Ký Sự Hậu Cung

Chương 170




"Nương ——" Tiểu Tứ nhi lộ ra chỉ có thêm sáu cái răng nhỏ.

Lại "Ô a" một tiếng, tốn công lại muốn đưa kiếm này cho Tịch Nguyệt.

Tịch Nguyệt thấy bé chọn kiếm, cũng vui mừng.

Thật ra thì dù đứa bé bắt cái gì đều là giống nhau, bọn họ cũng sẽ không để đồ không tốt lên, vậy đơn giản là ngụ ý đồ tốt như nhau thôi.

"Tứ hoàng tử tương lai nhất định Văn Thao Vũ Lược." Lúc này xuất hiện người gấp gáp nịnh hót.

Tịch Nguyệt nhìn bé chọn rồi, lại muốn ôm bé lên, thay vào đó Tiểu Bất Điểm này lại vẫn không muốn lên, chỉ chảy nước miếng cười khúc khích.

Lần này nói chuyện thêm rõ ràng: "Nương."

Vất vả muốn đưa thanh kiếm này cho Tịch Nguyệt, Tịch Nguyệt nhìn Cảnh đế một cái, vội vàng nhận lấy.

Mới vừa nhận đến trong tay, chỉ thấy Tiểu Tứ nhi vù vù vùn vụt lại bò đến bên cạnh Kiều Kiều, Kiều Kiều nhìn những thứ đồ trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai) chung quanh này, ầm, lại đạp rơi một cái khác.

Tiểu Tứ nhi bên cạnh vỗ tay cười, Tiểu Ngũ nhi thì lại nghiêng mình, cũng bắt đầu nhìn bốn phía.

Mắt thấy Tiểu Kiều Kiều bắt lấy một khối ngọc Long Văn chất lượng cực tốt, trong chớp mắt liền muốn ném, tất cả mọi người liếc vẻ mặt hoàng thượng một cái.

Ai không biết, đó là thứ hoàng thượng đeo mỗi ngày, nghe nói là năm đó tiên hoàng ban tặng.

"A!" Tiểu Ngũ nhi đột nhiên phát ra âm thanh, liên đới Kiều Kiều cũng dừng lại động tác.

Trực tiếp vươn thẳng tay nhỏ bé của mình ra, "A", Tiểu Ngũ nhi lại phát ra một tiếng.

Chần chờ một chút, Kiều Kiều đã giơ tay lên rồi quay lại, thả ngọc bội vào trong tay Tiểu Ngũ nhi.

Nhìn hành động mấy người đứa bé với nhau, không ít người đều là mặt lộ ra nụ cười.

Tiểu Ngũ nhi đạt được ngọc bội, nhếch lên nụ cười ngây ngốc, siết ngọc bội, bò đến một bên lim dim.

"Ôm Tiểu Ngũ nhi ra thôi. Xem ra bé buồn ngủ rồi, ngược lại Tiểu Ngũ nhi chúng ta là một đứa biết hàng." Cảnh đế dặn dò, Chu ma ma vội vàng ra tay.

Tiểu Ngũ nhi cũng không phản kháng, ngoan ngoãn mặc cho bị ôm lên.

"Ngũ Hoàng Tử tương lai nhất định tiền đồ vô lượng, tiền đồ vô lượng!" Bắt được ngọc Long Văn của hoàng thượng, mà không phải là tiền đồ vô lượng sao!

Cảnh đế nhếch lên khóe miệng, cho dù ai cũng có thể nhìn ra là hắn cực kỳ vui sướng đối với lời như vậy.

Sau khi Tiểu Ngũ nhi bị ôm lên thì không ngừng nhét ngọc bội vào trong quần áo mình, Tịch Nguyệt nhìn không nhịn được buồn cười.

Nhìn lại còn dư lại hai đứa, Tiểu Tứ nhi cũng còn may, tuỳ tiện trước sau như một.

Tiểu Bao nhi yếu ớt như Kiều Kiều lại không thuận theo, đệ đệ bị ôm đi, nàng, nàng cũng muốn được ôm. Nàng không muốn ở nơi này.

Nhưng mắt thấy không ai quan tâm nàng, nha đầu này thêm lửa giận ngút trời, lại nhiệt tình đạp đồ vật.

Bên này nàng bướng bỉnh, bên kia còn có vỗ tay bảo hay. Đã như thế, trường hợp này liền hỗn loạn.

Nghiêm Vũ nhìn Kiều Kiều náo tới náo đi, dựa vào bên cạnh nàng, hướng dẫn từng bước: "Kiều Kiều ngoan nha, Kiều Kiều là một bé ngoan. Chỉ cần ngươi chọn một cái, tùy tiện cái nào đều tốt á..., tùy tiện chọn một cái rồi đại ca ca ôm ngươi ra ngoài, có được hay không?"

Kiều Kiều mắt to nhìn chằm chằm hắn, có nghe không có hiểu.

"Chọn một cái." Nghiêm Vũ lôi kéo tay nhỏ của nàng, nghiêm túc nói.

Lần này hình như Tiểu Kiều Kiều có chút hiểu rõ rồi, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, xoay người lại bèn tóm lấy ống tay áo của đệ đệ Tiểu Tứ nhi.

"Ô a!" Đây là muốn đưa Tiểu Tứ nhi cho người ta?

Nghiêm Vũ im lặng.

Lúc lâu, khó khăn nói: "Đệ đệ không được đâu! Hắn cũng không phải là đồ vật, chọn một cái, ngoan!"

Tiểu Tứ nhi thì hoạt bát sáng sủa, bị tỷ tỷ mình lôi kéo còn cười khanh khách.

Đúng là một đứa bé vui vẻ.

"Ôm Tứ hoàng tử ra." Tịch Nguyệt chỉ huy.

Vậy thì còn lại một mình Tiểu Kiều Kiều, đoán chừng nàng nên cố gắng bắt một vật nhỉ?

Quả nhiên, Tiểu Kiều Kiều mắt thấy hai đệ đệ đều bị ôm ra ngoài,  nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc đưa tay bên mình tùy tiện kiếm một vật, đưa cho Nghiêm Vũ.

Tịch Nguyệt vừa nhìn, không nhịn được cười lên.

Lại là một đồng tâm kết.

Hờn dỗi nhìn Cảnh đế một cái, nào có trảo chu chuẩn bị đồng tâm kết?

Cảnh đế chợt nhíu mày, nở nụ cười.

Đồng tâm kết này, hắn vốn là chuẩn bị cho tiểu nữ nhi ngoan ngoãn của hắn, ngược lại không nghĩ tới, nha đầu này hiểu chuyện như vậy, lại trực tiếp bắt ra đựơc.

"Ưmh a." Mình bắt được đồ, tại sao vẫn không có người nào ôm mình ra ngoài chứ?

Tiểu Kiều Kiều thật là mất hứng, lên tiếng ra hiệu cha mẹ mình.

Tịch Nguyệt cười ôm Tiểu Kiều Kiều ra.

Hiện trường đầy tiếng khen tặng, nghe liên tục.

Bạch Du Nhiên ôm Tam hoàng tử đứng sau lưng rất nhiều người, ngoài miệng chứa nụ cười nhưng trong mắt lại không có một nụ cười.

Giống nhau đều là nhi tử của hoàng thượng, thấy Nghiêm Vũ Nghiêm Gia được coi trọng, lại nhìn ba đứa bé được nhiều vinh sủng như vậy, nàng lại nghĩ tới con trai mình.

Nếu như không có người nhắc nhở thì có phải hoàng thượng cũng không nhớ ra được mình có đứa con trai này.

Kéo tay nhỏ bé của con trai mình, ánh mắt Bạch Du Nhiên léo lên một tia không cam lòng.

Có lẽ là người khác không nhìn thấy, nhưng cách đó không xa, Chu Vũ Ngưng lại thấy rõ.

Nhớ lúc mới vào cung, quan hệ ba người nàng, Bạch Du Nhiên, Thẩm Tịch Nguyệt ngược lại cũng xem là tốt, hôm nay nhìn lại, đúng là cảnh còn người mất. 

Trảo chu này kết thúc, sau đó chính là bữa tiệc.

Tịch Nguyệt sai người ôm ba đứa bé trở về.

Bởi vì thân thể Thái hậu suy yếu, chẳng qua cũng chỉ là nán lại một lát rồi rời đi.

Tịch Nguyệt ngồi vị trí đầu dưới Cảnh đế một chút, cho dù thân là quý phi nhưng cuối cùng không phải hoàng hậu, Tịch Nguyệt cũng không có tư cách ngồi bên cạnh Cảnh đế.

Mọi người ăn tiệc thưởng vũ cũng là một việc tốt.

Hôm nay người Thẩm gia cũng không vào cung, mấy ngày nay trở trời, Thẩm lão phu nhân và Thẩm phu nhân đều mắc bệnh thương hàn, hôm nay là yến một tuổi của đứa bé, dĩ nhiên là phải cực kỳ thận trọng. Vì vậy nữ quyến Thẩm gia cũng không vào cung.

Lần này Thẩm gia chỉ có cảnh mấy nam nhân, nhưng nam nữ khác nhau luôn là qua lại bất tiện nhiều lời.

Thẩm Thư Bình nhìn muội muội từ xa, trong lòng đặc biệt vui mừng, muội muội có thể có hôm nay, tất nhiên không dễ dàng. Hắn vui mừng vì muội muội đạt được tất cả.

Mà người khác cũng thấy rõ ràng, trong cung này Thẩm quý phi đã một nhà độc đại.

Tuy hậu cung phi tần không phải số ít nhưng địa vị cao lại cũng không nhiều, phi vị trở lên trừ Thẩm quý phi chính là Huệ phi.

Mà Huệ phi bởi vì chuyện ghét bỏ hoàng thượng mà thất sủng ngay cả triều thần bên ngoài như bọn họ cũng ngầm trộm nghe nói một chút rồi.

Nhìn lại trường hợp này Huệ phi vẫn dáng vẻ mặt lạnh.

Mọi người lại nhìn về phía Thẩm quý phi tươi cười duyên dáng, nếu như bọn họ thân ở địa vị ấy, sợ rằng cũng sẽ không thích cô gái như Huệ phi vậy đâu?

Nếu như không liên quan tới Phó Tướng và Phó Cẩn Du, nghĩ đến vị Huệ phi nương nương tự cho là rất cao này, hôm nay sợ là còn chưa làm được vinh quang như vậy đâu?

Mọi người chỉ là nghĩ ngợi lung tung, thì thấy Lý Thái úy lảo đảo vào cửa, vẻ mặt hốt hoảng.

Vốn hắn trở lại vị trí của mình thì cũng thôi đi, nhưng lúc này lại vừa vặn gặp lúc ca múa dừng lại.

Trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại, cũng chỉ có thể nhìn hắn hoảng hốt như vậy.

Cảnh đế cau mày: "Chuyện gì luống cuống như thế?"

Lý Thái úy này bị Cảnh đế vừa hỏi, lúc này lại có chút run chân, phản xạ có điều kiện nhìn về Tiểu Chu đại nhân cách đó không xa.

Tiểu Chu đại nhân thấy hắn nhìn mình, nghi ngờ một lát, có điều ngay sau đó đổi sắc mặt, cũng không để ý thánh giá, lúc này bèn hỏi: "Bọn họ ở đâu?"

Lý Thái úy bị quát lớn một cái như vậy, càng là rối rắm, trực tiếp trả lời: "Ngự Hoa Viên......"

Nghe lời nói này, Tiểu Chu đại nhân xông ra ngoài như một làn khói, người khác còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã không còn.

Nhìn lại vẻ mặt Cảnh đế, đã đen không còn hình dáng.

"Còn thể thống gì! Lý Thái úy, đã xảy ra chuyện gì sao? Lai Hỉ, đi bắt đồ khốn kiếp không có lễ nghi quân thần trở lại."

Lai Hỉ đáp một tiếng, vội vàng mang hai tiểu thái giám ra cửa.

Lý Thái úy soạt một cái quỳ nơi đó, run run rẩy rẩy nói: "Hoàng, hoàng thượng thứ tội. Cựu thần, cựu thần mới vừa trên đường đi nhà cầu, thấy, thấy......" Lời nói còn dư lại thì làm sao hắn cũng không nói ra miệng được.

"Thấy cái gì! Còn không nói đúng sự thật." Giọng điệu Cảnh đế lạnh lẽo.

Nơi này người đông đảo, mệnh quan triều đình không nhàn rỗi, còn có rất nhiều nội quyến, lời này bảo hắn nói như thế nào thì tốt?

Nhưng quân có lời, hắn đây làm thần tử, luôn luôn không thể giấu giếm.

Vỗ đủ một luồng khí, hắn nhanh chóng nói: "Công chúa Địch Ngoã vụng trộm với người hoa viên."

Lời vừa nói ra, tất cả xôn xao.

Cũng chỉ mất một lúc, đã thấy Lai Hỉ mau trở về, vẻ mặt lúng túng, đi thẳng tới bên cạnh Cảnh đế, thì thầm mấy câu.

Thì thấy vẻ mặt Cảnh đế đen hơn.

"Bãi giá, trẫm đúng là muốn xem một chút, toàn gia này đều là chuyện bẩn thỉu gì. Nguyệt nhi, nàng ở lại." Cảnh đế từ trên cao nhất xuống, bước nhanh đi về phía bên ngoài.

Phó Cẩn Du nhếch khoé miệng dưới, cũng không suy tư bèn đi theo, thấy hắn như thế, không ít quan viên trong triều đều cùng đi ra ngoài.

Hoàng thượng cũng không nói để bọn họ cũng ở lại. Nếu tiểu Phó đại nhân này cũng không chút nghĩ ngợi theo sau, bọn họ tất nhiên cũng không thể ở lại. Không nói chính xác, còn có thể thăm dò tin tức thú vị gì. 

Ai nói nam tử không thích bát quái!

Mọi người đều có tâm tư như vậy.

Nhìn mọi người rời đi một nửa, Tịch Nguyệt nghĩ tới lời Cảnh đế trước đó, kịch hay này, như vậy chính là bắt đầu rồi sao?

Có điều đúng là đáng tiếc, nàng cũng không thể tự thấy!

Nhìn bóng dáng Lục vương gia cùng đi ra ngoài, nàng biết thiết kế này cũng không phải là Nghiêm Liệt.

Tẩm cung nàng trước đó, Công chúa Địch Ngoã này chê bai những mệnh phụ này không ít, bây giờ nghe nói nàng ta bị người thấy vụng trộm với người khác Ngự Hoa Viên, thì mọi người giống như cắn thuốc lắc, chỉ muốn đi qua nhìn một lát, quý phi nương nương cũng vẫn không thể đi qua, dĩ nhiên là họ càng thêm không thể.

Nhưng cho dù là không thể đi qua cũng không ảnh hưởng bọn họ lén lút nói chuyện với nhau, trong chốc lát thời gian đã nghe trong phòng này đầy tiếng ong ong.

Tịch Nguyệt tất nhiên hiểu tính cách ấy của Cảnh đế. Hắn làm tất cả mọi chuyện, cho tới bây giờ cũng không có vô dụng, như thế xem ra, chuyện vụng trộm này tất nhiên là có dụng ý khác.

Không có một chút kinh ngạc, nàng vẫn tự đắc ăn một miếng nhỏ thức ăn như cũ.

Khóe miệng khẽ nhếch nhếch.

Người khác không hiểu Thẩm Tịch Nguyệt, trong cung rất nhiều cô gái tiếp xúc thời gian dài, cũng có chút hiểu tính tình của nàng, thông minh giống như Phó Cẩn Nghiên chính là nghĩ, có phải Thẩm quý phi đã sớm biết sẽ xảy ra tất cả những thứ này rồi hay không?

Nhìn nàng không có một chút nghi ngờ, thản nhiên tiếp tục dùng thiện, chuyện này lại khiến cho người có thể đoán được một hai.

Hình như nhận thấy được tầm mắt Phó Cẩn Nghiên, Tịch Nguyệt cười nhìn về phía mọi người: "Hoàng thượng và các vị đại nhân đã qua, mọi người cũng không cần lo lắng. Có lẽ cũng không phải chuyện lớn gì. Mọi người cứ theo lẽ thường dùng bữa." 

"Vâng"

Cho dù như thế, rất nhiều người vẫn vô cùng hưng phấn, làm sao lại có thể không hưng phấn chứ, đây đều là chuyện gì!

Vụng trộm, chính là gia đình bình thường cũng không thấy nhiều! Công chúa Địch Ngoã này lại vụng trộm đến trong cung, còn không phải là chuyện lý thú to lớn