Mọi thứ tiếp theo diễn ra vô cùng thuận lợi. Lúc Lâm Linh và Lancelot mang hạt giống trở lại hoàng cung Camelot thì Arthur đã chờ sẵn bọn họ .
Những tia sáng ấm áp xen lẫn chút lười biếng, tất cả đều bình tĩnh đến mức khiến cho người ta có cảm giác không thật, không biết những sóng gió bên trong khi nào sẽ ập đến, nhưng cho dù ai có không chống đỡ được, thì gương mặt của bệ hạ luôn mang theo vẻ bình tĩnh và nụ cười luôn treo bên khóe môi.
Mặc dù Mặc Lâm đã giải thích mọi chuyện với Arthur, nhưng Arthur vẫn keo kiệt không tán dương bọn họ lấy một lời, khiến Lâm Linh có một cảm giác nguy hiểm.
Arthur, hình như đang tức giận.
Không cần nói cũng biết chắc là hắn đang giận vì đã gạt hắn ra đi.
“Bệ hạ, ta sẽ đem hạt giống này trồng xuống, nó rất nhanh sẽ sinh trưởng thành thần mộc trong truyền thuyết.” Mặc Lâm vừa nói vừa gieo hạt giống xuống một khoảng đất trong hoa viên.
Một điều kỳ diệu hiện lên theo những câu chú ngữ của hắn! Chỉ thấy những mầm non xanh biếc từ từ chui lên từ mặt đất, sau đó như được cho thuốc tăng trưởng, nhanh chóng lớn dần lên, khiến cho người ta nhớ đến câu chuyện cổ tích Grimm và cây đậu thần.
Không bao lâu sau, một hạt giống nhỏ đã trở thành một câu đại thụ che kín cả bầu trời, nhưng có thần mộc có một điểm khác với những cái cây bình thường khác ở chỗ, nó chỉ có mỗi thân cây, cư nhiên ngay cả một phiến lá cũng không có.
Mặc Lâm vung tay lên, một cây rìu lớn màu vàng xuất hiện trước thân cây, dùng một tốc độ nhanh đến hoa cả mắt chặt thân cây từ trên xuống.
Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, oa, ma pháp này thật được việc a! Rất thích hợp để làm việc nhà, vừa nghĩ tới hình ảnh khắn chùi, chổi đều tự động làm việc, nàng không nhịn được khì một tiếng bật cười, chợt nghe thấy tiếng Arthur ho nhẹ một tiếng. Nàng vừa nhấc mắt lên thì chạm vào đôi mắt khó chịu của Arthur, nụ cười nhanh chóng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Ngay lúc nàng định thần lại thì giữa hoa viên đã xuất hiện một bàn tròn thật lớn, chung quanh có tổng cộng khoảng 150 cái ghế!
Oa, đây chính là bàn tròn kỵ sĩ tiếng tăm lẫy lừng của Arthur vương!
Lâm Linh mở to hai mắt nhìn trên dưới trái phải, lúc này, trên từng chiếc ghế dần xuất hiện dòng chữ màu vàng thể hiện tên của các kỵ sĩ. Arthur, Lancelot, Khải, Đặc Lý Ti, thậm chí nàng còn thấy cả tên của Gawain và Parsifal… còn rất nhiều những cái tên không quen khác.
Arthur cũng hơi kích động, hắn cúi người, vuốt từng cái tên, thấp giọng nói:“Những người này đã và sẽ gia nhập kỵ sĩ đoàn của ta…”
“Không tồi, bệ hạ, nhưng tên xuất hiện trên ghế, đa phần sẽ là kỵ sĩ do Thượng Đế phái tới gia nhập bàn tròn của con.” Mặc Lâm chỉ vào những cái ghế nói.
“Đa phần?” Lâm Linh nghe thấy từ này có chút nghi hoặc.
“Đúng vậy, đa phần, vì còn có một số phần tử sẽ không dễ thuyết phục.” Mặc Lâm gạt gạt khóe miệng.
Arthur gật gật đầu, lại nghiêng đầu nói vài câu gì đó với Mặc Lâm.
Ánh dương chiếu vào đôi mắt trong suốt của hắn, giữa đôi lông mày lộ vẻ anh dũng, bộ quần áo màu xanh lam mềm mại như nhung. Lúc hắn cười, nói chuyện, luôn toát lên một thần khí kiên định, như sự bồng bột trong sáng của tuổi trẻ, càng lúc càng chói lọi. Trên người lúc nào cũng toát ra một khí thế vương giả không ai sánh được.
Sự hiện hữu của hắn đối với nàng —
Như bóng đêm giữa ban ngày
Như ánh sáng vào buổi đêm
Khoảng cách nhìn thì gần như thế
Nhưng mãi mãi chẳng bao giờ có thể chạm đến.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Đột nhiên một từ hầu vội vã chạy tới từ trong cung.
“Chuyện gì?” Arthur tỏ thái độ bất mãn với sự gấp gáp của người hầu.
“Bệ hạ, ngoài cung xuất hiện một đội quân kỵ sĩ, nhìn hiệu kỳ thì hình như là của hầu tước Gawain……”
“Gawain?” Ánh mắt Arthur kỳ quái rơi lên trên một chiếc ghế,“Hắn hẳn là một trong những kỵ sĩ khó thu phục nhỉ.”
Bọn Lâm Linh đi tới cửa hoàng cung thì thấy một đội quân kỵ sĩ, cầm đầu là một vị kỵ sĩ anh tuấn cao ráo có mái tóc vàng, mặc một chiếc áo giáp có áo bào đỏ, phía là từng dải lụa bay bay theo gió, cưỡi trên một con ngựa giống Ả-rập thuần chủng khiến hắn tăng thêm vẻ bất phàm, theo sau hắn là hàng trăm tên kỵ sĩ quần áo cũng hoa lệ, trong đó còn có một tên đang ngẩng mặt giương cao lá cờ.
Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp. Quả ~ quả nhiên là Gawain đại thúc, sao hắn lại tới chỗ này?
Gawain vừa chuyển mắt thì thấy được nàng, nhất thời phấn chấn vẫy tay về phía nàng, lập tức xuống ngựa xông tới cạnh nàng.
“Hầu tước Gawain, ngài từ đường xa tới đây không biết có gì chỉ giáo?” Arthur nhanh chóng chắn trước mặt Lâm Linh.
Vẻ mặt Gawain khó hiểu nhìn hắn:“Bệ hạ, ngài quên rồi sao? Đương nhiên là ta tới để cầu hôn Lâm Linh a?”
Arthur lập tức biến sắc.
Trong lòng Lâm Linh cũng không ngừng kêu khổ. Xong đời rồi, quên mất lần trước ở lâu đài của hắn có chuyện này, lúc đó nàng nhất thời nóng giận nên mới nói xin thời gian, ai ngờ là hắn lại tới thật chứ!
“Vậy thì ta trả lời lại cho ngươi, cô ấy sẽ không đồng ý! Ta thay mặt cô ấy cự tuyệt lời câu hôn của ngươi!” Arthur lạnh lùng nói.
Gawain lơ đễnh cười cười:“Ngài thay mặt nàng? Mặc dù ngài là quốc vương nhưng cũng không thể tùy tiện thay mặt lung tung được chứ.”
“Tôi, tôi nghĩ tôi cũng không hợp với hầu tước ngài đâu.” Lâm Linh nhỏ giọng nói.
“A, vậy nàng nuốt lời sao?” Nụ cười hoa lệ của Gawain mang thêm vài phần lãnh lẽo.
“Tôi cũng đâu nói là đồng ý, chỉ nói là cần thời gian để suy nghĩ lại.” Lâm Linh cũng phát giận. Nàng cũng biết rằng từ chối sẽ khiến hắn mất mặt, trong thời Trung cổ này thì có khi ngay cả việc cầu hôn không thành cũng có thể phát động cả chiến tranh. Nhưng nếu là Gawain thì chắc không xúc động thế đâu nhỉ……
“Trong mắt ta, suy nghĩ lại chính là đồng ý. Và đó chỉ là một lý do khoái thác thôi.” Gawain không chút hoang mang nói.
“Oa ~ đây là cưỡng đoạt trắng trợn mà.”
“Đúng rồi, hay là như vầy đi.” Gawain chỉ chỉ Arthur,“Bệ hạ, hay ngài quyết đấu với ta đi, nếu như ta thắng thì ngài phải gả Lâm Linh cho ta.”
Arthur không do dự gật đầu:“Được! Vậy nếu như ta thắng, ngài phải gia nhập kỵ sĩ đoàn của ta.”
“Này, các người đem tôi ra để đặt cược đó à!” Lâm Linh buồn bực phản đối.
Hai tên này thật ghê gớm mà.
Trên môi Gawain thoáng nở một nụ cười quỷ dị, nhún nhún vai, thuần thục rút thanh trường kiếm bên hông ra.
Toàn thân sáng như tuyết thân kiếm phát ra trận trận hàn quang.
Arthur cũng đi về phía hắn, lúc đi ngang qua Lâm Linh, đột nhiên hắn khom lưng thấp giọng nói bên tai nàng một câu:“Yên tâm đi, cô ngốc, ta nhất định sẽ không để cô phải gả cho hắn.”
Tim Lâm Linh đập nhanh vài cái, ý vừa rồi của hắn là ••••••
Lúc Gawain đưa kiếm lên, mọi người vội vàng lùi ra sau, tạo một khu đất trống ở giữa, ở giữa là Arthur và Gawain đang giằng co. Arthur bình tĩnh rút thiên mệnh chi kiếm từ bên hông ra, chĩa vào đối phương.
“Giờ ngài nhận thua vẫn còn kịp đấy, bệ hạ, ta vốn là một người rất nhân từ mà!” Gawain nở nhẹ một nụ cười trêu tức.
“Cám ơn hảo ý của ngài, nhưng người nhận thua phải là ngài mới đúng chứ nhỉ.” Arthur nhíu mày.
Gawain hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng giơ kiếm vọt thẳng tới ngực Arthur.
Arthur bình tĩnh ứng chiến, dùng kiếm chặn lại công kích của Gawain, nhưng những đòn tấn công nhanh nhẹn và mạnh mẽ của Gawain khiến hắn lui về phía sau vài bước. Hầu tước chưa bao giờ bỏ qua một sơ hở nào của đối phương, như một con sư tử đang dùng mõm cố gắng cắn chặt con mồi của mình, hắn thấy Arthur đang lùi về phía sau thì liền tấn công mạnh hơn.
Cả hoa viên tràn ngập tiếng va vào nhau “keng keng” của bình khí, một bên là Arthur đang không ngừng lùi lại chống đỡ sự tiến công của Gawain, một bên hầu tước nhanh chóng quơ kiếm xẹt qua tay trái của hắn, để lại một vệt vết thương dài.
“A!” Thấy Arthur bị thương, Lâm Linh lo lắng hoảng hốt la lên, đúng lúc đó Lancelot liền hướng nàng gật gật đầu vài cái, ý bảo nàng xin hãy tin tưởng bệ hạ.
Cục diện trận đánh đột nhiên thay đổi. Sau khi Arthur đã tìm ra được cách đánh của hầu tước, hắn nhanh chóng xoay chuyển thế phòng thủ thành thế tấn công, Gawain đang muốn nhanh chóng tấn công giành chiến thắng mà không hề biết rằng mình đang sắp rơi vào bẫy của Arthur.
Dần dần, bộ dáng đánh nhau của hầu tước như đang theo nhịp điệu tiết tấu của một bài múa, mà Arthur chính là người khởi vũ.
Cuối cùng, Arthur nhanh chóng xoay kiếm của mình áp trụ kiếm của hầu tước, sau đó quấy mạnh, khiến cho tay trái đang nắm chặt kiếm của hắn không tự chủ xoay theo vài vòng.
Đột nhiên thanh kiếm trong tay hầu tước bị văng ra ngoài!
Thắng bại đã định!
Trong hoa viên lặng như tờ, mọi người chưa bao giờ thấy tuyệt kiếm tinh diệu như thế, Gawain hơi kinh ngạc nhìn bàn tay trái trống trơn của mình, nhất thời không tin là mình đã thất bại.
“Hầu tước Gawain, ngài thua rồi .”
Arthur tra kiếm lại vào vỏ, lịch sự nói với Gawain.
Sau vài giây sửng sốt, đột nhiên hắn bật cười ha hả, vẻ mặt có chút kình nể:“Được rồi, coi như ta thua ngài, nhưng thật ra nãy giờ ta vẫn đang thử ngài, quả thật ngài rất xuất sắc. Ta nguyện ý gia nhập kỵ sĩ đoàn của ngài, luôn luôn hết mình tận lực vì ngài.”
Arthur khó nén niềm vui trong mắt, nói rõ:“Cám ơn ngài.”
“Hay quá, Gawain, hóa ra chỉ là do ngươi muốn thử Arthur!” Trong lòng Lâm Linh có cảm giác như vừa trút xuống được một tảng đá lớn, hưng phấn nói với Gawain.
Gawain lập tức nhướng mi:“Cũng không hẳn là vậy a, ta rất là thật lòng với nàng mà, nên nhất định ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Đột nhiên hắn nhỏ giọng:“A, nếu trở thành một thành viên của kỵ sĩ đoàn, hình như ta sẽ dễ tiếp cận nàng hơn a.”
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng nhăn nhó như trái khổ qua, Gawain cười thước thước xoay người theo người hầu vào cung điện.
Lâm Linh quay đầu lại tính nói cái gì đó với Arthur thì chợt thấy sắc mặt của hắn hết sức kỳ quái.
“Sao vậy?” Nàng hỏi.
Arthur không nói gì, lại rút thiên mệnh chi kiếm ra.
Đột nhiên trên thân kiếm xuất hiện một vết nứt.
“Rắc” một tiếng, thanh kiếm bị nứt thanh hai nửa!