tịnh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, thật sự rất lo là Trần Chính sẽ không đồng ý, cô cười nói: " Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh cảnh sát Trần."

" Không cần khách khí." Trần Chính âm thanh bình tĩnh nói, sau đó hỏi: " Đang Đang đâu?"

" Muốn nói chuyện với Đang Đang sao?"

" Ừm."

Vì thế Dương Tịnh bế Đang Đang lên, đặt cô bé lên ghế, đem điện thoại đưa tới bên tai, bảo cô bé nắm lấy.

Trần Chính ở đầu bên kia kêu: " Đang Đang."

Đang Đang hai mắt mở to nói: " Chú, chú nói chuyện qua sợi dây điện này sao?"

Trần Chính cười giải thích.

Đang Đang cái hiểu cái không nói: " Chú ơi, bao giờ chú mới trở về, hôm nay con được thím Lý cho rất nhiều đậu phộng, chờ chú về sẽ cho chú ăn."

Lý Vân vừa nghe, quay đầu nhìn Dương Tịnh và Uông Lệ Mẫn nói: " Hèn gì, lúc tôi cho đậu phộng, con bé chỉ ăn một hạt còn lại bỏ hết vào trong túi, thì ra là để dành cho cảnh sát Trần ăn."

Dương Tịnh bất ngờ.

Uông Lệ Mẫn cười rộ lên ha ha, cảm giác vui vẻ khi có người đối xử tốt với con bà, cười một lúc lại quay đầu nhìn Dương Tịnh nói: " Con mau đi chuẩn bị một chút để còn khai trương siêu thị."

" Dạ vâng." Dương Tịnh cao hứng không thôi, xoay người nói với Đang Đang: " Đang Đang, đừng nói nữa, cúp điện thoại đi, chúng ta về nhà."

Đang Đang nhìn Dương Tịnh, sau đó nói: " Chú ơi, con không nói chuyện nữa, con và mẹ phải về nhà rồi, chú nhanh nhanh trở về nha."

" Được." Trần Chính đáp ứng.

Đang Đang lúc này mới chịu cúp điện thoại, từ trên ghế leo xuống dưới nói: " Mẹ, chúng ta đi thôi."

Dương Tịnh dắt theo Đinh Đinh Đang Đang cùng với Lý Vân đem căn phòng ở lầu một dọn dẹp sạch sẽ, tiền thuê một tháng 3 đồng.

Dọn dẹp sạch sẽ rồi, Dương Tịnh tiếp tục phát huy sở trường đặc biệt của mình, tính toán chi phí cần dùng, tạm thời vẫn chưa thể mua quần áo mới cho Đinh Đinh Đang Đang rồi.

" Vậy không mua." Đinh Đinh dứt khoát nói.

Đang Đang cũng nói: " Vậy không mua."

" Chờ mẹ kiếm tiền, liền mua thật nhiều cho các con, được không?" Dương Tịnh nói.

Đang Đang: " Con muốn quần áo."

Đinh Đinh chẹp miệng nói: " Mẹ, con muốn giò heo, giò heo thật lớn." Từ lần ăn giò heo của nhà ăn đến bây giờ Đinh Đinh vẫn còn thèm.

" Được, đều mua."

Dương Tịnh và Lý Vân nói làm là bắt tay vào làm ngay, Dương Tịnh không theo tính toán của Trần Chính là làm một biển hiệu, bởi vì tài chính hạn hẹp, cô làm một bức tranh có chữ màu trắng, bên trên ghi là " Siêu thị Đinh Đang."

Đứng dưới bức tranh chữ, hai đứa nhỏ vui vẻ nhảy qua nhảy lại.

Đinh Đinh: " Đinh là anh."

Đang Đang: " Đang là em."

Dương Tịnh nhìn hai anh em càng ngày càng hoạt bác, vui vẻ không thôi.

Tạm thời như vậy đã, bây giờ Dương Tịnh còn phải làm việc, giao một ít việc lặt vặt cho Lý Vân, cô ấy nhiệt tình mười phần, bởi vì Dương Tịnh nói tiền công một tháng của cô ấy là 15 đồng, 15 đồng đủ để cô trang trải tiền sinh hoạt một tháng, còn thừa 5 đồng có thể tiết kiệm.

Dương Tịnh như cũ đưa Đinh Đinh Đang Đang đến trường tiểu học Lợi Dân, sau đó cô đi đến phòng tài vụ, hôm nay là ngày phát lương cho nhân viên.

Dương Tịnh vừa đến thì các tổ trưởng của các xưởng cũng lục tục đến nhận lương.

Dương Tịnh còn tưởng phải đến tháng sau cô mới được nhận, không nghĩ tới kế toán Trương đã chuẩn bị lương cho cô, bởi vì chỉ làm mới nửa tháng nên cô nhận được 15 đồng tiền công.

Dương Tịnh vừa lòng, cô ngồi trước bàn làm việc bắt đầu phát lương cho các tổ trưởng từng phân xưởng.

Đến lượt Tần Khả Khả, cô ta liếc liếc mắt nhìn tiền lương của mình, 45 đồng, tháng này làm việc hiệu quả, không tồi, sau đó nhìn lương Dương Tịnh 15 đồng, trong lòng Tần Khả Khả lập tức sinh ra cảm giác ưu việt. Lương của Dương Tịnh chỉ có 15 đồng, hahaha, chỉ bằng một phần ba lương của cô ta, Tần Khả Khả lập tức vui vẻ hồi lâu.

Đến khi tan tầm, Dương Tịnh và Đinh Đinh Đang Đang nhìn tranh chữ " Siêu thị Đinh Đang" vừa lòng gật đầu, Tần Khả Khả mặc một chiếc áo sơmi mới bằng sợi tổng hợp cùng một chiếc quần xanh đen, trên chân đi một đôi giày cao gót màu đen, đây là quần áo thời thượng ở thời đại này. Cô ta cố tình đến trước mặt Dương Tịnh rồi dừng lại, khoe khoang một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn tranh chữ, phì cười một tiếng, mở miệng nói: " Lương tháng có mười lăm đồng mà đòi kinh doanh, đúng là không sợ mất mặt nhỉ."

Nói xong cô ta hơi nâng cằm kiêu ngạo đi vào sân.

" Cô nói ai mất mặt?" Lý Vân mở miệng hỏi.

Đôi giày cao gót của Tần Khả Khả dừng lại, quay đầu nhếch miệng: "Nói Dương Tịnh."