Ký Sự Hậu Cung

Chương 207




Cho dù Bạch Du Nhiên té xỉu cũng không có gặp hoàng thượng, không chỉ không thấy được hoàng thượng, càng thêm không thấy được Ninh Nhi của nàng.

Lúc này nàng đã không còn lý trí gì.

Nàng nhìn lại nữa, lần này mình là người bị hại, là người bị hãm hại, trong ngày thường Thẩm Tịch Nguyệt bị người khác hãm hại, hoàng thượng đều sẽ liên tục bồi thường, đến phiên mình lại không phải là như vậy, không chỉ không phải như vậy, còn cướp đi đứa bé. 

Nghiêm Vũ và Nghiêm Gia đã thuận theo phía Thẩm Tịch Nguyệt, con trai của nàng, con trai của nàng chỉ là của mình nàng.

Nghĩ tới những thứ này, Bạch Du Nhiên quả thật là không thể chịu đựng được.

Một cây dây cung kéo căng những năm nay rốt cuộc đứt mất rồi.

Nàng không thích Thẩm Tịch Nguyệt, đúng, không thích nàng ta. Quả thật, Thẩm Tịch Nguyệt chưa từng hại nàng, hai người cũng không có một tý sứt mẻ tình cảm.

Nhưng mà, nàng chính là hận Thẩm Tịch Nguyệt, cực hận.

Tại sao, tại sao chuyện gì nàng ta cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tại sao hoàng thượng thích nàng ta như vậy, cưng chiều nàng ta như vậy. Thậm chí cũng cùng mang thai, mình có được kết cục như vậy, nhưng nàng ta thì sao, nàng ta được bảo vệ rất tốt.

Mỗi người đều bảo vệ nàng ta, Thái hậu, hoàng thượng, mỗi người bọn họ đều bảo vệ nàng ta.

Thậm chí ngay cả Lục vương gia bất hòa với hoàng thượng cũng đổ thêm dầu vào lửa ở chuyện nàng ta phong hậu, tại sao?

Hôm nay, hôm nay nàng ta hại con của mình, nàng không thể bỏ qua nàng ta.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Bạch Du Nhiên lạnh xuống.

Nếu như, nếu như Nam Thấm này không có hoàng hậu nương nương, vậy thì không phải tất cả đều khác biệt rồi?

"Mai Lan, hầu hạ Bổn cung trang điểm."

Bạch Du Nhiên sửa sang tất cả thỏa đáng, quần áo gọn gàng ra ngoài.

Nàng cũng cũng chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, chính là nếu như thế, người khác lại cảm thấy nàng quả nhiên là có dẻo dai, lại nghĩ một chút trong ngày thường nàng coi trọng với Tam hoàng tử, rốt cuộc lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.

Mà lần này, Bạch Tiệp dư cũng không đi gặp hoàng thượng, ngược lại là đi Phượng Tê cung cầu kiến hoàng hậu.

Tịch Nguyệt đang cắt sửa cành hoa, nghe nói Bạch Du Nhiên đến thăm cũng không bất ngờ.

Hoàng thượng chạy đi đâu không biết, tới phía bên nàng cũng là khả thi.

"Tuyên đi!"

Hoàng thượng có thể trốn tránh không gặp, nàng là hoàng hậu, sao có thể như thế.

"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Trên mặt Bạch Du Nhiên mang nụ cười rõ ràng, ngược lại cũng không khác nhau quá lớn với thường ngày, nếu như nói có khác nhau, ngược lại chính là vẻ tiều tụy có thể nhìn ra được kia.

"Đứng lên đi."

"Tạ hoàng hậu nương nương." Bạch Du Nhiên cười có chút cô đơn.

"Sao không nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày? Mấy ngày nay oan ức ngươi."

Bạch Du Nhiên yên lặng rơi lệ, xoạt quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương, ngài giúp thiếp một chút đi, thiếp chỉ muốn gặp Ninh Nhi của ta một lần. Thiếp chỉ muốn gặp mặt hắn một lần. Ngài cũng có con, biết được tâm tình của người làm mẫu thân."

Tịch Nguyệt thấy nàng như thế, vội vàng ra hiệu Cẩm Tâm dìu nàng đứng dậy.

"Hoàng thượng đã có chỉ ý, Bổn cung tuyệt đối không thể cãi lời hoàng thượng. Bạch Tiệp dư sao phải khổ vậy chứ! Có lẽ qua chút thời gian, hoàng thượng cũng sẽ không như thế, khi đó Bổn cung lại cầu xin thay ngươi, ngươi thấy có được không?"

Bạch Du Nhiên khổ sở nhìn Tịch Nguyệt: "Hoàng hậu nương nương, thần thiếp biết ngài là người thiện tâm. Đa tạ hoàng hậu nương nương giúp đỡ."

Ngược lại Bạch Du Nhiên không rối rắm, nghe Tịch Nguyệt nói như vậy, vẫn là quỳ, nước mắt trên mặt vẫn có thể thấy được.

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp làm trâu làm ngựa cũng không thể báo đáp ân tình của ngài, chỉ xin ngài giúp đỡ nhiều hơn."

Tịch Nguyệt gật đầu: "Bạch Tiệp dư không cần như thế, chỉ cần Bổn cung có năng lực này, tất nhiên sẽ trợ giúp ngươi. Bổn cung cũng có đứa bé nên hiểu tâm tình của ngươi."

Tuy rằng nàng cũng sâu sắc cảm thấy, Bạch Du Nhiên không dạy tốt đứa bé. Còn nhỏ tuổi như vậy lại có thể đối xử ác độc với tiểu muội muội của mình. Thế nhưng vào lúc này có mấy lời nàng không thể không nói.

Dù sao nàng là chủ cả cung.

"Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương."

Vừa ngồi tạm trong chốc lát, Bạch Du Nhiên nói: "Nghe nói hoàng hậu nương nương có tin vui. Thần thiếp chúc mừng nương nương. Mấy ngày nay thần thiếp chỉ lo bản thân, lại là quên mất chúc mừng nương nương, kính xin nương nương thứ tội."

Tịch Nguyệt vuốt bụng, cười: "Việc này có quan hệ gì, quan tâm con của mình là thường tình của con người."

"Không bằng thần thiếp cùng hoàng hậu nương nương đi ra ngoài một chút, lúc thần thiếp mang thai thái y đã nói là phải đi nhiều chút, như vậy lúc sinh cũng sẽ không khó khăn như vậy. Thần thiếp thấy, thời tiết hôm nay thật là không tệ."

Tịch Nguyệt nhìn bên ngoài một cái, lắc đầu: "Thôi, mấy ngày nay bởi vì thân thể Bổn cung có chút yếu nên ít ra ngoài."

Bạch Du Nhiên khuyên nhủ: "Chính là ít ra ngoài mới càng nên đi một chút, tuy là đứa nhỏ này ở trong bụng mẹ, cũng phải phơi ánh nắng nhiều chút mới phải. Như vậy mới có thể càng thêm mạnh khoẻ."

Quả thật kể từ khi tra ra có tin mừng thì Tịch Nguyệt không còn ra ngoài nữa, suy nghĩ một chút, hơi do dự, có điều nghĩ tới bên cạnh mình cũng không ít người.

Gật đầu: "Được rồi, vậy thì làm phiền ngươi."

"Hoàng hậu nương nương cũng không thể khách khí như vậy. Đây là thần thiếp phải làm."

Bạch Du Nhiên muốn dìu Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt từ chối.

Dù sao lúc này bên cạnh còn có đại cung nữ, làm sao cũng không cần một cung phi tới dìu nàng.

Hôm nay chính là thời tiết tốt, lại bởi vì hôm trước vừa mới mưa, không khí rất tốt.

"Bổn cung thích nhất mùi vị sau khi nước mưa gột rửa qua này. Dường như khắp nơi đều có mùi thơm bùn đất cỏ xanh." Tịch Nguyệt cười.

"Không phải là vậy sao, có lẽ dạng như Ngự Hoa Viên thì mùi vị sẽ càng tăng lên đấy. Chúng ta qua bên kia xem một chút?"

Bên cạnh hai người cũng có không ít nô tỳ đi theo, cũng chẳng qua là đi dạo một chút đến Ngự Hoa Viên, Tịch Nguyệt nhìn cách đó không xa chính là hồ nước mà Kiều Kiều xảy ra chuyện kia, không chịu đi qua.

Tâm tình có chút âm u xuống.

Bạch Du Nhiên nhìn nét mặt Thẩm Tịch Nguyệt, dĩ nhiên là biết nguyên nhân nàng như vậy, trên mặt không biểu hiện.

Nói: "Nghe nói hồ nước phía trước chính là chỗ tiểu công chúa xảy ra chuyện. Nương nương có cần tới xem một chút hay không."

Tịch Nguyệt cau mày.

Bạch Du Nhiên tiếp tục: "Thật ra thì cũng không có cái gì, nghe nói có vài đứa bé, khi còn bé rơi xuống nước, sau khi lớn lên thì lại sợ nước. Theo thần thiếp thấy, người lớn nên sấm lớn mưa nhỏ, đứa bé đâu có biết nhiều thế. Chúng ta chính là phải làm như không sao, cứ theo thường lệ dẫn nàng tới đây chơi, có lẽ, nàng cũng không coi đó là vấn đề."

Nghe Bạch Du Nhiên vừa nói như thế, ngược lại Tịch Nguyệt cảm thấy cũng có mấy phần đạo lý.

Tuy trong lòng mơ hồ có một chút cảm giác kỳ lạ, nhưng nàng nghĩ, bên cạnh còn có Cẩm Tâm và Quả Nhi, có lẽ Bạch Du Nhiên này cũng không thể làm gì, nàng cũng không phải là điên rồi.

Hơn nữa Tịch Nguyệt cảm thấy, mới vừa rồi Bạch Du Nhiên còn cầu xin nàng muốn gặp Nghiêm Ninh, chắc là không sao.

Có lẽ chính là lấy lòng nàng thôi.

Ngay cả như thế, Tịch Nguyệt vẫn thêm phần tâm tư như cũ.

Bạch Du Nhiên nhìn Thẩm Tịch Nguyệt đi từng bước một đến bờ hồ, thoáng nâng lên một nụ cười khiêm tốn.

"Ngươi xem hồ nước này, thật ra thì cũng không có gì đáng sợ đâu? Đúng rồi, thần thiếp đúng là quên mất, lúc trước nương nương cũng từng rơi xuống nước. Ngược lại giống nhau như đúc với tiểu công chúa đấy." Trong lời nói có chút không đúng chỗ.

Tịch Nguyệt cảnh giác nhìn nàng: "Lại nói, lúc ấy cũng không ít người nói Bạch Tiệp dư là hung thủ sau lưng!"

Vẻ mặt Bạch Du Nhiên cứng ngắt một chút, lắc đầu: "Thật sự không phải là ta."

Tịch Nguyệt gật đầu: "Ta tin."

Bạch Du Nhiên đứng ở bên hồ, nhìn Tịch Nguyệt, đột nhiên lại nở nụ cười: "Tuy không phải là ta, nhưng lại là ta cố ý dẫn dắt họ. Nếu không phải nương nương rơi xuống nước, tại sao ta có thể một mình theo hoàng thượng ra ngoài chứ."

Thừa dịp mọi người vừa kinh ngạc trong nháy mắt.

Bạch Du Nhiên nhanh chóng ngã về phía sau, 0di33xn0dafnl330fys0doon không đợi mọi người phản ứng, nàng mạnh mẽ nắm lấy quần áo Tịch Nguyệt, tuy Quả Nhi tay mắt lanh lẹ bắt được tay Tịch Nguyệt, nhưng rốt cuộc là không bằng trọng lực Bạch Du Nhiên ngã về phía sau, Tịch Nguyệt cứ như vậy bị nàng kéo ngã xuống hồ nước.

"Bùm ——"

Ba người họ ngã vào trong nước.

Cẩm Tâm thét chói tai, trong nháy mắt đưa tới rất nhiều thủ vệ.

Tuy rằng khoảnh khắc Quả Nhi rơi xuống nước có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt liền kéo hoàng hậu lên trên, Bạch Tiệp dư lại cứ hung hăng nắm chặt cánh tay của nàng, không chịu buông tay.

Bởi vì trong nước, lại nhất thời có chút khó xử lý, bởi vì thai của hoàng hậu nương nương vốn là không ổn.

Quả Nhi không dám trì hoãn, vội vàng dùng sức hung hăng ấn huyệt vị của Bạch Tiệp dư, thúc đẩy nàng buông tay, sau đó kéo Thẩm Tịch Nguyệt nổi trên mặt nước.

Trong lúc nhất thời, Ngự Hoa Viên rối thành một nùi.

......

Đợi lúc Cảnh đế lại lần nữa thấy Tịch Nguyệt, nàng đã bị Quả Nhi ôm nhanh chóng chạy tới phía Phượng Tê cung.

Tuy là nước của nàng bị ép ra ngoài, nhưng lại chảy máu.

Nghĩ đến thân thể hoàng hậu nương nương, Quả Nhi cũng không dám trì hoãn một khắc.

Cảnh đế theo sát sau lưng, nhìn nàng bị ôm đến trong phòng, nhìn thái y ra ra vào vào.

Trong lòng hoàn toàn rét lạnh.

Lúc này hắn lại không ngờ, tiểu cô nương mình cực kỳ trân quý sẽ chịu khổ nhiều như vậy.

Bạch Du Nhiên.

Nàng ta điên rồi sao!

Lo lắng đi qua lại, trong chốc lát, chỉ thấy Thúy Văn ra ngoài, trên mặt bi thương rõ rệt.

Quỳ xuống, giọng nói Thúy Văn bi thương: "Khởi bẩm hoàng thượng, đứa bé của hoàng hậu nương nương không giữ được."

Cảnh đế vừa nghe, càng là lảo đảo vài bước, hắn đau khổ nhắm nghiền hai mắt.

"Hoàng hậu nương nương thì sao?"

"Thân thể hoàng hậu nương nương cực kỳ suy yếu. Cần tĩnh dưỡng thật tốt."

"Nàng đã tỉnh chưa?" Cảnh đế bèn vội vàng hỏi.

Thúy Văn gật đầu: "Hoàng hậu nương nương đã tỉnh rồi. Có điều, nàng một câu cũng không chịu nói."

Cảnh đế mặc kệ những lời kiêng kỵ kia, vội vàng vào cửa, chỉ thấy trên mặt Tịch Nguyệt tái nhợt, tóc từng sợi từng sợi nằm ở nơi đó, cả người giống như lập tức sẽ biến mất không thấy nữa.

Không biết tại sao, Cảnh đế đột nhiên lại nhớ tới giấc mộng kia, giấc mộng về Tịch Nguyệt quỳ gối trong mưa, cũng yếu ớt như thế.

"Nguyệt Nhi ——" Cảnh đế sải bước đi qua kéo tay của nàng.

Tịch Nguyệt nằm ở nơi đó, lẳng lặng cái gì cũng không chịu nói.

Vén lên sợi tóc trên mặt nàng, Cảnh đế ấn xuống một cái hôn ở trên môi của nàng.

"Không sao, trẫm biết, nàng là đau lòng cho đứa bé. Nhưng sau này chúng ta sẽ còn có đứa bé, chúng ta sẽ có rất nhiều đứa bé, Nguyệt Nhi......" Nụ hôn của hắn tỉ mỉ rải rác mổ xuống ở trên mặt nàng.

Nhưng Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn màn trướng, vẫn là một câu cũng không chịu nói.

"Nguyệt Nhi......"

"Nguyệt Nhi, nàng nói một câu, Nguyệt Nhi, đừng như vậy, đừng dọa trẫm......."

"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi nàng đừng như vậy, có được hay không? Trò chuyện với trẫm. Nguyệt Nhi......"

Rất lâu, bản thân Cảnh đế không ngừng nói đâu đâu, trang ## bubble nhưng Tịch Nguyệt lại không chịu nhiều lời.

Vào lúc Cảnh đế cho rằng Tịch Nguyệt thật sự cái gì cũng sẽ không nói, nàng lại lên tiếng.

Có lẽ liên quan tới rơi xuống nước, giọng nói nàng có chút khàn khàn.

"Là thiếp không tốt, là thiếp hại đứa bé. Thiếp không cẩn thận......"