Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 146: Cái giá đã trả của Lâm Linh




Vài giây trước, nàng còn ở nơi này.

Mấy chục giây đồng hồ qua, nàng vẫn đang ở nơi này.

Lâm Linh buồn bực mở to mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao đã ăn trứng gà rồi mà vẫn không thể quay về? Chẳng lẽ trò chơi xảy ra vấn đề gì?

“Lâm Linh, lần sau đừng có giỡn như vậy nữa, ta nhất định sẽ đánh mông nàng đấy, nàng nghe rõ Nhất định là Phiêu Nhân làm ra cho nàng đúng không?”chưa?” Arthur tức giận nhéo mặt nàng,“Tìm đâu ra trứng gà giả vậy? 

Lâm Linh cũng không còn tâm trạng để trả lời hắn, toàn thân cảm thấy lạnh băng như vừa rơi vào chốn thâm sơn cùng cốc. Nếu như nàng không thể quay về, nếu như nàng sống cả đời ở đây…… Không…… Không được, tuyệt đối không được……

“Ầm!” Đột nhiên cửa sổ bật mở, nện lên tường một âm thanh vang dội.

Gió lạnh thổi vào trong phòng. Một nam nhân trẻ tuổi xuất hiện trên cửa sổ, hắc y trên người hắn tung bay, mái tóc đen dài được ánh trăng chiếu óng ánh nửa bên. Hắn quay lưng về phía ánh sáng nên không thấy được vẻ mặt, chỉ có đôi mắt bạc đang lóe sáng, còn thâm sâu hơn cả màu đen, như một không gian thâm thúy ẩn tàng.

“Duagloth, ngươi……” Lâm Linh cả kinh thiếu chút nữa rớt cả cằm. Sao tên kia lại ở đây? Sao lại xuất hiện bằng cách khoa trương như vậy?

“Lâm Linh, ngươi rất không thông minh.” Mặt hắn bị bóng đêm che khuất.

“Duagloth, lá gan của ngươi cũng lớn thật.” Sắc mặt Arthur đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nhìn đối phương. Ánh mắt hai người giao nhau đến tóe lửa, cơ hồ như có thể thiêu rụi cả căn phòng; ngọn lửa trong mắt song phương không ngừng giằng co, hoa lửa không ngừng bắn ra trong phòng.

“Lâm Linh, ngươi còn không mau theo ta đi?” Duagloth chuyển mắt nhìn Lâm Linh nãy giờ còn đang ngẩn người.

“Lâm Linh là người của ta, sao nàng lại đi theo ngươi.” Arthur tức giận nói, nụ cười trên môi lạnh đến đóng băng tất cả mọi thứ,“Xem ra ngươi ……” Đột nhiên hắn ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lâm Linh đang chậm rãi bước lại gần Duagloth, rồi, hắn nghe được rõ từng chữ mà nàng nói với kẻ kia:“Dẫn ta đi, Duagloth, nhờ ngươi dẫn ta đi……” Mặt Arthur lập tức trắng bệt, khó tin gầm nhẹ:“Nữ nhân ngốc, nàng có biết mình đang nói gì không thế!”

Lâm Linh ngẩng đầu lên, im lặng nhìn hắn chằm chằm.

Lâu đến khiến người khác khó thở.

Bọn họ không ai nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.

Mọi thứ đều không phải là giả dối.

“Arthur, tôi biết tôi đang nói cái gì.” Rốt cuộc nàng cũng nhẹ nhàng mở miệng:“Xin lỗi, tôi…… tôi không nghĩ mình sẽ……gặp lại cậu.”

“Nàng nói cái gì!” Hắn như bừng tỉnh. Cảm thấy linh hồn mình như bị mũi dao sắc bén đâm phải, cảm giác lạnh lẽo dần khuếch tán đến tứ chi, ánh mắt mờ mịt đông cứng.

Tiếng gì cũng không nghe được, bóng đêm còn ma mị hơn bất cứ lúc nào.

Nghe thấy lời nàng, Duagloth dường như cũng thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng che đi sự kinh ngạc ấy. Hắn đột nhiên huýt sáo một tiếng, một con ngựa đen từ đâu vọt tới, vững chắc hạ xuống cửa sổ. Ánh mắt Duagloth lướt qua Lâm Linh một cái rồi nhảy xuống, rơi đúng vào tọa kỵ.

Lâm Linh biết thời gian không còn nhiều, không nghĩ ngợi liền bò lên cửa sổ. Nàng đau đớn nhắm mắt lại, mười ngón nắm chặt, như muốn bẻ gãy những ngón tay mảnh khảnh của mình…… Arthur vẫn đứng đó bất động. Nhưng Lâm Linh biết hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, có một ngọn lửa róng rực như lửa địa ngục đang nhìn về phía nàng, như muốn thiêu đốt toàn bộ da thịt và quần áo nàng.

“Nữ nhân ngốc, ta tuyệt sẽ không để nàng đi!” Dường như hắn đã kịp phản ứng hô lên một tiếng. Lâm Linh căng thẳng trong lòng, nàng chưa từng nghe Arthur phát ra âm thanh nào bi thương và phẫn nộ như thế, nàng lại càng không có dũng khí quay đầu lại nhìn vẻ mặt của hắn, trong nháy mắt hắn duỗi tay xông đến bắt lấy nàng, nàng đã nhảy xuống với Duagloth.

Nàng không rõ tại sao mình lại can đảm như vậy. Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

…… Nhắm hai mắt lại, nàng cảm nhận được cái ôm chặt của Dugloth, hô hấp ấm áp lướt qua trán nàng, nhưng nàng lại không cảm thấy ấm áp chút nào, mà có lẽ cũng chẳng còn gì có thể khiến nàng ấm áp được nữa.

Đôi khi lại tự nhiên gặp nhau một cách bất thường, tại sao lại còn gặp lại người đó, tại sao không phải là những người khác, mà chỉ nhìn thấy được đôi mắt đối phương, nụ cười của đối phương.

Và, cảm giác được trái tim của nhau.

Chỉ là, càng hiểu rõ thì càng ngơ ngẩn, bàn tay lại càng muốn nắm lấy, càng muốn chạm vào cơ thể ấm áp của đối phương, muốn vĩnh viễn, dựa vào đối phương, không bao giờ tách rời.

Nhưng kết quả lại tan biến thành bọt nước.

Trái tim đã đau đớn đến không còn là của mình, thân thể như không thể khống chế được linh hồn của mình nữa, sau đó quay lưng với nhau, không nói lời nào.

Những cuộc gặp gỡ không hẹn lúc đầu đều đã trở thành những thống khổ và thương tổn.

Tất cả, nếu không gặp nhau, không ở chung với nhau, mới có thể hạnh phúc?

Trước khi Duagloth rời đi, nàng không nhịn được nhìn quốc vương trẻ tuổi đang đứng trên cửa sổ, cả người hắn bị bao phủ bởi ánh trăng màu xám đầy sự bi ai tuyệt vọng.

Rèm cửa nặng trịch ở phía sau hắn tung bay theo gió, như cố che đi màu sắc ảm đạm trên bầu trời. Không biết chạy được bao lâu, đột nhiên Duagloth kìm ngựa lại.

“Không ngờ là ngươi sẽ theo ta.” Duagloth cười nhẹ nhìn nàng,“Chuyện này thật là nằm ngoài dự đoán của ta, Lâm Linh.”

“Duagloth, ta nghĩ hẳn là ngươi chạy tới đây là vì Tuyết Linh, nhưng khiến ngươi thất vọng rồi, Arthur đã không còn việc gì.” Lâm Linh nghiêng mặt thấp giọng nói, nàng đoán hắn chạy tới vương cung Camelot hơn phân nửa là vì lý do này.

“Tuyết Linh đúng là mục tiêu của ta, nhưng ta cũng đã nói rồi, nàng cũng là mục tiêu của ta.” Hắn thoáng ngừng lại,“Huống chi, tiên đoán giả nói cho ta biết, lần này chắc chắn nàng sẽ đi theo ta.”

Tiên đoán giả? Lòng Lâm Linh trầm xuốn, chẳng lẽ ý hắn là Tề Văn Du? Cái tên Tam Công Tử kỳ cục kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc trong trò chơi này còn có bao nhiêu bí mật mà nàng chưa biết đến?

“Theo ta, ngươi không sợ ta dùng ngươi uy hiếp Arthur nữa sao?” Duagloth ôm nàng xuống ngựa, cúi đầu khẽ cười. Sợi tóc đen dài mềm mượt của hắn thi thoảng bay qua gáy nàng.

Lâm Linh không cho là đúng lộ ra vẻ châm biếm:“Này hiếp sao? Cho dù hắn đã nhớ lại ta, chiêu này cũng đã mất tác dụng.”

Duagloth đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên ánh mắt chợt tối, thốt lên:“Lâm Linh, tóc ngươi……”

Sắc mặt Lâm Linh khẽ biến, rút từ trong ngực ra một chiếc gương nhỏ tùy thân. Qua tấm gương, nàng biết mái tóc đen của mình đã hoàn toàn biến thành màu bạc! Đây vốn là một việc lạ, nhưng biểu hiện của nàng lại bình tĩnh vô cùng, chỉ khẽ thở dài phiền muộn:“Điều nên tới cũng tới.”

“Nên tới cũng tới? Đây là ý gì? Ý ngươi là, có liên quan tới Tuyết Linh?” Duagloth bắt đầu nhận ra điểm lạ.

“Nếu như muốn lấy Tuyết Linh, ta phải bỏ ra một thứ quan trọng để trao đổi. Thứ mà Tuyết thiếu niên muốn chính là –” Nàng rũ mi,“Thanh xuân….của ta.”

“Cái gì? Ngươi điên rồi!” Người luôn hỉ nộ bất lộ như Duagloth cũng sắc mặt đại biến.

“Ta vốn tính cứu Arthur rồi về lại thế giới của mình, nếu như vậy thì dù mất thanh xuân ở đây cũng chẳng sao cả. Nhưng thật không ngờ là ăn trứng gà vẫn không trở về được, cho nên……”

“Ngươi không muốn để cho hắn nhìn thấy ngươi bị già đi, cho nên mới cầu cứu tới ta?” Nụ cười của hắn trong nhay mắt thoáng cứng ngắc, trong lòng dâng lên một cảm giác mất mát. Mới vừa rồi lúc Lâm Linh chọn hắn, trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng không thể phủ nhận, lúc ấy trong lòng hắn có một tia mừng thầm.

“Cho nên, một bà lão sẽ chẳng có một bất cứ uy hiếp gì với Arthur. Duagloth, xin ngươi đấy, để ta đi đi được không?” Lâm Linh bắt đầu suy sụp,“Dù sao đối với ngươi, ta cũng chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào mà?”

“Vậy, nếu phải lấy hình dạng của một bà lão sống vĩnh viễn ở thế giới này, ngươi không hối hận sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

Lâm Linh mím môi, gằn từng tiếng nói:“Không, ta không hối hận.”

“Vậy, đến lâu đài của ta đi.” Giọng nói của hắn lộ vẻ uy hiếp không tha.

“Không cần, mặc dù ta đã bị biến thành thế này, nhưng vẫn có thể tự lo cho mình được. Ta sẽ không cam chịu. Mặt khác, cảm ơn ngươi vì vừa rồi đã giúp ta.”

Lâm Linh xoay người muốn rời đi.

“Đây không phải là chuyện ngươi có thể quyết định. Lâm Linh, ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi ta lần nữa.” Hắn bắt lấy tay nàng, cường ngạnh om nàng vào ngực mình,“Ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn quên hắn.”

Câu “Ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn quên hắn” kia tựa như một cây châm sắc bén đâm vào tim nàng.

Đâm sâu vào đấy.

Đau quá.

So với cái ôm mạnh này còn khiến cho nàng cảm thấy đau hơn.

Nước mắt nàng thoáng cái chảy xuống.