Từng chiếc lá vàng lìa xa khỏi cành cây khô héo, cơn gió mùa thu nhè nhẹ thổi qua, dường như đang muốn thông báo đến các bạn trẻ rằng đã đến mùa khai trường.
Đối với Ngọc Nghi, khung cảnh trên như đang báo hiệu sự rung động của thời niên thiếu vẫn chưa kết thúc, nỗi bâng khuâng về một tình yêu chưa thể chạm đến trái tim người ấy lại lần nữa sôi sục trong lòng.
Ngay lúc mà Ngọc Nghi còn đang nụ cười thật tươi khi bước vào lớp, sẵn sàng chào đón những người bạn cũ, sẵn sàng chào đón tình yêu của đời mình, thì lại nhận được một tin khiến cô hết sức bàng hoàng.
Hoài Chiêu chuyển lớp rồi.
Tin tức này cũng khiến các bạn trong lớp không khỏi kinh ngạc.
Đang yên đang lành tại sao lại chuyển lớp?
Rồi mọi nghi vấn của họ đều chĩa vào người đang đứng chết trân ngoài cửa.
Lẽ nào cặp gà bông này đã đường ai nấy đi rồi ư?
"Vớ va vớ vẩn, sao mà có chuyện đó được!" Ngọc Nghi bước nhanh tới vị trí ngồi quen thuộc của mình, mạnh tay nhét cặp vào ngăn bàn và chạy ngược ra cửa.
Nhưng chưa kịp chạy đến đâu thì đã bị ngăn lại: "Bộ điên hả nhỏ kia!? Giáo viên chủ nhiệm sắp vào rồi đó, tính chạy đi đâu?"
"Bỏ tay ra coi!" Cô hất tay Minh Quân ra khỏi người mình, giọng điệu ngày càng gắt gao hơn, "Nhất định là có nhầm lẫn gì đó trong lúc xếp lớp rồi! Mình phải đi hỏi cho rõ, sao có thể để yên như vậy được!?"
Phải, nhất định là có nhầm lẫn. Chắc chắn Hoài Chiêu cũng đang rất bối rối với chuyện này.
Cô ấy không giỏi hòa nhập với các bạn, nếu vào lớp mới thì chẳng phải sẽ bị cô lập luôn hay sao?
Cho nên, cô phải nhanh chóng báo với phòng giáo vụ về sự sai sót tai hại này, sau đó đón Hoài Chiêu trở về với lớp, trở về với cô.
Thế là mặc kệ lời khuyên can của Minh Quân và các bạn, Ngọc Nghi chạy một mạch đến phòng giáo vụ, trên đường đi không biết đã đụng trúng bao nhiêu người và vật, cả người cũng trầy trật không ít.
Đến nơi, Ngọc Nghi không kịp điều chỉnh nhịp thở mà đã vội vàng lao vào, nhưng cô vẫn chưa kịp mở miệng thì đã có người nói hộ tiếng lòng của cô:
"Thầy Khang, hình như lớp chủ nhiệm năm rồi của thầy vẫn được giữ nguyên đúng không ạ?" Người hỏi là một nữ giáo viên còn khá trẻ.
"Ừ, em làm chủ nhiệm của tụi nó thì khá cực đấy. Học thì không tệ, nhưng quậy cũng không vừa đâu." Thầy Khang nhấp một ngụm trà, vừa nói vừa mỉm cười.
Cô giáo viên trẻ thấy nét mặt ông thấp thoáng nét tự hào, đột nhiên cũng cảm thấy vui lây. Rồi chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô nhỏ giọng hỏi: "Em nghe nói lớp thầy có một học sinh nào đó rất xuất sắc đúng không ạ? Tên là gì ấy nhỉ..."
"Vũ Hoài Chiêu."
"À dạ đúng rồi! Thầy Phan vừa bảo em, nửa đường cô bé ấy đã xin chuyển lớp rồi."
"Cái gì?" Thầy Khang rõ ràng là có hơi không tin nổi, ông vội gặng hỏi, "Chuyển sang lớp nào?"
"12-1 ạ." Cô giáo tiếp lời, "Có lẽ em ấy muốn vào một môi trường có tính cạnh tranh cao hơn."
Tuy rất ít khi được trò chuyện cùng Hoài Chiêu, nhưng thầy Khang vẫn biết cô nhóc này không phải kiểu người sẽ đưa ra quyết định bồng bột và tùy hứng như vậy.
Thế nhưng giờ đây ông không còn chủ nhiệm lớp nữa, thật sự không có quyền can thiệp vào quyết định của trò ấy.
Thầy Khang thở dài đặt tách trà xuống, lúc này mới để ý có người đứng trước cửa.
Nhận ra người đến là ai, ông ân cần hỏi: "Trò Nghi đứng đó làm gì thế? Có chuyện gì quan trọng sao?"
Tiếng gọi của thầy làm Ngọc Nghi giật mình thoát khỏi sự ngỡ ngàng trong lòng, cô gãi đầu cười xòa: "Ahaha... Tại em nhớ thầy quá nên đi tìm ấy mà, không ngờ lại trùng hợp gặp thầy ở đây."
Thừa biết là con nhóc này đang viện cớ, nhưng thầy Khang cũng không nỡ vạch trần: "Cũng đến giờ rồi. Đây, giáo viên chủ nhiệm mới của trò, đừng bắt nạt người ta đấy."
Ngọc Nghi cúi đầu chào cô chủ nhiệm mới, rồi lại bĩu môi với thầy Khang: "Làm như em tệ lắm không bằng."
"Rồi rồi, trò rất giỏi có được chưa"
Trò chuyện thêm mấy câu nữa, Ngọc Nghi đã cùng cô chủ nhiệm trở về lớp. Dọc đường đi cô cứ không ngừng suy nghĩ về chuyện vừa nghe được, rồi lại không tránh khỏi cảm giác chua xót trong lòng.
Hoài Chiêu chủ động chuyển đi, không có nhầm lẫn gì cả.
Hoài Chiêu muốn tránh mặt cô. Hoặc tệ hơn nữa, đó là cô ấy cảm thấy...ghê sợ tình cảm của cô.
Đến giờ giải lao, Ngọc Nghi ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế đá đặt trước lớp. Chợt gần đó truyền đến tiếng bước chân thật khẽ, Ngọc Nghi tò mò ngó qua hướng âm thanh phát ra.
Ngay khoảnh khắc mà Ngọc Nghi liếc mắt nhìn sang, đập vào mắt cô chính là hình ảnh của một cô gái với mái tóc dài đen nhánh. Cô ấy thong thả bước về phía cô, cô sẽ không bao giờ nhầm lẫn cô ấy với bất kỳ ai.
Toàn bộ cảnh vật xung quanh dường như chuyển động ngày một chậm.
Ngọc Nghi cảm giác cả người mình đang dần nóng ran, nhịp tim đập một cách vô cùng mãnh liệt. Cô ấy chậm rãi quay về phía cô. Với tình trạng này, cô nghĩ mình sẽ có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Môi cô mấp máy mãi mà không nói được thành lời, đôi mắt mở to như thể làm vậy sẽ có thể khắc ghi từng chuyển động của người kia.
Hoài Chiêu đây rồi...
Nàng thơ của cô, tình yêu của cô... Đang đứng ngay trước mặt cô.
Có lẽ đã phát giác được cái nhìn chằm chằm từ Ngọc Nghi, nên Hoài Chiêu mới đưa mắt nhìn sang, ánh mắt cả hai cứ vậy mà va chạm vào nhau.
Ngọc Nghi không cách nào diễn tả được cảm xúc của mình lúc này. Đã lâu rồi cô không được gặp Hoài Chiêu, cô thật sự nhớ cô ấy rất nhiều, vậy mà ngay cả trong mơ thì cô ấy cũng chẳng chịu ghé thăm cô dù chỉ một lần.
Hoài Chiêu nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghi, tuy nhiên điều đó chỉ diễn ra trong vài giây trước khi cô ấy một lần nữa lướt qua người cô.
Ngọc Nghi rất muốn tóm lấy Hoài Chiêu ngay tại đó và ôm chặt lấy cô ấy, nói với cô ấy rằng mình đã nhớ cô ấy biết bao nhiêu. Hay thậm chí chỉ cần gọi tên cô ấy, chạm vào người cô ấy một chút thôi cũng được.
"H-Hoài Chiêu... Mình..." Ngọc Nghi vội vã đứng bật dậy khi thấy người ấy lướt qua mình. Cô nhỏ giọng gọi, như thể sợ sẽ làm người ấy cảm thấy khó chịu.
"Ngoảnh lại đi, ngoảnh lại đi... Làm ơn ngoảnh lại nhìn mình đi mà..." Cô cứ luôn miệng lẩm nhẩm câu nói ấy, mãi cho đến khi người ấy khuất dần ở ngã rẽ lên cầu thang.
Cô ấy không ngoảnh lại nhìn cô, thậm chí còn không tỏ ra chút bất ngờ hay khó xử nào sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau.
Ngọc Nghi rất muốn nói chuyện với Hoài Chiêu, nhưng lại không biết chính xác bản thân cần nói gì để cứu vãn mối quan hệ giữa hai người. Lồng ngực cô nặng trĩu, một lần nữa bị bóp nghẹt bởi niềm khao khát có được Hoài Chiêu trong vòng tay.
Trong suốt thời gian nghỉ hè, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Cô nghĩ mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi. Nhưng có lẽ cô đã quá ngây thơ rồi. Ngay khoảnh khắc chạm mặt và nhận ra Hoài Chiêu không còn cần cô nữa, Ngọc Nghi có cảm giác như bức tường thành kiên cố trong lòng mà mình vất vả gây dựng đã hoàn toàn sụp đổ.
"Rõ ràng ngày trước cậu đã nhìn mình bằng ánh mắt rất ấm áp, vậy mà giờ đây lại lạnh lẽo vô cùng."