Phan quả phụ đã nhìn ra Diệp Trì là tiểu gia của hoàng tộc, nào dám rao giá trên trời, cũng không phải ngại cuộc sống an bình quá dài, nhưng thế nào cũng không muốn tìm rắc rối, từ bên dưới lấy khăn Thời Tiêu vừa đưa tới mang ra nói: "Mấy khối khăn mà thôi, không đáng mấy đồng tiền, nếu như tiểu gia thích thì cứ lấy đi."
Đắc Lộc nhìn vị phu nhân này vài lần, thầm nghĩ không ngờ cái xó không có chỗ ngồi này lại có người hiểu chuyện như thế, mình đã nói là mua trả tiền, bà ta không cần phải tặng, cái này đích thị là đã nhìn ra gốc gác của tiểu gia nhà bọn họ rồi, nghĩ cũng hay đó chứ.
Nghĩ như vậy liền muốn nhận lấy, chợt nghe tiểu gia nhà hắn mở miệng: "Không đáng mấy đồng tiền? Ngươi nói nhân gia phí hết cả buổi cực khổ thêu khăn lại không đáng mấy đồng tiền?" giọng nói thật có chút không bình thường, nghe ý tứ giống như tức giận.
Đắc Lộc thật sự dở khóc dở cười, ngày thường không ai có thể vô duyên vô cớ mà lọt được vào mắt Gia, nhưng một khi chui vào rồi thì có muốn rút ra cũng không rút được, lúc này tiểu Gia nhà hắn nhìn chỗ nào của nha đầu kia cũng thấy tốt, đừng nói một cái khăn, cho dù là giấy vệ sinh nha đầu kia đã dùng qua, đoán không chừng cũng được Gia cất đi như bảo bối.
Thoáng nhìn vẻ mặt của phụ nhân kia có chút sợ hãi, vội vàng hoà giải: "Giá trị, giá trị, sao không giá trị chứ, người nhìn hoa đào thêu này xem, so với hoa vừa mới nở trong vườn chúng ta đích còn thơm hơn." lời còn chưa dứt, Diệp Trì đã chặn ngang cướp đi, cầm ở trong tay nhìn cả buổi.
Đắc Lộc thấy khóe miệng Gia đang rũ xuống, giờ lại hơi giương lên, mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn phụ nhân kia bị hù quá mức, vội vàng nhỏ giọng hỏi một câu: "Gia, ý của ngài trả bao nhiêu là thích hợp?"
Nếu theo như Diệp Trì, nghĩ đến cái khăn này là nha đầu kia một châm một đường thêu nên, vậy thì không thể định giá, vô cùng có giá trị, nhưng cũng biết người ta mở cửa hàng buôn bán, mình cứ làm khó người ta như vậy, thật không có phúc hậu.
Tuy nói Diệp tiểu gia từ lúc sinh ra tới giờ không mấy lần phúc hậu, nhưng hôm nay lại vì mấy khối khăn này, quyết định phúc hậu một lần, thò tay từ trong hầu bao đeo ngang hông nặn ra hai thỏi kim qua(1), sau đó cầm khăn rời đi.
(1) Thỏi kim qua
Đắc Lộc đau lòng, cho dù có tiền, cũng không thể vung tay như thế, vả lại, ngoại trừ trong cung chứ bên ngoài ai lại không tiếc mà khen thưởng như Gia, nửa cái túi kim qua này của Gia, là mỗi năm Gia đi chúc tết Thái hậu, Thái hậu cười nói: "Trì ca mặc dù lớn rồi, nhưng suy cho cùng vẫn chưa cưới vợ, mấy người vừa tới đều có đôi có cặp, phần thưởng này của ai gia chính là hai phần, chỉ có Trì ca của chúng ta bị thua thiệt, ai gia làm sao cũng phải bù thêm vào." Đang trò chuyện nhưng vẫn sai đại cung nữ đi vào lấy một đống kim qua đi ra: "Chưa cưới vợ chính là hài tử, cái này là tiền mừng tuổi ai gia cho Trì ca!"
Nói xong mọi người cười không dứt, Diệp Trì cũng không so đo, vốn đã quen dỗ dành chọc cho lão nhân gia vui vẻ, nhận phần thưởng, liền dập đầu xuống đất, miệng nói mấy lời chúc mừng năm mới cát tường giống như không cần tiền, một câu lại một câu tuôn ra, nói đến khi Lão thái hậu mặt mày hớn hở, cuối cùng mới lấy kim qua.
Chỉ bằng đầu lưỡi ngon ngọt cùng cái da mặt dày này của tiểu gia nhà bọn họ, có lần nào về tay không đâu, thế mà lần này lại mất tới nửa túi kim qua, đây chính là từ trong cung ra đó, một viên là một lượng, đổi thành bạc cũng được hai mươi lượng, cái cửa hàng này thu dọn thu dọn cỡ nào cũng không được mấy đồng tiền, hôm nay ngược lại kiếm được tiền phi nghĩa.
Trong lòng mặc dù không muốn, nhưng rốt cuộc cũng là phần thưởng của Gia, Đắc Lộc chỉ có thể làm theo, chẳng quan tâm phu nhân của cửa hàng này ngu ngơ như thế nào, đi theo Diệp Trì đi ra.
Chủ tớ Diệp Trì vừa đi, rèm cửa phía sau liền vén lên, khuê nữ thứ hai của Phan quả phụ lắc mông đi tới, đôi mắt nhìn thẳng vào hai hạt dưa vàng rực trên quầy hàng, khẽ vươn tay nắm lấy trong tay ước lượng nói: "Nương, cái này cỡ hai lượng đó, trở về nung nóng chảy rồi đánh cho ta cây trâm vàng đi!"
Phan quả phụ tức giận đoạt lại từ trong tay nàng: "Cả ngày trong nhà không ra khỏi cửa, đánh cây trâm vàng đeo cho ai xem, nếu như ngươi đồng ý cửa hôn sự hôm kia, chớ nói trâm vàng, ngay cả một bộ trang sức nạm vàng, nương cũng cắn răng tặng cho ngươi, để đến nhà chồng không bị coi thường."
Nhị khuê nữ của bà lại nói: " hôn sự đó thì tính là cái gì, nương không thể đẩy nữ nhi vào nơi nguy hiểm như thế, gả nữ nhi cho nhà nghèo như vậy, qua cửa không chừng cơm cũng không có để ăn, cho dù nương tặng của hồi môn cho nữ nhi là một tòa kim sơn thì có ích lợi gì."
Phan quả phụ không tức giận không được: "Ngươi còn dám đi xoi mói người ta, người ta mở cửa hàng mua bán dầu vừng dấm chua, hơn nhà chúng ta không biết bao nhiêu lần, đây là nương liều chết cầu xin, Lưu đại nương mới nói giúp đấy, ngươi ngược lại còn ghét bỏ người ta nghèo, ngươi cũng không nhìn một chút bản thân ngươi là cái dạng gì mà chọn ba lấy bốn, ngày khác qua 20, nhà như vậy tìm không ra nữa đâu, chỉ còn chờ gả cho lão goá vợ thôi!"
Nhị khuê nữ thấy mặt nương nàng đỏ rần, vội vàng đi đến gần nói: "Nương đừng tức giận nữa, nữ nhi cũng không phải lựa chọn, người nhìn nữ nhi đi, tướng mạo của nữa nhi vai không thể gánh, tay không thể xách giỏ, đến nhà kia có thể giúp gì được đây."
Phan quả phụ híp híp mắt nhìn nữ nhi nói: "Nữ nhân cũng có thể làm việc, ngươi chính là lười, ngươi nhìn Thời nha đầu vừa đi ra kìa, so với ngươi còn nhỏ hơn mấy tuổi, ở nhà thêu thùa bếp núc, dọn dẹp nhà cửa, đã vậy người ta còn hiểu biết chữ nghĩa, còn có một người cha tú tài, so với ngươi không biết giỏi hơn bao nhiêu lần."
Nhị khuê nữ của bà rất không kiên nhẫn nghe nương nàng nói những thứ này, nhất là Thời Tiêu, mỗi khi trở về nương nàng liền khen ngợi, thuận tiện còn quở trách nàng một trận, nhưng hôm nay cố hết sức nhịn xuống, đè cơn bực bội xuống, ngọt ngào hỏi nương nàng: " Người Vừa nãy đi theo phía sau Thời muội muội..." nói chưa xong đã cảm thấy ngại ngùng, rốt cuộc cũng là một cô nương chưa xuất giá, nghe ngóng một nam nhân với nương nàng, dù sao vẫn thấy thẹn thùng.
Vừa nãy ở bên trong nghe thấy tiếng nam nhân trò chuyện, nghe tiếng giống như của nam nhân trẻ tuổi, liền vội vàng từ buồng trong đi ra, trốn ở phía sau rèm cửa, theo khe hở rèm cửa nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn đã khiến tim nàng đập thình thịch.
người đâu mà đẹp dữ vậy không biết, hai mắt không ngừng nhìn qua nhìn lại trên người Diệp Trì, nhìn xiêm y của hắn, thắt lưng của hắn, ngọc bội đeo hai bên eo, còn có một viên phỉ thuý to đùng đeo trên ngón tay, tựa như một ngọn sóng và một vũng nước, nếu có thể gả cho nam nhân như vậy, dù là làm thiếp, làm nha đầu cũng còn hơn làm vợ cho những hán tử thô tục kia, cả đời này còn mong đợi gì nữa, bảo nàng giống như nương nàng, tuyệt đối không thể.
Tồn tại những ý nghĩ này, liền nói gần nói xa nghe ngóng Diệp Trì, nhưng nàng lại hồ đồ, nương nàng là người hiểu chuyện, vừa thấy ý tứ này của nữ nhi, sao có thể không biết, tức giận đến phát run, chỉ về phía nàng nói: "Nương một mình nuôi ngươi, lựa việc hôn nhân là muốn tìm người vừa ý, không ngờ ngươi lại muốn gây hoạ, ngươi có biết đó là người như thế nào không, đó là tiểu gia trong tông thất, là hoàng tộc, chỉ bằng ngươi, chỉ bằng nhà chúng ta, ngay cả bưng nước rửa chân cho người ta cũng không đủ tư cách, ngươi ngược lại thực có can đảm, mọi người khuyên nhủ ta, nha đầu lớn rồi không thể giữ lại, giữ lại riết rồi có ngày cũng biến thành kẻ thù, hôm nay xem ra ngược lại là lỗi của nương, bản thân ngươi không muốn sống nữa thì cũng đừng liên luỵ đến nương ngươi, ngày mai nương kiếm bà mối, bây giờ ngươi không được phép chọn lựa, nói nhà ai là nhà đó, giữ lại ngươi sớm muộn gì là một mầm tai hoạ phá nhà phá của mà."
Nhị khuê nữ của bà nghe xong, tính khí nổi lên, nói: " bà mối đến ta cũng không lấy chồng, nếu bức ta, ta liền thắt cổ chết, chết cũng chết trong nhà, không phải hôn nhân ta vừa ý thì chết cũng không theo." Nói xong thì vén rèm đi vào, làm Phan quả phụ tức giận suýt nữa là hôn mê, than thở cả buổi, khuê nữ của bà có lo lắng cũng vô dụng, dù sao sau này chắc cũng sẽ không gặp mấy người đó nữa, thời gian trôi qua rồi sẽ quên mất thôi.
Khuê nữ của bà nổi lên suy nghĩ si tâm vọng tưởng này thì đâu chịu yên tĩnh, con mắt như kim châm muối xát làm không ít chuyện hại người hại mình, nhưng chuyện này sau này hãy nói.
Nói tới Diệp Trì, trong ngực cất mấy khối khăn, suy nghĩ nha đầu kia xác định đã bị hù dọa không ít, hôm nay chắc sẽ không dám ra ngoài đâu, liền không mò mẫm đi dạo ở bên ngoài nữa mà cảm thấy mỹ mãn đi về nhà.
Về đến trước cửa phủ vừa xuống ngựa, liền nhìn thấy kiệu của cha hắn, Diệp Trì ngẩng đầu nhìn nhìn mặt trời, giờ này mà cha hắn chạy về nhà thật đúng là chuyện lạ.
Trên cơ bản, ở trong mắt Diệp Trì, cha hắn chính là loại người hận không thể ngày đêm đều ở trong nha môn, một khi dính vào chính sự rồi thì tựa như đánh máu gà, không ngủ đã đành, lúc nào thấy cũng đều làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang chững chạc đàng hoàng. Không nhíu mày thì cũng lắc đầu, có đôi khi Diệp Trì cũng hoài nghi mình có phải do cha hắn sinh hay không, phụ tử ruột thịt làm sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ.
Nói tóm lại, Diệp Trì đã lớn như vậy nhưng chưa hề thấy cha hắn cười, nhưng theo lời tổ mẫu hắn nói, khi mẫu thân hắn sinh hắn ra, cha hắn ôm hắn cười hơn nửa ngày, trong miệng không ngừng thì thầm: "Diệp gia có hậu rồi, Diệp gia có hậu rồi." Tuy nói là chính miệng bà hắn nói ra, tóm lại Diệp Trì vẫn hoài nghi, hắn cảm thấy cha hắn căn bản không biết cười, nhưng lúc này cha hắn lại nở nụ cười.
Tuy nói mỉm cười, nhưng rõ ràng chính là cười, Diệp Trì nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn, mặt trời sáng rực, vạn dặm không mây, căn bản không có sét đánh.
Hắn thấy mới lạ, Đắc Lộc còn thấy mới lạ hơn hắn, nhỏ giọng nói: "Gia, Vương Gia đi theo phía sau cái tên tiểu tử mặt trắng, nhìn Vương Gia cao hứng chưa kìa, ai không biết còn tưởng tiểu tử kia là người đó chứ."
"Cút qua một bên đi, cha ta thấy ta rồi cười hồi nào."
Nhưng đúng là bây giờ đã gặp được, cuối cùng cũng phải đi qua, Diệp Trì sửa sang lại xiêm y, cảm thấy lão gia tử tìm không ra cái lông gì, mới đi qua, gần tới mới cung kính nói: "hôm nay lão gia về sớm thế!"
Định Thân Vương vừa thấy đứa con trai này liền bực bội, lúc mới sinh trông bụ bẫm đáng yêu gì đâu, dễ thương không chịu nổi, khi khóc lên giọng cũng rất to, ở bên ngoài viện cũng nghe thấy, khi đó ông luôn nói, nghe giọng của tiểu tử này liền biết tương lai nhất định không tầm thường.
Nhưng cũng không biết có phải do ông nói hoài mất linh hay không, tiểu tử này càng ngày càng bí hiểm, nói thông minh! Ông dám nói nhi tử này của ông tuyệt đối là một người tinh ranh, tâm nhãn cũng cao hơn, những đại thần dưới quyền của ông có hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của nó, luận cưỡi ngựa bắn cung, vậy thì càng không cần phải nói, hằng năm khi hoàng thượng đi Tây Uyển săn bắn, nhất định sẽ chọn một người chính là nó, trái phải đi theo hoàng thượng, chạy khắp khu vực săn bắn, nhất định sẽ không chịu thua người ta.
Đọc sách thì kém hơn một chút, suy cho cùng thì cũng có đọc, ông cũng đã từng bức ép hết hai năm, về sau lão vương phi nói, bản thân ngươi thích đọc sách thì tự mình mà đọc đi, dừng có ép buộc Trì ca cũng giống như ngươi thành con mọt sách, ta thấy Trì ca đi theo gia gia của nó, say này nhất định có tiền đồ hơn ngươi.
Lão Vương phi che chở như vậy, ông cũng không tiện ép buộc nó, nhưng thông minh khoẻ mạnh như thế lại không chịu đi theo con đường đúng đắn, cả ngày bừa bãi ở ngoài phố, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, sinh sự đánh nhau, mấy năm nay không hề yên tĩnh, ông cũng muốn quản hắn chứ nhưng phía trên có lão vương phi, trong cung có thái hậu hoàng Thượng, có nhiều người làm chỗ dựa sau lưng cho tiểu tử này như thế, ông có muốn cũng không quản nổi.
Bất luận thế nào thì ông cũng chỉ có một đứa con trai, mắt nhìn muốn lệch ra, thực sự rất sợ nếu cứ như vậy nữa thì trước sau gì con trai ông cũng thành cái đồ khốn nạn, nhưng thật ra là do Vương Gia suy nghĩ nhiều thôi, con trai của ông, không phải cứ thế này sẽ trở thành cái đồ khốn nạn, mà đã sớm là đồ khốn nạn rồi...