Sau buổi tuyên thệ của kỵ sĩ, Mặc Lâm gọi Lâm Linh vào phòng của mình.
“Đúng rồi, Mặc Lâm, lúc tới đó ta đã tìm lại được A Hoa đấy!” Lâm Linh không nhịn được vui mừng báo tin với Mặc Lâm.
Mặc Lâm cười cười:“Đó là chuyện tốt, sau này ngươi sẽ cần tới sự trợ giúp của nó.”
“Còn một chuyện ta chưa nói với ngươi.” Lâm Linh suy tư, không biết có nên nói chuyện con chó săn ra không.
Mặc Lâm cũng không có phản ứng bất ngờ gì, bình thản nói:“Sau này cô sẽ biết nó là ai.”
Gió đêm hây hẩy, mặc dù trời đã vào thu, nhưng những đóa hoa hồ điệp trên bệ cửa sổ vẫn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Tại sao trong phòng Mặc Lâm lúc nào cũng có loài hoa bi thương này? Đột nhiên Lâm Linh nhớ tới lời Yimia đã nói, trong lòng không khỏi sinh nghi.
“Yimia nàng ấy có nói gì với ngươi nữa không?” Mặc Lâm lơ đãng hỏi một câu.
Lâm Linh không biết có nên nói những lời của cô tiên nữ cho Mặc Lâm nghe hay không, hay chỉ kể lại những chuyện đã xảy ra trong rừng.
“Nàng có nói lúc còn trẻ đã bị trúng một lời nguyền nên không thể xuất hiện bằng hình dáng ban đầu được. Là thật sao?”
Trong nháy mắt, thần sắc trên mặt Mặc Lâm có chút mờ ảo, nhưng lập tức khôi phục lại nụ cười:“Đúng vậy, vì lúc 16 tuổi nàng ấy bị trúng phải một lời nguyền ngoài ý muốn, nên vĩnh viễn chỉ có thể xuất hiện trong hình dáng kia.”
Nụ cười của hắn thản nhiên nở rộ dưới bầu trời đêm, đẹp như ánh trăng, nhưng mơ hồ còn pha lẫn một tia ưu thương.
Mặc dù nàng không phải là một người quá nhạy cảm, nhưng tiềm thức mách bảo với nàng rằng, quan hệ giữa Mặc Lâm và Yimia cơ hồ không đơn giản, hay giữa bọn họ có một bí mật gì đó không muốn để cho người khác biết.
“Lần ngươi ở lại trò chơi này cũng khá lâu rồi nhỉ, Lâm Linh, ngươi thật sự thay đổi rất nhiều.” Hắn tán thành nhìn nàng.
Lòng nàng hơi động, vội hỏi:“Vậy ta có thể trở về một lần không?”
“Đương nhiên,” Hắn gật gật đầu,“Nhưng đợi thêm một chút đã.”
“Chờ? Tại sao?”
“Vì trận chiến giữa Arthur và người Saxon sắp bắt đầu rồi. Sau khi chiến tranh kết thúc, ngươi có thể trở về thế giới của mình nghỉ ngơi lại một thời gian, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đứng ở lại quá lâu, Arthur vẫn còn rất nhiều cuộc chiến, hắn cần ngươi kề vai chiến đấu với hăn.”
Lâm Linh ngẩn người, chiến tranh? Đối với một học sinh trung học sinh ra trong thời bình như nàng mà nói, từ này như rất xa vời .
Thú thật thì khi nghe thấy hai chữ đó, bắp chân của nàng không tự chủ mềm nhũn ra.
Trải qua mọi chuyện, nàng cũng đã dần mạnh mẽ hơn, nhưng ở thời đại chiến tranh và vũ khí máu lạnh này thì, điều này vẫn hơi quá sức với nàng.
“Nhớ kỹ, Lâm Linh, ngàn vạn lần không được để Arthur đánh rơi thanh kiếm kia.” Mặc Lâm nhắc nhở.
Lâm Linh rũ mi, trong lòng lại dâng lên cảm giác muốn bảo vệ người đó.
“Mặc Lâm, còn ngươi, ngươi không có thứ gì để bảo vệ hay hối tiếc sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
Mặc Lâm sửng sốt, lập tức cười rộ lên:“Đừng suy nghĩ mấy thứ vớ vẩn đó làm gì, mau về phòng nghỉ ngơi đi, sau này còn cả một chặn đường dài đang chờ ngươi đấy.” Nói xong, hắn thuận tay cầm một cuốn sách lên, không quan tâm tới nàng nữa.
Lâm Linh thấy hắn giả ngu đánh trống lảng liền biết hắn không muốn trả lời nàng. Đành nói ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Lâm Linh vừa rời đi được một lúc, Mặc Lâm buông quyển sách trên tay, cả căn phòng trầm mặc trong tiếng hít thở, yên tĩnh vô cùng.
=== ====== ====== =========.
Khí trời cuối thu, trong không khí phiêu lãng hương vị cây cỏ, gió hơi mơn trớn, phả ra những trận mát lạnh lên mặt.
Lâm Linh tới đại sảnh dùng cơm như thường lệ. Bởi vì số kỵ sĩ tăng lên nên đã đổi một cái bàn ăn khác cực kỳ dài, tình cảnh này làm cho nàng liên tưởng tới cái phòng ăn ồn ào trong Harry Poter. Mặc dù người dùng bữa đông là thế, nhưng bọn họ nói chuyện vẫn vô cùng nhỏ nhẹ, nên đại sảnh cũng không mấy ồn ào.
Mỗi ngày ăn cơm đều có thể nhìn thấy nhiều người hoa lệ đến thế, lại còn là vương tử quốc gia, trong đầu Lâm Linh thường hiện ra mấy chữ to: Bữa cơm tú sắc!
Nàng đi tới một bàn chỗ bọn Arthur ngồi, thấy nơi đây đã ngồi không ít người, Arthur thuần thục gắp chiếc đũa chuyên dụng của mình, thấp giọng nói chuyện với Lancelot ngồi bên cạnh, màu vàng và màu bạc hòa lẫn với nhau như ánh nhật nguyệt hòa quyện trên trời. Hầu tước Gawain trên tay cầm ly rượu nho, ánh mắt lười biếng đi kèm với nụ cười nghiền ngẫm, tựa như đang cười nhạo dụng cụ đồ ăn trong hoàng cung không bằng đồ nhà hắn vậy. Đặc Lý Ti đang tập trung tinh thần lấy khăn ăn lau từng món dụng cụ, lau tới nỗi mà mấy món đó sáng bóng, lòe lòe còn có thể phản chiếu được cả lỗ chân lông của hắn. Còn kỵ sĩ Khải thì đã nhanh chóng kéo được huynh đệ nhà Lamorak chơi trò đậu chi vương – một trò chơi rất phổ biến trong giới quý tộc hiện giờ.
Tâm tình Lâm Linh lúc này vô cùng vui sướng, thật là nhiều mỹ nam a!
“Lâm Linh, cô cũng chơi cùng đi!” Khải vừa nhìn thấy Lâm Linh thì lập tức kéo nàng sang.
Quy luật của trò chơi là nhét một hạt đậu vào trong một ổ bánh mì, sau đó cắt bánh mì ra làm ba phần, người nào ăn trúng được phần có đậu sẽ là vua của bữa ăn đó.
Thật nhàm chán, đây là nhận xét của Lâm Linh về trò chơi này.
Nhưng nàng lại rất sợ Bà Tám thần công của Khải a, nên vẫn nghĩ ngợi một chút, quăng ổ bánh mì vào trong miệng.
“Hửm?” Nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng.
“Sao vậy, Lâm Linh?” Lancelot lập tức buông dao dĩa trong tay, ân cần hỏi nàng. Arthur ở bên cạnh cũng dừng động tác trên dĩa rau của mình, tò mò nhìn nàng một cái.
“Tiểu Linh, chẳng lẽ nàng ăn trúng đậu sao?” Cái mồm nhanh nhảu của Gawain lập tức nhận ngay được một ánh mắt khó chịu.
Lâm Linh lắc đầu liên tục:“Không phải, không phải, chỉ là tôi cảm thấy bánh mì hôm nay cực kỳ ngon!!” Oa, bánh mì mềm mà không có vị chua, còn thoang thoảng mùi bò sữa, quả thực giống y như mùi vị ở hiện thực!
“Ăn – rất – ngon.” Juatan Just cũng phun ra ba chữ đánh giá.
“Quả thực rất ngon!” Vẻ mặt Lamorak kinh ngạc phụ họa theo.
“Hoàn toàn khác mùi vị trước đây.” Ngay cả Lancelot cũng tán dương một câu.
Mọi người vẫn huyên náo ngươi khen ta ngợi, nhưng chỉ duy có Khải lại không thốt lên tiếng nào.
Arthur chậm rãi nếm một cái, thần sắc lộ lên một tia kỳ lạ, không nhịn được hỏi:“Hôm nay ai làm bánh mì này?”
Khải cười hề hề thần bí, cuối cùng mở miệng nói:“Bệ hạ, đây chính là do đầu bếp ta mới kiếm được làm.”
“Đầu bếp mới? Là ai? Sao lại có thể làm ra bánh mì ngon như vậy?” Lâm Linh không nhịn được tò mò, hỏi một đống.
Arthur buồn cười nhìn nàng, quay đầu nói với Khải:“Vậy ngươi mời tên đầu bếp đó lên cho chúng ta xem thử đi.”
Vị đầu bếp tiên sinh kia rất nhanh đã được đưa lên.
Mọi người không ngờ tên đầu bếp này lại là một người trẻ tuổi như thế, nhưng hắn lại đang cúi đầu xuống khiến cho mọi người không tài nào nhìn thấy được khuôn mặt của hắn.
“Tên ngươi là gì?” Ánh mắt Arthur sắc bén liếc dọc người hắn.
“Tâu bệ hạ, mọi người ở đây thường gọi thần là Phiêu Nhân (Người nhanh nhẹn).” Giọng hắn nhỏ xíu, nhìn như đang rất xấu hổ.
Lâm Linh tò mò đánh giá hắn, cái bộ dáng ngượng ngùng của vị đầu bếp tiên sinh kia thật giống con gái a.
“Ngươi ngẩn đầu lên cho ta xem” Arthur hơi mất kiên nhẫn.
Thiếu niên chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra một đôi mắt màu hổ phách, vẻ mặt hơi nhu nhược, nhưng lại mềm mại như nước chảy, trong nháy mắt, Lâm Linh như quên cả thở, vị thiếu niên này có dung mạo thật xinh đẹp a.
Vị thiếu niên này giống như những đóa hoa nở rộ vào mùa xuân, vừa mị hoặc lại mềm mại đáng yêu, đồng thời lại có một phần trong sáng thuần khiết, hai khí chất đó hòa quyện lại với nhau, khiến mọi người không thể nào dời mắt được.
Thượng Đế a! Chẳng phải hình tượng đầu đếp đó giờ không phải là đàn ông bụng phệ sao? Làm sao có thể có một đầu bếp đẹp đến nghịch thiên như thế này a?
“Phiêu Nhân?” Arthur tò mò giương khóe miệng.
“Bệ hạ, là như thế này, bởi vì những động tác khi nấu ăn của cậu ấy vô cùng thuần thục, cho nên mọi người thường hay gọi cậu ấy là Phiêu Nhân.” Khải bổ sung.
Thiếu niên lại nhanh chóng cúi đầu, trông có vẻ rất bất an.
“Phiêu Nhân? Tên này cũng dễ nhớ, ngươi cứ lui xuống làm tốt công việc của mình đi.”
Arthur cũng không biểu lộ quá nhiều sự chú ý đến hắn, phất phất tay bảo hắn lui xuống.
Đúng lúc đó, đột nhiên có một thị vệ vọt vào đại sảnh, vẻ mặt kinh hoảng báo cáo tin tức vừa mới nhận được cho Arthur:“Bệ hạ, đại quân người Saxon hiện đang tập kết bên sông Cách Lan, không lâu sau sẽ kéo quân tới Camelot!”
Lời nói của hắn như ném đá vào nước, khuấy động kịch liệt.
Lâm Linh trầm mặc, chiến tranh, cuối cùng cũng tới rồi .
Arthur cũng không biểu lộ cảm xúc gì, ngược lại còn nở một nụ cười như đã dự tính trước, giơ cao ly rượu uống một hơi cạn sạch, cất cao giọng nói:“Kỵ sĩ của ta, đã tới lúc đuổi người Saxon ra khỏi lãnh thổ England rồi!”
Bọn kỵ sĩ giơ tay, ý chí chiến đấu sục sôi, tràn đầy khát vọng chiến thắng. Nhất thời đại sảnh chìm trong sự cuồng nộ của quần chúng. Đối với nam nhân mà nói, chiến tranh luôn là một đề tài vô cùng hưng phấn.