Sáng sớm.
Mặt trời nhô lên ngoài cửa sổ, nhuộm lên trên mặt đất một tầng ánh sáng màu hồng nhạt. Bầu trời dần trong xanh, tinh khiết và trong suốt.
Lúc đi ngang qua hoa viên, Lâm Linh nghe các thị nữ nói ngày hôm qua Đặc Lý Ti sau khi thua trận thì đột nhiên bị cảm sốt cao, nên thuận tiện tạt qua phòng hắn một chút để an ủi.
Nàng còn chưa đi tới cửa thì đã nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng thét chói tai.
“A, không được chạm vào ta! A! Đừng chạm vào chỗ đó!! A!! Đừng chạm vào giường của ta!!!”
Không biết vị nào lại chọc tới tên nam nhân bị bệnh sạch sẽ này. Trong đầu của Lâm Linh đột nhiên lại hiện lên hình ảnh con chim nào đó đem “hoàng kim” của nó đặt lên đỉnh đầu hắn, trong lòng thầm cười, tâm tình buồn bực cũng giảm đi vài phần.
“Đặc Lý Ti, tôi vào nhé!”
Nàng vừa đẩy cửa thì đột nhiên có một thị nữ vẻ mặt kinh hoảng lao ra ngoài.
“Oa, Lâm Linh, cô rửa tay chưa? Đừng có đụng chạm lung tung thứ gì trong phòng ta đó!”
Tâm tình Đặc Lý Ti đang không tốt đột nhiên như được tiêm thuốc trợ tim, đứng thẳng lên trên giường.
Quả nhiên dù đang bệnh nhưng hắn vẫn rất chăm chú cách ăn mặc của mình. Mái tóc dài màu xanh da trời được dùng một dải băng cùng màu buộc chặt lên, bộ quần áo màu trắng sữa được may vừa với cơ thể, mấy lỗ hổng được thắt lại bởi những sợi dây màu vàng lịch sự tao nhã, cổ và tay áo còn thêu vài nét hoa văn tinh tế.
“Biết rồi.”
Nàng đã sớm quen với cái bệnh sạch sẽ này của hắn.
“Sao lại bị cảm thế? Không thoải mái chỗ nào sao?”
Hắn đột nhiên xoay người úp mặt vào vách tường, thấp giọng nói:“Ta cư nhiên bị Scotland vương đánh bại, lần này nhất định sẽ có rất nhiều người chê cười ta.”
Lâm Linh có chút kinh ngạc, lần đầu tiên nàng thấy bộ dáng phiền não của hắn đấy. Nàng suy nghĩ một chút an ủi:“Cũng không phải do anh bị hắn đánh bại, tôi biết là vì phân chim mà.”
“Như vậy không phải lại càng đáng cười hơn sao?”
Hắn buồn bực quay sang nhìn nàng, lại nhanh chóng tiếp tục quay đi tự kỉ.
“Được rồi, vậy tại sao đang êm đẹp anh lại bị cảm?” Lâm Linh khó hiểu hỏi hắn. Thể chất của tên kia cũng đâu có kém như thế.
Đặc Lý Ti nhẹ nhàng nhún vai:“Ai biết được? Chắc do tối qua tắm quá nên bị cảm.”
Lâm Linh nhìn hắn với một ánh mắt “tôi hiểu rõ mà”, khẽ hừ một tiếng:“Tôi đoán chắc anh phải tắm đi tắm lại tới mười lần.”
Hắn lại quay đầu lại, mỉm cười:“Sai! Ta tắm hai mươi lần lận.”
Khóe miệng Lâm Linh hơi co quắp, tắm kiểu này không cảm mới là lạ đó.
“Trán cậu còn nóng lắm, sao không đặt khăn lông ướt cho hạ nhiệt?” Nàng vừa nói vừa đi đến trước giường, mò lấy chiếc khăn lông đang nổi lên trong chậu đồng.
“Cô rửa tay chưa?”
Ánh mắt Đặc Lý Ti sợ hãi nhìn hai tay của nàng như vừa nhìn thấy hung thần ác sát.
Lâm Linh nặng nề gật đầu:“Yên tâm đi, rửa rồi.”
Nói rồi nàng đặt khăn lông lên trán hắn.
Hình như Đặc Lý Ti không quen tiếp xúc thân mật với người khác, trên mặt lộ ra một điểm không tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục lại thần sắc thường ngày.
“Lâm Linh, thật không ngờ cô lại có thể đánh bại Raute Nantes vương.”
Hắn mở miệng, trọng giọng nói còn mang theo một tia khó tin.
Lâm Linh có cảm giác hơi ngượng ngùng:“Chắc do tôi hên.”
“Ta cũng đoán thế.” Hắn lập tức tiếp lời,“Nếu không với công phu mèo quào của cô thì sao có thể đánh lại hắn được?”
Lâm Linh liếc mắt nhìn hắn, nhờ, cho dù thế nào thì công phu mèo quào của nàng cũng đã thắng đấy.
Trong lòng nàng đột nhiên nổi lên một ý trả thù, mím mím môi nói:“A, hình như tôi quên nói với cậu lần cuối cùng tôi rửa tay hình như là sáng qua a, sáng nay còn chưa kịp rửa lại, ai nha đúng rồi, hình như trên đường đi còn nhặt gì đó nữa.”
“A!!!”
ĐẶc Lý Ti không chịu nổi đả kích, “rầm” một tiếng hôn mê bất tỉnh.
Lâm Linh khì một tiếng bật cười, xoay người ra khỏi phòng Đặc Lý Ti.
Lúc bước vào đại sảnh dùng bữa sáng, Lâm Linh lập tức có cảm giấc muốn chạy khỏi đó, trên chiếc bàn dài hoa mỹ được làm bằng gỗ cây đào, ngoại trừ bọn Arthur và Lancelot ra, còn có quốc vương Camland quốc và nữ nhi của hắn Guinevere.
Công chúa Guinevere đang ngồi an vị bên trái Arthur, hôm nay nàng mang trên đầu một chiếc mũ bàn màu đen, mặc một chiếc váy dài màu xám, trên chiếc cổ tuyết trắng có mang một sợi dây chuyền hình chữ thập, màu xanh ngọc thạch của nó như lấp lóe trên cổ nàng, tạo ra một cảm giác hoàn mỹ mông lung, lại có cảm giác như sương sớm hồng nhuận đáng yêu buổi sáng.
Nhìn nàng, Lâm Linh có cảm giác như mình là con vịt xấu xí còn nàng là một thiên nga.
“Lâm Linh, còn không mau lại đây ăn sáng đi?” Khải vẫy tay với nàng.
Nàng trầm thấp “ừ” một tiếng, thấy trên bàn chỉ còn hai chỗ trống, một chỗ là bên phải Arthur, cũng là chỗ mà nàng thường ngồi, chỗ còn lại là bên trái Lancelot.
Nàng suy nghĩ một chút, bỏ đi vị trí bên cạnh Arthur, một mạch đi tới ngồi cạnh Lancelot.
Lúc nàng ngồi xuống hình như thấy Arthur hơi nhíu nhíu mày.
Trên bàn ăn vẫn là bánh mì kẹp thịt, sữa đặc, rượu nho, bánh kem và yến mạch.
Guinevere và Arthur thoạt nhìn nói chuyện với nhau rất vui, quốc vương Camland quốc mặt đầy ý cười nhìn bọn họ, ánh mắt như đang nhìn con rể nhà mình vậy.
Lâm Linh nắm ổ bánh mì cắn một cái, cúi đầu không thèm quan tâm tới bọn họ.
“Đây là cô gái đã đánh bại Nantes vương sao, thật không ngờ.” Quốc vương có chút kinh ngạc nhìn Lâm Linh vẫn đang cúi đầu không nói gì, trên mặt mang vài nét nghi hoặc.
“Chỉ là ăn may thôi.” Arthur thản nhiên trả lời một câu.
Guinevere nở nụ cười:“Đúng rồi, phụ thân, hình như lúc trước con cũng đã từng gặp qua cô ấy. Nàng là người rất được bệ hạ coi trọng đấy.”
“Hóa ra là như vậy, chẳng lẽ Arthur bệ hạ ngài với cô gái này –”
“Cô ấy chỉ là một thủ hạ bình thường của ta thôi.” Arthur lạnh nhạt cắt đứt suy tưởng của Camland quốc vương.
Lâm Linh vẫn duy trì tư thế, từng miếng từng miếng cắn ổ bánh mì, không biết tại sao, hôm nay bánh mì hình như có vị đăng đắng.
Arthur nói không sai, trong mắt hắn, nàng chỉ là một người bình thường không đáng chú ý.
“Arthur bệ hạ, ta thấy ở đây có một chuyện hơi lạ.” Nụ cười của Guinevere càng thêm sáng lạn,“Hình như ở đây không có bất cứ món nào làm từ trứng gà.”
Sắc mặt Arthur có chút cứng đờ:“Vì ta không thích ăn đồ ăn làm từ chúng.”
“Vậy thì tiếc thật, con gái ta lại rất thích ăn chúng.” Camland quốc vương vuốt một bên ria mép cười cười.
“Không sao, phụ vương, đừng làm phiền bệ hạ.”
Guinevere vừa thấp giọng nói vừa nhẹ nhàng kéo kéo góc áo Camland quốc vương.
Lâm Linh trút một ngụm lớn sữa tươi vào miệng, trong lòng thầm khinh bỉ cái trò giả tạo kia.
Arthur nghiêng đầu, thấp giọng phân phó người hầu vài câu.
Không lâu sau đó, người hầu bưng một mâm bạc đi lên.
Trên mâm là trứng gà vừa được nấu chín!
“Công chúa Guinevere, nàng là khách quý từ xa đến, chúng ta đương nhiên không thể ngay cả điểm nhỏ này cũng không thể đáp ứng được nàng.”
Arthur nho nhã lễ độ nâng chén đĩa.
“Đây là trứng gà bọn họ vừa mới lấy được từ trang trại gần hoàng cung, xin mời nếm thử.”
Guinevere có chút khó tin nhìn Arthur, ánh mắt càng thêm ôn nhu sáng ngời.
“Đa tạ bệ hạ.” Nàng duỗi tay cầm lấy một cái trứng gà, lại liếc nhìn sang Lâm Linh, khách khí hỏi,“Lâm Linh, cô có muốn thử không?”