Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 70




Định Thân Vương gật gật đầu, tiếp theo lại thở dài: "Lời này của bà cũng đúng, cũng may mặc dù dòng dõi nghèo túng nhưng cũng là thư hương thế gia, kết duyên với Trì Ca cũng không tính là không được, cưới nàng, cũng có lỗi với Minh Chương."

Vương phi nghe xong, tức giận trắng mặt nhìn ông: "Nhi tử nói đúng lắm, chẳng lẽ là thật như nhi tử nói, Trạng Nguyên Lang này là con riêng bên ngoài của ông phải không, bằng không thì sao lại che chở như vậy."

Lông mày Định Thân Vương đều dựng lên: "Nói bậy, lời của tên tiểu tử đó sao mà đúng được."

Vương Phi nói: "Không phải là ông buồn bực sao, thật tình chột dạ mới là kẻ trộm." " Bổn vương chột dạ cái gì." Đôi bên cãi vã, cũng may bà tử dâng trà lên, hai người mới dừng câu chuyện lại.

Chuyển hôm khác, Định Thân Vương vừa hạ triều, thì tổng quản thái giám trong cung thái hậu chặn lại, nói thái hậu mấy ngày này không gặp Vương Gia, cũng nên đi qua trò chuyện.

Định Thân Vương và thái hậu thành thật mà nói cũng coi như thúc tẩu, lão vương phi, vương Phi cũng thường đi đi lại lại cung thái hậu, bản thân ông đi ngược lại không thỏa đáng lắm, mà thái hậu cũng không có sai người gọi ông, hôm nay chẳng lẽ là có chuyện gì gấp.

Trong lòng nghi ngờ cùng thái giám đi qua, đi vào cung thái hậu, thấy thái phi cũng ở bên cạnh, hành lễ xong, mới phát hiện sắc mặt thái phi không được tốt.

Thái hậu hơi có chút khó xử, theo bà, chuyện hôm qua cũng đã trôi qua rồi, tuy nói Cửu công chúa bị đánh bốn cái tát có hơi nặng, điều trị mấy ngày cũng liền không có gì đáng ngại, không muốn ầm ĩ, có cái gì tốt đâu, hôm qua nói với thái phi hai câu cứng rắn, cũng là để bà ta hiểu được, bà ta cũng không suy nghĩ một chút, nếu bàn về xanh đỏ đen trắng, khuê nữ bà ta có thể chiếm được lý lẽ sao.

Hôm qua ngược lại là khuyên trở về, không ngờ sáng sớm hôm nay lại tới nữa, đi vào liền khóc lóc nỉ non, không dứt nói khuê nữ bà ta chịu ủy khuất, buộc thái hậu phải đi gọi Định Thân Vương tới đây, nói chuyện này không thể bí mật như thế, Định thân vương phủ dù sao cũng phải cho ý kiến, chung quy cũng phải bồi thường lễ vật chứ.

Lời này của thái phi cũng có chút đạo lý, liền sai thái giám bên cạnh đi gọi Định Thân Vương, ý tứ của thái hậu là, hai bên gặp mặt, Định Thân Vương trầm thấp cúi đầu, về tình, thái phi bên này có được mặt mũi, hai là vừa có bù thêm, bản thân ông ở bên trong hoà giải hai câu, chuyện coi như trôi qua.

Không ngờ thái phi nói thì rất hay, nhưng vừa thấy mặt Định Thân Vương trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: "Mọi người nói Định thân vương phủ thế lớn, trước kia chỉ nghe nói, ngược lại không tin lắm, hôm qua có thể cho ta mở mang tầm mắt, vị tiểu gia kia của nhà ngươi, trong mắt còn có ai, ban ngày ban mặt, xông vào cung thái hậu, ở trước mặt ta và thái hậu lão phật gia, dám đánh tiểu cửu nhà ta, đáng thương cho tiểu cửu nhà ta, công chúa cành vàng lá ngọc, chịu sỉ nhục lần này, như thế nào nghĩ thoáng được, đêm qua buộc vải muốn treo cổ, không phải nha đầu phát hiện, lúc này không chừng đã sớm gặp tiên đế rồi, có lẽ tiểu Cửu biết, tiên đế thương nàng, nhất định không nỡ để nàng chịu ủy khuất."

Lời này làm thái hậu nhíu mày, trong lòng nói bà ta đây là có ý gì, nói là tiên đế không có ở đây, bà và Hoàng Thượng khi dễ hai mẹ con bà ta sao, Định Thân Vương thế mới biết, hôm qua còn có chuyện như vậy, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Lời này của thái phi thần không chịu nổi, nếu thật là Diệp Trì mạo phạm công chúa, vi thần ở đây trước thay hắn xin lỗi, trở về tất nhiên hảo hảo giáo huấn."

"Hảo hảo giáo huấn? Lời này của Vương Gia để dỗ dành ai đó? Ai chẳng biết vị tiểu gia bá đạo kia của nhà các ngươ, nói cái gì giáo huấn, chẳng phải là lời nói dối à."

Định Thân Vương biết vị thái phi này không phải dễ đối phó, năm ấy loạn bát vương, bà ta cũng đi theo quấy rầy không ít, không phải tiên đế sáng suốt, bản thân bà ta cũng không sinh hoàng tử, cuối cùng còn không biết sao nữa, chỉ là, luận thị phi, nếu bà ta muốn dùng một ít thủ đoạn gạt mình, thì thật sự là sai phương pháp rồi, thật coi Định Thân Vương ông đây dễ khi dễ lắm à.

Nghĩ đến đây, mở miệng nói: "Xin hỏi thái phi, có thể có duyên cớ, nếu Diệp trì thật đúng vô duyên vô cớ mạo phạm công chúa, vi thần lập tức sai người áp giải hắn, cho thái phi xử lý, mất đầu hay là giết cửu tộc, vi thần không nửa câu oán hận."

Thái hậu ngược lại hít một hơi, tuy biết Định Thân Vương tính tốt, nhưng đó là người ta có hàm dưỡng, thái phi thật coi người ta là quả hồng mềm mà ngắt a, làm sao lại không suy nghĩ, có thể sinh hạ nhi tử bá đạo như vậy, người cha làm sao có thể là loại người mặc người khi dễ, hơn nữa, mất đầu, giết cửu tộc, thánh Tổ gia ban cho Thiết Mạo Tử Vương, người ta có đan thư sắt khoán(1), kim bài miễn tử, cho dù phạm vào tội lớn mất đầu, đều có thể miễn chết, huống chi, đây cũng không tính là đại sự gì, càng đừng nói giết cửu tộc, lão Định Vương và Thánh Tổ gia là huynh đệ, người và Hoàng Thượng cùng một tộc, giết cửu tộc chẳng lẽ lại giết luôn Hoàng Thượng, chẳng phải hoang đường sao.

(1) Đan thư là văn thư viết bằng son, thiết khoán là khoán ước chế bằng sắt, dùng để ban cho bề tôi có công mà truyền cho con cháu được miễn tội.

Nếu để cho thái phi càn quấy nữa, động tĩnh quá lớn thật không dễ thu thập, Nghĩ đến đây, thái hậu vội vàng hoà giải nói: "Mau đỡ Vương Gia, nói cho cùng đều là một nhà, sao lại phải làm như vậy."

Hai tiểu thái giám Bên cạnh bước lên phía trước nâng Định Thân Vương đậy, Định Thân Vương ngược lại nói: "Thái hậu minh giám, loại tội danh này vi thần sao có thể tha thứ, tự nhiên phãi hỏi cho rõ mới phải, kính xin thái phi giải thích nghi hoặc cho thần, vì duyên cớ gì, Diệp Trì lại chạy vào cung hồ đồ."

Cái này... Thái phi không khỏi có chút khó xử, không nói được, ý tứ của Định Thân Vương là muốn hiểu rõ, nếu nói là rõ thì thật không xong, còn nói Định Thân Vương trung thực, quả thực so với tiểu tử Diệp Trì kia còn khó đối phó hơn.

Nơi đây đang cãi nhau túi bụi, bên ngoài tiểu thái giám chạy vào truyền lời nói vạn tuế gia đến, thái phi nghe hoàng thượng tới, lập tức có chút không yên lòng.

Sùng Nhân đế cũng là nghe nói Định Thân Vương đến chỗ thái hậu, suy nghĩ đích thị là bởi vì chuyện hôm qua, hai mẹ con thái phi ở trên người Diệp Trì không xả được cơn giận, vừa muốn tìm Định Thân Vương gây rối.

Trong lòng thực phiền hai mẹ con này, đi vào cung thái hậu, sắc mặt cũng không tốt lắm, trong lòng thái hậu thầm hối hận đã nghe lời thái phi nói, nhưng cũng không muốn ồn ào việc này nữa, liền nói: "Hoàng Thượng hôm nay sao lại tới, chúng ta đang ở đây trò chuyện với Định Thân Vương." Nói xong liếc mắt thái phi.

Thái phi tuy nói sợ Hoàng Thượng, nhưng nhớ tới khuê nữ của mình, trong lòng cảm thấy nếu qua chuyện này ai còn xem mẹ con bà ta gì, không bằng bất cứ giá nào cũng phải quậy một trận, phải đánh tên khốn Diệp Trì kia một trận, mới giải hận được.

Nghĩ đến đây, chợt khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói: "Tiên đế gia ơi, người đi sớm như thế, vứt bỏ hai mẹ con chúng ta, đều bị người khi dễ lên đầu rồi, cũng không có ai tới giúp chúng ta một chút, tần thiếp thì không có gì, nhưng Tiểu Cửu là công chúa người nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng động đến một đầu ngón tay, hôm nay lại bị người ta đánh ra nống nỗi này, sớm biết như thế, hai mẹ con chúng ta nên đi theo tiên đế gia mới phải, cũng khỏi phải cho người ta khi dễ."

Sắc mặt thái hậu cực kì khó coi, quát một tiếng nói: "Càng ngày càng nói hưu nói vượn, người đâu đưa thái phi hồi cung." Không ngờ thái phi hôm nay nhất quyết ầm ĩ như thế, như thế nào chịu trở về, tránh khỏi ma ma chạy đến trước mặt Hoàng Thượng nói: "Người bên ngoài không trông cậy vào được, Hoàng Thượng, đây chính là muội tử ruột thịt của người, nếu như người không che chở, thì còn có ai?"

Ánh mắt Sùng Nhân đế âm u nhìn bà ta: “Đúng là thân muội tử của trẫm, Diệp Trì cũng là huynh đệ của trẫm, nàng dâu của Diệp Trì chính là đệ muội của trẫm, nếu trẫm là Diệp Trì, nàng dâu của mình bị người ta đánh, còn có thể chịu đựng không lên tiếng, sống thế cũng là lãng phí lương thực, vốn trẫm còn phạt hắn nửa năm bổng lộc, hôm nay thấy ngược lại không nên phạt, ngược lại nên thưởng, Lưu Hải đến tẩm cung của trẫm lấy dạ minh châu, thưởng hắn." Quẳng lại lời nói xoay người lại rời đi.

Lưu Hải liếc mắt nhìn thái phi ỉu xìu, trong lòng nói, đây gọi là có tốt mà không biết hưởng, tự nhiên đi tìm xui xẻo, chọc giận vạn tuế gia, đúng là kém thông minh thật, nhưng bốn tát tay này của tiểu vương gia thật có giá trị a, hôm qua vừa lấy đi một cây quạt nghìn vàng khó cầu, hôm nay lại được một đôi dạ minh châu.

Dạ minh châu trong tẩm cung vạn tuế gia có thể nói là bảo bối giá trị liên thành, huống chi, bởi như vậy, sau này càng không ai dám trêu chọc tiểu vương gia, chút nữa hắn tự mình đưa dạ minh châu qua, làm tiểu gia vui vẻ, sẽ đem hồ lô phỉ thúy trong tay thưởng cho mình, sắp vào thu rồi, trở về bắt côn trùng mùa thu bỏ vào bên trong, nhất định không thua đồ trong tay Lưu Tứ, lão tiểu tử kia được cái răng ngà voi mà khoe khoang khắp nơi, còn sớm lắm, lập tức theo Hoàng Thượng rời đi, vứt bỏ cục diện rối rắm cho Thái hậu xử lý.

Thái hậu thấy thái phi như vậy, hận không thể mặc kệ chuyện này, nhưng Định Thân Vương còn trông mong đứng ở bên cạnh, đành phải giữ vững tinh thần nói: "Hôm nay mời Vương Gia tới đây vốn là vì hôn sự của Trì Ca, ai gia không có gì khác, chính là có chút ít vải vóc, trang sức, vật trang trí, trở về ai gia sẽ sai Lý Phúc đưa đến chỗ ngươi, bảo lão Vương phi cho tân nương tử thêm trang sức cũng tốt, giữ lại thưởng người cũng được, tóm lại so với đồ bên ngoài cũng tốt hơn."

Định Thân Vương biết Thái hậu nói lời này chính là muốn hoà giải, mình cũng phải thấy tốt mới lấy, vốn nghe Diệp Trì đánh Cửu công chúa, trong lòng Định Thân Vương còn có chút gõ trống, suy cho cùng thì hỗn tiểu tử này đánh cũng đánh rồi, quản ngươi công chúa hay không công chúa, Thiên Vương lão tử cũng không để vào mắt, những lời kia ông vứt ra ngoài, nếu thật là vô duyên vô cớ, thật đúng là kết thúc không tốt.

Nhưng vừa nghe Hoàng Thượng nói, mới biết được thì ra là Cửu công chúa đánh con dâu tương lai chưa mình, tiểu tử kia mới xông vào cung náo loạn như vậy, thật muốn luận đúng sai, nhưng lời vừa rồi của Hoàng Thượng, cũng coi như cho Định thân vương phủ mặt mũi, mình lại nắm không tha, không khỏi bụng dạ hẹp hòi, cộng thêm thái hậu ở đây lại ban thưởng, mình cũng nên nói tạ ơn thôi.

Định Thân Vương chân trước đi, chân sau mặt thái hậu trầm xuống, nhìn thái phi lạnh lùng nói: "Không ngờ ngươi lại là người biết tranh thủ, mưu toan náo loạn trước mặt Hoàng Thượng và Định Thân Vương, mở miệng một tiếng tiên đế." Nói xong lạnh cười một tiếng: "Tiên đế đối với mẹ con ngươi cho dù tốt, thế nhưng hôm nay không còn hữu dụng nữa rồi, có câu thế sự thay đổi, lời nói cho dù ngươi không thích nghe, ngươi đang ở hiện tại chứ không phải thời của tiên đế, ngươi khóc lóc om sòm ầm ĩ một trận, liền có thể gây được kết quả gì, nếu như ngươi nghe lời ta, nên trở về khuyên nhủ Cửu nha đầu, kiềm chế tính tình này của nàng, bản thân ngươi cũng ngẫm lại, đừng làm vũ khí sử dụng cho người ta, nếu như vẫn còn hoang tưởng như rơi vào trong sương mù, còn có một câu nói, ai gia phải nhắc nhở ngươi, ở trước mặt Hoàng Thượng nói những thứ này đều không được, những phi tử tốt của tiên đế hiện đều ở Vân Tiên am đó."

Mặt Thái phi liền biến sắc, cả người thoáng dao động, bà hôm nay còn có thể trong cung, một là sinh ra nữ nhi, hai đó là có thể cùng Thái hậu nói hai câu, nếu ngay cả Thái hậu đều không để ý phân tình này, bà nếu thật là đi vào Vân Tiên am, cuộc sống thật không dễ chịu, liền đưa tay vịn tay ma ma đi ra.

Thái hậu thấy bà ta lung la lung lay đi xa rồi, mới thở dài nói: "Tưởng bà ta là người thông minh, hoá ra lại hồ đồ đến thế, từ lúc tiên đế còn sống, bà ta liền tranh cường háo thắng, mọi chuyện đều muốn xuất chúng, lại không biết làm người phúc hậu ba phần."

Mà ma ma bên cạnh nói: "Cũng không phải vậy, lúc thái hậu ở hậu cung cũng không dễ làm người khác chú ý như bà ấy, bà ấy cũng không nhìn thái hậu vào mắt, không ngờ Hoàng Thượng chúng ta không chịu thua kém, thái hậu lão phật gia đã thành chủ nhân lục cung, trong lòng bà ấy không biết không cam lòng nhiều bao nhiêu."

Thái hậu cười nói: "Không phải Hoàng Thượng không chịu thua kém, không có ai ở đây, không cần các ngươi nịnh nọt, ai gia hiểu mà, ngược lại là chủ nhân lục cung, cũng không phải là ai gia,mà là hoàng hậu, nhắc đến hoàng hậu, nghe nói bị bệnh mấy ngày này rồi, không có chuyện gì chứ, ngươi đi xem nàng một cái đi, dù thế nào thì ở trong cung cũng không dễ, nàng tuổi lại không lớn, nếu thật có sơ xuất, không nói Hoàng Thượng, ai gia ở đây cũng thương yêu lắm." Ma ma đáp ứng một tiếng liền đi.

Lại nói Định Thân Vương, từ trong cung đi ra dọc theo con đường không khỏi nghĩ đến chuyện của hỗn tiểu tử này, lúc xây dựng phủ, vườn phía tây vốn có hai mươi lăm gốc quế hoa, đến trung thu nở đầy hoa quế, vừa vào vườn có thể nghe thấy mùi hoa quế lan tỏa khắp đình, khi còn bé ông cũng bướng bỉnh, vừa đến lúc hoa quế nở, liền leo lên cây đi hái hoa quế, quấn quít nhũ mẫu làm quế hoa cao, gốc cây quế này có thể nói từ nhỏ cùng mình lớn lên, thẳng đến lấy vợ sinh con, vẫn hảo hảo sinh trưởng ở trong vườn.

Nhưng từ lúc có hỗn tiểu tử Diệp Trì, cây kia liền không may, nhớ lúc đó hỗn tiểu tử bốn tuổi, đã tinh nghịch lắm rồi, lão vương phi lại sủng ái, muốn thế nào thì thế ấy, vẫn cứ một mực thích vào trong vườn bướng bỉnh, những hoa cỏ kia không biết bị tiểu tử này giết chết bao nhiêu, vậy cũng thôi đi, ngày đó không biết làm sao lại nhìn thấy gốc hoa quế không vừa mắt, lại ngại cầm đao, liền gọi hạ nhân cầm búa chém tới, lúc ông nhận được thư chạy về, vừa vặn trông thấy gốc hoa quế kia ngã xuống, ông trong cơn tức giận, đã xách hỗn tiểu tử đi vào quất một roi.

Do quá tức giận, thật không có lưu tình, tiểu tử này nếu giống như hài tử khác, khóc vài tiếng, hoặc là cầu xin mình hai câu, có lẽ cũng không đến mức đánh dữ như vậy, tiểu tử này từ nhỏ chính là miệng cứng, tuổi nhỏ như vậy mà bị đánh roi cũng không nói tiếng nào, thẳng đến khi ông phát hiện có chỗ không đúng, hỗn tiểu tử kia đã té trên mặt đất, tức giận đều bay mất, vội ôm hắn gọi thái y, khó khăn lắm mới cứu được.

Lão vương phi tức giận chỉ ông nói: "Ngươi là lão tử của Trì Ca, ngươi muốn đánh hắn muốn phạt hắn đều tùy ngươi, ta quản không được, nhưng ngươi là con của ta, làm mẹ phạt nhi tử cũng là chuyện phải làm, ngươi ra sân quỳ cho ta, ta không cho ngươi, không cho phép, có lão tử nhẫn tâm nào như ngươi, tức giận thôi mà muốn đánh chết Trì Ca."

Qua hơn nửa năm, lão vương phi cũng không nói chuyện với ông, ông sớm chiều bình tĩnh, lão vương phi cũng không để ý, gốc quế hoa trong vườn cũng không có tới người nào dám nhắc lại, nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy, hỗn tiểu tử đã sắp cưới vợ rồi.

Nhớ tới những chuyện này, Định Thân Vương cũng nói không rõ trong lòng mình là mùi vị gì, nhi tử tuy nói khốn nạn, suy cho cùng cũng không phải là người đại gian đại ác gì, lúc trước có hoang đường chút ít, nhưng từ lúc nhìn trúng Thời gia nha đầu kia, ngược lại thay đổi tính người, tuy nói hôm qua chuyện chạy vào cung Thái hậu đánh Cửu công chúa có chút lỗ mãng, nói cho cùng, cũng là Cửu công chúa chọc trên đầu hỗn tiểu tử.

Nhớ tới những chuyện này, Định thân vương về phủ liền không đi tới thư phòng, mà là từ cửa tròn đi vào phía sau vườn, nghĩ đến muốn đi vườn phía tây nhìn một cái, trở về lại dời qua trồng một cây hoa quế, đợi hỗn tiểu tử có nhi tử, cũng có thể hái hoa quế làm quế hoa cao cho cháu mình.

Ai ngờ mới vừa vào viện, chỉ nghe thấy âm thanh chát chúa từ cầu Ngọc Đái bên kia truyền tới, Định Thân Vương nhíu nhíu mày hỏi quản gia trước mặt: "Bên kia làm cái gì đấy, sao động tĩnh lớn như vậy?"

Quản gia nói có chút quanh co, suy nghĩ chuyện này dù sao cũng không thể gạt được, liền nhắm mắt nói: "Là tiểu gia sáng sớm dặn dò bên dưới, bảo hủy đình bên kia đi, nói nhìn không được tự nhiên." Nói xong, nghĩ thầm hai người lại có ầm ĩ nữa rồi, không ngờ lại không thấy Vương Gia phiền muộn, không chỉ không giận, nhìn sắc mặt kia, dường như còn cười nữa

Quản gia dụi dụi mắt, suy nghĩ mình là không phải lớn tuổi hoa mắt, lại nghe Định Thân Vương nói: "Là có chút không được tự nhiên." Sau đó thản nhiên rời đi. Quản gia sững sờ trong chốc lát, mới vội vàng đi theo.

Vả lại Diệp tiểu gia ta, vốn không sợ lão tử ông, nhưng phần thưởng hai viên dạ minh châu của Hoàng Thượng cũng quá mạc danh kỳ diệu, phần thưởng đến Vương Phủ cũng không có phát ra âm thanh chiêng trống gì, Lưu Hải ỉu xìu tự mình đến đưa đến tòa nhà thành Nam, làm cho Diệp Trì trượng bó tay nghĩ không ra, vội vàng kéo Lưu Hải hỏi.

Lưu Hải cười nói: "nói thực với tiểu vương gia, là bởi vì chuyện hôm qua, thái phi buộc thái hậu mời lão gia tử nhà các người đến, náo nhiệt chưa từng thấy, đợi đến khi vạn tuế gia lên tiếng, ngay trước mặt thái phi nói, tiểu vương gia người hôm đánh là đúng, nàng dâu mình bị người ta đánh, thì phải đánh lại chứ, đây chính là đánh vào mặt thái phi, tiểu vương gia mặt mũi thật lớn."

Diệp Trì nghe xong da đầu cũng run lên, thấp giọng nói: "Lão gia nhà chúng ta biết rồi?"

Thấy hắn như vậy Lưu Hải nhịn không được cười nói: "Thì ra tiểu vương gia còn biết sợ, nô tài tưởng ngài là gan lão hổ chứ."

Diệp Trì nhìn nhìn phía sau, đoán chừng vợ hắn sẽ không ra, mới nhỏ giọng nói: "Tiểu gia không phải sợ, là vợ ta nói gia cố gắng hiếu thảo, bây giờ nếu gây với lão gia tử nhà ta, vợ ta sẽ không để ý tới gia, không phải hỏng việc sao."

Một câu làm Lưu Hải xùy một tiếng bật cười: "thì ra người không phải sợ lão gia của phủ người mà lại sợ nàng dâu."

Diệp Trì hì hì cười cười: "Thật ra lão gia nhà chúng ta chính là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, đừng thấy gia liền tỏ ra thái độ hung dữ đấy, suy cho cùng cũng là con ruột, có thể ăn thịt gia sao, ngược lại là hôm nay đã vất vả cho Lưu công công, gia cám ơn ngươi thế nào đây."

Lưu Hải nhãn tình sáng lên: "Nghe nói tiểu vương gia có một hồ lô miệng phỉ thúy, nô tài nghĩ đến mùa thu bắt côn trùng bỏ vào nghe một chút cũng thú vị."

Diệp Trì nói: "Cái kia không được tốt lắm đâu, được rồi, ngươi trước cầm lấy đi bắt chơi hai ngày, trở về nếu tìm được cái tốt hơn, sẽ cho ngươi."

Lưu Hải vội nói: "nô tài cũng không khách khí." cất hồ lô ước vào trong ngực, cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Đợi Lưu Hải rời đi, Diệp Trì mới trở về trong phòng Thời Tiêu, Thời Tiêu đang chỉ huy lưỡng bà tử thu dọn đồ đạc, thấy Diệp Trì bưng cái hộp đi vào, nhớ tới vừa nghe tiểu tử báo tin nói bên ngoài tới là người tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng, đại nội tổng quản Lưu công công, không khỏi nhìn Diệp Trì.

Trước kia nghe hắn cùng với Hoàng Thượng tốt như thế nào, bản thân nàng thật là có chút không tin, trước kia nghe Minh Chương đã từng nói qua, Đương Kim hoàng thượng tuy là thiếu niên thiên tử, nhưng là vị minh quân, mà thuở nhỏ đã bái mấy vị đại nho làm đế sư, học quán cổ kim, trong tưởng tượng của Thời Tiêu, Hoàng Thượng nên là một thiên tử cao cao tại thượng, nhưng Hoàng Thượng nghe từ trong miệng Diệp Trì, Thời Tiêu cảm thấy cùng với Diệp Trì là cùng một loại người.

Cũng không phải nói Diệp Trì không tốt, nhưng Thời Tiêu không cách nào tưởng tượng tính tình bá đạo làm xằng làm bậy như vậy, sẽ như thế nào với Hoàng Thượng, cho nên, Thời Tiêu vẫn cảm thấy Diệp Trì khoác lác, nhưng hôm nay thấy đại nội tổng quản chạy đưa đồ cho hắn, có thể thấy được những lời hắn nói cái vài phần là thật.

Thời Tiêu nhịn không được hỏi một câu: "Đây là cái gì?"

Diệp Trì nhét đồ vào trong lòng vợ hắn: "Dạ minh châu trong tẩm cung Hoàng Thượng, ta xin hắn mấy lần rồi, cũng không cho ta, không biết hôm nay nhớ tới cái gì."

Thời Tiêu nghe xong cũng không có dám mở ra nhìn, trả lại cho hắn nói: "Bảo bối như vậy cũng là huynh nhận đi, nhưng, sao huynh lại xin Hoàng Thượng làm cái gì, chẳng thành trơ tráo rồi sao."

Diệp Trì cười nói: "nàng đây là không hiểu sao, Hoàng Thượng giàu có bốn phương, sông núi trời mây cũng là của hắn, ở trong mắt Hoàng Thượng còn có cái gì được cho là bảo bối, trong mắt duy nhất chính là ban thưởng, những thứ kia của Hoàng Thượng tốt hơn, ta nếu như không lấy, không biết ai được lợi nữa."

Một câu làm Thời Tiêu bật cười, chỉ vào hắn nói: "tội nghiệp Hoàng Thượng đối với huynh tốt như vậy, huynh lại tính toán như vậy, Hoàng Thượng mà biết, xem có lấy đầu huynh không."

Diệp Trì sờ lên đầu của mình, ưỡn ngực nghiêm mặt tiến tới nói: "Nàng dâu yên tâm, ta đầu ta rắn chắc lắm, nhất định có thể cùng vợ ta bạch đầu giai lão."

Thời Tiêu mặt đỏ lên: "Ta ở chỗ này thu dọn không sai biệt lắm, không cần huynh nữa, huynh trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn dọn nhà."

Diệp Trì hôm nay ngược lại không có vô lại, đứng lên, gõ hộp trong tay: "Cái này trở về lại đặt ở trong tân phòng của chúng ta, đến buổi tối, không cần phải đốt đèn cầy, cũng có thể nhìn vợ ta rõ ràng." Thời Tiêu chỉ cảm thấy hai gò má nóng bừng, nói câu, nhanh về đi, đứng lên đi vào buồng trong.

Diệp Trì cười nhìn nàng đi vào trong phòng, trong lòng nói, vợ hắn cái gì cũng tốt, chính là da mặt quá mỏng, nói một câu gì, liền e lệ, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn e lệ mà trở nên đỏ rực, đặc biệt đáng yêu, thôi, hôm nay đi về trước, không biết lão gia tử nhà hắn tích luỹ bao nhiêu thuốc súng rồi, muốn phát hỏa với mình thì cũng sớm phát hỏa mới tốt, đỡ phải nín hỏng cả người lão gia tử.

Nghĩ như vậy Diệp Trì thật sự hồi phủ, vừa hồi phủ, thì bị cha hắn gọi tới, Diệp Trì cũng đã chuẩn bị xong đấu trí đấu dũng với cha hắn, không ngờ vừa vào thư phòng, lão gia tử vẻ mặt ôn hoà nói: "Ngồi đi."

Làm cho Diệp Trì thật có một chút không quen, dứt khoát nói thẳng: "Lão gia tử người cũng đừng quanh co lòng vòng phí sức, có chuyện gì nói thẳng có được không."

Định Thân Vương trừng nhi tử, thở dài nói: "Nóng nảy như vậy, có thể thành cái đại sự gì, gọi ngươi tới cũng không phải là chuyện gì khác, mắt thấy nàng dâu sắp vào cửa rồi, dặn dò ngươi vài câu, đã thành hôn là thành người lớn rồi, đã có tức phụ thì không thể hoang đường như trước nữa, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ, ngươi không chỉ có bản thân mình, sau lưng còn có vợ ngươi nữa, đừng vì nhất thời thống khoái, mà gây ra tai hoạ cho vợ của ngươi, tục ngữ nói đúng lắm, không sợ kẻ trộm trộm chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, cho dù ngươi có bảo vệ kín kẽ đến mức nào, cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy..."