Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 67




Thái hậu nói xong nhìn Diệp Trì, không khỏi cùng thái phi thở dài: "Ngược lại là thanh niên bọn chúng tốt, chỉ cần nhìn vừa ý nhau là vợ chồng son thành đôi thành cặp, chẳng phải càng mỹ mãn sao, giống như bộ xương già chúng ta còn có hi vọng gì."

Thái phi nói: "Lời này của người nói đúng, trẻ tuổi có cái tốt của trẻ tuổi, người già có cái tốt của người già, Thái hậu tình cảm như vậy, vậy thì tạo hoá của tiểu bối bọn chúng nên để cho bọn chúng làm chủ đi, chứ không biết manh hôn ách giá(1) làm trễ nải cả đời."

(1) Manh hôn ách giá: đàm hôn nhân mà không rõ diện mạo tính cách của đối phương.

Lời nịnh nọt này của Thái phi đã nói trúng nỗi lòng của Thái hậu, trong lòng Thái hậu vui vẻ, nhìn Cẩm Phong, càng hào hứng mai mối, nói với Diệp Trì: "Nghe nói đứa bé kia của Tả gia và Mạc gia đã đính hôn, bằng không thì với Hầu phủ cũng môn đăng hộ đối, mấy tiểu tử các ngươi còn ai nữa không, đúng rồi, còn có tôn tử của Quốc Công, gọi Hồ cái gì ấy nhỉ?"

Diệp Trì cúi đầu không lên tiếng, trong lòng nói, Phong Cẩm Phong nha đầu kia so với Cửu công chúa ghê gớm hơn không biết bao nhiêu lần, tính tình này ai mà cưới phải thật xui xẻo, nhà cửa sẽ không có ngày nào yên ổn, nếu thực tác thành cho Hồ Quân, bằng tính tình nóng nảy của Hồ Quân đoán chừng não người có thể đánh nhau thành não chó, coi như mình không có phúc hậu, cũng không thể hại huynh đệ mình.

Thái hậu vốn có ý là bảo Diệp Trì hùa theo nói hai câu, một mình bà nói thôi thì không thành được, không ngờ tiểu tử này lại cúi đầu không lên tiếng, Thái hậu còn có cái gì không rõ, nhất định là tiểu tử này không nhìn trúng Cẩm Phong, do đó cũng không muốn nàng bán kết duyên với tiểu tử Hồ gia.

Nhắc đến thật sự tức giận, hắn ngược lại quản rộng quá, Thái hậu thấy hắn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn Cẩm Phong đứng sau lưng lão thái thái Hầu phủ, thấy nha đầu xoắn khăn cắn môi, đôi mắt không ngừng nhìn Diệp Trì chằm chằm, không khỏi âm thầm lắc đầu, đây là nhớ thương mà, mà thôi, sự tình này bà cũng mặc kệ, để chính bọn chúng làm phiền nhau đi, liền quay lại nói chuyện với thái phi.

Bên đây đang nói, chợt nghe tiếng tiểu thái giám bên ngoài: "Các nô tài thỉnh an vạn tuế gia."

Thái hậu cười nói: "Lúc nào cũng nói bận rộn, tới chỗ ta chưa dính mông đã rời đi, lại không biết hôm nay sao lại nhàn rỗi."

Thật ra Sùng Nhân đế là thật sự nhìn không nổi nữa, Thái hậu sai ma ma đi qua truyền Hứa Minh Chương, Sùng Nhân đế liền cảm thấy không đúng, đợi nhìn thấy tranh chữ trong tay Lưu Hải, lập tức đã hiểu vài phần, hỏi: "Tiểu tử kia đã đến?"

Lưu Hải liếc Hứa Minh Chương gật gật đầu: "Tiểu vương gia thấy Hoàng Thượng ở đây bận rộn, nói không nên làm phiền, nghĩ đến mấy hôm không có đi thỉnh an Thái hậu, liền đi đến chỗ Thái hậu, nói chốc lát nữa lại đến."

Trong lòng Sùng Nhân đế chửi chó má, giả bộ là hay lắm, chắc chắn biết rõ Hứa Minh Chương ở chỗ này, cho nên mới nảy lên ý nghĩ xấu, nàng dâu này hắn cũng cướp vào tay rồi, còn muốn thế nào nữa, chẳng lẽ còn muốn bắt Hứa Minh Chương cưới Cửu công chúa, trong lòng mềm nhũn, nói với Hứa Minh Chương: "Sáng sớm hôm nay, sắc mặt Thái hậu không được tốt, nhưng do bận rộn quá nên chưa kịp hỏi kỹ, lúc này vừa vặn cùng ngươi đi qua một chuyến."

Hứa Minh Chương nghe xong, thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu như có thể, hắn hận không thể trốn xa một chút, bởi vì chuyện của Cửu công chúa, chỉ sợ Thái hậu lại hát bài loạn điểm uyên ương, liền không thể trở thành phu thê với Tiêu Tiêu, bảo hắn lấy người khác thì sao hắn chịu nổi, thế nhưng thái hậu tuyên triệu, làm sao mà trốn được, cùng Hoàng Thượng đi qua, rốt cuộc tốt hơn.

Quân thần một trước một sau đến cung Thái hậu, mọi người tiếp giá, Sùng Nhân đế vẫy vẫy tay, hỏi han Thái hậu, lại hỏi thái phi và lão thái thái Trấn Viễn Hầu phủ, lúc này mới liếc mắt trừng Diệp Trì.

Diệp Trì giả vờ không nhìn thấy, nói với Hứa Minh Chương: "Trạng nguyên công gần đây luôn luôn rất tốt, nghe nói vài ngày trước bị bệnh, hôm nay mắt nhìn sắp vào thu, dễ dàng phát bệnh, người nên bảo trọng a."

Lời này nghe khách khí, nhưng nghe sao cũng không được tự nhiên, Hứa Minh Chương nói: "Đa tạ tiểu vương gia, thần sẽ bảo trọng, nghe thấy chuyện vui của tiểu vương gia sắp tới, đến lúc đó tại hạ nhất định đi uống chén rượu mừng, mong tiểu vương gia không chê là được."

Diệp Trì khẽ hừ một tiếng nói: "Tiểu gia cưới vợ, rượu mừng tất nhiên quản đủ, chỉ sở trạng nguyên công nuốt không trôi."

Cửu công chúa tò mò nói: "Một ly rượu mừng mà thôi, như thế nào nuốt không vô."

Ánh mắt Diệp Trì lóe lên: "Cửu công chúa không biết, rượu mừng này của ta cùng người khác là quỳnh tương, nhưng với trạng nguyên công lại không hẳn vậy, nếu như ngươi muốn biết duyên cớ, đến hỏi trạng nguyên công là được." Một câu nói làm Cửu công chúa có chút ngượng, trộm liếc Hứa Minh Chương, chỉ thấy hiện tại mới không lâu, cả người cũng gầy hai vòng, nhìn trên khuôn mặt tuấn tú vô song đều có chút hóp lại, sắc mặt cũng không bằng khi đó, nhớ tới Diệp Trì vừa nói hắn bị bệnh, là bệnh tật triền miên, mặc dù gầy, nhưng đứng ở đằng kia vẫn anh tuấn khôi ngô, nghĩ đến nếu mình có thể gả cho vị hôn phu như vậy,sau khi lập gia đình, cử án tề mi gắn bó làm bạn, chẳng phải còn tốt hơn lạnh lẽo cô đơn hao phí thanh xuân trong hậu cung.

Nghĩ đến đây, tâm ý càng kiên quyết, đi đến trước mặt Thái hậu, lặng lẽ giật giật ống tay áo Thái hậu, lúc này Thái hậu thấy nàng hiếm khi có thái độ tiểu nữ nhi như thế liền cười một tiếng nói: "Chớ thúc dục, chớ thúc dục, ai gia không quên." Nói xong liền nói với hứa Minh Chương: "Người ta có câu đêm động phòng hoa chúc tên đề bảng vàng, trạng nguyên công, nay tên đề bảng vàng tất nhiên là không cần phải nói, còn thiếu động phòng hoa chúc thôi, ai gia nơi đây làm nhất tông bà mai cho ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Hứa Minh Chương nghe xong mặt liền biến sắc, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất nói: "Thái hậu minh giám, vi thần thuở nhỏ đính hôn, câu cửa miệng thường nói tao khang chi thê bất hạ đường(2), nếu như vứt bỏ hôn ước, há không phải phụ lòng người."

(2) Tào khang chi thê bất khả hạ đường. Nghĩa là: Người vợ lúc còn nghèo khổ không thể để ở nhà sau, ý nói: không thể bỏ người vợ tình nghĩa thuở ban đầu nghèo khổ để cưới người vợ mới trẻ đẹp lúc giàu sang.

Lời này làm Thái hậu sững sờ, Diệp Trì tức giận nha, hận không thể đi qua một cước đạp chết Hứa Minh Chương, con mẹ nó đến lúc này mà chết vẫn còn cứng miệng, không phải nói nàng dâu của mình là vị hôn thê của hắn chứ, cái thứ gì vậy, vậy mà Hoàng Thượng còn nói hắn trung hậu, chó má.

Sắc mặt Diệp Trì âm tình bất định nhìn Hứa Minh Chương, nhưng Thái hậu nhíu nhíu mày nói: "Không phải nói hôn sự trước kia của ngươi đã lui rồi sao?"

Hứa Minh Chương gục đầu xuống nói: "Ở trong lòng vi thần, kiếp này chỉ có một thê tử, vi thần từng nhìn trời thề ước, cả đời này chỉ lấy một mình nàng."

Thái hậu hít vào một hơi, trong lòng nói ý tứ trong lời của Trạng Nguyên Lang như thế, chuyện định thân thất bại, nhưng hắn không thừa nhận, đời này còn tuân theo hôn ước trước kia cả đời không cưới, lại nghe Diệp Trì nói: "Thái hậu, lão nhân gia lúc này làm mai, Trạng Nguyên Lang người cũng không biết sẽ kết hôn với người nào, tất nhiên là không có ngọn nguồn, ngộ nhỡ ngài làm mai cho hắn một người không đứng đắn, thiếu cái mũi cái mắt, dù ai cũng không thể cam tâm tình nguyện a."

Sùng Nhân đế ho khan một tiếng, nhắc nhở Diệp Trì đi được rồi đó, Diệp Trì mới không để ý tới, hôm nay nếu không phải không nghe mấy câu này của Hứa Minh Chương, không chừng lòng Diệp tiểu gia đã mềm nhũn, tay vừa nhấc lên để hắn đi qua, đáng tiếc tiểu tử này đui mù, hôm nay mấy câu này thực đâm vào eo tiểu gia, không chỉnh ngươi kêu cha gọi mẹ, cũng xin lỗi bản thân.

Thái hậu nhìn Diệp Trì, lại nhìn Hứa Minh Chương quỳ trên mặt đất, không khỏi có vài phần do dự, tuy nói cửa hôn sự này là người bên ngoài cầu cũng cầu không được, hình như người ta thật sự chết sống không vui, mình cứng rắn làm mai thì có ý nghĩa gì đâu, ngày nào đó thành một đôi vợ chồng bất hoà, cũng không phải là chuyện tích đức.

Nghĩ như vậy muốn chuyển câu chuyện, không ngờ Cửu công chúa, nhanh chóng đi ra nói: "Hứa Minh Chương, ngươi bớt nói những lời cho có lệ này đi, Thái hậu muốn làm mai chính là bản công chúa, ngươi ngược lại nói một chút, bản công chúa chỗ nào không vừa ý ngươi, lại không thoải mái ra sức khước từ như thế."

Sùng Nhân đế chau mày, hừ một tiếng, thái phi vội nói: "Hồ đồ gì đó, cô nương nhà nào lại ở trước mặt hỏi người ta hả?"

Thái hậu vừa thấy, thấy mình không nói cũng không được, đành phải nói: "Đúng vậy a, ai gia làm mai cho ngươi chính là Cửu công chúa, chẳng lẽ hoàng thất công chúa, còn không xứng với ngươi một Trạng Nguyên Lang sao."

Lời này có chút nặng, Hứa Minh Chương cắn răng nói: "Công chúa kim chi ngọc diệp, vi thần trèo cao không nổi, huống chi, vi thần vừa mới mất mẹ, giữ đạo hiếu ba năm, Đại Yến ta hiếu trị thiên hạ, nếu như vi thần trong hiếu kỳ cưới vợ, chẳng phải là tổn hại lễ pháp."

Thái hậu nghe xong ngược lại nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nói vốn là vì cái này, ngược lại đã quên hắn vừa mới mất mẹ, vẫn còn trong hiếu kỳ, lúc này giữ đạo hiếu ba năm cũng hoàn toàn không giả, tuy là Cửu công chúa hợp ý Trạng Nguyên Lang, nếu như lại đợi thêm ba năm, thế nhưng không thỏa đáng.

Nghĩ đến đây, nhìn về phía thái phi, thái phi ở trong cung mình đã sớm bị nữ nhi chọc tức giận, nếu không phải muốn chết muốn sống gả cho Trạng Nguyên Lang, lúc đầu bà cũng lo hiếu kì ba năm của Hứa Minh Chương, không biết làm sao cho nữ nhi vui lòng, bà có biện pháp gì chứ, Nghĩ đến đây, thở dài nói: "Có lẽ nhân duyên đều là ông trời đã định trước, Tiểu Cửu và Trạng Nguyên Lang sớm đã được Nguyệt lão kết duyên rồi, Tiểu Cửu nói, nguyện ý chờ Trạng Nguyên Lang ba năm."

Diệp Trì nghe xong câu này, cười không khép miệng, trong lòng nói, đến lúc này, ta cũng không tin Hứa Minh Chương ngươi còn dám kháng chỉ.

Hứa Minh Chương cũng biết hôm nay dù phản đối thế nào cũng vô ích, Thái hậu thái phi mở miệng, Cửu công chúa tự mình mai mối cho mình, dù mình có lá gan lớn như trời, cũng không có thể làm mất mặt hoàng gia, mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng còn có thân nhân, rồi lại nghĩ, Tiêu Tiêu sắp gả cho Diệp Trì rồi, mình và Tiêu Tiêu cuộc đời này lại không thể trở thành phu thê, như vậy mình có cưới hay không thì có làm sao.

Nghĩ đến đây, liền cúi đầu nói: "Vi thần tạ Thái hậu làm mai."

Thái hậu lập tức mặt mày hớn hở: "Ta nói nha, như vậy một hôn sự như ý, như thế nào sẽ không vui, được rồi, việc mai mối này ai gia rốt cuộc đã tác thành, Cửu nha đầu ngươi có thể cao hứng rồi."

Cửu công chúa tính tình đanh đá, gặp hôn nhân đại sự lúc này cũng khó tránh khỏi e lệ, đặc biệt là lúc này trước mắt bao người, đầu đầu tạ ơn mẫu phi Thái hậu, xấu hổ mang theo e sợ liếc Hứa Minh Chương, tay áo che mặt phấn, chạy như một làn khói.

Hứa Minh Chương chậm rãi cáo lui ra khỏi cung Thái hậu, Hoàng Thượng cùng Thái hậu nói hai câu chê cười, liền đứng lên, liếc mắt Diệp Trì nói: "làm trò còn chưa dủ sao, sao còn chưa đi."

Diệp Trì vội vàng cáo từ Thái hậu, đi theo Sùng Nhân đế đi ra, đến Càn Thanh Cung, vào phòng, Sùng Nhân đế chỉ hắn nói: "Tiểu tử ngươi được lắm, vì đối phó tình địch, ám chiêu gì cũng lấy ra dùng, không ngờ Thái hậu thái phi cửu công chúa đều là vũ khí cho ngươi sử dụng, tục ngữ nói, giết người đầu chỉa xuống đất, ngươi đã đoạt nàng dâu người ta rồi, còn muốn thế nào nữa, không phải muốn cả đời người ta không yên mới thống khoái có phải hay không."

Diệp Trì nói: "Hoàng Thượng người nói như vậy, đường đường công chúa Đại Yến gả cho một Trạng Nguyên Lang như hắn sao lại là thấp gả, tiểu tử hắn mang ơn tạ chủ long ân mới đúng, sao lại cả đời không yên."

Sùng Nhân đế túm cái gối thêu hoa trên giường ném tới: "Bớt vòng vo với trẫm đi, tưởng trẫm không biết sao, nếu như Hứa Minh Chương thích công danh lợi lộc, kim chi ngọc diệp, lúc trước cần gì cự tuyệt cửa hôn sự này, hôm nay không phải tiểu tử ngươi từng bước ép sát, Hứa Minh Chương như thế nào lại đồng ý, tiểu tử ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ." Nói xong lại nói: "Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như thế, trẫm cũng nhắc nhở ngươi, chuyện này đến hôm nay là kết thúc, từ hôm nay trở đi, ngươi lấy vợ của ngươi, hắn làm phò mã của hắn, hai người các ngươi nước giếng không phạm nước sông, nếu như ngươi tìm Hứa Minh Chương gây phiền phức, trẫm cũng không thuận theo."

Tới loại trình độ này, trong lòng Diệp tiểu gia cũng coi như thống khoái, đã có Cửu công chúa đanh đá này quấn lấy, phỏng đoán Hứa Minh Chương cũng không có tinh lực nghĩ đến nàng dâu của mình, hắn nghĩ tới nghĩ lui, liền gật đầu đồng ý.

Sùng Nhân đế nhẹ nhàng thở ra, gật hắn nói: "Ngươi nha, bản thân tự kiểm điểm chuyện này cho trẫm, vì vợ của ngươi mà làm ra bao nhiêu chuyện, nàng dâu này cũng cưới rồi, cũng đừng mò mẫm bốn phía nữa, trở về cho ngươi việc làm học hỏi kinh nghiệm, trẫm nếu còn có huynh đệ, cũng không cần phải trông chờ vào ngươi, nếu không phải tiên đế..." Nói đến đây, thở dài: "Tóm lại ngươi không thể so với mấy người đó, tốt xấu gì cũng giúp trẫm một chút là được."

Trên cơ bản cách một đoạn thời gian, Sùng Nhân đế cứ như vậy lải nhải một hồi, Diệp Trì ở một bên căng lỗ tai lên nghe là được, đợi Sùng Nhân đế lải nhải lẩm bẩm đã xong, hai người đi phòng diễn võ luyện đao thật thương thật một trận, Sùng Nhân đế thống khoái, Diệp Trì ôm bảo bối lấy được từ chỗ Sùng Nhân đế cảm thấy mỹ mãn xuất cung, mỗi lần vào thời điểm này, Lưu Hải lại cảm thấy vạn tuế gia thua thiệt lớn.

Diệp Trì từ trong cung đi ra, đi thành Nam trước, trong đầu nhớ thương vợ hắn, vào phòng, chỉ thấy nàng dâu đang ngồi nghiêng trên giường gạch ngoài phòng, đang luồn chỉ, bà tử hầu hạ một bên thấy Diệp Trì, liền lui ra ngoài.

Cái hộp Diệp Trì cầm trên tay đặt ở trên bàn giường, tiến tới nói: "Không phải nói không khỏe trong người sao, sao còn se chỉ, nghỉ ngơi cho tốt." Thời Tiêu thấy hắn đi ra ngoài một chuyến, một trán đổ mồ hôi không nói, khóe mắt giống như là có một khối bầm, vô thức đưa tay tới, đầu ngón tay còn chưa đụng tới, chợt thấy không ổn, vội vàng lại rụt trở về: "Này làm sao vậy? Gấp gáp hay là đánh nhau với người ta?"

Diệp Trì hì hì cười một tiếng nói: "Đánh nhau với Hoàng Thượng, còn đánh thắng, nàng nhìn đi đây là bảo bối ta thắng hoàng thượng đó, đồng ý cho ta mượn một năm rồi, nhưng lại không chịu cho ta, hôm nay mới coi là ói ra, nói tiểu gia gần thành thân rồi, thứ này đặt trong phòng chúng ta cũng xem như là điềm tốt."

Thời Tiêu sửng sốt một chút nói: "Huynh nói đánh nhau với ai?"

Diệp Trì nói: "Hoàng Thượng a, nàng đừng sợ, ta và Hoàng Thượng đánh từ nhỏ tới lớn, lúc trước vừa gặp mặt thì làm một trận, sau này liền cứ như vậy, khi đó Hoàng Thượng vẫn là hoàng tử, muốn ta nói, cuộc sống khi đó trôi qua ngược lại thống khoái, hôm nay cửu ngũ chí tôn làm chủ thiên hạ, tôn quý là đủ tôn quý, nhưng cũng mất tự tại, còn không bằng lúc trước."

Thời Tiêu lại càng hoảng sợ, vội nói: "Nói bậy bạ gì đó, Hoàng Thượng huynh cũng có thể sắp đặt sao, đây chính là tội mất đầu, được rồi, ta biết huynh và Hoàng Thượng tốt, chỉ mình ta biết cũng không sao, những lời này cũng không thể nói với người khác."

Diệp Trì thấy nàng hướng về mình như thế, trong lòng nóng lên, ha ha cười rộ lên nói: "Nàng cho là ta ngốc a, đây không phải ta và vợ ta đóng cửa lại nói chuyện riêng tư ư, trước mặt người ngoài tất nhiên là không thể nói, mà ta nói cũng có ai dám nghe, nàng nhìn một chút cái này xem thích không, ta muốn bày ở phòng ngủ chúng ta."

Nói xong mở hộp lớn này ra, Thời Tiêu nhìn lên cây thạch lựu chạm khắc ngọc thạch, chiều cao nửa mét, chậu phía dưới là ngọc dương chi, lá xanh mơn mởn lộ ra sóng ánh sáng, xanh biếc, thích nhất là một đám thạch lựu đầu cành hoan hỷ rủ xuống, óng ánh đỏ rực trong suốt, nếu như ban đêm treo thêm một ngọn đèn, không biết đẹp cỡ nào nữa.

Thấy Thời Tiêu như vậy, vốn không thích châu báu ngọc khí lắm, cũng yêu thích không rời tay, ngón tay đụng đụng thạch lựu, Diệp Trì nói: "vật này thật tinh xảo, nơi này là sống đó." Nói xong nắm viên thạch lựu nàng vừa chạm kia, lén nhẹ nhàng nhấn một cái, thạch lựu này liền hái xuống, thả vào lòng bàn tay Thời Tiêu, Thời Tiêu ghé sát vào cửa sổ cẩn thận nhìn, thấy quả nhiên là tinh xảo, ngay cả cái cuống cũng trông rất sống động.

Diệp Trì nói: "Nàng chớ coi thường thạch lựu này, cũng không phải là mã não đâu, là hỏa ngọc, trên tay nàng một viên như vậy, có thể đổi một tòa nhà ba gian đó."

Tay Thời Tiêu run lên, thạch lựu này ùng ục ục rớt xuống, Diệp Trì vội vàng vớt trong tay, Thời Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn nữa, thúc hắn nói: "Huynh nhanh gắn lên đi, lỡ như rớt mất là hư luôn đó."

Diệp Trì cười nói: "Có cái gì hiếm lạ đâu, hỏng thì hỏng."

Thời Tiêu liếc hắn một cái, Diệp Trì một lần nữa thả cây thạch lựu lại trong hộp, đậy kín, cho người đưa về phủ trước, tự mình ghé vào bên cạnh Thời Tiêu, một hồi lại sờ sờ guồng chỉ trong tay nàng, một hồi lại lay lay khay đan châm tuyến bên trong giường, khi hắn làm như thế, chung quy cả người đều ở sau lưng Thời Tiêu.

Thời Tiêu không kiên nhẫn, xê dịch người đến đối diện, Diệp Trì cười nhìn nàng nói: "Nàng trốn cái gì? Ta lại không trở ngại chuyện chuyện của nàng mà."

Khuôn mặt Thời Tiêu có chút đỏ, trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới hắn, thằng nhãi này hôm nay càng ngày càng có chút không thành thật, tìm cơ hội, liền sáp đến bên cạnh mình, trong lòng hắn nghĩ điều gì, thật coi Thời Tiêu không biết gì sao, nghĩ đây lại liếc hắn một cái nói: "Còn không quay về thay y phục, cả người đổ mồ hôi, có thể xông chết người đấy."

Diệp Trì giơ tay áo lên ngửi ngửi, có mùi mồ hôi, thường ngày trong cung đánh quyền với Hoàng Thượng, đều có tiểu thái giám hầu hạ tắm gội thay quần áo, chỉnh đốn chỉnh tề rồi mới trở ra, hôm nay không phải cao hứng ư, lại được tặng thưởng, nghĩ vậy vội về cho vợ hắn nhìn, liền chưa kịp tắm gội, ngược lại làm cho vợ hắn ghét bỏ.

Diệp Trì biết rõ vợ hắn thích sạch sẽ, cũng không sáp đến nữa, qua bên này bất quá cũng chỉ vì nhìn xem vợ hắn đã khỏe chưa, lúc này thấy tinh thần nàng tốt, sắc mặt cũng hồng nhuận liền thả lỏng, đứng lên, bày ra một sắc mặt khổ ba ba nói: "vợ ta ghét bỏ rồi, gia quay về tắm thay quần áo đây."

Nói xong đi ra ngoài cửa, đi tới mép cửa chợt quay đầu lại nói với Thời Tiêu: "Nàng dâu, nàng không biết trong lòng ta vui mừng thế nào đâu, nàng yên tâm, ta tất nhiên sẽ không phụ lòng nàng." Quẳng xuống câu nói như vậy xoay người lại rời đi.

Thời Tiêu sửng sốt cả buổi, mới phục hồi tinh thần lại, khe khẽ thở dài, có lẽ gả cho hắn, thực là vận mệnh của mình, buổi tối Thời Tiêu mộng thấy nương nàng, nương nàng một câu cũng không nói, nhưng nhìn nàng cười, nàng vừa gọi câu nương, liền đã tỉnh lại.

Hôm nào đó liền thương lượng với cha nàng, có phải nên đặt linh vị của nương nàng vào trong miếu không, lúc trước từ quê quán đưa đến kinh thành, cũng không có nghĩ quá nhiều, hôm nay nàng sắp ở kinh thành xuất giá, nghĩ đến ngày sau không biết có nên trở về quê hay không, hay là cúng dường trong miếu thỏa đáng hơn, một có thể dính chút ít phật khí, hai cũng có đèn nhang.

Cha nàng cũng nói như vậy tốt, Thời Tiêu suy nghĩ Diệp Trì tốt xấu gì cũng là cô gia, liền cũng nói với hắn, Diệp Trì nghe xong, trong lòng càng an tâm, thầm nghĩ vợ hắn ngay cả chuyện này cũng thương lượng với mình, tự nhiên không có xem hắn là người ngoài, nếu như hắn có thể, hận không thể dời phần mộ của mẹ vợ đi, cuối cùng, là Thời Tiêu kiên trì nói muốn đưa vào ở trong miếu, Diệp Trì mới không thể không theo nàng, chọn ngày, Diệp Trì cùng Thời Tiêu đi An Phúc Tự ở ngoại ô kinh thành.

An Phúc Tự này rộng rãi, có cao tăng ở đây hoằng dương phật hiệu, vì vậy hương khói cực kỳ linh thiêng, quan lại quyền quý tới đây thăm viếng rất nhiều, đến bên ngoài cửa núi, Thời Tiêu vừa nhìn những xe ngựa kiệu quan kia, liền nói với Diệp Trì: "Huynh xem kiệu quan nhiều như vậy, bản thân ta không sao, người bên ngoài cũng nhận không ra, nhưng huynh đi vào, không chừng sẽ có người tiến lên chào hỏi, mặc dù Hoàng Thượng ban hôn, đến cùng vẫn chưa thành lễ, chúng ta đi cùng một chỗ như vậy, để người ta nhìn thấy thì không thỏa đáng."

Nếu là Diệp Trì, tất nhiên là không để ý tới những điều này, nhưng biết tính tình vợ hắn, liền nói: "Cứ như vậy đi, chút nữa nàng đi trước, bảo Đắc Lộc đi theo nàng, ta đi thiện phòng của phương trượng đại sư phụ chờ nàng, nàng ở bên kia chuẩn bị cho tốt, bảo Đắc Lộc báo tin cho ta, ta trở ra tìm nàng."

Thời Tiêu thấy hắn không có phản bác mình, mà lại nghĩ chu đáo, liền gật đầu đồng ý, Diệp Trì mắt nhìn thấy vợ hắn đi vào, mới đi vòng qua cửa hông đi vào tự, đến phía sau thiện phòng tìm lão phương trượng muốn uống trà thơm trong chùa, hắn chân trước vừa đi, liền tới hai cỗ xe ngựa nữa, xe ngựa đến vùng phụ cận thì dừng lại, trong xe đằng trước xuống hai bà tử hai nha đầu.

Đi đến phía sau dìu hai cô nương thanh xuân tuổi trẻ bên trong xuống.

Đúng là Trấn Viễn Hầu phủ Phong Cẩm Phong và Cửu công chúa, từ ngày ấy cùng với Hứa Minh Chương định danh phận, tuy nói cần đợi ba năm, trong lòng Cửu công chúa vẫn là vui mừng vô cùng, tính tình nàng vốn đanh đá, mẫu phi nàng lại nuông chiều từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ sợ ca ca khác mẹ Sùng Nhân đế, người bên ngoài đâu ai quản được nàng.

Sáng sớm hôm nay liền cải trang xuất cung, đi Hứa phủ tìm Minh Chương, vốn muốn phí hết tâm tư đi gặp hắn, mặc dù không nghênh đón niềm nở, cũng không đến mức gương mặt lạnh lùng vứt bỏ nàng, nhưng Hứa Minh Chương lại làm như vậy, tự mình buông tha thể diện xuất cung tới gặp hắn, thế nhưng hắn lại chỉ nói tiễn công chúa hồi cung, liền đi mất.

Cửu công chúa một lời thiết tha lập tức đông lạnh thành băng vướng mắc khó chịu, có thể không ủy khuất ư, dậm chân một cái tức giận chạy đi, lại không hồi cung, chạy đến Trấn Viễn Hầu phủ tìm Phong Cẩm Phong nói chuyện.

Phong Cẩm Phong tinh ranh, vừa thấy sắc mặt Cửu công chúa liền biết nhất định chịu ủy khuất, đường đường công chúa Đại Yên triều có thể chịu ủy khuất, ngoại trừ vị phò mã gia không biết suy xét kia, không có người thứ hai, liền hỏi thăm một câu.

Trong lòng Cửu công chúa đang ủy khuất, Phong Cẩm Phong hỏi như vậy, ở đâu còn nhịn được, một tia ý thức đổ ra, cuối cùng nói: "Ta không phục, vị hôn thê trước kia của hắn chẳng lẽ thật sự tốt hơn ta, làm sao lại đáng giá để hắn nhớ mãi không quên như thế."

Mắt Phong Cẩm Phong loe lóe ánh sáng nói: "Có câu ta đã nói với ngươi rồi, nhưng không cho ngươi bực bội."

Cửu công chúa nói: "Tự nhiên không bực bội, nói cái gì?"

Phong Cẩm Phong nói: "Ngươi nói nữ nhân mà vị phò mã gia tâm tâm niệm niệm là ai?"

"Là ai? Ngươi biết không, nếu như ngươi biết nhanh nói cho ta biết, bản thân ta muốn đi nhìn một cái, ở đâu so với ta tốt hơn." Phong Cẩm Phong nói: "Ta chưa từng thấy, nhưng nghe nói, vị hôn thê đính hôn trước kia với phò mã gia, chính là tiểu vương phi hôm nay Định thân vương phủ muốn lấy vào cửa..."