Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 150




Trong khoảnh khắc nàng kêu tên hắn, hai con sư tử đang đứng canh trước kiếm chi kiều đột nhiên biến mất, nàng cũng chẳng quan tâm tới nó, lảo đảo chạy đến bên cầu, lắc mạnh đầu hét lớn:“Arthur, dừng lại! Đừng đi tới nữa! Đừng đi tới nữa!”

Arthur nghe thấy tiếng nàng, ngược lại tăng tốc nhanh hơn, cố gắng đi về phía nàng. Toàn thân hắn chằn chịt những vết thương do bị kiếm chém, những giọt máu nhỏ tích tách xuống đất rồi đọng lại. Vị quốc vương bệ hạ tôn quý giờ đây chỉ có thể dùng tay mà di chuyển về phía trước, những nơi mà hắn đi qua để lại một vệt đỏ sậm dài.

Bầu trời đột nhiên đổ mưa, những giọt mưa trong suốt hòa tan với máu, uốn lượn trốn vào nước sông…… Sau một lúc gian nan vất vả qua kiếm chi kiều, rốt cuộc Arthur cũng không gượng được nữa, “rầm” một tiếng ngã xuống mặt đất. Nhưng hắn lại giãy dụa dùng kiếm chống lên, cố gắng đứng dậy.

Mưa dần lớn, như một màn nước đổ ập xuống, vang vọng trên nóc lâu đài, nức nở như tiếng gió. Duagloth đứng trên tầng thượng lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt bạc lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Arthur, cậu mới là – đồ ngốc.” Nàng duỗi tay kéo xuống tấm khăn trùm trên đầu mình, miệng khô khốc nói,“Vì tôi mà như vậy…… Đáng giá sao? Đáng giá sao?”

Nhìn thấy mái tóc bạc trắng của nàng, Arthur chấn động:“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là vì lý do này nên nàng mới rời khỏi ta?” Mặt của hắn vì đau lòng mà thoáng vặn vẹo, trầm mặc vài giây lại gằng từng tiếng,“Cho dù nàng có bị biến thành gì, nàng vĩnh viễn là người duy nhất mà ta yêu. Lâm Linh, kiếm không quan trọng, áo giáp không quan trọng, vương vị không quan trọng, tính mạng cũng không quan trọng. Cái gì ta cũng có thể bỏ đi, chỉ cần có thể yêu nàng là đủ.”

Cái gì ta cũng có thể bỏ đi, chỉ cần có thể yêu nàng là đủ.

Đột nhiên Lâm Linh cảm thấy mặt mày đều ướt sũng những nước, nhưng không biết đó là nước mưa hay nước mắt. Trái tim thống khổ bao ngày của nàng lại bắt đầu đau đớn, sau đó chậm rãi hóa thành một cỗ nhiệt làm tan chảy tảng băng trong lòng, hóa thành dòng nước ấm chảy vào trái tim, chảy ra thân thể, chảy ra đôi mắt……

Nước mắt nàng rơi lã chã, hòa với nước mưa làm ướt cả tay và lưng nàng, từng giọt trong suốt. Arthur nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của nàng, cảm nhận nhiệt độ của nhau, trong nháy mắt có ảo giác như hòa tan vào nhau.

Gương mặt ướt sũng của Arthur như đang nhắc nhở chuyện này là thật mà ngay đến hắn cũng chẳng dám tin.

Không biết có phải là nước mắt không, mà lại mất khống chế trào ra khóe mắt.

Nhưng lại bị chính hắn nhẹ nhàng gạt đi.

“Arthur……”

“Đồ ngốc, còn không mau hứa không rời khỏi ta! Nếu không ta nhất định sẽ phạt nặng nàng!” Hắn nhanh chóng ôm nàng vào trong lòng, dùng sức đến mức như đang cố hòa nàng vào trong cơ thể của mình, hòa vào cùng một bộ xương máu thịt. Lâm Linh cảm nhận được trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực hắn.

“Nàng rồi sẽ nhanh chóng biến thành một bà lão, đều là do ngươi ban tặng.” Duagloth không biết từ khi nào đã đứng sau lưng bọn họ,“Để lấy được Tuyết Linh cứu ngươi, nàng đã dùng chính thanh xuân của mình để đổi lấy.”

Arthur giật thót mình một cái, ngước đầu:“Quả nhiên là bởi vì ta……”

“Duagloth, ngươi hơi quá đáng.” Lâm Linh đứng lên, nói với hắn,“Ngươi dám dùng hắc ma pháp khiến ta mất trí nhớ!”

“Làm vậy chỉ để khiến nàng bớt đau khổ đi thôi. Nhưng ta lại không ngờ nàng có thể tự giải được hắc ma pháp của ta.” Duagloth nhìn thoáng qua Arthur mình đầy thương tích, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc cùng thương cảm,“Nhưng lý do duy nhất có thể lý giải được, chắc là do sức mạnh của yêu nhỉ.”

“Duagloth, đừng quên lời của ngươi, ta nhất định phải mang Lâm Linh đi.” Arthur nói.

Lại một ngọn gió đêm thổi qua, tầm mắt hai người chạm nhau. Màu bạc thâm thúy đón màu tím băng oánh, hắc y quý giá đẹp đẽ bén với quần áo rách tơi dính máu, những đám mây vẫn lềnh bềnh trôi nổi trên trời chiều, từ gương mặt của nam nhân này, đối gương mặt với nam nhân kia. Hai người cứ thế mà nhìn nhau, xung quanh bọn họ mơ hồ xuất hiện một luồng khí không thể xâm lấn.

“Chuyện đánh cược, nếu như ta thua, vậy thì ta cũng chẳng thể nói được gì.” Duagloth mạn bất kinh tâm nhìn qua Lâm Linh,“Như nàng thấy rồi đấy, Lâm Linh, nàng nguyện ý theo hắn trở về sao?”

Lâm Linh không chút do dự mở miệng:“Ta muốn theo hắn về.”

“Cho dù có bị hóa thành bà lão cũng chẳng sao sao?” Nghe câu trả lời của nàng hắn cũng có chút hụt hẫng, ngực ở một nơi nào đó bỗng bùng lên một ngọn lửa.

“Đúng là, trước giờ ta vẫn luôn trốn tránh. Nhưng, cậu ấy ngay cả tính mạng của mình mà cũng có thể bỏ đi, còn ta thì có cái gì để có thể bỏ đi được nữa đây? Ta cũng không biết sau này sẽ trở thành cái gì, nhưng ta biết bây giờ, ta muốn ở cạnh cậu ấy. Dung mạo không quan trọng, tuổi không quan trọng, tính mạng cũng không quan trọng. Ta có thể bỏ đi tất cả, chỉ cần yêu cậu ấy là đủ.”

Duagloth trầm tĩnh, lập tức chuyển lời:“Vậy, trước khi đi, có thể cho ta một cái ôm không?”

Lâm Linh ngẩn người, vốn định cự tuyệt, nhưng không biết tại sao vừa nhìn đến ánh mắt của hắn thì lòng chợt mềm nhũn, do dự vài giây rốt cuộc cũng bước tới bên cạnh hắn. Trong nháy mắt nàng đang tới gần, hắn rút ra một thứ gì đó từ trong ngực áo, nhanh chóng nhét vào miệng nàng. Lâm Linh không ngờ hắn ra chiêu bất giờ như vậy, không cẩn thận nuốt luôn thứ kia vào cổ họng.

“Ngươi cho nàng ăn cái gì!” Arthur biến sắc. Lời hắn vừa dứt, toàn thân Lâm Linh được một ánh sáng màu xanh bao phủ, sau khi vầng sáng biến mất, mái tóc màu trắng của nàng vậy mà đã hoàn toàn trở thành màu đen……

Lâm Linh cũng đã nhận ra sự biến hóa của bản thân, nàng khó hiểu nhìn về phía Duagloth:“Ngươi vừa mới cho ta ăn cái gì?”

“Là cái thanh xuân gì đó nàng đã bỏ lại, Tuyết thiếu niên trả lại nó cho ta.” Thái độ của hắn vẫn hững hờ như trước.

“Cái gì! Ngươi đi tìm Tuyết thiếu niên? Khi nào?” Lâm Linh giật mình, chẳng lẽ chính trong một tháng hắn mất tăm lúc trước?

“Vậy, ngươi đã lấy thứ gì để đổi lại?” Giọng nói của nàng bắt đầu run rẩy, Tuyết thiếu niên tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đưa không thứ này cho hắn.

“Đáng ra vốn sớm trả lại cho nàng. Nhưng nếu ta biết nàng quay về hình dáng ban đầu, nàng nhất định sẽ nghĩ cách bỏ trốn, nên vẫn luôn do dự khi nào sẽ đưa cho nàng.”

Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà lại chuyển đề tài:“Xem ra nàng cũng không cần lo lắng sẽ trở thành một bà lão rồi.”

“Duagloth, nói cho ta biết ngươi đã lấy thứ gì để đổi!” Ánh mắt nàng lo lắng hét lên.

Duagloth xoay người đi về phía đại môn, đi được một nửa hắn ngừng cước bộ, quay đầu trầm thấp nói một câu:“Dã tâm của ta, đây chính là thứ ta đã dùng để trao đổi.”

“Duagloth……” Nàng kích động đến không biết nên nói gì.

“Đi đi, thừa dịp giờ ta còn chưa hối hận.” Tay hắn vung lên, trên sông lập tức xuất hiện một cây đầu đá.

Arthur nắm chặt tay nàng, giọng nói dịu dàng:“Lâm Linh, chúng ta về nhà thôi.”

“Ừ.” Nàng nhẹ nhàng đáp lời.

Nếu hạnh phúc lạc đường, thì ngược lại, nó cũng có thể tự tìm được đường về nhà.

Hóa ra, đây đúng là sự thật.

Duagloth vẫn lẳng lặng đứng trên sân thượng nhìn bóng lưng xa dần của hai người. Một trận gió lạnh tùy ý thổi tung áo choàng của hắn, hôn nhẹ lên đôi mắt tràn ngập sự thương cảm của hắn.

Từng chuyện từng trải qua với nàng chậm rãi hiện lên trước mắt hắn, mơ hồ mà lại mãnh liệt, nhanh đến mức hắn không biết đầu mối là chỗ nào, để rồi lại âm thầm vất lại cho hắn một cảm giác phiền muộn. Hắn nhìn rừng phong trống trải bốn phía, còn có mặt trời than thở sau những đám mây.

Hắn những thứ đang phủ phục dưới chân mình, đáy lòng dâng lên một loại cảm xúc vừa hư không vừa cô đơn.

Trường bào cứ như vậy tung bay trên nóc sân thượng, cứ như đang muốn rời khỏi thân thể của hắn bay về một phương xa, như muốn thổi đi tất cả ngạo khí cuồng loạn của hắn, vừa hung ác lại cường đại, nhưng đang đánh phá máu thịt của hắn, nghiền nát gân cốt hắn, cắn nuốt thân thể hắn vào gió lạnh.

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, tiếng diều hâu bay qua tuyết trắng vang vọng một vùng quê, bầu trời trong vắt như thủy tinh, những đám mây mềm mại, lềnh bềnh trên bầu trời xanh.

Còn có cái gì, có thể vĩnh hằng.

Có phải không có thứ gì, mới là mãi mãi không thay đổi?