Ký Sự Hậu Cung

Chương 141




"Còn điều gì nữa, ngươi nói hết đi." Tịch Nguyệt nhìn thẳng vào Trương Thái y.

"Nếu như thực sự là bệnh đậu mùa, chúng ta đều là những người đã tiếp xúc với những thứ trên người Hoàng thượng, có thể đều bị nhiễm, dù sao bệnh này lây lan rất mạnh. Để thu nhỏ phạm vi lây bệnh, thực ra tốt nhất là cách ly Hoàng Thượng."

Khi Trương Thái y nói ra những điều này thì đã chuẩn bị tinh thần sắp bị rơi đầu, nhưng mà, ông là một thấy thuốc, những lời này, ông không thể không nói.

Những điều mà ông nói, Tịch Nguyệt cũng đã nghĩ đến rồi.

Tịch Nguyệt cũng đã nghe qua về bệnh đậu mùa này. Tuy không thể hiểu rõ như thái y nhưng nàng cũng biết một chút. Trước kia nàng có xem sách thuốc, tuy là không nhiều lắm nhưng cũng nhớ rất rõ.

"Nếu như cách ly Hoàng Thượng, người bên ngoài biết được tin này rất dễ tạo thành chấn động trên triều." Tịch Nguyệt không dám tưởng tượng, nếu như là như vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Nếu như Hoàng Thượng băng hà, các hoàng tử đều còn nhỏ, người duy nhất có thể kế vị chính là Lục Vương gia.

Nghĩ đến tính tình của Lục Vương gia, Tịch Nguyệt khiếp sợ một phen.

"Không thể để chuyện này truyền ra ngoài. Nhất định phải phong tỏa tin tức. Một khi có người mượn chuyện này để sinh sự thì chính là chuyện lớn."

"Nguyệt, Nguyệt Nhi..." Cảnh Đế đã tỉnh lại.

"Hoàng Thượng...." Tịch Nguyệt thấy hắn tỉnh lại, vội vàng đi qua đỡ hắn, khóe mắt chứa lệ.

Tuy Cảnh Đế có hơi choáng váng nhưng cũng đã nghe được hết những gì họ nói.

Chính hắn cũng không ngờ mình lại có thể bị nhiếm bệnh đậu mùa...

Nhưng mà hắn cũng chỉ suy sụp trong nháy mắt, từ nhỏ đến lớn, có vô số lần hắn ở giữa ranh giới sống chết rồi.

"Lai Hỷ, lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Lai Phúc, khơi động ám vệ, khống chế thật tốt tình hình trong cung." Sau khi Cảnh Đế nói ra những lời này thì hơi kiệt sức.

Nhưng mà hít sâu mấy hơi điều hòa lại hơi thở rồi tiếp tục mở miệng.

"Cách ly trẫm đi, chỉ để một mình Lai Hỷ ở lại chăm sóc, những người đã từng tiếp xúc với trẫm đều phải tập hợp lại trong sân viện này để cách ly. Những người khác ở bên ngoài cảnh giác. Thu hẹp phạm vi những người biết chuyện đến mức độ nhỏ nhất. Nói tình hình thực tế cho Chu Nam, bất luận có người nào dị thường thì lập tức giết chết. Nếu, nếu như trẫm băng hà, tất cả những người nhiễm bệnh...." Cảnh đế hơi ngừng một chút, dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: "Đều giết không tha, sau đó hỏa thiêu. Lập tức về kinh hỗ trợ Nghiêm Vũ lên ngôi, thăng Phó Cẩn Du thành Nhất phẩm, tứ hôn cưới Nhạc Phong. Ba người Tưởng An, Phó Cẩn Du, Chu Nam dốc toàn lực phò tá tân đế. Lục Vương gia và Đức Phi, giết không tha."

Tịch Nguyệt đỡ Cảnh Đế, thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà hắn có thể đưa ra cách đối phó như vậy, đồng thời qua chuyện này thì nàng cũng hiểu được, thì ra vị Đại tướng quân Tưởng An bình thường luôn đối nghịch với Cảnh Đế lại là người mà Hoàng thượng tín nhiệm.

Mà về Thái Hậu Hoàng Thượng lại không hề đề cập tới.

Còn Chu Nam thì chính là người hộ vệ theo Cảnh Đế tới tế thiên lần này.

Cảnh Đế sắp xếp mọi chuyện rõ ràng thì trái tim của Tịch Nguyệt cũng rơi xuống vực sâu, nàng hiểu khi Cảnh Đế sắp xếp những điều này thì cũng có nghĩa là nàng không thể nói những điều này ra.

Nếu như hắn chết, nàng cũng không sống được.

Tịch Nguyệt cố nén sự lạnh léo trong lòng mình. Lúc này mà hắn vẫn nghĩ được gả biểu tỷ cho Phó Cẩn Du chỉ sợ cũng là để bảo vệ ba đứa con của nàng.

Tại sao lại đi đến bước đường này chứ?

Toàn thân Tịch Nguyệt rét run, mấy năm nay nàng đều thấp thỏm, thật vất vả mới thấy được tia sáng hy vọng nhưng lại không ngờ tất cả đều chỉ là ảo tưởng.

Lúc này đây, toàn bộ mọi chuyện đã không còn như kiếp trước nữa rồi. Vì sao Hoàng Thượng lại nhiễm bệnh đậu mùa chứ!

Thậm chí, Tịch Nguyệt cảm thấy đây là ông trời trêu đùa nàng, không ngừng cười nhạo nàng không biết tự lượng sức mình.

Sắp xếp toàn bộ mọi việc xong, Cảnh Đế nhắm nghiền mắt: "Để lại một mình Lai Hỷ ở lại phòng này chăm sóc trẫm, Thẩm Qúy phi và những người khác đã từng tiếp xúc với trẫm đi qua căn phòng khác đi.

Tịch Nguyệt nhìn biểu tình của Cảnh Đế cũng biết là hắn cực kỳ khó chịu.

Thực ra ngoài Lai Hỷ ra thì nàng là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất, nếu nói ra thì tỷ lệ nàng bị nhiễm bệnh còn cao hơn Lai Hỷ. Huống chi nàng cũng biết nếu như Cảnh Đế không còn thì nàng cũng không có cơ hội sống xót.

Đưa mắt liếc một vòng căn phòng, Tịch Nguyệt bỗng nhiên rơi lệ, thực sự là nàng không hợp với nơi này sao?

Đỡ Cảnh Đế nằm xuống xong, Tịch Nguyệt quỳ xuống mặt đất.

Tất cả mọi người đều không hiểu.

Cảnh Đế vô cùng mệt mỏi nhưng cũng cảm giác được hành động của Tịch Nguyệt, chậm rãi mở mắt ra nhìn nàng.

"Nô tỳ tự xin được ở lại chăm sóc Hoàng Thượng."

"Làm càn!" Câu làm càn này của Cảnh Đế chẳng có một chút khí thế nào cả.

"Nương nương, người vẫn nên ra ngoài đi,nơi này đã có nô tài." Lai Hỷ ở bên cạnh cũng khuyên nhủ.

Tịch Nguyệt bất động.

Cảnh Đế nhắm nghiền mắt: "Đi tới gian phòng bên cạnh đi, nếu như nàng không có chuyện gì, Chu Nam sẽ sắp xếp người đưa nàng hồi kinh, để cho nàng bảo vệ ba đứa bé thật tốt.

Rốt cuộc hắn vẫn mềm lòng rồi.

Dường như lúc này hắn cực kỳ dễ mềm lòng, nhìn nàng thì lập tức nghĩ đến ba đứa bé vẫn còn nằm trong tã lót kia.

Tịch Nguyệt vẫn bất động như cũ, nàng không ngờ Cảnh Đế lại có thể nói như vậy.

Nhưng mà càng như vậy thì nàng càng không thể đi.

Mỗi ngày nàng đều ngủ bên cạnh Cảnh Đế, tỷ lệ bị nhiễm bệnh quá lớn. Cho dù có thể về kinh thì cũng chưa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy thì không bằng ở lại, nàng vốn chính là phi tần của hắn, nên để nàng đến chăm sóc hắn.

Nghĩ đến ba đứa bé của mình, Tịch Nguyệt cắn môi.

Nếu như nàng không hề tiếp xúc với Cảnh Đế thì nàng sẵn sàng nghe theo lời hắn. Nàng cũng muốn giữ mạng trở về gặp ba bảo bối kia. Nhưng mà, sự thật là nàng đã tiếp xúc quá nhiều với Cảnh Đế.

Nếu như không an toàn thì không bằng để cho nàng ở lại đây.

Có lẽ, có lẽ hắn sẽ không sao.

Bọn họ đều sẽ không có chuyện gì.

"Nô tỳ không thể đi. Cho dù Lai Hỷ có thể hầu hạ tốt thì chung quy cũng không phải người thân của người. Lúc này người cần thiếp."

Tịch Nguyệt chỉ nói một câu ngắn ngủi nhưng đã thấy vẻ mặt của Cảnh Đế hơi kích động.

"Nàng, Nàng vừa nói gì?" Giọng nói của hắn rất trầm thấp.

"Thiếp là người thân của người, thiếp không thể đi."

Không đợi Cảnh Đế trả lời, Tịch Nguyêt đã ra lệnh: "Mọi chuyện không thể làm theo lời của người được. Những chuyện người sắp xếp trên triều đình thì nô tỳ không dám can thiệp nhưng nơi này không thể nghe theo người."

Cảnh Đế nhìn Tịch Nguyệt giống như chưa từng quen biết nàng.

"Thiếp không ra ngoài, Trương Thái y cũng không thể ra ngoài. Những người khác đã từng tiếp xúc với người có lẽ đều ở trong sân viện này, những người này sẽ do Vương Thái y trông nom. Vương Thái y, ngươi cẩn thận truyền lệnh, cho dù không phải người trong sân này thì cũng phải làm tốt biện pháp phòng tránh. Bản cung và Hoàng Thượng ở nội thất. Lai Hỷ, ngươi và Trương Thái y ở lại ngoại thất. Bên người Hoàng Thượng không thể không có Thái y."

Tịch Nguyệt chỉ huy một lượt, Cảnh Đế cứ nhìn nàng như vậy, không nói gì.

Thế nhưng Trương Thái y lại quỳ xuống: "Thần tuân chỉ."

Bất luận là ông hay là Vương Thái y thì đều hiểu rằng nếu như Hoàng Thượng có chuyện thì dù hai người không nhiễm bệnh thì cũng phải chết. Nếu vậy thì không bằng đánh cược một lần, có lẽ Hoàng Thượng chỉ nhiễm một loại bệnh tương tự với bệnh đậu mùa mà thôi, không nghiêm trọng như bọn họ nghĩ. Cho dù thực sự là bệnh đậu mùa thì vẫn có một tia hy vọng vì người được cứu sống khỏi căn bệnh này cũng không phải là không có.

Kỳ quái là cho dù Cảnh Đế không hề nói gì thì mọi người vẫn nghe theo lệnh của Thẩm Qúy phi.

Cẩm Tâm và Đào Nhi đều khóc như hoa lên đẫm mưa, muốn đi vào cùng chủ tử nhưng lại bị Tịch Nguyệt quát lớn.

Có lẽ là biểu tình của Tịch Nguyệt quá nghiêm khắc nên hai người cũng phải kiên cường.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, ở bên trong phòng chỉ còn lại bốn người. Cảnh Đế trải qua thời gian lâu như vậy đường như suy yếu hơn, mê man thiếp đi.

"Trương Thái ý, ngươi nói cho bản cung nghe xem cần phải chú ý hay kiêng kỵ điều kì. Chúng ta không thể chưa cứu được Hoàng thượng mà chính mình đã suy sụp."

Trương Thái y thật không ngời Thẩm Qúy phi ngày xưa không hề xuất sắc chút nào mà nay lại có thể làm được như vậy. Hoàng Thượng nói vậy thì có nghĩa là đã cho phép nàng rời đi rồi. Nếu như là người khác thì tám phần là đã đi rồi. Nhưng mà nàng không như vậy, nàng nói nàng là người thân của Hoàng Thượng.

Trong nháy mắt đó, Trương Thái y liền hiểu vì sao Thẩm Qúy phi lại được chuyên sủng đến tận bây giờ.

"Tuy rằng chúng thầ không thể hoàn toàn khẳng định là Hoàng Thượng nhiễm bệnh đậu mùa nhưng bệnh trạng lại giống hệt bệnh đậu mùa. Giai đoạn này chúng ta phải thật cẩn thận, trị liệu theo phương thuốc của bệnh đậu mùa hẳn là không sai. Bệnh đậu mùa này từ khi phát bệnh đến khi kết thúc vào khoảng nửa tháng, khoảng thời gian này đối với chúng ta mà nói thì rất quan trọng. Thấy trên người Hoàng Thượng đã có mẩn đỏ thì cũng đã bước vào giai đoạn thứ hai rồi, có lẽ là từ khi ở trong điện cầu phúc thì đã mắc bệnh rồi. Cho nên xem ra thời gian của chúng ta cũng không đủ nửa tháng. Quần áo, đệm chăn, vật bài tiết hay tất cả những vật dụng khác của người bệnh đều phải tiêu độc. Quan trọng hơn là phải đề phòng Hoàng Thượng xuất hiện những bệnh trạng khác. Phải bảo đảm khoang miệng, mũi, họng và mắt sạch sẽ. Đương nhiên điều này cũng giống như bình thường vẫn chăm sóc người." 

Trương Thái y cần thận nói tình trạng cụ thể và những điều cần chú ý của bệnh đậu mùa.

Tịch Nguyệt gật đầu, ở bên ngoài đã đun một nồi nước lớn để tiêu độc hơn nữa còn chuẩn bị một lượng dấm lớn.

"Vậy Hoàng Thượng hiện giờ vẫn sốt cao, phải làm sao bây giờ."

Trương Thái y tiếp tục nói: "Chúng ta có thể chuẩn bị rượu để hạ nhiệt cho Hoàng Thượng, mặt khác, người bệnh cần phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chút nữa Lai Hỷ công công hay bảo mọi người sắc một ít thuốc bổ.  Theo Đông y thì khi mới phát sốt thì có thể dùng tang cúc ẩm. Thời kì mới phát bệnh có thể dùng thăng ma, cát căn. Khi đã hình thành mụn nước thì có thể dùng sa sâm, mạch môn. Ngoại trừ bản thân bệnh đậu mùa nguy hiểm thì cũng có rất nhiều biến chứng. Nghiêm trọng thì có thể bị mù. Mặt khác chúng ta không thể ngừng theo dõi bệnh tình của hoàng thượng, người bệnh đậu mùa đều sẽ có mụn nước, nếu như không xử lý cẩn thận thì có thể để lại sẹo, hơn nữa nếu như ở trên mặt thì có thể dẫn đến hủy dung, tạo thành đả kích tâm lý nghiêm trọng với người bệnh." (*)

(*) Trong đoạn có xuất hiện khá nhiều vị thuốc đông y, cụ thể là tang cúc ẩm, thăng ma, cát căn, sa sâm, mạch môn. Các vị thuốc này mình lấy nguyên văn trong truyện, còn tang cúc ẩm thì theo mình tìm hiểu được thì nó là cả một bài thuốc cơ.

Cho tới bây giờ Tịch Nguyệt cũng không ngờ mình phải trải qua những chuyện này nhưng mà hiện tại, trừ kiên cường ra thì nàng không còn cách nào khác.

Gật gật đầu tỏ ý mình đã hiểu, Tịch Nguyệt đi đến bên giường tẩy rửa cho Cảnh Đế.

Nhìn gương mặt trước kia luôn hăng hái của hắn hiện tại lại trở nên tiều tụy như vậy, trong lòng Tịch Nguyệt không rõ là mùi vị gì.

Bên ngoài mọi người đang đun nước sôi và dấm chua.

Ở ngoại thất, Lai Hỷ cũng đun rất nhiều dấm chua, có lẽ là vì ít phải làm những điều này nên mặt mày hắn dình đầy tro bụi. Trương Thái y thấy vậy vội đi qua giúp đỡ.

Tịch Nguyệt biết, nếu như muốn chăm sóc Cảnh Đế thật tốt thì chính nàng cũng không thể gục ngã.

Tự vệ sinh bản thân xong, gõ gõ cánh cửa mấy cái, lập tức có một chậu nước ấm được đặt trước cửa. Trương Thái y chỉ mở một khe nhỏ, bê nước vào, Tịch Nguyệt đón lấy, chuyên tâm tẩy rửa cho Cảnh Đế mà trong lòng không có cảm giác gì.